Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 33: Mèo không còn mặt mũi nữa!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 32: Mèo không còn mặt mũi nữa!

Edit: RedHorn

Beta: Gián cung đình

"Đừng...khốn khiếp..." trong chăn vang lên từng tiếng động cùng tiếng nức nở cầu xin tha thứ.

Trong bóng tối, tất cả giác quan đều sẽ được phóng đại lên gấp bội. Bất kể là hôn nhẹ như gió bên má hay là cảm giác tê dại bên hông cũng mang đến cho người ta cảm giác kích thích hơn nhiều.

"A Dực..." Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt, đưa tay lên chạm vào mặt hắn.

"Ừm." Tiêu Dực đáp lời, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi y: "Còn chạy loạn nữa không?"

Âm thanh Thẩm Lưu Quang mềm nhũn: "Không chạy, sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn."

Tiêu Dực nhẹ nhàng nắn bóp eo y.

Thẩm Lưu Quang chịu được nhột, lại tránh đi tránh lại một hồi, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nói: "Tướng công..."

"Hôm nay sao lại ngoan thế?" Tiêu Dực mỗi lần nghe y kêu mình như vậy càng không nỡ buông tay, muốn đem y hung hăng hòa tan vào cơ thể mình làm một.

Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Sau này đều sẽ ngoan như vậy."

Tiêu Dực bật cười, hơi thở phả lên cổ khiến cảm giác ngứa ngáy như truyền thẳng vào lòng y.

"Vén chăn lên đi." Người Thẩm Lưu Quang có chút run run, thấp giọng nói: "Không thấy gì hết..."

Tiêu Dực đem chăn kéo xuống một chút, nương theo ánh nến vừa đủ để nhìn thấy mặt y.

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt đẩy hắn ra: "Ngươi xuống đi, nóng muốn chết..."

Tiêu Dực một tay đem y ấn xuống bên gối, một tay vuốt ve vòng eo mềm, một đường đi đến trong đùi, khiêu khích vô cùng nhưng lại cố tình không chạm vào nơi đã có phản ứng kia.

Thẩm Lưu Quang xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên nhìn người.

"Như vậy mới miễn cưỡng tính là thu thập." Tiêu Dực thấp giọng nói bên tai y.

Thẩm Lưu Quang đương nhiên không ngốc đến độ hỏi cái gì mới tính là thu thập thật sự. Thực tế lúc này y còn đang không khống chế được ý thức của mình, trong đầu một mảnh trống rỗng, chỉ có thể nương theo động tác tay hắn mà phập phồng trầm luân.

Mặt người kia gần trong gang tấc, muốn tránh cũng không tránh được. Thẩm Lưu Quang xấu hổ không chịu được, lúc này mới phát hiện bản thân đã làm một cái quyết định sai lầm, hận không thể như ban đầu mà núp luôn trong chăn.

---------------

Ngày hôm sau, sau khi gà gáy ba tiếng, Tiêu Dực tàn nhẫn lắc lắc vật nhỏ.

Thẩm Lưu Quang ngủ say như chết, có sống cũng không chịu tỉnh.

Tiêu Dực vốn dĩ không thật sự muốn y dậy sớm như vậy, xem y ngủ ngon mà hôn lên mặt người ta một cái, đem góc chăn sửa lại cho tốt.

Lúc trời sáng hẳn, Tiêu Dực thấp giọng kêu: "Tiểu nhân sâm."

"Ưm..." Thẩm Lưu Quang mắt còn chưa mở hẳn, trong miệng lẩm bẩm một tiếng.

Tiêu Dực gảy gảy mũi người: "Có dậy nổi không?"

"Ừm..." vẫn là một bộ khò khò ngủ say.

Tiêu Dực: "Không dậy nổi thì cù lét vậy."

"Không muốn." Thẩm Lưu Quang ủy khuất chu chu cái miệng lên, thấp giọng rủ rỉ: "Mắt mở lên không nổi, ngủ tiếp ba giây."

Tiêu Dực khom người, chống tay lên giường nhìn y ngủ. Một lát sau thuận miệng "Ê" một tiếng.

