Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?

Chương 4: 4


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?

Đêm cũng tới r, tụi nó phải về, để chuẩn bị mai đi học lại, thế r họ chia tay nhau ai về nhà nấy, hong biết do định mệnh gì hay chỉ là tình cờ thôi, nhà Ana lại gần nhà Tey thế r, họ cùng nhau đi về suốt buổi họ chạy xe chậm chậm để nói chuyện luyên thuyên, đưa Ana về đến nhà r thì Tey cũng nói tạm biệt để về nhà mình. Về đến nhà cậu lăn ra giường mở đt lên vào Instagram, ngắm nhìn cô, nó chúc cô ngủ ngon, nhưng lần này ko phải bằng tin nhắn nữa, nó chỉ chút qua màn hình đt mỗi mình nó nghe, nó nở nụ cười buồn, để đt xuống và r chìm vào giấc ngủ.

Sáng nay nó z thật sớm, trời hôm nay hơi lạnh, nó mặc lên người 1 chiếc áo ấm, chỉ để lộ cái cổ áo hs ra ngoài, hôm nay trong nó thật đẹp, nó lấy xe và chạy tới trường, bth khi nó tới bãi giữ xe sẽ đi thẳng vào catin để mua đồ cho cô, nhưng r nó chợt nhớ ra, nó phải quên cô, nó cứ làm như v sao nó buông được đây, nghĩ thông r thì nó vẫn ko thể nào chiến thắng nỗi trái tim, nó cũng phải mua và đem lên cho cô, hnay ko biết vô tình hay sao, cô lại đến sớm, bắt gặp nó đang treo đồ lên cửa, thấy thế r cô liền kiu nó

Cô: ZTey, ra là e, tôi nghĩ mãi ko biết là ai, chỉ nghi ngờ mỗi e

Nó: e chào cô, ( nó vẫn giữ thái độ trước đây nó đối với cô sao, thì bây giờ cũng như v, chỉ là nó sẽ ko theo đuổi nữa, và cũng ko cố gắng tìm hiểu cô nữa chỉ v thôi, còn về phần thái độ nó, ko muốn nó tự tạo ra thứ tình cảm kia, khi ko đc nữa r thì lại lạnh lùng với cô, làm như v chả khác nào nó như 1 đứa con nít mới biết yêu, quay lại thái độ của nó, nó vẫn tươi cười nhìn và trả lời cô) hôm nay cô đến sớm v, làm lộ mất chuyện của e, chán thật

Cô: hmm tôi ko đến sớm sao phát hiện đc, e cô biết tôi đã sngh rất nhiều để biết đc là ai ko, tôi cũng từng nghi em, nhưng mà tôi ko nghĩ e thích chơi trò giấu diếm như v

Nó: trời đất ơi, e chẳng qua là có ý tốt thôi, mà nghe cô nói xong giống như e đang làm chuyện xấu động trời gì ko ớ ( nó lắc đầu cười chán)

Cô nhìn nó mà cũng vui, cô nghĩ lại thì thấy mình nói cũng giống thật, nhưng mà ai biểu nó lại để cô sngh r nghi ngờ làm gì, nghĩ v cô nói

Cô: thôi tôi cám ơn e được chưa, nhờ có e mà tui có da có thịt lại, sao r nghĩ tết vui chứ?

Nó: dạ cũng như mọi năm thôi ạ ko có gì đặt biệt, cũng vui nhưng mà ko vui bằng bằng đi đi học, ( khúc nó đang tính nói ko vui bằng đi chơi với cô) nhưng r nó đã kịp ngăn mình lại, nó ko muốn mình khiến cô né xa, và nó đã nói sẽ buông cô nên ko thể nói những lời này.

Cô thấy nó nói lắp bắp, thì cười hỏi

Cô: e làm gì mà lúng túng v

Nó: cô mới cười sao, hôm nay sao cô chịu cởi mở với e thế ( nó vừa nói vừa chỉ tay ám hiệu)

Cô: tui cũng biết cười chứ, nói xong cô đi thẳng vào trong

Nó cảm nhận hôm nay cô thật khác, nó thấy cô có vẻ vui tươi, nó ko hiểu, thế r reng reng reng, nó phải về lớp, nó chào cô r chạy về lớp, bỏ lại cô đang có nhiều cảm xúc.

