Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 118: 117


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cây Kim Sợi Chỉ

Cậu Hoan điên người túm cổ áo thằng Phúc. Nó sợ tái mét mặt, hoảng hốt bảo:

- Con không bỏ thuốc gì vào nước cả. Con thực sự không biết gì hết, con chỉ xách đồ lên giúp cậu thôi.

Lập vội vã lao vào khuyên cậu:

- Anh Phúc không ác như vậy đâu. Con tin anh bị oan. Giờ tạm bỏ qua chuyện này đã, quan trọng là phải đưa mợ tới bệnh viện.

Tiên ngăn cản:

- Giờ mà tới bệnh viện thì chỉ sợ mợ đẻ rơi giữa đường mất, nguy hiểm cho cả mợ và em bé. Nếu anh và cậu tin tưởng thì để em đỡ đẻ cho mợ đi.

Cả cậu Hoan, Phúc và Lập đều lo lắng nhìn Hân. Cảm thấy những điều Tiên nói hợp lý nên Hân gật đầu đồng tình. Cậu Hoan bồng vợ vào phòng trong. Tiên cũng đi theo cậu mợ, may mà nó lo xa nên đồ nghề đỡ đẻ và thuốc thang cần thiết nó đều đem theo. Phúc và Lập đứng bên ngoài lo lắng không yên. Gió thổi đập cửa ầm ầm khiến hai đứa càng thêm u uất. Mưa lớn. Những hạt mưa đá rơi xuống thềm tưởng như những hạt băng lạnh buốt xuyên vào tim tụi nó. Ở trong phòng, những cơn đau kinh hoàng liên tục hành hạ Hân. Lưng cô tê buốt, xương cốt rã rượi như bị người ta đâm cả trăm nhát dao vào người. Cậu Hoan nắm tay vợ, động viên vợ cố lên nhưng mắt mũi cậu đỏ hoe. Phụ nữ đẻ thường đã đau lắm rồi, đằng này vợ còn bị đẻ non. Vợ kiên cường nên vợ không gào hay chửi, vợ chỉ phối hợp với Tiên để rặn đẻ thôi. Nhìn mồ hôi trên trán vợ vã ra như tắm, nhìn gương mặt tái mét và đôi môi nhợt nhạt của vợ, cậu biết nó đang rất cố gắng. Cậu hiểu Hân, chỉ cần bảo vệ được những người vợ thương thì cho dù phải chiến đấu đến sức cùng lực kiệt vợ cũng sẽ chấp nhận. Chính vì hiểu vợ nên lòng cậu đau quá, nó tê, nó buốt đến thấu xương thấu tuỷ. Nhưng nỗi đau của cậu dù tệ hại đến nhường nào thì cũng không thể sánh bằng sự đau đớn mà vợ đang phải chịu đựng. Cậu chưa bao giờ chứng kiến vợ mình khốn khổ đến thế. Cậu thực sự rất hối hận. Cứ tưởng đưa vợ tới ngôi nhà gỗ trên đồi sim ở vài hôm thì vợ sẽ thấy dễ chịu, ai ngờ lại thành hại vợ. Tại cậu mà vợ phải đẻ con ở cái nơi hoang vu này. Chính cậu đã gián tiếp đẩy vợ mình đến cảnh bi ai. Tội nghiệp vợ cậu lấy phải thằng chồng ăn hại.

Trong hoàn cảnh chật vật thiếu thốn như vậy mà vợ vẫn sinh được cho cậu một thằng nhóc đáng yêu vô cùng. Nghé khóc to lắm, chắc sau này nó sẽ đanh đá hơn cả cậu đấy. Chính cậu là người cắt dây rốn cho Nghé, vậy mà nó chẳng nể nang cậu gì sất, thấy cậu khóc, nó nhìn nhìn cậu kiểu rất thái độ, kiểu như nó khinh cậu phận là thằng ông lớn tướng rồi mà còn khóc ý. Làm như thằng đàn ông nhỏ xíu mới có quyền khóc không bằng? Cái đồ phân biệt tuổi tác, ghét dễ sợ! Cậu lừ mắt lườm nó, nó khinh khỉnh chẳng thèm lườm lại cậu. Thấy con yêu khoẻ mạnh, bình an, có người mẹ chợt thở phào nhẹ nhõm. Hân thèm lắm được ngắm đứa con mới chào đời của mình thêm một chút nữa, thế nhưng, mong ước nhỏ nhoi chẳng thể thành hiện thực. Sau khi sinh em bé, cơ thể Hân đã quá kiệt quệ, cô cảm thấy như có một cơn giông mịt mù xông tới quấn lấy mình. Không gian xung quanh Hân phủ một màu tăm tối, người cô nhẹ bẫng, cô dần dần bị mất ý thức và rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Khi chồng đặt con nằm ngay bên cạnh mình, Hân cũng không hề hay biết gì. Cậu Hoan gọi vợ mãi không được liền run run hỏi Tiên:

- Mợ mày… mệt quá nên ngủ sâu phải không?

