Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 84: Tại sao ngài không để cậu Ôn rời đi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

“Xin lỗi Tổng giám đốc Lục, nếu ngài tìm Khải Duyệt hợp tác vì muốn dùng tôi để ép Đường Sóc buông tay, vậy thì tôi sợ là phải để ngài thất vọng rồi, tất nhiên so về thế lực, tập đoàn Khải Duyệt không thể bì với Cố thị, có điều tôi sẽ không lấy Đường Sóc ra đổi lấy tương lai cho Khải Duyệt.”

Copy nội dung từ truyện 88


“Cậu nói sao cơ?”

Đường Luân Hiên cúi đầu xem ảnh chụp trong tay, không nhanh không chậm trả lời: “Đường Sóc thật lòng thích cậu Ôn, mấy năm nay tôi đều tận mắt thấy phần tình cảm đó, ngày trước khi biết cậu Ôn kết hôn, khó khăn lắm nó mới vượt qua, cũng hiểu rất rõ rằng cậu Ôn chỉ yêu mình Tổng giám đốc Cố, cho nên nó mới không ầm ĩ cũng không náo loạn, chỉ cần cậu Ôn hạnh phúc thì nó cũng sẵn sàng buông tay.”

Copy nội dung từ truyện 88



“Khoảng thời gian đó, Đường Sóc cứ như người mất hồn, nó nói cậu Ôn rất yêu âm nhạc, cho nên tự mình mở một studio sản xuất âm nhạc riêng, cho dù nó có mong nhớ cậu Ôn nhiều thế nào cũng không hề đi quấy rầy cuộc sống hôn nhân của cậu Ôn, về sau có lần nó tâm sự với tôi, nói rằng mỗi lần nó nhìn thấy cậu Ôn, cậu ấy đều không hề vui vẻ, trên mặt không có nổi một nụ cười, nó muốn đưa tay kéo cậu Ôn ra khỏi cái vũng lầy này.”

Copy nội dung từ truyện 88

Đường Luân Hiên tựa hồ không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lục Vân, tiếp tục nói: “Tôi biết cậu Ôn đã kết hôn, Đường Sóc làm như vậy là không tốt, nhưng Tổng giám đốc Cố vốn dĩ cũng không thích cậu Ôn, thậm chí là rất ghét cậu ấy, vậy tại sao không thể buông tay để cậu Ôn rời đi?”

Lục Vân nghe tới câu để Ôn Niệm Nam rời đi, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Copy nội dung từ truyện 88

“Sao cậu có thể khằng định Cố Ngôn Sinh không thích Niệm Niệm? Cậu có biết bởi vì sự tồn tại của Đường Sóc mà Niệm Niệm đã phải chịu bao nhiêu tổn thương không? Nếu như không có Đường Sóc can thiệp vào thì mối quan hệ giữa hai đứa nó đâu có căng thẳng như hiện giờ!”

Giọng điệu của Đường Luân Hiên vẫn kiên định như cũ, thanh âm cũng bất giác cao hơn một chút: “Rất cảm ơn Tổng giám đốc Lục đã để mắt tới Khải Duyệt, nhưng Khải Duyệt không có khả năng cũng không nhận nổi phần may mắn này, xem ra không thể cùng Cố thị hợp tác rồi.”

Copy nội dung từ truyện 88

Thấy thái độ Đường Luân Hiên cứng rắn không chịu thỏa hiệp, đột nhiên Lục Vân cười một tiếng, trong mắt lại tràn đầy ý lạnh: “Vậy được rồi, có vẻ như tập đoàn Khải Duyệt không có ý định ở lại nước M nữa.”

Đường Luân Hiên cứng đờ, xoay người nhìn bà cảnh giác: “Ngài có ý gì?”

Copy nội dung từ truyện 88

“Tổng giám đốc Đường cảm thấy nếu Cố thị tuyên bố với bên ngoài việc hợp tác giữa hai công ty kết thúc, mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như thả ra tin tức Cố thị cùng Khải Duyệt bất hòa, cậu nghĩ liệu còn ai dám mạo hiểm đắc tội với Cố thị để hợp tác với Khải Duyệt nữa không?

“Tổng giám đốc Lục, cần thiết phải tuyệt tình thế sao?”

Copy nội dung từ truyện 88

Lục Vân lạnh như băng nhìn lại, nghiêm nghị nói: “Cậu cho rằng không có thủ đoạn liệu tôi tồn tại được trong cái giới ăn thịt người không nhả xương này sao? Tổng giám đốc Đường, nhân hậu mềm lòng là điều tối kỵ, cậu dám vì em trai mình mà đem cả tập đoàn Khải Duyệt ra đánh cược không?”

