Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầu Ma
Thương mang.
Thương là màu bầu trời, mang có nghĩa là bao la vô biên. Hai chữ này hợp cùng một chỗ ý nói bầu trời vô tận.
Thiên, trời sao là thiên, khung trời là thiên, hư vô có thể xem như là thiên, bao gồm một mảnh thương mang xuất hiện ở bên ngoài lỗ hổng.
Tô Minh không biết chỗ này lớn cỡ nào, hắn tin tưởng dù là thanh niên áo đen ở trên la bàn cũng không biết thương mang này xa bao nhiêu. Nơi này khác với trời sao, khi Tô Minh bước ra khỏi thế giới Tang Tương liền cảm giác thân thể biến nặng, như có ngọn núi to đè người. Núi nặng nề làm người ta khó thở, không thích ứng. Tay chân Tô Minh như bị buộc xiềng xích vô hình, cứng ngắc giơ lên. Xung quanh có sương mỏng, Tô Minh cảm nhận sự nguy hiểm bên trong, dường như sương có thể nuốt sự sống, hủy diệt mọi dấu vết sinh mệnh.
Tô Minh im lặng giơ tay phải lên, ***ng vào sương mỏng. Khoảnh khắc chạm vào, tay phải của Tô Minh nhanh chóng mục rữa, vị trí đầu ngón tay có màu xám như sắp thành tro. Tuy nhiên, Tô Minh vận chuyển tu vi thì ngón tay đạt được cân bằng với bên ngoài ăn mòn.
Tô Minh nhíu mày nói:
- Lấy tu vi của ta mà còn như vậy, trung kỳ bất khả ngôn ở lại đây mấy chục năm, sơ kỳ bất khả ngôn thì tối đa nửa năm phải chết, dưới bất khả ngôn bước vào thương mang lập tức bị xóa đi mọi dấu vết. Hơn nữa ...
Tô Minh không cảm giác chút ý chí hay dấu vết lực lượng tu vi hồi phục trong thương mang, tức là nói không thể hồi phục tu vi tại đây, dùng bao nhiêu là tương đương với hao tổn bấy nhiêu.
Điều này đối với đa số tu sĩ là không thể chịu đựng, Tô Minh thì không bao nhiêu khó chịu, dù sao lúc hắn ở thần nguyên tinh hải hay thế giới Chúng Linh điện đều trải qua tình hình tương tự. Tô Minh rất thành thạo việc phóng thích lực lượng tu vi có hạn từng chút một, hắn có thể làm đến trình độ tinh diệu. Trừ điều đó ra, dù Tô Minh không tản ý chí trong thương mang vẫn nhận ra ý chí bàng bạc của hắn tại đây dường như không hề chảy xuôi. Dựa theo tốc độ chảy như vậy chắc khoảng trăm năm là ý chí của Tô Minh sẽ hoàn toàn tán đi, như bị thương mang cắn nuốt.
Tô Minh thở dài, trừ bỏ ý định trốn trong thương mang tránh đi tai kiếp. Chỗ này không phải khu vực cho tu sĩ sinh tồn, hơn nữa xung quanh Tô Minh tràn ngập sương mỏng là thường thấy nhất trong thương mang. Tại thương mang tồn tại nhiều thứ khiến Tô Minh phải e ngại, ví dụ như vòng xoáy, như là sinh mệnh kỳ dị sinh ra tại đây.
Có lẽ người ngoài không hiểu nhiều những điều này nhưng Tô Minh trải qua tình hình thanh niên áo đen ở quá khứ, hắn nhìn thấy điểm bí ẩn, đáng sợ của thương mang này, bản thân tự nghiệm chứng càng khắc sâu cảm xúc hơn.
Tô Minh trầm ngâm, mắt chợt lóe lộ tia quyết đoán, lắc người hóa thành cầu vồng bay ra xa. Tô Minh không phải người nguyện ý dễ dàng từ bỏ ý niệm, ba con đường đối phó tai kiếp hủy diệt, hắn sẽ không dựa vào phán đoán đơn giản liền tùy ý trừ bỏ một đường. Nếu có thể cư ngụ trong thương mang, cho người ta sống tiếp thì tương đương với Tô Minh tìm ra một cách cho người thân, bạn bè của hắn né tai kiếp.
