Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đấu Phá Thương Khung
Trong trắc nghiệm thất, mọi người hồi hộp hết nhìn Tiêu Viêm rồi lại nhìn lão phụ áo xám, trên trán họ đều toát mồ hôi lạnh. Tiêu Viêm đột nhiên hạ thủ mà không hề nể nang thân phận đối phương. Thủ đoạn này quả thật tàn nhẫn!
Hàn Lợi đồng dạng cũng rất kinh ngạc. Một lúc sau, lão mới lắc đầu cười khổ rồi liếc nhìn Tiêu Viêm. “Người này, hóa ra cũng không ôn hòa như vẻ ngoài.”
- Hàn quản sự, xin lỗi vì đã động thủ ở trong này!
Tiêu Viêm hờ hững nhìn lão phụ áo xám đang t·ê l·iệt nằm trên mặt đất rồi lại nhìn nhìn Hàn Lợi. Lúc này khuôn mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười ôn hòa, áy náy nói.
Hiện giờ, khi nhìn thấy Tiêu Viêm tươi cười như vậy nhưng không có người nào ở trong phòng cho rằng có thể tùy ý giễu cợt hắn. Đặc biệt, ba người Bạch gia càng lui về sau mấy bước, sợ Tiêu Viêm sẽ đột nhiên ra tay đối với họ. Ngay cả lão phụ kia còn không phải là đối thủ của Tiêu Viêm huống gì bọn họ. - Ai...
Hàn Lợi thở dài sâu lắng. Một lát sau, đành phất tay nói:
- Chuyện này, coi như bà ta gieo gió gặp bão nhưng ngươi xuống tay cũng quá độc ác. Thôi, quên đi! Bạch Vi, mang bà ấy đi đi…!!
Nghe vậy, thiếu nữ áo trắng khẽ cắn môi nhìn Tiêu Viêm bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó mới cùng hai gã nam tử Bạch gia nâng lão phụ áo xám đang hôn mê hộc máu trên đất dậy, chật vật rời khỏi trắc nghiệm thất. Ba người Khâu gia đứng một bên cũng không. muốn ở lại đây thêm, chỉ dùng ánh mắt kinh nghỉ bất định đánh giá Tiêu Viêm một chút rồi cũng lui ra ngoài.
- Ngươi, thật đúng là…!! Nói động thủ liền động thủ! Lão phu mặc dù cũng rất sảng khoái nhưng như thế thì Bạch gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!
Nhìn thấy đoàn người xám xịt rời đi, Diệp Trọng không khỏi lắc đầu, nói.
Tiêu Viêm cười nói:
- Không có việc gì, Bạch gia muốn tìm phiền toái. Ta tiện tay giúp họ thôi!
- Ha ha, xem ra lúc này Diệp gia quả thật nắm chắc thông qua khảo thí. Diệp Trọng, xin chúc mừng!
Hàn Lợi chậm rãi tiến lên, chắp tay cười nói với Diệp Trọng.
- Lời này của ngươi nghe rất tuyệt a! Nhưng mà, đợi khi khảo thí của Ngũ đại gia tộc bắt đầu, nói không chừng Bạch gia sẽ đưa ra tộc nhân nổi bật nhất của họ, loại Diệp gia ta khỏi tốp ba!
Diệp Trọng cười khổ, nói.
- Ừ, người Bạch gia sóm đã không vừa mắt với Diệp gia rồi. Nếu có thể bỏ đá xuống giếng, bọn họ tự nhiên sẽ không nương tay!
Hàn Lợi nhíu mày, nói:
- Theo ta được biết, trong thế hệ trẻ tuổi của Bạch gia thì người kiệt xuất nhất chính là một kẻ tên Bạch Ưng. Hắn chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp. Hơn nữa, hắn đã dừng lại ở cấp bậc này đã gần ba năm. Nếu như Bạch gia phái hắn ra thì chỉ sợ Diệp gia các ngươi muốn tiến vào tốp ba cũng rất khó khăn!
- Bạch Ưng, ta cũng có nghe nói qua. Người này quả thực thiên phú rất cao, so với yêu nữ Tào Dĩnh của Tào gia cũng. không kém bao nhiêu!
Sắc mặt Diệp Trọng chợt trầm xuống. Nếu như Bạch gia quả thật đưa Bạch Ưng đi khảo thí thì kết quả cũng rất khó dự liệu.
Ngũ đại gia tộc, trừ Tào gia thì ba nhà còn lại cũng không phải đèn đã cạn đầu như Diệp gia. Trong tộc bọn họ không thiếu những người có thể so sánh với yêu nữ Tào Dĩnh. Những người này cho dù là tại Đan vực thì cũng có danh tiếng rất lớn. Mặc dù lần này Diệr gia có Tiêu Viêm tương trợ nhưng muốn lấy được một vị trí trong tốp ba thì quả thật không. dễ.
Chuyện hôm nay xem như đã đắc tội Bạch gia. Hơn nữa, lúc trước còn đắc tội với Tào gia cho nên hai gia tộc này nhất định sẽ phái cao thủ gây trở ngại cho Diệp gia. Về phần Đan gia, gia tộc này tuy vẫn âm thầm lặng lẽ nhưng mỗi lần khảo hạch đều vững vàng chiếm cứ vị trí thứ nhất. Vị trí thứ hai thỉnh thoảng cũng có nhưng chưa bao giờ thấy bọn họ rơi xuống vị trí thứ ba. Đan gia, tương tự cũng là một đối thủ mạnh mẽ đầy bí ẩn tham gia tranh đua.