“Tôi…” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

Copy nội dung từ truyện 88

Trong mắt Đường Luân Hiên ánh lên sự bối rối, anh đang do dự.

Tập đoàn Khải Duyệt là do cha mẹ Đường Luân Hiên hồi còn trẻ tự tay gây dựng nên, phải trải qua rất nhiều khó khăn, Khải Duyệt mới chậm rãi đứng vững như hiện tại, tập đoàn là tâm huyết của cha và mẹ, không thể bị hủy trong tay anh được. Một bên là em trai mà anh yêu thương chiều chuộng cả đời, một bên là công sức của cha mẹ, chọn thế nào đây?

Copy nội dung từ truyện 88

Vốn dĩ đã không thể lựa chọn.

Lục Vân thấy Đường Luân Hiên không nói gì nữa liền biết anh không dám mạo hiểm.

Copy nội dung từ truyện 88

“Tôi hy vọng sau khi trở về cậu có thể nhắc nhở Đường Sóc, Ôn Niệm Nam đã kết hôn, là người của nhà họ Cố, nếu như cậu ấy không nghe lời khuyên mà vẫn tiếp tục dòm ngó thứ không phải của mình, vậy thì tôi không bảo đảm cậu ấy có thể an toàn về nhà như lần này đánh nhau với con trai tôi đâu!”

Đường Luân Hiên nhìn Lục Vân ngồi trước mặt, trong ánh mắt kia là sự sắc sảo không đổi, lại liếc Chu Nguyên Phong bên cạnh luôn im lặng không nói lời nào.

Copy nội dung từ truyện 88

“Hôm nay cuối cùng tôi cũng được thấy thủ đoạn vang danh bên ngoài của Tổng giám đốc Lục, đánh rắn phải đánh dập đầu, ngài quả nhiên rất lợi hại.”

Trong mắt Lục Vân chợt lóe sáng, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn bức cậu tới đường cùng, chỉ cần cậu khiến Đường Sóc tránh xa Ôn Niệm Nam, tôi nhất định sẽ không nhắm vào Khải Duyệt, tôi chọn hợp tác cùng Khải Duyệt cũng bởi coi trọng năng lực của Tổng giám đốc Đường, đối với Khải Duyệt mà nói thì hai bên hợp tác chỉ có lợi, không có hại.”

Copy nội dung từ truyện 88

Nhìn thì giống như bà đang ép Đường Luân Hiên lựa chọn, nhưng lại chỉ cho anh một con đường để bước lên, lựa chọn con đường này, Đường Sóc và tập đoàn Khải Duyệt sẽ đều bình yên vô sự.

“Việc này không công bằng với Đường Sóc…”

Copy nội dung từ truyện 88

“Tổng giám đốc Đường, Đường Sóc chỉ cần tránh xa Niệm Niệm, cậu ấy cùng Khải Duyệt đều sẽ không có việc gì, Cố Ngôn Sinh và Niệm Niệm cũng vậy, tất cả chúng ta đều vui vẻ hòa thuận, vì an toàn của Khải Duyệt và cậu ta, cậu không nên để Đường Sóc tiếp cận Niệm Niệm nữa, tôi cùng lắm sẽ chỉ cảnh cáo đôi câu, nhưng nếu chọc tới Cố Ngôn Sinh thì không ai biết nó sẽ làm gì Đường Sóc đâu.”

Thấy Đường Luân Hiên mím chặt môi không mở miệng, Lục Vân quay sang nói với Chu Nguyên Phong: “Nguyên Phong, tiễn Tổng giám đốc Đường ra ngoài đi, tôi còn có việc cần xử lý.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Vâng, Tổng giám đốc Lục.”

Đường Luân Hiên đứng ngẩn người trước cửa thang máy nhìn từng con số tăng lên, không biết đang suy nghĩ gì.

Copy nội dung từ truyện 88

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Chu Nguyên Phong đột nhiên mở miệng hỏi.

Đường Luân Hiên giật mình, trong mắt chợt lóe sáng trả lời: “Tôi có thể nghĩ thế nào? Bà ấy chỉ cho tôi một con đường để đi, cả Khải Duyệt và Đường Sóc đều không thể xảy ra chuyện, tôi cũng không thể làm gì liên lụy đến Đường Sóc.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Bị anh liên lụy? Nếu không phải cậu ta đi tìm Ôn Niệm Nam thì sao tới nỗi này? Anh làm vậy là bảo vệ cậu ta, cũng là để bảo vệ tập đoàn Khải Duyệt.”

