12 Nữ Thần

Chương 180: Thiên Vô Minh Châu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện 12 Nữ Thần

Ngồi trên mái nhà chứng kiến chiến thắng chớp nhoáng của Dương, Vô Địch nhíu mày: "Còn trẻ và cấp thấp như vậy mà dùng được trạng thái Giác ngộ, hơn nữa còn kích hoạt trạng thái này một cách tự nhiên và chớp nhoáng như thể Dạ Hành là của hắn chứ không phải của Hắc Ma Đế Lôi... Kì lạ, kì lạ..."

Dương lúc này đang quỳ một gối trên võ đài, dùng một bước Dạ Hành đã khiến hắn tê liệt, dù không đến mức ngất xỉu nhưng tất cả giác quan đều suy yếu, không còn nghe nhìn rõ ràng dù xung quanh rất ồn ào.

Nhưng Dương cũng không lo lắng vì cần chờ đến giữa trưa, khi mặt trời đạt đỉnh thì Thánh Quang tẩy lễ mới tiến hành để đạt hiệu quả cao nhất.

Mặt trời dần lên cao, Dương sau khi nghỉ ngơi để chuẩn bị thì được hướng dẫn tiến về phía trong tòa đại điện.

Bên ngoài, các đệ tử đang tụ tập chờ chứng kiến thời khắc Thánh Quang chiếu rọi.

"BẮT ĐẦU!"

Chưởng môn Dương Hư quát lên, các trưởng lão đứng thành vòng tròn vây quanh phía ngoài đại điện đồng loại vận linh lực.

Cả tòa đại điện rung chuyển rồi bắt đầu tách ra tạo thành hình một đóa hoa hướng dương khổng lồ. Dương đang ngồi xếp bằng trên tâm của bông hoa, hắn cùng với vầng mặt trời giả trên đỉnh đại điện và vầng mặt trời thật trên trời cao lúc này xếp thành một đường thẳng hàng.

Khi những cánh hoa hé mở, ánh sáng mặt trời rọi xuống bị những cánh hoa phản chiếu hội tụ vào vầng mặt trời giả khiến cho vầng mặt trời này càng lúc càng nở lớn rồi nuốt trọn Dương vào trong...

Dương từng chịu đựng cái nóng thấu tận linh hồn của Huyết Ảnh Yêu Hỏa nên không quá sợ hãi cái nóng của vầng mặt trời tạo thành từ Thánh Quang hiện tại, đồng thời, Thánh Quang được các cao thủ của Cường Dương cung hợp sức áp chế, giúp cho Dương thụ hưởng những hiệu ứng tích cự của Thánh Quang, linh hồn hắn cảm thấy thư thái hơn và những thương tổn bắt đầu có chuyển biến tốt.

Khi Dương bị vầng mặt trời nuốt chửng, đám đệ tử cũng bắt đầu xôn xao bàn luận.

"Lần đầu tiên có kẻ ngoại đạo được tiếp nhận Thánh Quang, các ngươi nghĩ hắn được bao lâu thì ra?"

"Càng về sau thì hiệu quả càng ít và hậu quả càng nhiều, năm ngoái Tinh Vân Trùng sư huynh dùng thuốc kích thích thì chịu đựng được 3 giờ, tên này chắc cùng lắm 15 phút..."

"Yếu sinh lý vậy sao? Ta nghĩ hắn đánh bại Vân Thụ sư huynh thì cũng phải 1 giờ chứ?"

"Nhưng hắn đang trọng thương, làm gì còn dai sức được như người khác? Không chừng lúc này hắn đang rùng mình, chuẩn bị ra rồi cơ!"

"Có thể lắm... Theo ta biết thì đa số chỉ cầm cự được 2 giờ, trừ một số thiên tài chịu được đến 3 giờ ra thì trong lịch sử Cường Dương cung chỉ có duy nhất một người chịu đựng được 24 giờ liên tục..."