Nhưng Tô Minh không xác định đám người Thương Lan có thể rời khỏi Tang Tương đại giới không, dù sao tu vi của họ không cao, nhiều năm qua tư chất, cơ duyên khác nhau, tu vi giữa người với người có cư ly, độ biến đổi ngày càng lớn. Tô Minh chịu bó tay, cưỡng ép tăng cao tu vi chỉ giải quyết trong một lúc, hơn nữa hắn không thể khiến mọi người đều bước vào bất khả ngôn. Nhưng dù sao thì thương mang là một trong ba con đường, chỉ cần xác định đường này đi được thì Tô Minh mới có rảnh nghĩ đến cách giải quyết vấn đề khác.
Tô Minh ánh mắt dứt khoát, tốc độ cực nhanh chớp mắt lao ra xa, biến mất trong thương mang ngập sương nhìn như mỏng nhưng dày đặc.
Tô Minh đi xa, những sương mỏng hình thành từng vệt xám trên người hắn. Lúc nhiều nhất gần như toàn bộ cơ thể Tô Minh lập tức thành màu xám, nhưng vì giữ cho tu vi cân bằng nên trông hắn suýt chết mà thật ra là không có gì đáng lo.
Nếu đổi làm Mục Đồng, mấy lần nó bước vào thương mang không dám rời đi quá xa, chỉ bồi hồi gần đó, dù là vậy thì mỗi khi tiến lên phải chuẩn bị kỹ càng rất nhiều. Sương này tổn thương khá lớn cho Mục Đồng, gần như mỗi cách trăm giây là nó phải nuốt vào đan dược, hết sức vận chuyển tu vi điều dưỡng mới được. Không giống như Tô Minh, một đường lao nhanh không chút tạm dừng, mãi khi ở trong thương mang mắt hắn chợt lóe, giơ tay phải chộp hướng sương bên phải. Sương ở khu vực này co rút lại, xuất hiện một khuôn mặt có ba con mắt, đó là khuôn mặt ảo toát ra ánh sáng âm u, vặn vẹo dữ tợn, cho người cảm giác không có lý trí.
Khuôn mặt phát ra tiếng gào sắc nhọn vọt hướng Tô Minh, tay phải của hắn giơ lên cào. Bùm một tiếng, khuôn mặt vỡ thành bốn, năm mảnh nhưng không tán đi mà hóa thành mười phần vọt hướng Tô Minh.
Tô Minh nhíu mày, lực lượng một chưởng của hắn tuy chưa hết sức nhưng có thể tiêu diệt sơ kỳ bất khả ngôn vậy mà tại đây không thể tiêu diệt sinh mệnh kỳ dị này. Tô Minh hừ lạnh, vung tay áo hướng mười khuôn mặt gào thét lao tới. Lần này Tô Minh dùng ý chí, tay áo phất qua, vang tiếng nổ điếc tai trong thương mang cuồn cuộn. Mười khuôn mặt phát ra tiếng gào thê lương, lần lượt tan thành mây khói.
Nhưng biểu tình Tô Minh khó xem, dù hắn đã phát hiện ý chí sẽ tan biến tại đây nhưng không ngờ lúc sử dụng ý chí thì tốc độ tan biến nhiều hơn lúc không dùng gấp trăm lần. Cứ dựa theo tình huống như vậy, chỉ cần một năm sau là ý chí khổng lồ của Tô Minh sẽ héo tàn tại đây. Hơn nữa sinh mệnh kỳ dị mới xuất hiện, lúc Tô Minh giết nó đã sử dụng ý chí tương đương với lực lượng cực hạn của sơ kỳ bất khả ngôn mới tiêu diệt nó được, hiển nhiên sinh mệnh kỳ dị như vậy tại đây không phải quý hiếm như lông phượng sừng lân.
Tô Minh im lặng giây lát, thở dài. Đã không cần thử nghiệm nơi này nữa, chỗ này hoàn toàn không thích hợp cho tu sĩ, bởi vì dù là bản thân Tô Minh chỉ có thể ở lại đây một lúc chứ không lâu hơn được, kết cuộc cuối cùng chỉ có cái chết.
Tô Minh không tiếp tục đi xa mà xoay người đi hướng bươm bướm Tang Tương. Nhìn từ xa, Tô Minh chỉ thấy cánh nghiêng hoàn toàn khác với thương mang, cánh to đến hắn không trông thấy tận cùng.