“Nó đã kìm nén tình cảm giành cho cậu Ôn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thể buông xuống được thì nó phải làm thế nào? Đường Sóc tuy lỗ mãng nhưng chắc chắn không bao giờ vô duyên vô cớ đánh người, người đứng cạnh Tổng giám đốc Cố trong ảnh là ai thì hẳn Tổng giám đốc Lục và Tổng giám đốc Chu đều rõ trong lòng.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Cậu cũng là người của Cố thị, tất nhiên sẽ lấy công ty đặt lên hàng đầu, cậu căn bản không thể hiểu giữa tình thân và lợi ích công ty cái nào quan trọng hơn…”

Cửa thang máy mở ra, Đường Luân Hiên bước vào, mãi tới khi cánh cửa khép lại, Chu Nguyên Phong vẫn đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ mà thất thần.

Copy nội dung từ truyện 88

—————

Cố Ngôn Sinh đứng ở ban công châm thuốc, cúi đầu nhìn chiếc Audi màu đen đang đỗ dưới sân, theo bản năng xem đồng hồ đeo tay, lại quên mất là nó đã bị hỏng, khẽ chau mày. Hắn nhớ rõ hình như trong tủ để chiếc đồng hồ bị hỏng kia có một cái khác cùng nhãn hiệu, mở tủ ra quả nhiên thấy được, không nghĩ nhiều mà nhấc khỏi hộp đeo lên tay. Lắc lắc cổ tay đi về phía cửa số sát đất, cúi đầu nhìn xuống tầng dưới, Cố Ngôn Sinh xem đồng hồ, kim giờ chậm rãi chỉ vào một con số, không bao lâu sau trong sân vọng tới tiếng xe ô tô đang lái đi.

Copy nội dung từ truyện 88

Cố Ngôn Sinh nhìn theo chiếc xe, trong mắt hiện lên cảm xúc không ai hiểu được.

Lại đúng giờ này… vẫn tự lái xe rời đi… vào giờ này mỗi ngày đều ra ngoài, rốt cuộc là cậu ta đi đâu?

Copy nội dung từ truyện 88

Trong mắt Cố Ngôn Sinh tràn đầy ý lạnh, ra ngoài ban công đốt thêm một điếu thuốc, sau đó hắn rút điện thoại ra bấm một dãy số.

“Cậu ta đi rồi, bám theo.”

Copy nội dung từ truyện 88

Sau khi ngắt điện thoại, nhìn màn hình tối dần, ánh mắt hiện lên một tia sáng lạnh lùng. Trong đầu nhớ lại bóng lưng của Ôn Niệm Nam dìu Đường Sóc rời đi không hề quay đầu lại, tay cầm di động siết chặt lại, nếu đúng thật là cậu ta đi gặp Đường Sóc… Chỉ cần lấy được ảnh chụp về tay liền biết được cậu ta đi đâu, Cố Ngôn Sinh bực bội dập tắt điếu thuốc, vào nhà.

Mãi tới khi chạng vạng tối Lục Vân và Chu Nguyên Phong mới trở về, Lục Vân có chút mệt lên phòng nghỉ ngơi, Chu Nguyên Phong ngồi ở phòng khách xử lý công việc trên máy tính. Ngoài cửa có tiếng xe ô tô, một lúc sau Ôn Niệm Nam trên mặt đầy mỏi mệt đi vào.

Copy nội dung từ truyện 88

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

“Nguyên Phong, mẹ tôi đâu?”

Copy nội dung từ truyện 88

Chu Nguyên Phong ngẩng đầu nhìn người mới vào cửa, khẽ nói: “Dì đi nghỉ rồi, Niệm Nam cậu vừa đi đâu vậy, sao muộn thế này rồi mới trở về?”

“Tôi… tôi đi dạo quanh mấy cửa hàng bán quần áo, muốn mua ít đồ.”

Copy nội dung từ truyện 88

Hôm qua Ôn Niệm Nam ngủ nghỉ không nhiều, kết quả hôm nay lúc bác sĩ Lý bị viện trưởng gọi đi nói chuyện, cậu liền dựa vào ghế sofa ngủ quên mất, bác sĩ Lý cũng không dám đánh thức cậu, cuối cùng cậu ngủ một mạch tới chiều muộn, tỉnh dậy liền vội vàng lái xe về nhà.

Cố Ngôn Sinh bỗng từ trên tầng đi xuống, mắt nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang đứng trong phòng khách, hừ lạnh một tiếng đi vào phòng bếp lấy một tách cà phê cầm lên lầu.

Copy nội dung từ truyện 88

Chu Nguyên Phong cảm thấy bầu không khí có hơi không thích hợp, nheo mắt một cái: “Dì Lam, đồ ăn nấu xong chưa? Cháu với dì Lục không ăn đâu, dì nấu ít thôi.”

“Ủa? Cậu chủ vừa nói cũng không ăn, sao chẳng ai muốn ăn hết vậy?”

