Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên
Chương 28: Sở trường của Tiêu Dực
Edit: RedHorn Beta: Gián cung đình Mặt Thẩm Lưu Quang ngày càng đen, rốt cuộc không nhịn được mà vỗ bàn, cả giận nói: "Tiêu Dực!" "Ừm?" Dung Vương điện hạ không không rõ xoay người lại. Vừa mới quay đầu lại thì đối diện với gương mặt giận dữ đùng đùng. Tiểu nhân sâm bị chọc cho giận sôi lên, hung ác hí mắt lại, cả người đằng đằng sát khí. Tiêu Dực: "...sao vậy?" Thẩm Lưu Quang câm nín nửa ngày, cũng không cam lòng yếu thế mắng: "Tiêu Dực là đồ xấu xa, đồ ma bệnh!!!" Tiêu Dực sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, nín cười. "Cười cái gì mà cười!" Thẩm Lưu Quang nổi giận đùng đùng siết tay thành quả đấm.
"Thật thông minh." Tiêu Dực kéo người vào trong ngực, giữ chặt eo y: "Lại còn có thể nhìn ra ẩn giấu ở đầu câu thơ?" Thẩm Lưu Quang ở trong lòng hắn giãy một cái: "Thì ra ngươi cho rằng ta xem sẽ không hiểu nên mới khi dễ lén lút mắng ta!" Tiêu Dực đặt những nụ hôn rơi trên khuôn mặt y, dụ dỗ nói: "Đừng làm rộn nữa." Thẩm Lưu Quang trong lòng oan ức, tùy tiện xoa lên mặt mình, méo miệng nói: "Ta rất xấu, ta là một tiểu mập mạp." Tiêu Dực: "Nhưng ta thích." Thẩm Lưu Quang cả giận nói: "Bớt đê." Tiêu Dực kéo tay y, dở khóc dở cười: "Rốt cuộc ngươi đã xem xong hết chưa?" Thẩm Lưu Quang cắn môi, vành mắt đỏ lên, trong lòng khó chịu: "Tại sao ta lại phải đọc người khác mắng mình chứ?" Tiêu Dực không thể làm gì hơn là kéo người đến trước bàn, mở ra trang thứ hai, chỉ theo thứ tự từng chữ đầu câu: Nhưng ta thích. Thẩm Lưu Quang liếc mắt nhìn một cái, lúc này mới hít mũi một cái: "Hử." Tiêu Dực nhìn người, nghiêm túc nói: "Nhưng ta thích." Đột nhiên bày trò làm cái gì... Thẩm Lưu Quang có chút mất tự nhiên, tỉnh táo vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi về phía cái giường, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Dực từ phía sau vòng lấy ôm y, lặp lại lần nữa: "Nhưng ta thích." Thẩm Lưu Quang bĩu môi một cái: "Nhưng mấy câu phía trước thì sao?" Tiêu Dực nắm lấy vai y, nghiêm túc nhìn mặt người: "Đương nhiên đều không phải sự thật." Thẩm Lưu Quang hắng giọng: "Tiếp tục." Tiêu Dực chân thành thở dài nói: "Tới bây giờ bổn vương chưa gặp qua người nào có dáng dấp dễ nhìn như vậy, trên người còn không có chút thịt thừa nào." Tiểu nhân sâm được khen đến vui vẻ, bên ngoài thì vẫn khiêm tốn nói: "Thật ra thì vẫn có một chút." Tiêu Dực nhịn cười: "Bổn vương kiểm tra một chút được không?" Tiểu nhân sâm gật đầu một cái, ngoan ngoãn leo lên giường nằm yên. Nếu là kiểm tra thì sờ nơi nào cũng được. Trên người y còn mang theo hương thuốc nhàn nhạt, mềm mại rúc trong một góc, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn. Tiêu Dực nhẹ nhàng vuốt ve gò má y, đầu ngón tay xẹt qua xương quai xanh tinh xảo, đẩy xiêm y ra. Thẩm Lưu Quang chớp mắt mấy cái: "A Dực..." "Ừm?" Tiêu Dực tiến đến hôn y. Tiểu nhân sâm nhà hắn không hiểu phong tình mà né tránh. Vì vậy Dung Vương điện hạ nghiêm túc kiểm điểm xem mình có phải làm gì sai rồi không. Tiểu nhân sâm xòe ra năm ngón tay: "Sau này chúng ta sẽ không hôn hôn quá năm lần."
