[Alltake] Forget

Chương 35: Christmas - Pizza or Chicken


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [Alltake] Forget

Takemichi ngơ người nhìn tên tóc trắng đang quỳ một bên đầu gối, cầm lấy bàn tay cậu mân mê. Đôi đồng tử màu tím nhìn xoáy sâu vào mắt cậu như trông chờ câu trả lời, hắn chậm chạp nhắc lại:

"Gả cho anh đi, Takemichi."

Đầu óc Takemichi xoáy mòng mòng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, lắp ba lắp bắp một hồi cũng chẳng thành lời. Ngay lập tức đã bị kéo vào một cái ôm mạnh bạo của một người khác, tất nhiên không phải Izana, càng không phải Mikey hay Ran. Rindou nghiến răng, nhịp tim đập nhanh ngày càng rõ mồn một khiến cậu khó hiểu, hắn gầm lên:

"Đừng có ăn nói hàm hồ Izana. Takemichi là của tao."

Izana trừng mắt đầy đáng sợ, biểu cảm lộ rõ vẻ tức giận, cả gương mặt hằm hằm sát khí như muốn giết người. Bàn tay Takemichi vô thức níu chặt lấy vạt áo của Rindou, mạnh đến mức cả đầu ngón tay đều trắng bệch. Đ-đáng sợ quá...

"Từ bao giờ mà mày ăn nói với tao như vậy thế hả Rindou? Tao thoải mái với hai anh em chúng mày, nhưng không có nghĩa mày được chạm vào đồ của tao."

Mikey cũng không nhìn nổi một màn này, biểu cảm dần tối lại. Không biết do lời nói lẫn hành động của anh trai mình chọc giận hay do nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của người kia; ngay lập tức giáng một đấm vào bên mặt Izana.

Izana và Mikey luôn được coi là ngang tài ngang sức. Chưa từng thua nhau ở một điểm nào, cùng đứng đầu một băng mạnh, đều chưa từng bại dưới đối thủ nào... Được gọi là cặp anh em quái vật nhà Sano không phải là không có lí do.

Izana nhanh chóng đưa tay ra chặn lại cú đấm của Mikey. Đứng dậy lùi lại phía sau một vài bước, trán nổi gân đối mắt với thằng em trời đánh của mình. Hắn nghiêng đầu nghiêng cổ giãn cơ như thể chuẩn bị huyết chiến.

"Mày muốn gì hả Mikey?"

"Muốn gì không phải rõ rồi hay sao? Đừng có dại mà khiêu chiến với em, Izana. Dù anh có bất bại, thế cơ mà ở đây không chỉ có mình em mà cả cốt cán của Touman nữa. Có vẻ như người bên anh cũng không định đứng về phía anh đâu."

Mikey nhướng đôi mắt màu đen về phía Ran và Rindou. Rindou vẫn một mực ôm chặt lấy người kia, ánh mắt Ran cũng trở nên lạnh nhạt nhìn vị tổng trưởng của mình đầy phiền phức. Dường như hắn đã hoàn toàn đồng ý với lời nói của Mikey.

"Này này, nói cho rõ lại đi. Ở đây chẳng có gì là của mày hết. Takemichi lại càng không phảu một món đồ để mày tùy tiện nhận vơ như thế."

Kazutora bẻ khớp tay, nở một nụ cười đầy khó chịu. Đường nét trên gương mặt Takemichi ngày càng cứng ngắc, cậu nuốt nước bọt. Muốn cản đám trước mặt lại thế nhưng mà đầu lưỡi tê dại, đôi môi màu hồng hơi run lên. Đây là lần đầu tiên cậu thấy bộ mặt "chuẩn bất lương" này của mấy tên to hay hay làm nũng nhõng nhẽo với cậu.

Cái gì mà bất lương nửa mùa chứ? Toàn quái vật đội lốt trai đẹp thì có!

Takemichi thầm mắng bản thân đã quá thoải mái với những tên này. Tự nhủ rằng nếu đám ngốc dở hơi trước mặt dám phá nhà cậu, chắc chắn cậu sẽ tuyệt giao hết. Không có quen biết gì nữa!

"D-dừng lại đi."

Không có một tên nào để ý hết. Takemichi mím môi, uất uất ức ức cố gạt đi nỗi sợ của mình, buông Rindou ra rồi ngấp ngứ nói:

"Đ-đừng có mà đánh nhau. T-tao đã nói là tao không thích... rồi cơ mà, l-lũ ngốc này."

Ran thu lại ánh mắt, luồn tay vào trong mái tóc đen mềm mượt của người nọ. Nở một nụ cười an ủi thế nhưng mà lời nói thì chẳng khác gì vả ngược lại hành động của hắn.

"Phải rồi nhỉ? Không thể đánh nhau trước mặt em bé được."

Ran ra vẻ ngẫm nghĩ, sau đó nảy ra một sáng kiến như muốn dồn cậu vào chỗ chết, giọng điệu đầy vui vẻ, hắn hỏi:

"Vậy giờ em hãy chọn một băng để gia nhập đi. Tokyo Manji, Tenjiku hay là trở thành người của anh em Haitani? Nếu em có chọn Tenjiku thì anh và Rindou vẫn sẽ ở lại vì em."