Thị giác khác biệt khiến vật thể lớn nhỏ cũng khác. Như Tô Minh thấy trong năm tháng thì bươm bướm này không lớn bao nhiêu. Như khi Tô Minh theo Tang Tương chỉ dẫn nhìn ký ức viễn cổ cũng vậy, giống như là một con bướm cỡ bàn tay con nít sơ sinh. Nhưng hôm nay, tại đây, Tô Minh trông thấy là bàng bạc không thể hình dung.
Tô Minh ngơ ngác đứng đó nhìn con bướm hùng vĩ trước mắt, hắn không trông thấy hình dạng của nó, chỉ có thể thấy cánh thứ bốn, thậm chí không thấy được toàn bộ cánh thứ bốn. Tô Minh khó miêu tả loại cảm giác này, rất phức tạp và cảm thán. Tô Minh thấy trên cánh bướm có tử khí, tử khí đậm đặc dù cách xa thật xa cũng cảm nhận được.
không biết có phải là tử khí đậm đặc hấp dẫn sinh mệnh kỳ dị tồn tại trong thương mang khiến sương bên trái Tô Minh lại ngưng tụ, co rút, xuất hiện cái bóng vặn vẹo như linh hồn.
Tô Minh im lặng, mắt lóe tia cố chấp. Tô Minh vẫn không muốn từ bỏ con đường thương mang, dù sự cố gắng cuối cùng không có kết quả, thậm chí sẽ vì vậy mà trả giá đắt nhưng hắn muốn nhìn rõ ràng thương mang này lớn cỡ nào, nhìn xem bên trong có bao nhiêu sinh mệnh kỳ dị, muốn từ thị giác khác nhìn toàn diện bộ dạng con ... Tang Tương!
Tô Minh bẩm sinh đã cố chấp, như lúc còn là thiếu niên vì Ô Sơn bộ lạc thà nuốt vào nhiều thảo dược cũngp hải xông ra khỏi gian phòng A Công phong ấn. Tô Minh cố chấp, dù tại thần nguyên tinh hải bị phong tuyệt thất tình lục dục vẫn bện búp bê bằng cỏ, chảy máu ghi nhớ khuôn mặt hắn không muốn quên. Khi Tô Minh biết thì ra Tô Hiên Y không phải là thân nhân của mình, còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì suy sụp nhưng vùng lên. Những điều này là cố chấp, nếu không phải cố chấp thì Tô Minh không có khả năng đi đến một bước này, nếu không cố chấp thì Tô Minh đã không là Tô Minh, hắn sẽ không có tu vi hiện giờ, sẽ là một người bình thường trong chúng sinh.
Tô Minh ôm cố chấp ở trong thương mang lựa chọn một việc có lẽ hắn không nên làm nhất, hắn tỏa ra ý chí, hoàn toàn khuếch tán ý chí khổng lồ.
Tựa như Tô Minh đã nói, hắn muốn nhìn xem.
Hệt như Man Công của Man tộc năm đó tính Man thiên đã nói, y nhìn thấy thế giới người khác không thấy. Giống như khi Tô Minh ở đất Man tộc, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời sao, lòng khát vọng nhìn thế giới khác với mọi người trông thấy.
Giờ phút này, Tô Minh khuếch tán ý chí không chút giữ lại, trong một mảnh thương mang có vài tiếng rít gào thê lương phát ra. Cùng lúc đó, sương lăn cuồn cuộn, dường như ý chí này ở trong thương mang là ngọn đèn trong đêm tối, rực rỡ và cũng không nên tồn tại.
Tô Minh, nhìn thấy rồi!
Tô Minh thấy trong thương mang tồn tại mấy ngàn sinh mệnh kỳ dị, trông thấy thương mang vượt qua ý chí của hắn, không có tận cùng, cũng thấy toàn bộ thân thể Tang Tương trong thương mang. Đó là một con bướm xinh đẹp, bốn cánh dựng đứng. Giờ phút này, cánh cách chồng lên nhau chỉ kém một chút, thoạt trông không thấy khe hở giữa các cánh.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầu Ma, truyện Cầu Ma, đọc truyện Cầu Ma, Cầu Ma full, Cầu Ma chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!