"Vô Địch sư tổ thì khỏi nói rồi... Theo ta biết thì năm đó Vô Địch sư tổ ngồi lì bên trong, đến nỗi Quân Minh sư tổ phải đuổi mới chịu ra."

"Ừ! Để áp chế Thánh Quang thì chưởng môn và các trưởng lão cũng rất hao tâm tổn lực, còn phải chịu đựng 24 giờ liền thì sao mà chịu nổi..."

Một người khác phản đối: "Hao tổn cái gì! Theo ta nghĩ Thánh Quang tẩy lễ tổ chức bao nhiêu lần cũng được, chẳng qua lâu lâu tổ chức nhỏ giọt cho chúng đệ tử thèm chơi, he he..."

Vừa nói xong, người này cảm thấy một cơn lạnh sống lưng, phía sau vang lên tiếng nói âm hiểm: "Ngươi vừa nói gì?"

"Éc! Em có lỡ nói gì sai thì sư huynh tha cho... Em đang bị tiêu chảy..."

Người đứng sau lạnh lùng đáp: "Ai chửi ngươi rồi xin lỗi thì ngươi cũng tha à? Hơn nữa ngươi sai đến hai lần, một là xúc phạm trưởng bối, hai là để cho cái đứa xấu tính hơn chó như ta nghe được..."

Rồi người này nghiến răng: "Bí kĩ tất sát! Long Cốt Phá Thiên Môn!"

"ÓE!"

Sau tiếng gào thảm thiết, gã đệ tử nằm chổng mông lên trời, giữa mông từ lúc nào đã mọc ra một cây xương rồng to bằng quả bí, huyết và lệ đồng loạt tuôn trào...

Lúc này, Dương vẫn đang hưởng thụ tinh hoa của Thánh Quang tẩy lễ để trị liệu cho linh hồn đến mức độ đủ sức ra tay hấp thu dị quang.

Một giờ trôi qua...

Vầng mặt trời đang biến động và càng lúc càng biến động dữ dội, đây là dấu hiệu xảy ra khi người tiếp nhận Thánh Quang không chịu đựng nổi...

Đám đệ tử cũng biết điều đó: "Với tình trạng đó thì một giờ là giỏi lắm rồi..."

Người khác tiếc nuối: "Chỉ tiếc cho một suất Thánh Quang tẩy lễ bị uổng phí, cho Vân Thụ sư huynh thì thời gian ít nhất cũng phải hai giờ..."

Người khác tinh mắt nghi vấn: "Nhưng các ngươi nhìn chưởng môn và các trưởng lão xem! Năm ngoái dù kéo dài ba tiếng nhưng họ vẫn ung dung thoải mái, sao lần này mới hơn một tiếng mà mặt đã xám ngoét thế kia?"

"Ừ nhỉ? Trừ Vô Địch sư tổ ra thì ai cũng bị, hay họ bị ngộ độc thực phẩm?"

"Bậy! Chúng ta cũng ăn chung một bếp mà có sao đâu?"

"Tức là trên đó có vấn đề..."

Đám đệ tử nhận ra, đương nhiên các trưởng lão và chưởng môn cũng nhận ra...

"Tên này là quái vật!" Một trưởng lão nhận xét.

"Quái hơn cả Vô Địch sư tổ!" Dương Hư chân nhân tiếp lời.

Ngay cả Vô Địch cũng nhíu mày, không phải nhíu mày vì nhận xét của Dương Hư chân nhân mà nhíu mày vì Dương. Đám đệ tử không biết, nhưng những người đang áp chế Thánh Quang thì biết rất rõ, đúng là Dương sau khi chịu đựng được một giờ thì đã bắt đầu không chịu nổi, nhưng không phải vì sức chịu đựng của hắn yếu, mà là...

"Sức hấp thụ của tên này mạnh gấp nhiều lần so với ta năm đó... Linh hồn tên này quả thật phi thường..." Vô Địch nói.