Thẩm Lưu Quang nói được làm được, quật cường ngồi dậy, nửa giây sau lại nằm thật mạnh xuống, ngủ hô hô.

"Xin ngươi, ba giây nữa thôi." Tiểu gia hỏa đang cảm thấy sống không bằng chết.

Tiêu Dực nhìn dáng nằm hình chữ X kia, bất đắc dĩ mà hôn hôn lên mặt y.

Vì thế mà Tiểu nhân sâm cứ như vậy ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào (ý là đến trưa). Tỉnh dậy thần thanh khí sảng nhưng xương cốt đều mềm nhũn.

Thẩm Lưu Quang duỗi người, tê liệt nằm trên giường cẩn thận nhớ lại một phen.

Tên ma bệnh này!! Không nghiêm khắc gì hết!! Mình đã bị hắn chiều hư rồi!!

Nếu không với tư chất này của mình thì chỉ cần luyện tập thêm nửa canh giờ thì đã sớm thành cao thủ rồi!

Tiểu nhân sâm tự tẩy não mình nửa ngày, quắn quéo thật lâu sau mới chịu ngồi dậy.

Ngủ ngon, tâm tình đều tốt. Thẩm Lưu Quang vén chăn lên, duỗi một cái thật kêu. Xoay mình xuống giường, vui vẻ mở cửa sổ cho thoáng gió, sau đó đẩy cửa ra ngoài hít thở không khí mát mẻ.

Cửa vừa đẩy ra, liền bị A Trực một thân đầy võ trang dọa sợ.

"Công tử sớm!"

Âm thanh vang dội làm đầu y ong ong, Thẩm Lưu Quang lập tức thanh tỉnh.

A Trực lập tức nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ lập tức sai người nấu nước."

"Ừa." Thẩm Lưu Quang ỉu xìu nhìn về phía trước.

Lại bị trông coi rồi...

Rửa mặt xong, Thẩm Lưu Quang ngồi trên ghế từ từ ăn bánh ngọt, hỏi: "Trong phủ còn có chỗ nào chơi vui không?"

A Trực suy nghĩ một chút, đáp: "Nếu như buồn chán, thuộc hạ có thể bồi công tử đi xung quanh một chút."

Đi dạo nửa canh giờ, hai người tạm nghỉ tại một đình viện tao nhã. Đình viện không quá cao, nhưng đứng tại đây vẫn có thể miễn cưỡng nhìn được phân nửa vương phủ.

Thật ra thì phong cảnh cũng không tệ lắm. Thẩm Lưu Quang đánh giá xung quanh, đột nhiên tầm mắt bị một điểm đen nhỏ bên bờ sông hấp dẫn.

Chăm chú nhìn lại, thì ra là con mèo nhà mình. Mèo béo bên bờ sông đem móng mò mò xuống nước như là đang thử thăm dò cái gì.

Gió nhẹ lướt qua, có chút lạnh, không nghĩ cũng biết được nước sông đang lạnh như thế nào. Mèo béo giống như là quyết tâm rất lớn, dè dặt lấy đệm chân đụng nước sông một cái, sau đó nhanh chóng rụt lại.

Quả nhiên lạnh thật.

Thẩm Lưu Quang nhìn mèo lớn, đầu óc mơ hồ. Đang muốn đi xem một chút thì mèo lớn chợt nhảy lên một cái, thấy chết không sờn mà nhảy vào sông.

"Bùm" một cái, bọt nước văng lên thật to.

Thẩm Lưu Quang bị động tĩnh hù cho bối rối, vội vàng đi xuống dưới.

Mèo béo ở trong nước vũng vẫy qua lại, càng vùng vẫy thì càng cách bờ xa hơn. Lúc này một trận gió tạt qua làm nổi lên những gợn sóng nhỏ đem mèo ta hoàn toàn chìm vào nước.

A Trực lập tức thi triển khinh công, mũi chân lướt trên mặt nước dễ dàng đem mèo béo vớt lên theo đường cũ trở về.