Dung Vương điện hạ cảm thấy như trời sắp sập rồi. "Nghe rõ chưa?" Tiểu nhân sâm hung dữ. Tiêu Dực ai oán nhìn người, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Có phải ngươi chê bổn vương hay không?" "Ừm." Thẩm Lưu Quang kéo kéo mặt hắn, nhăn cái mũi: "Ngươi xấu muốn chết." Dung Vương điện hạ khoác loác không ngượng miệng nói: "Nhưng ít nhất có thể cho ngươi nhéo thoải mái." Thẩm Lưu Quang không chịu thua trước khuôn mặt này: "Chê, không cho hôn." Ánh mắt Tiêu Dực sầu muộn đi một chút, thậm chí còn suy yếu mà ho khan một cái, cả người đặc biệt thê thảm, vừa nhìn một cái là thấy không có hôn hôn là không thể sống được. Nhìn người ta đáng thương quá, Thẩm Lưu Quang bĩu môi một cái, mở lòng từ bi mà nói: "Sáu lần, nhiều nhất sáu lần." Tiêu Dực kín đáo đưa cho người một thỏi bạc, ho nhẹ một cái: "Bảy lần." Tiểu mê tiền len lén nhận lấy thỏi bạc, nhìn bốn bề yên tĩnh, thấp giọng nói: "Vậy thì bảy lần, đừng để cho người khác biết."
Red: tau cười ịa!! Tiêu Dực lại tiếp tục nhét bạc vào tay y, được voi đòi tiên: "Tám lần đi, dù sao cũng không ai biết." Thẩm Lưu Quang: "Đồ khốn khiếp, ta là loại người thấy tiền là sáng mắt sao!" Nếu không phải vì kiếm tiền lấy vợ, ta có thể thỏa hiệp như vậy sao! "Dĩ nhiên không phải." Tiêu Dực qua loa một tiếng, tiến đến hôn y một cái: "Việc này thực sự không có cách nào khác sao?" Tiểu nhân sâm suy nghĩ một chút, trề môi: "Ngươi có sở trường gì nào?" Dung Vương điện hạ thốt lên: "Viết bản kiểm điểm tốc độ cao, có thể sử dụng mười mấy thể văn khác nhau nhưng chuyển đổi vẫn lưu loát tự nhiên có tính hay không?" Thẩm Lưu Quang rúc người trong chăn cười: "Không tính." Tiêu Dực kéo người vào lồng ngực, hôn lên tóc y: "Thực không giấu diếm, bổn vương am hiểu nhất là làm ấm chăn." Thẩm Lưu Quang đem mặt dán vào ngực hắn, thoải mái không muốn rời đi. Tiêu Dực tiếp tục: "Thật ra thì bổn vương quỳ bàn giặt đồ cũng giỏi, các loại chất liệu khác nhau đều có thể quỳ được luôn." Thẩm Lưu Quang rúc trong ngực hắn cười khúc khích, vai cũng run run lên. Đáy mắt Tiêu Dực cũng nổi lên một tầng nụ cười, cúi đầu sát lại gần y. Thẩm Lưu Quang nhăn mũi, né tránh: "Không cho hôn!" Tiêu Dực bi thương nói: "Còn ghét bỏ ta sao?" "Không sai." Thẩm Lưu Quang không chịu thua, gật đầu một cái. Tiêu Dực cũng kệ những thứ này, nhanh chóng mổ một cái lên khóe môi y. Thẩm Lưu Quang đỏ mặt: "Ngươi đánh lén!" Tiêu Dực cười không nói lời nào, giơ tay lên xoa xoa đầu y một