Ân Sủng

Chương 7: 7: Đại Lễ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ân Sủng



Giờ lành đã đến, Hoàng thượng trước sự mong đợi của dân chúng kinh thành lên tiếng thông báo buổi lễ bắt đầu.

Mộ Tiểu Tình lần đầu tiên được tham dự đại lễ của Chiêu quốc, bị bầu không khí trang trọng mà uy nghiêm ở nơi này khiến cho không thể không thẳng lưng ngẩng cao đầu.

Chiêu Nghị hôm nay diện một bộ long bào màu đen tuyền thêu chỉ kim sắc, đầu đội mũ ngọc, y hơi nhướn mày, mắt sắc tựa kiếm.

Bạc môi mím chặt chăm chú nhìn vị pháp sư tiến hành tế lễ.
Mộ Tiểu Tình từ lần đầu tiên nhìn thấy Chiêu Nghị vào hai năm trước đã không thể di dời ánh mắt.

Nàng đã quen nhìn nam nhân Định quốc ai ai cũng hiền hòa dễ mến, lúc nhìn thấy bóng lưng Chiêu Nghị, cảm giác hắn đem lại cho nàng dùng hai từ nguy hiểm có thể miêu tả.

Thời điểm hắn quay đầu, dung mạo tuấn mỹ tôn quý toát lên vẻ đoan chính nghiêm nghị, thần thái uy phong lẫm lẫm đúc kết từ những năm tháng chinh chiến xa trường.

Tuy rằng gánh nặng giang sơn mài mòn đi sắc thái ngạo mạn, ngông cuồng của thiếu niên, lại đổi cho hắn một thân khí tức trầm ổn nội liễm khó dò.
Mộ Tiểu Tình khi ấy phân không rõ cảm xúc của mình là thế nào, cảm thấy gả cho một người phu quân như vậy rất có cảm giác an toàn, cũng cảm thấy sợ hãi.
Chìm trong suy nghĩ của mình, nhìn ánh nắng chiếu đỏ gò má nam nhân, Mộ Tiểu Tình thất thần.

Mãi cho đến khi Chiêu Nghị quay đầu nhìn nàng chăm chú.

Hắn vươn tay về phía nàng, nàng giống như kẻ ngốc mê muội mà đem tay mình đặt vào tay hắn.

Lúc ấy trùng hợp có mấy luồng suy nghĩ đấu nhau chạy qua tâm trí Mộ Tiểu Tình, liền bị nàng thẳng thừng gạt bỏ.

Ánh mặt trời đỏ rực chiếu tới đỉnh đầu, buổi lễ cũng đến hồi kết.

Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng nhau quỳ gối, thành kính cúi lạy các bậc thượng thần.

Pháp sư già chòm râu bạc trắng nắm trong tay cây lương thực chính của Chiêu quốc, tưới đẫm nó bằng nguồn nước trong sạch nhất, rồi giống như thay thượng thần ban ân huệ mà vảy chúng lên người bọn họ.
Kết thúc buổi lễ, Hoàng thượng thay mặt hoàng thất gửi lời chúc mừng tới con dân Chiêu thành, thông cáo tin tức đại xá toàn kinh thành, những phạm nhân tội trạng nhẹ có thể được miễn tội, những người tội trạng nặng được giảm nhẹ, đồng thời giảm thu thuế kỳ tiếp theo.

Dân chúng vốn chỉ biết đại lễ mừng mùa vụ, không hề biết còn có lệnh đại xá và giảm thuế phía sau, ai nấy đều vui mừng đến mức bật khóc, đồng loạt quỳ xuống bái tạ ân điển.
Chiêu Nghị nhìn đám đông bên dưới từng hàng dài khom lưng quỳ gối bái lạy, trong mắt hiếm khi hiển lộ từ ái.

Mộ Tiểu Tình vẫn luôn nhìn hắn, đem hình ảnh này thu vào.

Hoàng đế Chiêu quốc, trong lời đồn của những quốc gia khác có bao nhiêu ác liệt, nhưng đối với con dân Chiêu quốc, hắn vẫn luôn dùng chân tâm để đối xử, mỗi một hành động đều nghĩ tới vạn dân trước nhất, đích xác một bậc minh quân đáng lưu sử sách.
Đại lễ kết thúc, đám người bọn họ liền thu xếp trở lại trong cung.

Trên đường về Mộ Tiểu Tình dường như mệt mỏi, sống lưng cũng không có cách nào dựng thẳng.

Nàng đem cái đầu nặng trịch tựa lên sườn xe, hai mắt nhắm lại, từ từ điều chỉnh hô hấp.

Phút chốc liền lâm vào mê man.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, đợi đến khi Mộ Tiểu Tình thiếp đi một giấc đủ đầy rồi tự tỉnh dậy, xe ngựa vẫn còn đang di chuyển.

Hoàng thượng ở bên cạnh nhìn nàng đầy ý tứ, nhưng không nói với nàng một tiếng nào, trầm giọng hướng ngoài xe hạ lệnh Hồi cung!.

Mãi đến khi trở lại Dục Chiêu cung, Mộ Tiểu Tình mới từ lời trần thuật của Tú Tú biết được, Hoàng đế bệ hạ cư nhiên bởi vì nàng mà hạ lệnh cho mã phu đi dạo một vòng, không cho người gọi nàng thức dậy.
Mộ Tiểu Tình không để tâm cho lắm, phút chốc liền ném sự việc này ra sau đầu.