Mèo béo ướt nhẹp, lông trên người toàn bộ dính chung một chỗ, vừa xấu lại vừa chật vật. Mèo ta vẫn chưa hoàn hồn run run, bắn ra những giọt nước nhỏ.

"Mèo ngốc." Thẩm Lưu Quang giúp vật nhỏ lau nước, cuối cùng lấy khăn lông lớn bao lấy.

Mèo béo lạnh đến không kêu ra được tiếng nào.

"Có phải ngươi muốn ăn cá hay không?" Thẩm Lưu Quang suy đoán nói.

Mèo béo không nói lời nào, còn đang bình tĩnh lại.

Thẩm Lưu Quang nháy mắt: "Hay là đang học bơi?"

Mèo béo ngoe nguẩy cái đuôi, vẫn không nói lời nào.

Thẩm Lưu Quang xoa đầu nó, khinh bỉ nói: "Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua mầy bị sợ xỉu, cảm thấy áy náy nên giờ đặc biệt nghĩ quẩn không?"

Mèo béo vẫn không có tinh thần, lười phản bác, ngươi nói thế nào thì vậy đi.

"Chẳng lẽ..." tinh quang hiện lên trong đầu Thẩm Lưu Quang, đưa ra suy đoán lớn mật: "Khổ vì tình?"

Mèo lớn lập tức kích động vẫy vẫy đệm thịt, kịch liệt phản bác.

Dù sao thì loại chuyện "khổ vì tình, nhảy sông tự vẫn" là loại chuyện không phù hợp với thân phận tôn quý tao nhã của mình.

Thẩm Lưu Quang bị chọc cười, nắm lấy đệm thịt của nó: "Huyền Chi đâu?"

Mèo béo kiêu ngạo ngước đầu, bày tỏ mình không hề biết người tên Mục Huyền Chi.

Thẩm Lưu Quang nhìn một cái liền hiểu được nhiều chuyện, lặng lẽ nói: "Có phải hắn khi dễ ngươi không?"

Mèo lớn xua xua đệm thịt, một mực bày tỏ mình không biết Mục Huyền Chi là ai.

"Công tử không biết đó thôi." A Trực ở một bên lên tiếng: "Nó cùng với Huyền Chi cứ cách mấy ngày là nháo một trận không được tự nhiên, ầm ầm cả phủ. Nhưng mỗi lần Huyền Chi ra ngoài làm nhiệm vụ, nó mỗi ngày đều nằm dưới tàng cây ngoài sân chờ hắn trở lại."

Mèo béo vội vung đệm thịt lên biện bạch, tâm tình cực kỳ kích động: Ai thèm chờ hắn! Là ta đang ngủ! Khả năng bổ não của loài người các ngươi thật mạnh!

"Được, được, là mài ngủ." Thẩm Lưu Quang qua loa lấy lệ sờ lên cái đầu lông xù của nó, sau đó hướng A Trực cười bà tám, nhướng mày: "Còn gì nữa không?"

A Trực cẩn thận hỏi: "Công tử muốn biết phương diện nào?"

Thẩm Lưu Quang cong khóe miệng, mắt sáng lên: "Tỷ như nó là đực hay cái?"

Nói xong lại muốn tự mình nhìn xem.

Mèo béo phản ứng rất nhanh, nhảy ra xa mấy trượng, quơ quơ đệm thịt uy hiếp.

A Trực vội vàng giải thích: "Nó là mèo đực."

Mèo béo trợn mắt nhìn A Trực, ai cần ngươi lắm mồm!

Thẩm Lưu Quang lại hỏi: "Nó ở trong phủ bao lâu rồi?"

A Trực cúi đầu nói: "Hai năm trước được Huyền Chi mang về, sau đó vẫn luôn theo hắn."

Mèo béo thấy mình không còn cảm giác bí ẩn nữa, khí thế bị giảm đi không ít.

Thẩm Lưu Quang hiếu kì nói: "Còn mèo này từ đầu đã mập như vậy rồi sao?"

"Meo!!" mèo béo xông vào A Trực mà kêu to.