cái, sau đó dịch góc chăn sau lưng y, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn xem, trên xà nhà có ngôi sao kìa." "Hả? Nơi nào?" Thẩm Lưu Quang vội ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn xà nhà. Ngay lúc này, "chụt" một cái, khóe miệng truyền đến cảm xúc mềm mại ấm áp. Thẩm Lưu Quang không nghĩ đến đột nhiên lại như vậy, ngây người không nói lời nào. "Cái này mới gọi là đánh lén." Thẩm Lưu Quang lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch đùng đùng không theo tiết tấu nào. Y vô thức đè lại nhịp tim mình, trong lòng thầm chửi mình không được thua kém, sao tim lại đập thành ra như thế này! "Không được phép hôn!" Qua thật lâu, Thẩm Lưu Quang mới thấp giọng nói. "A?" Tiêu Dực ôm cọ người, ai oán nói: "Lần này là thật sự?" Thẩm Lưu Quang gật đầu một cái, quan tâm nói: "Có phải mỗi lần ngươi hôn xong thì cả người đều cảm thấy vô lực?" Tiêu Dực xoa đầu y, thấp giọng cười nói: "Sẽ không, suy nghĩ lung tung cái gì vậy?" Tiểu nhân sâm đỏ mặt: "Ta thì sẽ như vậy." Tiêu Dực bật cười, tiếp tục ấn một nụ hôn lên trán y. Thẩm Lưu Quang lại hỏi: "Vậy có phải mỗi lần hôn xong cả người ngươi đều nhũn ra?" Tiêu Dực ái muội nói: "Sẽ cứng." Thẩm Lưu Quang bị người này thường xuyên đùa giỡn, đương nhiên biết hắn đang nói cái gì. Sau đó bĩu môi một cái, khinh bỉ nói: "Không hôn ngươi cũng sẽ như vậy." "Có lợi hại hay không?" Dung Vương điện hạ rất kiêu ngạo hỏi. "Này thì có gì đâu." Thẩm Lưu Quang dùng sức đẩy hắn, đỏ mặt nói: "Cũng không phải ta không thể." Tiêu Dực cong khóe miệng, đột nhiên nói: "Thật ra làm ấm chăn với những thứ kia cũng không thể gọi là sở trường đặc biệt." Thẩm Lưu Quang giả bộ kinh ngạc, phối hợp nói: "Chẳng lẽ Tiêu công tử còn sở trường nào khác?" "Ừm." Tiêu Dực nhích lại gần, cùng người cọ cọ cái mũi, không nói lời nào. Thẩm Lưu Quang nhịn không được nói: "Là cái gì vậy?" Tiêu Dực bắt lấy tay y, kéo xuống hạ thân của mình. Tiểu nhân sâm không nghĩ hắn đột nhiên lại như vậy, theo bản năng rụt tay về nhưng lại bị hắn giữ chặt, không thể động đậy. "Khốn khiếp." Tiểu nhân sâm chỉ có thể đem đầu dùng sức rúc vào ngực hắn. Thường ngày sờ một chút liền buông tay, Tiểu nhân sâm chờ hắn thả mình ra. Nhưng lần này không giống, người kéo tay y không có ý định buông ra. Thẩm Lưu Quang cắn môi, cả người đều căng thẳng không dám giương mắt nhìn hắn. "Sờ một cái." Bên tay vang lên âm thanh của người kia. Thẩm Lưu Quang lập túc nói: "Ta không sờ!"
