Bách Yêu Phổ 2

Chương 35: Ám Đao 1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bách Yêu Phổ 2

《Bách yêu phổ》

Tiết tử

"Có một bờ sông, một khi rời đi rồi thì sẽ không cách nào quay lại được."

----

Vượt ngoài mong đợi, Liễu công tử thế mà lại không sử dụng cỏ Ngư Dương dùng vào trù nghệ một lời khó nói của hắn, mà tìm một cái hộp thật đẹp, cẩn thận đặt nó vào, để ở một nơi mà ai cũng không thể tìm thấy được. Ít nhất thì Cổn Cổn lục soát hết nhà bếp và nơi ở của hắn một phen, cũng không tìm được bảo vật trong giới nấu ăn này.

Sáng sớm hôm đó, Đào Yêu miễn cưỡng nuốt xuống một bát cháo đã bị cháy khét đến vi diệu, nhịn không được mà hỏi hắn: "Ngươi đã có cỏ Ngư Dương rồi mà, trù nghệ có thể tiến bộ rất nhanh rồi, sao vẫn không thể cho chúng ta ăn được một bữa vui vẻ chứ."

Nhưng Liễu công tử hơn nửa ngày sau mới trả lời một câu: "Không nỡ."

Trong tình huống bình thường, khi nghe hỏi câu này hắn có lẽ sẽ trợn mắt, một mặt khinh bỉ nói "cho mấy ngươi ăn chỉ tổ hoang phí thiên vật". Nhưng lần này hắn lại không nói thế, ngữ khí vô cùng bình thường.

Đó là di vật duy nhất của một con yêu quái, có lẽ hắn là không nỡ điều này.

Tóm lại sau khi hắn nói câu đó, không khí bữa sáng đột nhiên có chút nghiêm túc và bình thường đến kỳ lạ, mọi người ai cũng không nhắc đến yêu quái ngốc Hề Nang đó nữa.

Không ăn thì không ăn, đã là di vật rồi, thì cứ cất cho kỹ đi.

Chỉ khổ cho người trên dưới Ti Phủ, cũng không biết còn phải ăn bao lâu thứ không phải cho người ăn này nữa... Miêu quản gia cũng thật là, cùng lắm thì mời một đầu bếp về, rồi đuổi Liễu công tử ra quét dọn giặt giũ chăm con cái thì mọi người nhất định sẽ giơ hai tay tán thành, người người đều hoan hỷ.

Bất quá mấy ngày nay dường như không thấy tăm hơi Miêu quản gia ở đâu cả, đến giờ ăn cơm cũng không thấy bóng dáng lão đâu. Ti phủ lớn như thế này, ai ở ai không thì cũng ít nhất qua rất lâu người ta mới phát giác ra, dù gì Ti phủ thì lớn mà người ở lại ít, cho nên tuy cùng ở dưới một mái nhà cũng không thể ngày ngày gặp mặt được.

Những người sống trong tòa trạch viện này, đại đa số để không có cảm giác tồn tại, trừ hai vị thiếu gia ra. Nhị thiếu gia thì không thấy đầu thấy đuôi đâu, lúc nào cũng cố ý thu mình lại, chẳng thà ở một mình trong phòng đọc sách, cũng lười cùng người khác giao tiếp, bình thường hắn trò chuyện với ngựa còn nhiều hơn nói với con người. Nhưng cũng quái lạ, hắn càng muốn tránh xa chúng nhân thì lại khiến cho người ta chú ý, dù gì thì Đào Yêu vô cùng chú ý...

Còn về đại thiếu gia, sau khi bị đệ đệ cấm túc thả ra, rõ ràng là không có thời khắc nào là không phóng túng bản thân, trừ việc học thêu thùa với các a hoàn ra, còn tổ chức một đội đá cầu mây cùng với các gia đinh, không thấy hắn đá vào cầu môn mấy lần, chỉ thấy đá trúng mấy người qua đường vô tội là nhiều. Khó khắn lắm mới không chơi đá cầu nữa, hắn lại bắt đầu dày vò đám dế, tự xưng cái gì mà "Kim giáp vô địch đại tướng quân", ngày ngày ngồi xổm trước cái bồn cỏ chơi đá dế, đúng dáng vẻ tiêu chuẩn của mấy công tử ăn chơi trác táng nhà phú hộ.