Tiên vội vã bắt mạch cho mợ, mạch đập yếu ớt khiến nó phát hoảng. Nhìn khuôn mặt tái mét của nó, cậu Hoan còn hoảng hơn, cậu gào ầm lên:

- Không phải là mợ đang ngủ phải không? Mợ làm sao rồi? Rốt cuộc là mợ bị làm sao?

- Mợ Hân… nguy… nguy lắm… mạch của mợ rất yếu… con sợ mợ không được bao lâu nữa…

Tiên lắp bắp nói. Cậu Hoan mất bình tĩnh quát:

- Mày kêu mày có hiểu biết về Y học mà mày để mợ ra nông nỗi này à? Có tin cậu táng chết mày không?

- Cậu tha cho con… không phải lỗi của con… chính cậu cũng ở trong phòng suốt quá trình mợ đẻ mà… mợ vật vã như nào cậu cũng biết… mợ đẻ được Nghé bình an đã là kỳ tích rồi cậu ơi… coi như mạng đổi mạng…

- Mạng đổi mạng cái khỉ mốc. Mau gọi thằng Lập và thằng Phúc vào đây, chuẩn bị đưa mợ tới bệnh viện!

Chẳng cần Tiên gọi, Lập và Phúc nghe cậu nói vậy liền xông vào luôn. Phúc buồn bã bảo:

- Vẫn chưa ngớt mưa cậu ơi. Mưa đá nặng hạt, gió thổi dữ dằn, đưa mợ rời khỏi đây chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Lập và Tiên cũng đồng tình. Mợ Hân đã yếu lắm rồi, cứ cho như là tụi nó có thể che chắn để đưa mợ xuống đồi mà không bị dính tí nước mưa nào thì quãng đường tới bệnh viện cũng rất gian truân. Đường núi trắc trở lắm, mưa lớn khiến đường rất trơn, rất nguy hiểm, rồi nhỡ cây đổ hay xe chết máy giữa đường thì chỉ có nước ăn cám. Cậu Hoan nghe mấy đứa phân tích xong cũng chẳng dám làm liều. Lập bế Nghé xuống bếp, Phúc và Tiên cũng đi xuống bếp cùng Lập. Lập sai Phúc pha sữa cho Nghé uống, sai Tiên sắc ấm thuốc cho mợ Hân. Tiên từng chứng kiến dì ruột của mình bị sinh non ở tuổi ngoài bốn mươi, sinh xong dì mất, đứa nhỏ cũng mất nên nó rất ám ảnh. Nó nghĩ mợ Hân khó mà qua khỏi, nhưng anh Lập sai thì nó vẫn cứ làm thôi, không anh lại càu nhàu. Sau khi sắc được bát thuốc thơm lừng, nó đem qua phòng cho mợ Hân. Mợ vẫn chưa tỉnh, đôi mắt mợ vẫn nhắm nghiền. Mê man như thế kia thì ai mà cho uống thuốc nổi chứ? Tiên thở dài thườn thượt đặt bát thuốc lên chiếc kệ kê cạnh giường. Cậu Hoan chẳng thèm nói gì với nó cả, cậu múc một thìa thuốc, thổi thổi cho nguội rồi bóp miệng mợ, đổ thuốc vào. Cậu bị thần kinh thực sự, mợ có nghe thấy đâu mà cứ đút xong một thìa thuốc cậu lại khen ngợi mợ:

- Ngoan lắm! Hân của cậu ngoan lắm!

Được cái cậu khéo hơn cả đàn bà, bón cho người vợ bị mất ý thức cả bát thuốc mà không bị dây bẩn mấy. Thấy mặt mợ vẫn trắng bệch, đoán có khả năng mợ sắp đi nên Tiên vỗ vai cậu an ủi:

- Phúc mợ mỏng, cậu đừng quá đau buồn.

- Mày ăn nói như con thần kinh thế à? Cút!

Cậu quát Tiên rất oai, nhưng thực ra cậu không cứng cỏi được như thế. Cậu gục mặt vào người mợ khóc nức nở như một đứa trẻ. Mọi khi cậu chỉ buồn xíu thôi mợ đã nhanh mồm nhanh miệng nịnh nọt cậu rồi. Bữa nay, cậu khóc đến khản cả tiếng mà mợ vẫn mãi cứ im lìm. Có lẽ, mợ đã mệt rồi. Có lẽ, mợ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa đâu. Tiên buồn bã đi xuống bếp. Nghé đang nằm ngủ lim dim trong lòng Lập, nom nó dễ cưng đến mức mà Tiên phải thốt lên:

- Úi cha! Con trai bu Tiên nom ghét chưa kìa!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cây Kim Sợi Chỉ, truyện Cây Kim Sợi Chỉ, đọc truyện Cây Kim Sợi Chỉ, Cây Kim Sợi Chỉ full, Cây Kim Sợi Chỉ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top