Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 17: Trung Đoàn Pháo Cối Tấn Công


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Quả nhiên giống như mọi người đã dự đoán, nhà vô địch của sự kiện nhỏ này ở Huy Thành cuối cùng đã thuộc về tuyển thủ Tốc độ hệ tên là Hậu Tinh Đào.

Sau đó, Tô Diệu biết thêm rằng anh chàng này không chỉ có dị năng tiện lợi như siêu tốc độ, mà anh ta đã tiến lên cấp E Dị Năng Giả trong năm thứ nhất, khác hoàn toàn so với các thí sinh khác.

Sau ba ngày trận đấu lắng xuống không còn tí gợn sóng nào. Hậu Tinh Đào chỉ gặp một tuyển thủ cấp E khác trong trận chung kết, nhưng cũng không có ngoại lệ, trận chiến kết thúc trong một thời gian ngắn.

Trong bài phát biểu cuối cùng sau trận đấu, anh ta cũng nói một cách không khách khí rằng sự kiện thi đấu này không có tính thử thách gì cả, anh ta ở đây chỉ để luyện tập tay mà thôi, anh ấy không quan tâm đến chức vô địch hay điều gì đó.

Anh ta còn tỏ vẻ tiến thêm một bước, nói thêm rằng những gì mình thực sự nhắm đến là danh sách đại diện cấp tỉnh cho giải Liên đấu Dị Năng Giả trung học toàn quốc vào năm tới, đồng thời anh ta cũng đã sẵn sàng giành chiến thắng.

Mặc dù giọng điệu của anh ta hơi kiêu ngạo, nhưng không thể phủ nhận rằng những gì anh ta nói thực sự là sự thật. Anh ta có vốn liếng và sức mạnh này, các chuyên gia cũng tin rằng có khả năng cao anh ta sẽ ở trong đội hình của tỉnh vào năm tới.

"Một giải Liên đấu toàn quốc cho học sinh trung học?"

Khi một vài người bắt đầu rời sân vận động sau trận đấu, Tô Diệu trầm ngâm: "Khi nào là đến năm sau ấy nhỉ?"

"Nói chung khoảng từ cuối tháng 1 đến đầu tháng 2, trước và sau tết." Nguyệt Khả Tuệ nói, bẻ ngón tay, "Mặc dù tớ không hứng thú đặc biệt đến những trận đấu này, nhưng cha tớ quan tâm đến nó mỗi năm, vì vậy tớ biết một chút."

"Trước và sau tết à? Nói như vậy khoảng cách bây giờ còn có hơn nửa năm nhỉ?" Tô Diệu gật gật đầu.

Ngô Dật Tranh hỏi: "Sao nào? Cậu có dự định báo danh không?"

"Ừm, có ý định này." Tô Diệu gật đầu một cái, "Ít nhất đi thử xem sao."

Mỗi trường trung học đều có một nơi để đề cử tuyển thủ. Chỉ có lác đác một vài Dị Năng Giả ở trường trung học số hai thành Lâm Giang, và không phải ai cũng sẵn sàng tự nguyện đi tham gia, vì thế chỉ cần bạn đăng ký thì bạn có cơ hội rất lớn để đến đó.

Trương Tường nhìn hắn bằng đôi mắt kỳ lạ: "Cậu đã thay đổi rồi, cậu không còn là Tô Diệu của tớ nữa."

"Sao tớ không nhớ là từ khi nào thì tớ lại thành của cậu chứ?"

"Trước đây, loại sự việc này cậu đều sẽ nói rằng thật phiền phức trực tiếp PASS (bỏ qua) ngay." Trương Tường nheo mắt, "Cậu đã từng là người ngay cả điền biểu trình bày đều sợ lãng phí năng lượng ấy chứ."

Tô Diệu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trên bầu trời lóng lánh ánh nắng chói mắt kia.

"Người có đôi lúc ngẫu nhiên cũng sẽ muốn thay đổi một chút chứ. Dù sao sống một đời người, tóm lại cũng phải để lại chút chuyện đặc sắc thôi."