Mỗi lần nhìn thấy Ti Tĩnh Uyên, Đào Yêu đều phải sớm trốn đi, bởi vì nàng không những không có chút hứng thú gì với những chuyện vô vị mà hắn lắm, mà nàng càng sợ hắn kéo nàng đến hỏi những chuyện trên trời dưới đất, cứ bắt nàng phải kể lại mấy chuyện nàng gặp được trên đường đến đế đô kể cho hắn nghe, vả lại còn muốn tìm cách nghe ngóng bối cảnh của nàng, nói cái gì mà người cứu hắn ra không thể chỉ là một người chăn ngựa được.

Sau này Ti Tĩnh Uyên thấy Đào Yêu không thèm để ý đến hắn, liền nghĩ ra một cách, chỉ cần Đào Yêu trò chuyện với hắn, đúng hạn sẽ cho thù lao, thù lao có khi là bạc vụn có khi là tiểu kim châu hoặc có khi là mấy thứ đồ thú vị, cho đến khi Đào Yêu từ một ngươi gặp hắn là nhanh chóng né đi đã trở thành hồng trần tri kỷ của Ti Tĩnh Uyên...

Có lúc Đào Yêu cũng nghĩ không thông, trên đời này sao lại có người cô độc đến thế, thà tốn tiền cũng muốn tìm một người cùng hắn nói chuyện phiếm, vả lại người này nhìn vào có lẽ sống cũng không buồn tẻ chút nào, nhà cao cửa lớn, không lo ăn uống, còn có một đệ đệ tài giỏi, không chỉ có thể gánh lấy gia nghiệp còn có thể cứu mạng hắn. Vả lại, tuy rằng Ti Cuồng Lan nhìn vào thì có vẻ những là đối xử vô cùng không tốt với ca ca ruột này, nhưng người không mù đều có thể nhìn thấy, đối với hắn mà nói, trên đời này không có bất cứ sự tồn tại nào quan trọng hơn Ti Tĩnh Uyên cả.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, các sai dịch trong Ti Phủ đều đi quét lá rụng, nhìn tình hình cây cối lớn nhỏ trong phủ đã rụng gần hết lá, lúc ý thu nồng đậm nhất, có lẽ mùa đông cũng cách không còn xa nữa.

Nhưng tâm trạng của Đào Yêu rất tốt, bởi vì tiền công tháng của nàng còn nhiều hơn tưởng tượng, nghe nói tất cả những sai dịch trong phủ đều có "Phí y phục đông", và mọi người cũng xem như là lẽ thường. Về phương diện tiền bạc này, giống như Miêu quản gia nói từ đầu, Ti Phủ quả thực rất hậu đạo.

Thỉnh thoảng Đào Yêu sẽ nghĩ, nếu như có thể mãi trốn ở đây, chỉ làm một tiểu tạp dịch chăn ngựa, không cần trải qua những ngày tháng mưa to gió lớn, cũng ắt hẳn là một cuộc sống rất tốt. Nhưng điều đó là không thể, dù gì thì nàng cũng không phải chỉ là một tiểu cô nương lưu lạc đầu đường xó chợ, nàng là "Quỷ Y Đào Đô", là người đeo chuông vàng, là Đào Yêu đại nhân thiện hay ác đến giờ vẫn còn là một câu đố. Một đời này của nàng có quá nhiều quá khứ, người khác không thể nhìn thấy, cũng không ngờ đến. Còn một điều phiền phức nhất, là thứ quan trọng nhất của Đào Đô bị biến mất trong tay nàng...tin tức một khi lộ ra thì thiên hạ này ắt không thể yên bình được. Nàng nhìn hồ nước tàn tạ đìu hiu trước mặt mà thở dài nặng nề.

Đột nhiên, một trái lê bị khắc thành một khuôn mặt tròn vo rơi xuống từ trên đầu nàng, trái lê được buộc lại bằng một sợi chỉ, ở trước mặt nàng nhảy tới nhảy lui, còn kèm theo một thanh âm kỳ quái: "Muốn ăn ta không? Muốn ăn ta không?"

Đào Yêu không thèm quay đầu, đưa tay chụp lấy trái lê cắn một miếng.

"Ấy! Ngươi ăn thật à!" Ti Tĩnh Uyên hét lên nhảy ra từ sau lưng nàng: "Ta đem đến để làm mồi câu đó."

Đào Yêu vừa nhai vừa nói: "Ta hỏi giúp ngươi rồi, cá nhà ngươi nhờ ta nói với ngươi: Thứ nhất bọn chúng không ăn trái cây; thứ hai ngươi đến giờ uống thuốc rồi."

Ti Tĩnh Uyên lướt qua nàng đến ngồi trên chiếc ghế đá cạnh nàng, cười hi hi nói: "Sao thế, tiểu tạp dịch chăn ngựa đến tiếng của cá cũng có thể nghe hiểu sao?"