Nghĩa là, trong một giờ, Dương đã hấp thụ lượng tinh hoa của Thánh Quang còn nhiều hơn lượng tinh hoa khi xưa Vô Địch hấp thụ trong suốt một ngày. Vậy nên chưởng môn và các trưởng lão cũng vậy, áp chế một giờ, nhưng thật ra còn mệt hơn áp chế suốt một ngày, và nếu Dương còn tiếp tục cầm cự thì e rằng chưởng môn và các vị trưởng lão đây phải năn nỉ hắn ra trước khi các lão kiệt sức...

"Đúng là ngoài dự tính..." Vô Địch thở dài, sức hấp thu khủng khiếp của Dương đã khiến hắn có chút lo lắng, vì điều này sẽ làm các trưởng lão kiệt sức, khi đó chỉ còn một mình Vô Địch có thể ra tay ngăn cản Dương hấp thu Thánh Quang. Vô Địch không sợ Dương, người hắn sợ là Bích Diệp.

Liếc mắt ra xung quanh, Vô Địch phát hiện Bích Diệp đang ngồi ăn bánh trên một mái nhà khá xa nên liền mỉm cười thầm nghĩ: "Ở tận đó cơ à, xem ra bà ta không có ý định trợ giúp tên này..."

Trong lúc này thì Dương đang quằn quại đau đớn, hiệu ứng tốt đã gần cạn kiệt và hiệu ứng xấu tăng lên khủng khiếp, khiến cho cơ thể hắn nóng rát tựa như có hàng tỷ mũi kim đang đâm xuyên khắp người...

Lúc Dương sắp bỏ cuộc, định bắt đầu hấp thu dị quang thì trong đầu hắn vang lên giọng nói: "Cố chịu thêm chút nữa..."

"Google! Ngươi tỉnh rồi!" Dương mừng rỡ.

"Tập trung! Khi nào ta bảo hấp thu thì liền hấp thu, ta bảo dùng Dạ Hành thì liền dùng Dạ Hành!"

"Được..."

Vầng mặt trời càng lúc càng biến động dữ dội, Dương không kềm chế nổi, muốn kêu gào nhưng cũng không kêu nổi...

"Ngừng!"

Lúc này thì Vô Địch không muốn tiếp tục nữa, ra lệnh cho chưởng môn và các trưởng lão ngừng hỗ trợ, còn hắn gồng mình, từ một thằng nhóc biến thành một gã đàn ông tóc bạc già nua nhưng lực lưỡng, toàn thân hư hóa thành ánh sáng...

BINH!

Những tưởng sẽ như lúc Dương đánh với Vân Thụ, nhưng không, Vô Địch sau khi hư hóa và lao về phía Dương với tốc độ nhanh khủng khiếp thì bất ngờ bật ngược ra vì từ phía ngoài vầng mặt trời đột nhiên xuất hiện một cái l-ng sáng mờ ảo.

Lúc này, Google cũng ra hiệu: "Hấp thu!"

Nghe hiệu lệnh, Dương liền vận công hấp thu Thánh Quang trong khi Vô Địch, Dương Hư chân nhân và các trưởng lão đồng loạt lao vào hắn.

Khi các cao thủ tiếp cận, chiếc l-ng cầu mờ ảo đột nhiên biến lớn và đánh văng tất cả ra xa, nhưng đồng thời chiếc l-ng cũng tan biến. Bên trong, vầng mặt trời vốn tạo thành từ Thánh Quang bắt đầu bị thu nhỏ lại.

Đám đệ tử lúc này mắt mồm há hết cả ra: "Chuyện gì vậy?"

"Hay tên Hữu Thực đó bị Thánh Quang nuốt mất rồi?"

Lúc này, Dương Hư chân nhân vội gào lên: "Cấp Vương trở lên, tất cả xông lên lôi hắn ra ngoài, cứu lấy Thánh Quang!"