"Tớ cảm thấy đây là một ý tưởng hay." Nguyệt Khả Tuệ nói, "Tớ cảm thấy được bạn Tô Diệu nói không chừng thật sự là có thể tiến vào đội đại biểu đấy chứ! Đến lúc đó tớ cũng sẽ đến hiện trường để cổ vũ cho cậu."

Nói xong lời này, mọi người nghe qua cũng chỉ là mỉm cười. Điều này giống như các bạn học trong lớp luôn thích trêu chọc học bá nhà mình nói "Thi danh hiệu thế giới nào đó như ăn cơm uống nước", chỉ là nói đùa mà thôi cũng sẽ không có người coi là thật chứ.

Nhưng đối với Tô Diệu mà nói cũng không phải.

Hắn hít sâu một hơi.

Được, hãy đặt một cái mục tiêu nhỏ trước.

Lựa chọn năm tới trong tỉnh, đánh trước để tiến vào đội đại biểu rồi nói sau!

Sự kiện thi đấu kéo dài ba ngày đến đây là kết thúc, nhưng mấy người khó mà được nghỉ hè lại ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, tất nhiên cũng sẽ không trực tiếp như vậy lên đường hồi phủ.

Dựa theo kế hoạch, mấy người ngay tại Huy Thành đặt một tuor du lịch địa phương, trong ba ngày, đơn giản đi một vòng ở trong Huy Thành, thăm những địa điểm tham quan nổi tiếng và các cửa hàng nổi tiếng trên Internet.

Sau khi trở về khách sạn nghỉ ngơi qua đêm, nhóm năm người đã đến địa điểm tập hợp của công ty du lịch vào sáng sớm hôm sau.

Họ đến tương đối sớm và cũng chỉ có hướng dẫn viên và tài xế là đến trước họ, cũng như ba cô gái trẻ xinh đẹp trong những bộ váy thời trang.

Sau khi báo danh tại chỗ hướng dẫn viên xong, họ đứng sang một bên và trò chuyện.

Trương Tường nhanh chóng triệu tập anh em, giữ Ngô Dật Tranh bằng tay trái và giữ Triệu Siêu bằng tay phải. Cậu ta hạ giọng và nói một cách bí ẩn: "Này, có thấy ba cô gái trẻ đằng kia không?"

Hai anh em gật đầu thảng thốt: "Thấy chứ."

"Các anh em, giờ là lúc để thổi kèn phất cờ rồi, đã đến lúc quyết định vận mệnh!" Trương Tường bắt đầu phấn chấn tinh thần, giống như một ủy viên chính trị đang thực hiện việc vận động trước chiến tranh, "Ba em gái, ba tên lưu manh già, quả thực ý chỉ đó là thiên đường!"

"Đại ca ơi, chúng ta có bốn người." Ngô Dật Tranh nhắc nhở với giọng thấp, ý chỉ Trương Tường có vấn đề với tính toán.

Nhưng không nghĩ rằng Trương Tường tát vào trán anh ta một phát: "Đồ ngốc! Con hàng Tô Diệu sắp phản bội cuộc cách mạng rồi, cậu ta không tính! Nếu không, các cậu nghĩ mà xem tại sao cái cô em ban ủy trong lớp chúng ta lại phải ngàn vạn dặm đi theo dõi bốn người đại hán chúng ta chạy đến Huy Thành?

Tô Diệu đứng ở bên cạnh không nói gì.

Tuy rằng bọn họ nói chuyện tiếng rất nhỏ, nhưng vừa hay Tô Diệu chính là Dị Năng Giả thính giác so với người bình thường cũng hơi mạnh hơn vậy, từ khoảng cách này hắn vẫn có thể nghe thấy được..

Nguyệt Khả Tuệ đang theo bên cạnh hắn, kéo tay áo hắn tò mò:" Họ đang nói về cái gì vậy? "

" Quỷ mới biết. "Tô Diệu mặt không chút thay đổi.

Ba anh em độc thân cúi đầu và càu nhàu một lúc, như thể họ đang thảo luận về một chiến thuật cực kỳ phức tạp. Chẳng mấy chốc, bọn họ cùng ngẩng đầu lên, và ba tên đối với tầm nhìn đồng thời quay sang hướng cô gái trẻ đang trò chuyện sôi nổi, đốt cháy tinh thần chiến đấu của họ. Ánh mắt của bọn họ giống như một người lính vác pháo cối nhìn lên chuẩn bị chiếm lấy cao điểm.