Nàng hừ một tiếng: "Đại thiếu gia ngươi thật rảnh rỗi quá."

Hắn nghịch nửa đầu sợi chỉ trên tay, không phản bác nói: "Quản gia có lão Miêu, quét dọn có Phó Dịch, nấu ăn có Tiểu Liễu, chăn ngựa có ngươi, kiếm tiền có Lan lan, thật không có việc gì cho ta làm."

"Ngươi cũng thẳng thắn đó." Đào Yêu lau miệng: "Bất quá ta thấy ngươi đối với một chuyện vô cùng có lòng."

"Gì cơ."

"Tìm lão bà cho Lan Lan nhà ngươi." Đào Yêu bĩu môi cười nói: "Đại tiểu thư Nhạc người lảm nhảm bao nhiêu lần rồi."

Ti Tĩnh Uyên lập tức trở nên tang thương: "Ta cũng cảm thấy cô nương này được, gia thế nhân phẩm đều rất xứng với nhà ta, điều quan trọng là đến yêu quái cũng không hại chết nàng, bát tự cũng rất cứng. Nhưng tên đệ đệ không có óc này của ta, đến viết thư hỏi thăm sức khỏe người ta cũng không chịu viết."

Đào Yêu huynh tay hắn: "Ti Cuồng Lan thực sự là có mệnh khắc thê sao?"

"Nói bừa!" Ti Tĩnh Uyên không vui rồi: "Đều là mấy lời đồn bừa bãi bên ngoài, nhị thiếu gia Ti Phủ, có bao nhiêu cô nương khóc lóc muốn gả cho cơ chứ."

"Chính ngươi ban nãy còn nói bát tự của Nhạc Bình Xuyên cứng!" Đào Yêu trợn mắt: "Chỉ có người có mạng khắc thê tử mưới đi chọn một lão đã mạng cứng thôi."

Ti Tĩnh Uyên nhất thời nghẹn họng, lại lập tức ngụy biện: "Ý của ta là bát tự đệ đệ ta cứng, vì thế đứng từ góc độ huyền học mà nói..."

"Được rồi, dừng giấu giếm nữa." Đào Yêu ngắt lời hắn, đè thấp giọng: "Ta nghe nói rồi, những cô nương từng có hôn ước với Lan Lan nhà ngươi đến cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp. Trừ khi đến cái này cũng là nói bừa? Hai chúng ta đã là tri kỷ rồi, ngươi đừng có lừa ta."

Ngón tay Ti Tĩnh Uyên gõ gõ lên chiếc ghế đá nửa ngày, mới bất lực gật đầu: "Đúng là có hai ba cô nương như thế xảy ra chút chuyện, nhưng có thể là trùng hợp thôi." Hắn nhìn chằm chằm mặc hồ bị gió thu thổi qua: "Đều là chuyện đau lòng cả, đừng nhắc lại nữa, Tóm lại đệ đệ này của ta, bất luận thế nào ta đều phải nhìn thấy nó cưới thê tử rồi tận hưởng sự hạnh phúc vô tận, cho đến khi sinh mạng kết thúc đều không được cô đơn một mình.

Biểu cảm của hắn nghiêm túc lạ lùng, không phải là dáng vẻ thùng rỗng kêu to, mà lại vô tình lộ ra một sự kiên định như sắt thép. Thế này lại ra dáng đại thiếu gia Ti Phủ hơn.

"Vì sao chỉ là hắn?" Đào Yêu ăn miếng lê còn sót lại rồi ném vào trong hồ nước, tiếng nước vang lên tạo thành một đợt sóng nó: "Ngươi cũng nên cưới thê tử sinh con mà, để cho Ti gia nhà mấy người có con cháu đầy đàn chứ."

Hắn chớp mắt, mở miệng liền nói: "Ta không được, thân thể ta không tốt."

Đào Yêu lập tức đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Có bệnh kín sao?"

"Ánh mắt đó của ngươi là gì hả?" Hắn cùng ánh mắt đầy lệ khí đem ánh nhìn lệch lạc của nàng điều chỉnh lại: "Con gái con lứa, ngươi nghĩ đi đâu rồi?"

Đào Yêu bĩu môi: "Ta đang nói đến con cháu đầy đàn, ngươi nói thân thể ngươi không tốt, ta còn nghĩ được gì nữa?" Có gì ngại chứ, ta là một đại phu đó, nhưng những bệnh này của ngươi mấy yêu quái hình như là không có.