Red: tại hạ ko lường trước được bước ngoặt này :) Tiêu Dực hôn lên vành tai y, không có ý định thả người: "Không phải muốn biết sở trường của ta sao?" Thẩm Lưu Quang ngẩn ra, sau đó đỏ mặt mắng: "Đại lưu manh!" "Dài hay không dài?" giọng Tiêu Dực mập mờ. Thẩm Lưu Quang càng thẹn, cắn chặt môi: "Đại lưu manh!" Vừa dứt lời thì chính mình bị hắn cầm lấy. Thẩm Lưu Quang lập tức ngốc ra, theo bản năng nhấc chân đá người. Vừa động một chút liền "A" thành tiếng. "Ngươi...ngươi làm gì?" Thẩm Lưu Quang mặt đỏ đến mang tai. Tiêu Dực thản nhiên: "Đùa giỡn lưu manh." Thẩm Lưu Quang bị độ mặt dày vô sỉ làm cho nghẹt thở, thật lâu cũng không nói nên lời. Dung Vương điện hạ lẳng lặng nhìn y: "Nếu không làm sao có thể phụ lòng tiếng đại lưu manh kia của ngươi?" Vành mắt Thẩm Lưu Quang đỏ lên, vốn từ nghèo nàn: "Đồ đại lưu manh!" "Ừm" đại lưu manh khoái trá đón nhận xưng hô này, mập mờ nói: "Không được phép buông tay ra." Một cảm xúc chưa bao giờ có cuốn đến, Thẩm Lưu Quang thở hổn hển, cả người đều cương lên, tất cả sự chú ý đều tập trung vào một chỗ, theo động tác của người kia mà thở dốc nhỏ như tiếng mèo rầm rì. Sau một hồi, hốc mắt Tiểu nhân sâm hồng hồng, nói cái gì cũng không chịu nhìn hắn. Nhớ đến chuyện vừa phát sinh liền ngượng muốn hoảng. Người kia lại cố tình không biết xấu hổ mà nói bên tai y: "Lần sau không được buông tay." Thẩm Lưu Quang theo bản năng liền đạp hắn: "Ngươi-----" "Ừm?" Tiêu Dực cọ mũi y, giọng vô tội: "Ngươi xem bổn vương không hề buông tay." Thẩm Lưu Quang mắc cỡ không nói nên lời. Tiêu Dực một cái lại một cái mổ lên môi y, mập mờ nói: "Lần sau thử nhúc nhích tay, giống như bổn vương làm với ngươi vậy." Thẩm Lưu Quang nhắm chặt mắt: "Không cho ngươi nói chuyện!" "Thoải mái không?" Tiêu Dực nhích lại gần, thấp giọng nói. Thẩm Lưu Quang mở mắt ra, tránh tầm mắt của hắn, buồn bực nói: "Không thoải mái." Dung Vương điện hạ ngay lập tức nói: "Vậy chúng ta thử lần nữa, cố gắng hơn một chút." Thẩm Lưu Quang cắn môi: "Không cho phép, ta mệt." "Nhanh như vậy?" Tiêu Dực trêu chọc y. Thẩm Lưu Quang đỏ mặt lên, giận dữ đấm đấm ngực hắn: "Ta nhanh, ngươi quản sao?" Tiêu Dực cười khẽ, không nhịn được liền hôn người. Thẩm Lưu Quang né kịp thời, vì vật Dung Vương điện hạ liền hôn vô không khí. "Còn không cho ta hôn?" trong mắt Dung Vương điện hạ đều là mảnh vỡ bi thương. Thẩm Lưu Quang rất có nguyên tắc gật đầu một cái. Dung Vương điện hạ ai oán nói: "Dùng xong liền bỏ đi sao?" Thẩm Lưu Quang đỏ mặt lên: "Cái, cái gì là dùng xong..." Tiêu Dực hảo tâm giải thích: "Chính là dùng tay bổn vương------" Lời còn chưa nói xong liền bị một cước đá xuống giường. Cú này làm Dung Vương điện hạ bị té nghiêm trọng đến độ hai ngày sau đi đứng đều có chút không tự nhiên. Vì vậy tạo thành một cái hiểu lầm thật to. Hết chương 28
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên,
truyện Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên,
đọc truyện Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên,
Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên full,
Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!