Lập tức mọi ánh mắt đều dồn về phía cậu. Takemichi hóa đá, cái gì mà chọn một băng? Có phải chuyện đơn giản như chọn giữa pizza và gà rán đâu? Cái mẹ gì thế này? Mà hơn cả là cậu không có nhu cầu tham gia vào giới bất lương, đánh đấm thì yếu như sên, có mà đi nộp mạng cho mấy tên điên hay gì?

Đợi một lúc lâu không thấy người kia trả lời, Ran suýt chút nữa thì phì cười bởi gương mặt đầy nghiêm túc của Takemichi. Hắn hắng giọng xuống trầm khàn, vờ nghiêm trọng nói với cậu:

"À, lựa chọn nào của em cũng sẽ không tránh khỏi việc chiến tranh toàn diện giữa các băng, nên em cứ suy nghĩ đi."

Hả?

Takemichi rơi vào hốt hoảng, tay chân múa loạn xạ. C-chiến tranh toàn diện? Lũ này định giết nhau đấy à?

"Không chọn không được hả?..."

"Không."

Takemici rơi vào trầm mặc, nhìn đầu ngón tay lạnh toát của mình, rồi lại nhìn lên trần nhà. Rốt cuộc sao thần linh lại để cho cậu dính vào chuyện sống mái của đám dở hơi này thế?

Takemichi nước mắt lưng tròng, thiếu điều muốn quỳ xuống đập đầu cầu xin hai vị tổng trưởng trước mặt mình đừng khùng điên chỉ vì chuyện ấu trĩ này nữa.

"Em không chọn được nhỉ? Vậy thì hết cách rồi. Ngày mai Tenjiku sẽ tuyên chiến với Touman. Chiến tranh toàn diện."

Thế về nhà không định nhìn mặt nhau hay gì hả? Hai người là anh em sống cùng một mái nhà đó?

Takemichi bất lực, cuối cùng đưa ra quyết định hệ trọng nhất: "Hay thế này được không? Từ thứ hai đến hết thứ tư, tao là người của Touman. Từ thứ năm đến hết thứ bảy là người của Tenjiku. Còn chủ nhật là người bình thường..."

Cái ý tưởng ngu ngốc gì thế này? Takemichi nói xong cũng nghệt mặt ra, biểu cảm gương mặt đầy lo lắng nhìn Mikey và Izana. Thế cơ mà hai tên ấy có vẻ như rất hài lòng, biểu cảm tươi tắn trở lại vui vẻ đi đến nắm lấy tay cậu. Takemichi nghĩ mình điên rồi mới thấy hai người trước mặt mình như một con cún nhỏ vẫy đuôi mừng chủ nhân.

Lúc này Ran với Rindou dường như vẫn chưa thỏa mãn, nằng nặc đòi cậu trở thành người của cả hai vào cuối tuần. Takemichi thực sự... không còn gì để nói, vuốt nhẹ tóc hai anh em dỗ dành:

"Tao cũng cần có ngày nghỉ chứ? Nhìn xem không phải thời gian chúng ta quen biết là lâu nhất hay sao? Mẹ tao cũng quý chúng mày nhất đến độ còn đưa chìa khóa dự phòng để chúng mày có thể đến bất cứ lúc nào cơ mà."

Nói muốn đứt cả lưỡi cuối cùng Ran và Rindou cũng buông tha cho cậu. Một lúc sau không biết vì điều gì mà Izana hòa hợp với cả đám đến bất ngờ, thậm chí còn tham gia vào mấy trò ấu trĩ mà Chifuyu bày ra. Takemichi trơ mặt ra nhìn, từ đầu thế này có phải tốt không? Bộ không nhận thức được vừa rồi bản thân đáng sợ thế nào hả đám đần này?

Takemichi bỏ một miếng bánh vào miệng, cớ gì mà Giáng Sinh năm nay lại có nhiều cung bậc cảm xúc không cần thiết thế...

------

Extra:

Việc tặng quà của Ran và Mikey chưa hề dừng lại khi hai cái nơ đỏ vẫn hiện hữu trên đỉnh đầu đó. Có điều tối đó vì lời dặn của Emma mà Izana một hai kéo thằng em trai bướng bỉnh của mình về nhà, Mikey dù là vô địch thì vẫn là một đứa trẻ sợ ông, giận hờn bĩu môi rồi nói rằng mai hắn sẽ qua chơi tiếp một hồi mới chịu đi về.

Một giờ sáng cuối cùng cả đám cũng chịu nhấc mông dọn dẹp rồi giải tán. Takemichi uể oải nằm xuống chiếc giường êm ái của mình, lim dim chuẩn bị đi ngủ thì chợt có người nằm xuống bên cạnh mình. Cậu hốt hoảng nhanh tay với lấy cái baton trước Ran cho rồi bật đèn lên.

"Em làm gì vậy?"