Nàng cứng ngắc nuốt câu nói đó về lại.

"Ta thân thể không tốt, không phải giống như thứ ngươi đang nghĩ." Hắn trợn mắt nhìn nàng, rồi nhìn xung quanh, lúc này với nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Đào a đầu, ta không biết lai lịch của ngươi, càng không biết thân thế của ngươi, nhưng ngươi và ta đều tự hiểu, chỉ là một tạp dịch chăn ngựa không thể nào cứu ta từ trong tay Hư Hao được chứ."

Đào Yêu đảo mắt, giảo hoạt cười nói: "Một thiếu gia giàu có bình thường không thể nào có được năng lực " hoán hồn đổi phách" như thế được."

Hai người nhìn nhau rất lâu, trong ánh mắt hai ngươi như có tia lửa, giống như chỉ cần một khi chạm vào thì sẽ lập tức bùng lên, hai người đồng thời lộ ra nụ cười xán lạn, vỗ chân chỉ vào đối phương, hai miệng một lời nói: "Vì thế chúng ra thực sự nên kết bái đi!"

"Tĩnh Uyên đại ca!"

"Đào Yêu muội muội!"

Hai người kích động giống như đã tìm lại được huynh đệ ruột thất lạc tám trăm năm vậy, may sao bốn bề không có ai đi ngang qua, nếu không thực sự bị hai quái thai này dọa cho lòi bệnh ra cũng không chừng.

"Đại ca sau này có gì ngon gì vui hay tiêu không hết tiền, hay nhớ đến tiểu muội này nhé! Lấy hồ sen nhà huynh làm chứng, danh phận huynh muội chúng ta từ này được xác lập từ đây."

"Yên tâm, đi theo đại ca làm gì có chuyện để muội đói."

"Vậy thế cho nên thân thể huynh rốt cuộc có chỗ nào không tốt vậy." Đào Yêu đột nhiên chuyển chủ đề, sự ngoan ngoãn một giây trước đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn sót lại sự bức ép vô hình.

Ti Tĩnh Uyên ngẩn ngươi, gãi đầu cười: "A đầu ngươi, lật mặt cũng nhanh quá đi."

"Không ai có thể lảng đi câu hỏi của ta, huynh muội kết bái cũng không được."

Nàng híp mắt, cười giống như một con mèo đang đắc ý.

"Được thôi. Dù sao thì cũng coi như là ngươi đã cứu mạng ta." Hắn quay đầu qua, ánh mắt lướt qua hồ sen, không biết rơi xuống ở chỗ nào: "Ta là người có "nửa cái mạng""

"Nửa mạng?"

"Năm ta mươi ba tuổi gặp phải một kiếp nạn, người thì sống lại rồi, lại mắc một chứng bệnh kỳ lạ." Hắn đứng dậy, lắc ngươi vặn mình hoạt động gân cốt: "Hồn phách của ta có thể theo ý chí mà tùy ý ra vào thân thể mình, hoặc là thân thể người khác. Những lúc bị bệnh nặng hoặc gặp phải va chạm gì đặc biệt lớn thì ta cho dù không muốn xuất hồn cũng phải xuất. Ta từng tìm người đến trị, nhưng không có hiệu quả. Trong số đó có một người nói, ta chính là ngươi "nửa mạng" trong truyền thuyết.

"Nửa mạng" là cách nói chung chung, chuyên chỉ cho những ngươi nhìn vào thì giống ngươi bình thường, nhưng trên thực tế lại sống ở một cảnh giới khác, chỉ xem như là một ngươi có nửa cái mạng mà thôi."

"Nửa mạng..." Đào Yêu nhướng mày: "Nhưng điều này không phải rất lợi hại sao, rất nhiều thuật sư tu luyện cả đời cũng không tu được bổn sự có thể đi đến tự do như ngươi. Hồn phách xuất nhập thôi mà, cũng không thể nói là chỉ còn nửa cái mạng nghiêm trọng đến thế.

"Vấn đề là hồn phách ta một khi xuất ra, thì sẽ có một thứ gì đó kỳ quái nào đó nhập vào trong thân thể." Hắn quay đầu nhìn nàng: "Từ năm mười ba tuổi đến giờ, ta liền trở thành đối tượng thèm thuồng của đám yêu vật, chỉ cần hồn phách ta không có ở đó, thì chúng sẽ xuất hiện."

8.9.2020

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bách Yêu Phổ 2, truyện Bách Yêu Phổ 2, đọc truyện Bách Yêu Phổ 2, Bách Yêu Phổ 2 full, Bách Yêu Phổ 2 chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top