Copy nội dung từ truyện 88

“Cháu với bác gái buổi trưa ăn hơi muộn nên giờ vẫn chưa thấy đói, cháu lên trên xử lý việc công ty đây, dì nấu cho một mình Niệm Nam là được.” Dứt lời Chu Nguyên Phong liền cầm máy tính lên tầng.

Dì Lam đặt thức ăn và canh lên bàn, khẽ nói: “Phu nhân cậu ăn một chút đi, không thì dạ dày không chịu được đâu.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Vâng, được ạ.”

Ôn Niệm Nam ngồi xuống bàn ăn ít canh, nhưng ánh mắt lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mấy đĩa thức ăn. Cố Ngôn Sinh đứng ở đầu cầu thang trên tầng quan sát người đang ngoan ngoãn cúi đầu uống canh, không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Copy nội dung từ truyện 88

“Tôi biết ngay cậu không yên lòng phải chạy tới nhìn một cái mà, quả nhiên tôi đoán không sai.”

Sau lưng bất chợt có tiếng trêu chọc của Chu Nguyên Phong, Cố Ngôn Sinh cũng không quay đầu lại mà vẫn chăm chú nhìn người dưới kia.

Copy nội dung từ truyện 88

“Nguyên Phong, cậu cảm thấy mẹ tôi thương tôi không? Bà ấy có phải người sẽ vì lợi ích của bản thân mà hủy hoại cuộc sống của con trai mình sao?”

Chu Nguyên Phong giật mình ngạc nhiên, ánh mắt lóe sáng nhìn Cố Ngôn Sinh: “Cậu nói lung tung cái gì đấy? Sao bác gái có thể không yêu cậu, đừng có nghe lời người khác châm ngòi ly gián.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Ah, thế sao? Vậy cậu cảm thấy năm đó bà ấy bắt tôi kết hôn cùng Ôn Niêm Nam là vì yêu tôi à?”

“Cậu lại muốn làm gì? Niệm Nam là người rất tốt, cậu lại nhiều lần quá đáng, hết lần này tới lần khách tổn thương cậu ấy, bác gái đã hy sinh cho cậu rất nhiều, cậu đừng để Thẩm Lạc An gây tổn thương tình cảm mẹ con giữa hai người.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Vậy nếu như tôi nhất định muốn ly hôn thì sao? Bà ấy sẽ làm thế nào? Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con à?”

“Cố Ngôn Sinh! Cậu có thể đừng có điên như thế này được không, cậu muốn ly hôn vì Thẩm Lạc An, giờ lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với bác gái, cậu bị lừa đá vào đầu khiến chỉ số IQ tụt xuống âm luôn rồi sao?”

Copy nội dung từ truyện 88

Cố Ngôn Sinh vẫn nhìn người dưới lầu, thu lại cảm xúc trong mắt, nói: “Bà ấy chưa từng yêu tôi, cho tới bây giờ tôi không hề cảm nhận được điều đó… Chỉ có Thẩm Lạc An, chỉ có em ấy liều mạng cứu tôi, ở cạnh tôi yêu thương tôi, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải chấm dứt, chỉ cần tôi có được chứng cứ, mẹ tôi sẽ không thể cản tôi được nữa.”

“Chứng cứ? Cố Ngôn Sinh cậu định làm gì?”

Copy nội dung từ truyện 88

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Cố Ngôn Sinh nhận cuộc gọi tới: “A lô.”

Sau đó ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, sắc mặt xanh xám nhìn về phía người trong phòng ăn, giọng nói bỗng trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Được, gửi cho tôi.”

Copy nội dung từ truyện 88

Sau khi cúp máy, Cố Ngôn Sinh giương mắt nhìn Chu Nguyên Phong mặt mũi đang đầy vẻ khó hiểu, khẽ lắc lắc điện thoại trong tay, châm biếm nói: “Xem đi, bằng chứng đều có rồi, không phải rất dễ dàng sao?”

Dứt lời liền quay người trở về phòng bỏ lại Chu Nguyên Phong đang kinh ngạc đứng tại chỗ, trong mắt có chút lo lắng.

Copy nội dung từ truyện 88

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Copy nội dung từ truyện 88

Đường Sóc tiểu thiếu gia chuẩn bị phải rời khỏi Niệm Niệm, anh trai yêu quý muốn em mình sống một cuộc sống thoải mái tự do, không bị cuốn vào mấy việc trên thương trường, cuối cùng chỉ có thể chọn cách làm tàn nhẫn.

Niệm Niệm thiếu thốn tình cảm gia đình có thể sẽ ghen tị với Đường Sóc, ghen tị vì Đường Sóc được sống như mặt trời, luôn luôn tỏa sáng, được cha mẹ cùng anh trai thương yêu chiều chuộng.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, đọc truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa full, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top