Thân thể nàng hiện tại vô cùng mệt mỏi, uống một hớp trà, lại tẩy một thân mồ hôi, cả người thơm mát trèo lên giường ngủ thiếp đi.

Mãi đến quá bữa trưa vẫn không tỉnh dậy.
Cung nữ Tiêu Vân ở bên ngoài phòng lo lắng đi qua đi lại.

Giờ cơm trưa đã trôi đi một canh giờ mà nương nương vẫn chưa tỉnh, nàng sợ nương nương bị đói sẽ tổn hại phụng thể.

Nhưng là nàng không dám làm lỡ giấc ngủ của nương nương.

Tiêu Vân được Nội vụ phòng cử đến cung Hoàng hậu nương nương vào đầu xuân năm nay, tuy không đến mức thân cận như Tú Tú tỷ tỷ, nhưng ở Dục Chiêu cung cũng thuộc hàng lão làng.


Nàng so với nương nương kém vài tuổi, nương nương coi nàng như muội muội mà đối đãi.

Thế nhưng rào cản cấp bậc giữa phận nô tài với chủ nhân sớm đã in sâu trong lòng Tiêu Vân, nên nàng đó giờ đối với nương nương vẫn luôn một bộ vừa kính vừa sợ.
Loay hoay một lúc lâu, ánh nắng gắt gỏng chiếu đến khiến tiểu nha đầu nhiễm một thân mồ hôi.

Tiêu Vân hãy còn đang cắn môi suy tư thì Tú Tú đi tới.

Thấy nha đầu này vẫn còn chưa hối nương nương thức giấc liền giả bộ giận dữ gõ lên cái đầu ngốc của nàng ấy.
Ngươi cái đứa ngốc này, ta nói ngươi tới kêu nương nương thức giấc ngươi còn ở đây? Muốn nương nương đói xỉu ngươi mới gọi à?
Tiêu Vân xoa đầu đau mếu máo, Nương nương đang ngủ say như thế tỷ lại bảo muội đi gọi người.

Muội làm sao dám.
Có cái gì không dám? Tú Tú trừng mắt nhìn.

Ngươi ấy, cứ hấp tấp làm cái gì cũng không chịu dùng tâm mà suy nghĩ, rồi có ngày gây phiền toái cho nương nương.

Tuy rằng chỉ là lời nói trêu đùa, lại vô tình ứng nghiệm trong tương lai.
Tú Tú nhẹ tay mở cửa tư phòng, đi tới bên giường, nhìn nữ nhân quay lưng ra ngoài cửa mà ngủ đến là an ổn.

Nàng khẽ giọng kêu gọi, nhưng người trên giường vẫn say giấc.

Đột nhiên có dự cảm chẳng lành, Tú Tú cũng quên hết cái gọi là lễ nghi mà tiến tới chạm vào người Hoàng hậu.

Một luồng hơi nóng hầm hập truyền qua lớp vải lụa chạm tới tay Tú Tú.

Nàng kinh hoảng mà đem mặt nương nương quay ra ánh sáng, quả nhiên từ cần cổ đến cả khuôn mặt đều đỏ lựng, chăm chú nhìn có thế thấy nương nương đang hít thở khó nhọc.
Tiểu Vân, cho người đi mời thái y.


Muội chuẩn bị cho ta một chiếc khăn và thau nước ấm.

Nhanh!
Tiêu Vân vẫn đứng bên ngoài chờ đợi nghe thấy tiếng hô gấp gáp của Tú Tú liền hoảng sợ tái mét mặt.

Sấp ngửa chạy tới truyền lệnh cho mấy vị tiểu công công, lại hô hào mấy người cung nữ cùng nàng gấp rút chuẩn bị.

Nương nương của bọn họ thể trạng vốn yếu ớt, nhưng một năm cũng chỉ có khi khí lạnh tới mới bị nhiễm cảm.

Nay trời còn chưa chuyển mùa đã phát sốt, hỏi bọn họ sao không lo sợ cho được.
Cũng may mấy người cung nữ bọn họ được Tú Tú tỷ tỷ dạy bảo tốt, ứng phó với mấy trận ốm bất chợt của nương nương cũng coi như thành thạo.

Người mở cửa phòng cho thoáng khí, người đốt chút thảo dược có tác dụng an thần giảm đau đầu, người chuẩn bị nước ấm uy nương nương uống từng ngụm nhỏ.

Tú Tú tỷ tỷ thì đem một thân áo lụa của nương nương cởi ra, nhúng khăn ấm lau qua thân thể giúp hạ nhiệt, rồi bôi một chút cao hạ sốt cống phẩm được Thái hậu ban cho nương nương hồi năm ngoái.

Một thoa hai bên thái dương, một thoa cổ tay, một gang bàn chân.
Đợi đến khi bên ngoài báo thái y từ Thái y viện tới, đám người Dục Chiêu cung bọn họ cũng đem nương nương chữa trị sơ qua một hồi.

Lấy chăn mỏng đắp lên che đến bụng nương nướng, mới để người mời thái y vào chẩn bệnh..


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ân Sủng, truyện Ân Sủng, đọc truyện Ân Sủng, Ân Sủng full, Ân Sủng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top