Takemichi đang vung cây baton lên thì khựng lại. Trợn tròn đôi mắt xanh nhìn người trước mặt mình. Ấy vậy mà khóe môi đối phương kéo lên thành một nụ cười đày ẩn ý, mái tóc dài nửa vàng nửa đen buông xõa, cùng dáng nằm nghiêng người, một tay chống đầu có phần... ừm quyến rũ?

Mặt mũi Takemichi đỏ bừng, muốn giết chết bản thân vì đã có suy nghĩ vừa rồi, cậu lắp bắp:

"Ran? K-Không phải là mày về với Rindou rồi sao? Sao lại quay lại đây."

Ran à lên một tiếng, giật cây baton trong tay cậu ném sang một bên rồi kéo cậu nằm xuống:

"Vì em vẫn chưa bóc "quà" mà."

Takemichi ngớ người không hiểu, quà nào mà bóc? Ran nhìn gương mặt ngây thơ của người trước mặt thì càng hứng thú trêu chọc cậu hơn, hắn trầm giọng:

"Anh nói rồi mà, quà của anh đang trước mặt em đây. Giờ hãy bóc nó ra đi."

Cái tên biến thái này!

Takemichi chợt hiểu ra lời nói của đối phương, mặt mũi đỏ bừng, ý hắn là lột đồ hắn ra hay gì?

"Nào, bóc đi Takemichi. Anh là của em, tất cả là của em, tùy ý mà sử dụng."

Bàn tay hư hỏng của người lớn hơn đang đặt trên eo cậu dần luồn vào bên trong áo vuốt ve tấm lưng mềm mại trơn láng, dần dần di rời xuống phía cạp quần, sờ nắn cánh mông của cậu.

Takemichi không nghĩ nhiều, ngay lập tức sút lên giữa hạ bộ của đối phương khiến Ran ngã xuống giường ôm thằng em của mình đầy đau đớn. Hắn kêu gào trong nước mắt:

"Ác quá Takemichi. Đau lắm đấy, cái này quý như vậy sao em có thể..."

"Cho chừa. Đồ biến thái."

Takemichi lè lưỡi, chẳng buồn quan tâm cái tên đang ăn vạ kêu oai oái dưới sàn nhà lạnh ngắt. Cậu tắt đèn rồi nằm xuống, một lúc sau căn phòng trở lại tình trạng yên lặng như ban đầu cùng lúc đó eo cậu cũng cảm nhận được vòng tay của ai đó.

"Ran."

"Anh biết rồi mà, anh sẽ không làm thế nữa đâu. Quay lại đây ôm anh một chút đi."

Takemichi thở dài, chậm chạp xoay người về phía ngược lại úp mặt vào lồng ngực đối phương. Bàn tay hắn cứ chầm chậm vuốt nhẹ tóc cậu, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đầy khó chịu khiến cả hai không sao ngủ được.

"Lâu lắm rồi chúng ta mới ngủ chung thế này nhỉ? Anh đã rất nhớ em đấy, em bé..."

Giọng điệu người lớn hơn dịu dàng khiến Takemichi thấy tình huống bây giờ hơi bất bình thường, tiếng thở nhè nhẹ của Ran khiến cậu nghĩ rằng hắn đã ngủ, lúc này cậu mới đáp lại nhẹ tênh:

"Ừm, em cũng đã rất nhớ anh."

Nhịp đập của tim Ran trở nên rối loạn, ôm chặt người trong lòng hơn trong sung sướng, lén lút thơm vào đỉnh đầu Takemichi.

"Anh... chưa ngủ à?"

"Ừm, giờ thì anh ngủ đây. Ngủ ngon nhé?"

"Ngủ ngon."

Cứ như vậy hai người một lớn một bé ôm nhau ngủ cả đêm, tiết trời mùa đông dù lạnh thế nhưng hơi ấm từ người kia lan tỏa dường như đã đem cả mùa xuân đến sớm hơn bình thường.

Sáng hôm sau, Rindou điên tiết đạp tung cả cái cửa phòng tội nghiệp của cậu. Nhìn cảnh anh trai mình vẫn đang ôm người kia ngủ ngon thì hằm hằm sát khí, lôi cổ Ran ra thật mạnh rồi đánh nhau.

"Anh giỏi quá nhỉ? Quay lại lấy đồ vì để quên sao? Em đúng là điên rồi mới tin anh đấy anh trai."

"Trách ai bây giờ, trách mày đần thôi."

Takemichi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, thấy cảnh hai anh em kia sáng sớm đã ồn ào thì trực tiếp lơ đi không thèm can ngăn. Vươn vai vài cái rồi đi đánh răng rửa mặt, lại thêm một ngày phiền phức với mấy tên bất lương này.

-----

Giờ thì đoán xem nhân tố pí ẩn nào sẽ xuất hiện vào giao thừa nèo :)))))

mẹ nó, dạo này thích RanTake quá nên nwngs sảng viết cái extra dài ói ẻ heheee


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Alltake] Forget, truyện [Alltake] Forget, đọc truyện [Alltake] Forget, [Alltake] Forget full, [Alltake] Forget chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top