"..." A Trực thức thời nói: "Cái này thuộc hạ không rõ."

Mèo béo hướng A Trực quơ quơ cái đệm, sau khi thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn thì dùng móng vuốt khoa tay múa chân trên đất: Tiểu nhân sâm.

Thẩm Lưu Quang nhìn một cái lập tức bối rối, nhanh chóng che chữ lại, hướng A Trực cười một tiếng.

A Trực còn chưa kịp nhìn gì hết, đầu óc mơ hồ.

"Khụ..." Thẩm Lưu Quang hắng giọng, trấn định nói: "Ngươi đi lên đình canh gác đi, đừng để ai lại đây."

A Trực cúi đầu: "Vâng."

Sau khi A Trực rời đi, Thẩm Lưu Quang hoảng sợ nhìn mèo béo, trợn to mắt: "Ngươi làm sao biết được?"

Mèo béo đắc ý meo một tiếng.

Thẩm Lưu Quang thấp giọng nói: "Không được nói cho người khác."

Mèo béo ngẩng đầu, biểu tình ngươi biết phải làm gì rồi đấy.

Khóe miệng Thẩm Lưu Quang giật một cái: "Nói đi, ngươi muốn ta giúp cái gì?"

Mèo béo ngượng ngùng lay lay chân y, thấp giọng meo một tiếng.

Thẩm Lưu Quang ngẩn ra, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cũng ngượng ngùng: "Thật ra thì ta cũng không biết làm sao để biến thành người."

Mèo béo vẫn không nhụt chí mà nhìn y.

Thẩm Lưu Quang nhớ lại một phen, cân nhắc: "Lúc ấy ta cùng Tiêu Dực hôn một cái, từ trên bàn té xuống thì biến thành như vầy."

Hôn một cái! Sau đó té xuống! Mắt mèo béo đảo một vòng, cảm kích mà bắt tay y.

Thẩm Lưu Quang: "Sao đột nhiên ngươi lại..."

Lời còn chưa nói hết đã thấy mèo béo nâng móng lên, thân thể đứng thẳng, khoe khoang hướng đệm thịt về phía mình chỉ chỉ.

"..." Thẩm Lưu Quang khen: "Tư thế rất đẹp mắt."

Mèo béo: "Meo~"

Khóe miệng Thẩm Lưu Quang lại giật, gật đầu một cái: "Ừm, ta với ngươi đúng là không khác biệt lắm."

Mèo béo lộ vẻ đắc ý, uy phong lẫm liệt đi mấy bước, sau đó chợt ngã nhào, trông rất chật vật.

Thẩm Lưu Quang vội nhìn hướng khác, nhưng lại bất đồng che bụng, nhịn cười.

"Meo!" mèo béo trừng mắt.

Thẩm Lưu Quang thu lại biểu tình, nghiêm túc nói: "Vừa rồi ta không nhìn thấy gì hết."

Ánh mắt mèo béo nhu hòa đi một ít, rụt rè meo một tiếng.

Thẩm Lưu Quang chém gió nói: "Ngươi không mập, rất vừa vặn."

Mèo béo lập tức dựa lại gần y thân mật, lại kêu một tiếng.

"Trên người ngươi có hoa văn?" Thẩm Lưu Quang không nhịn được quan sát nó.

Mèo béo tự tin ưỡn bụng.

Thẩm Lưu Quang hắng giọng: "Hoa văn trên người ngươi cũng rất đẹp mắt."

Mèo béo lúc này mới hài lòng thu bụng về, lại nói, tất cả đều tại tên Mục Huyền Chi tục nhân không biết thưởng thức!

Tuy rằng đã từng thấy cảnh một người một mèo trao đổi với nhau nhưng A Trực cách đó không xa vẫn cảm thấy thật ảo diệu, hung hăng bấm mình một cái.

Mèo béo lấy chân vỗ vỗ Thẩm Lưu Quang , ánh mắt tha thiết nhìn y meo một tiếng.

Thẩm Lưu Quang chống cằm trầm tư: "Ưu điểm khác sao..."