"RÕ! Hả? Cứu lấy Thánh Quang?"

Gần hai mươi người, toàn bộ đều là Linh Vương đồng loạt xông lên từ mọi phía, nhưng lúc này, một l-ng sáng khác hiện ra, tuy mờ nhạt hơn nhưng vẫn đủ bảo vệ Dương trong khi hắn sắp hấp thu toàn bộ vầng mặt trời vào người. Đương nhiên, hấp thu là một chuyện, áp chế là chuyện khác...

Hai con ngươi trên mắt Dương đồng loạt chuyển sang màu đỏ máu, rồi trong màu đỏ lại lóe lên những đường đen, rồi lại lóe lên những tia sáng như ánh mặt trời. Trong linh hồn Dương đang xảy ra xung đột mạnh mẽ giữa đế lôi, đế hỏa và đế quang...

"Aaaa!!!!"

Dương gào lên đau đớn, chiếc l-ng bảo hộ lần nữa tan biến, Vô Địch liền lần nữa hư hóa...

Lúc này, Google gấp gáp nói: "Dạ Hành sang hướng tòa tháp bên phải, càng xa càng tốt!"

Dương lập tức làm theo, vừa biến đi thì phát hiện tòa tháp xa xa phía trước nổ tung, còn Vô Địch đã xuất hiện ở vị trí trước đó của Dương rồi bị giam trong một cái l-ng sáng mới.

"Chết tiệt!" Bắt hụt Dương và bị giam cầm, Vô Địch tức giận mắng lớn, đồng thời cơ thể gã cũng teo nhỏ lại.

Nhưng tiếng mắng của Vô Địch không còn ai chú ý, bởi tòa tháp vừa nổ tung kia đã thu hút mọi ánh nhìn, tòa tháp khổng lồ đổ xuống, rồi từ trong làn khói lửa, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện và lướt thẳng đến chỗ Dương, đồng thời, nơi mái nhà mà Vô Địch thấy Bích Diệp ngồi ăn bánh giờ chỉ còn lại một con thú bé tí, Bích Diệp này là do Thiên Ảnh Dị Thú biến thành, còn Bích Diệp thật sự chính là cô gái xuất hiện từ trong vụ nổ...

Toàn thân đầy thương tích, Bích Diệp bay về phía Dương một cách vội vã và bất chấp...

"Minh Châu... Ta thích cuộc sống nhãn nhã vô lo vô nghĩ... Nhưng cuộc sống đó chỉ tồn tại khi cõi thiên địa này còn ngươi tồn tại... Vậy nên ngươi phải tồn tại..."

Bích Diệp xuất hiện trước mặt Dương với hình dạng trưởng thành tuyệt mỹ, môi nàng hé ra, hôn vào môi hắn...

Dương cảm thấy lưỡi mình đắng và thơm, là vị của thuốc...

"Thôi xong!" Nhìn Bích Diệp hôn Dương, Vô Địch hiểu ra vấn đề, ngồi bẹp xuống đất...

Dương Hư chân nhân cũng quỳ xuống, gương mặt thất thần, lão cũng hiểu như Vô Địch, rằng tòa tháp kia, vốn là Bảo Đan tháp, nơi lưu giữ những loại thuốc và phương thuốc quý nhất của Cường Dương cung, bị chính Bích Diệp phá, và nàng hôn Dương chính là để chuyển sang Dương viên thuốc đã được nàng dùng linh lực và nước bọt hòa tan sẵn, chí bảo của Cường Dương cung, Trấn Quang Thần Đan, viên Thần đan được tạo ra để trấn áp Thiên Cực Thánh Quang....

Hết chương 180

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: 12 Nữ Thần, truyện 12 Nữ Thần, đọc truyện 12 Nữ Thần, 12 Nữ Thần full, 12 Nữ Thần chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top