Trung đoàn pháo cối ba người rất nhanh phái ra đại biểu số 1, Triệu Siêu.

Tuy nhiên, người tiên phong có vẻ hơi lo lắng và hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình. Trước khi xuất phát dường như cố gắng thổi một tiếng huýt sáo để thu hút sự chú ý của các cô gái trẻ, nhưng không biết có phải vì lo lắng không mà tiếng của anh ta thay đổi một chút, và nó nghe như tiếng quạ khô khàn rên rỉ.

Có điều, anh ta đã thành công trong việc thu hút sự chú ý. Các cô gái ngừng nói và ánh mắt cùng nhau nhìn qua.

Triệu Siêu bắt đầu cuộc tấn công của mình:" Này, thật trùng hợp, bạn và một bạn học cấp ba của tớ trông giống hệt nhau. "

Bạn cùng lớp, đây là lời dạo đầu để bắt chuyện mang tính vạn năng trong một khuôn mẫu đi? Hay là phiên bản cũ từ mười năm trước?

" Có tiện không thêm WX (wechat). "

" Xin lỗi, không tiện. "Cô gái trẻ nở một nụ cười dịu dàng, nhưng cô không thương tiếc.

Đoàn pháo cối số một, bại trận.

Sau khi Triệu Siêu bị đánh bại, anh ta lắc đầu bực bội. Tuyển thủ số hai Ngô Dật Tranh cùng anh ta nhìn nhau với ý nghĩa sâu sắc, rồi sải bước về phía trước như thể mình được thừa hưởng ý chí.

" Ơ, các bạn cũng đi xe này à? "Chàng trai mỉm cười và chỉ vào chiếc xe buýt bên cạnh.

Này không phải vô nghĩa sao, hẳn một nhóm không ngồi xe này, chẳng lẽ còn dùng cách chạy bộ phải không?

" Đúng rồi có biết bây giờ là mấy giờ không nhỉ? Không biết còn bao lâu nữa chuyến xe xuất phát. "

Ba cô gái trẻ nhìn vào tai nghe đeo trên cổ anh ta với vẻ kỳ lạ. Dây tai nghe kéo dài đến tận điện thoại thông minh trong túi quần của anh ta, và điện thoại thì bị lộ ra một nửa.

Bạn ơi kỹ thuật này của bạn là vừa mới học được theo cái tên kia phải không? Hay là nói các bạn học cùng một sư phụ hả?

Sau nhiều vòng đối đầu, đoàn pháo cối số hai bị tuyên bố đánh bại.

Ngô Dật Tranh bại trận đi đến, vỗ vai Trương Tường, đôi mắt anh ấy dường như đang nhìn ngọn lửa cuối cùng của nhóm họ.

Trương Tường vỗ tay với sự hiểu biết và gật đầu, như thể nói," Đừng lo lắng, tớ hiểu, cứ để phần còn lại cho tớ. "

Tô Diệu rời đi trong những bước nhỏ và lặng lẽ lui ra, tránh xa những kẻ đang mang trên mình sự xấu hổ lúng túng này, và giả vờ như không quen biết mấy con hàng này.

Nhưng mà cái khác không nói đến, chỉ cần tinh thần bất khuất của trung đoàn pháo cối, càng cản càng dũng mãnh hơn, và bản lĩnh mặt dày" Thái sơn sụp đổ ở phía trước mà không thay đổi sắc mặt ", điều này cũng đủ để hắn ta ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Trương Tường đã phát động cuộc tấn công cuối cùng thay mặt cho trung đoàn pháo cối:" Này, tóc của các bạn đang dùng loại dầu gội gì mà mùi hương dầu gội thật là thơm, giới thiệu một chút đi tớ cũng sẽ mua một lọ."

Các chị em lặng lẽ liếc nhìn trên tóc của tên con trai này quả đầu đinh cắt cua tròn nhìn chưa đến nửa centimet.

Ha ha, xem ra bạn chính là sự phụ của hai cái tên kia sao?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần, truyện Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần, đọc truyện Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần, Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần full, Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top