Mèo béo kiên nhẫn chờ đợi, nhất định là do ưu điểm của mình nhiều quá, không biết kể từ đâu.

Cái này còn không phải là làm khó ta sao?! Vì vậy Thẩm Lưu Quang lặng lẽ dời đề tài này đi: "Tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi ta chuyện hóa người?"

Ánh mắt mèo béo buồn buồn, chậm rãi lắc đầu một cái.

"Thật ra thì ta hiểu." Thẩm Lưu Quang cho rằng mèo đang vào mùa giao phối, xoa xoa đầu nó: "Không thì ta tìm cho ngươi vài em mèo cái nhé."

Mèo béo ỉu xìu rủ đầu xuống. Tìm đi, tìm càng nhiều càng tốt.

"Có muốn ăn cá khô không?" Thẩm Lưu Quang hỏi.

Mèo béo lắc đầu một cái, buồn bã đưa măng cụt lên đặt vào lòng bàn tay y.

Thẩm Lưu Quang: "Rốt cuộc là làm sao?"

Mèo béo tang thương lắc đầu tiếp, nằm trên mặt đất tự hỏi mèo sinh.

"Mục Huyền Chi." Âm thanh của A Trực đột nhiên truyền tới.

Mèo béo nghe vậy, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, lấy chân phủi phủi lông trên người, nghiêm túc sửa lông, sau đó làm bộ như vô tình nằm tiếp, nằm đến cực kì ưu nhã.

Sắc mặt Mục Huyền Chi cũng không tốt lắm, hướng A Trực gật đầu một cái rồi đi thẳng qua, nhìn cục bất động dưới đất: "Này."

Mèo béo không nhìn hắn.

"Thuộc hạ ra mắt công tử." Mục Huyền Chi hướng Thẩm Lưu Quang hơi cúi đầu, hỏi: "Xin hỏi công tử tìm thấy nó ở đâu."

Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Vừa nãy nó vừa nhảy sông."

Mèo béo trợn mắt đùng đùng nhìn y. Đang yên đang lành nói cái này làm gì!! Mèo cũng cần mặt mũi đó!

"Nhảy sông?" Mục Huyền Chi cau mày, ngồi xổm xuống, vỗ lên đầu nó một cái.

Mèo béo kích động:"Meo!"

Là ta bắt cá! Không biết có loại mèo thích tự lập tự cường, thích tự mình bắt cá sao?!

"Ta cảm giác nó có gì đó không ổn." Thẩm Lưu Quang thấp giọng nói: "Giống như là đang mất mát."

Mục Huyền Chi gật đầu một cái: "Để công tử phí tâm."

"Này." Thẩm Lưu Quang híp mắt: "Có phải ngươi ăn hiếp nó hay không?"

Mục Huyền Chi : "..."

"Không có thì thôi." Thẩm Lưu Quang bĩu môi một cái, đề xuất: "Chúng ta có cần tìm cho nó mấy con mèo cái hay không?"

Mục Huyền Chi không trả lời mà nhìn mèo béo: "Ngươi nói xem."

Mèo béo phong lưu vẫy vẫy đuôi, càng nhiều càng tốt.

Mục Huyền Chi không nói lời nào kẹp mèo trở về.

Mèo lớn bị ôm đến mặt cũng dị dạng, giận dữ đem móng vuốt cào lên vai hắn.

Mục Huyền Chi đen mặt: "Ta nhất định là ăn no rửng mỡ mới đi tìm ngươi."

Mèo béo lấy đệm thịt dùng sức vung lên đầu hắn: Nói nữa đi! Nói đi!

"Thuộc hạ cáo lui trước." Mục Huyền Chi hướng Thẩm Lưu Quang hơi gật đầu, sau đó kẹp mèo béo tiếp tục đi.

Mèo béo vẫn chưa từ bỏ ý định lấy đệm thịt đánh lên đầu hắn, một người một mèo, hình ảnh thế nhưng lại ngoài ý muốn mà hài hòa.

Hoàn chương 32

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên, truyện Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên, đọc truyện Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên, Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên full, Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top