Mình hong hiểu lỗi lập từ trong văn là lỗi gì á, thật ra mình viết theo cảm xúc thôi, mình ko thích văn vẻ cho lắm, những gì mình viết đều theo bản năng nên hong biết cái bạn nói là sao, có gì góp ý mình sẽ sữa, nhưng mà mình nói trước mình rất thích viết như v á, nếu mà lỗi bạn nói mình sữa đc mình sẽ sữa

Thật ra hôm nay cô vui là vì biết được người từ trước tới giờ làm những việc đó cho cô lại là nó, còn nữa mẹ cô đã khoẻ lại sớm hơn, và cô đã ăn 1 cái tết trọn vẹn, thế nên cô vui, thầm đợi cơ hội để cám ơn nó

Còn nó thì bây giờ chả có gì gọi là vui, nó đang mong mình trôi qua năm học này thật nhanh, để nó không phải nhìn thấy cô nữa

Hôm nay suốt tiết học nó không nhìn lấy cô dù chỉ 1 lần, nó cứ cấm đầu học và học, cô cảm nhận được nó đang có chuyện gì đó, nhưng bản tính cô luôn lạnh lùng và không quan tâm nó nhiều, nên cũng bỏ qua nó, ra về nó từ chối Pon và Minh khi rũ đi chơi, nó muốn về nhà, muốn cảm xúc được tĩnh lặng bởi giây phút nào nó cũng nghĩ tới cô, tối đó nó nằm trằn trọc sngh, nó ko biết nó có đang làm đúng ko, hôm nay nó quyết định sẽ ko chúc cô gì cả, ngày mai nó cũng sẽ nhờ bạn nó đem sữa và bánh lên treo trước cửa cho cô, đây là cái kết tốt đẹp nhất mà nó có thể dành cho cô

Cô thì tối đó vừa làm việc vừa nhìn điện thoại, đã quá giờ rồi cô chưa thấy tin nhắn từ nó, khuya cũng tới r cô cũng khá mệt, nên quyết định đi ngủ, thế r những ngày sau đó là chuỗi ngày y chang, sữa và bánh vẫn ở đó, nhưng cách nó nhìn cô trong những tiết dạy cũng đã biến mất, tin nhắn cũng đã ko còn, cô cảm thấy nhớ những lời hỏi han, nhớ những lần 2 mắt chạm nhau trong tiết học, nhớ bóng hình nó cười dỡn với những đứa bạn khi ra về, nó bây giờ rất xa lạ đối với cô, nghĩ hoài cô cũng nghĩ ra, cô quyết định sẽ hỏi nó, chiều hôm đó nó dọn dẹp bài vở r bước vội ra khỏi lớp, cô liền kiu nó lại

Cô: ZTey

Nó đứng lại, và cô bước đến

Cô: e vội vậy, có chuyện gì à

Nó: dạ ko có gì ạ, e về tắm rữa học bài, cuối cấp rồi e phải chăm chỉ

Cô: à v tối nay e có rãnh ko, hoặc ngày mai là CN nếu mà rãnh cô muốn rũ e đi chơi à với e có muốn qua thăm mẹ cô ko

Nó: dạ v ngày mai nha cô

Cô: ùm v ngày mai, chúng ta gặp nhau

Nó: nếu ko có chuyện gì nữa e xin phép về trước ạ

Cô: à ùm v e về đi

Nói r nó ra lấy xe ko ngoáy đầu lại nhìn cô, dù cô đang mong nó quay đầu lại để cô bye bye nó thôi

Tâm trạng nó hôm nay thật sự rất tồi, nó đã né nhưng càng né thì những thứ đó lại càng tới, nó về nhà trong lòng ngổn ngang, nó thật sự ko biết cách từ chối, nhưng nếu gặp cô, nó phải làm sao, thật sự mỗi khi gặp cô hay nghĩ đến cô, nó liền không thể giữ nỗi sự kiên quyết ban đầu, nó luôn xiêu lòng như v, ( thật ra nó ko biết nhưng tác giả biết, đơn giản nó cũng vẫn là con gái thôi, cũng có lúc yếu lòng) thế r ngày mai

Sáng hôm nay nó ngủ dậy với tâm trạng mệt mỏi, suốt đêm qua nó lo mãi nghĩ, nó phải làm sao để thật kiên quyết thế rồi 2 người gặp nhau, cô hôm nay trông thật đẹp và chất, cô mặc áo thun ngắn của Cenile, và chiếc quần Baggy của Chanel, thêm đôi giày Dior và túi xách LV khiến cô hôm nay trông rất style, cô hẹn nó ở quán cafe trước đây, nó bước đến hôm nay nó mặc nguyên cây Gucci, giày và bóp cầm tay cũng vậy, nó ngồi xuống kiu nước, và lặng lẽ nhìn ra ngoài, nó và cô ko ai nói lời nào, lúc này...

Cô: e sao v, ko đc thoải mái à, hay ko thích đi với cô

Nó: dạ ko thật ra sáng nay e hơi mệt, tối qua e thức khuya làm bài

Cô: sao ko ngủ sớm, làm gì thì làm cũng phải nghĩ đến sức khoẻ, với lại hôm nay còn đc nghĩ nhiều thời gian mà

Nó: à e muốn làm gì thì làm cho xong thôi, cô đừng quan tâm e

Cô: sao ko quan tâm đc, dù sao e cũng là hs của tôi, nói tôi ko quan tâm sao đc

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?, truyện Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?, đọc truyện Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?, Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao? full, Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top