Cứ như vậy, ba vị trí đầu tiên cơ bản đã bị Tào, Đan, Bạch - ba gia tộc chiếm cứ. Diệp gia muốn chen chân vào, thật không dễ dàng gì.
- Quên đi, không cần phải đau đầu. Đi được đến đâu, chỉ có thể xem thiên ý!
Nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của Diệp Trọng, Hàn Lợi an ủi khuyên giải đoạn chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm, cười nói:
- Hơn nữa, lần này Diệp gia ngươi có người này giúp đỡ, hắn cũng không phải là người thường. Nói không chừng cũng có thể so sánh với những nhân vật thiên tài của ba gia tộc kia.
Nghe vậy, Diệp Trọng cũng cười, thở dài:
- Hiện giờ cũng chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt trên người hắn! Diệp gia sống hay chết phải xem lần khảo thí này rồi!
Ở lại Phân tháp thêm một lát, Tiêu Viêm cùng. Diệp Trọng liền cáo từ rời đi. Sau đó, hai người tùy ý ở đi dạo bên ngoài Thánh Đan thành.
Hiện giờ, Đan hội ở Thánh Đan thành càng đến gần nên lưu lượng người đến đây càng lúc càng nhiều. Không chỉ ban ngày, cho dù là ban đêm cũng huyên náo rung trời. Lưu lượng người nhiều như vậy cũng khó tránh khỏi chút hỗn loạn. Ở đây cũng diễn ra đủ loại hình thức giao dịch hội, thiên kỳ bách quái. Trong đó, tự nhiên cũng xuất hiện không ít bảo bối nhưng đương nhiên muốn mua được thì còn phải dựa vào nhãn lực của bản thân.
Lần này vận khí của Tiêu Viêm rất không tốt. Dạo khắp khu giao dịch cũng chẳng có thu hoạch gì quá lớn, nhiều lắm chỉ nhận ra vài loại dược liệt hiếm lạ nhưng rất nhanh đã bị người khác nhanh chân lấy trước.
Đến khi trời tối, Diệp Trọng mới kéo Tiêu Viêm đang còn hứng thú rời đi.
- Quên đi, nếu muốn đào bảo thì phải đến Luyện dược sư giao dịch hội. Đến đó ngươi mới chân chính mở rộng tầm mắt. Phần lớn những vật phẩm nơi này đều không tầm thường. Nếu vận khí của ngươi tốt, nói không chừng có thể tìm được một ít bảo bối!
Nghe được lời này, Tiêu Viêm mới gật đầu, bất đắc dĩ rời đi. Năm đó, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến chính là do hắn tìm được từ trong một hội giao dịch nhỏ. Đáng tiếc hôm nay hắn không có loại may mắn này.
Nhìn thấy Tiêu Viêm quyết định bỏ qua, Diệp Trọng liền mang hắn rời khỏi khu giao dịch trở về Diệp viện.
Bóng đêm đần dần buông xuống bao phủ toàn bộ Thánh Đan thành. Ánh sáng nhấp nháy phát ra từ những ngôi sao càng khiến cho màn đêm thêm huyền bí, nhìn qua rất huyễn lệ.
Bên trong tiểu viên của Diệp viện, Tiêu Viêm đứng chắp tay, thân hình bất động tựa một pho như tượng đứng dưới trời sao. Nhìn trên đầu hắn có chút sương khí hiện ra, hẳn là hắn đã đứng đây rất lâu.
Hắn lặng yên đứng như một tăng nhân khổ hạnh. Một canh giờ nữa qua đi, đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn chậm rãi mở ra rồi cau chặt mày.
- Lần này, rốt cuộc không thể tiến nhập vào trạng thái như tối hôm qua! Ai… xem ra, chỉ có thể nhờ vào cơ duyên!
Tiêu Viêm khẽ thở dài. Vốn hắn muốn tiến vào trạng thái này nhiều lần để tăng cường cho linh khí trong linh hồn, thậm chí không chừng có thể khiến cho linh hồn hắn tiến vào Tiên cảnh. Đến lúc đó, sẽ không còn quá nhiều chuyện có thể làm khó Tiêu Viêm, thậm chí hắn có thể luyện chế ra đan dược Bát phẩm. Cho dù đến Đan hội thì hắn cũng tin bản thân có được năng lực ngạo thị quần hùng.
Nhưng đáng tiếc trạng thái đêm qua quá mức mờ ảo, xem ra chỉ khả ngộ bất khả cầu. Bất luận lần này Tiêu Viêm có tình tâm như thế nào thì phiến tỉnh không hiện tại cũng không xảy ra dị tượng gì, mọi việc vẫn bình thường.
- Xem ra, phải đi giao dịch hội Luyện được sư thử một chuyến. Nếu có thể tìm được một ít tin tức về tu luyện linh hồn thì thật quá tốt!
Rốt cuộc Tiêu Viêm lắc đầu như chấp nhận bỏ qua cách thử nghiệm này đoạn cười khổ rồi xoay người đi vào phòng. Nếu đã hạ quyết tâm tham gia giao dịch hội Luyện dược sư, vậy hắn cần phải chuẩn bị một vài thứ để đánh động nhân tâm. Cho dù xuất hiện những vật hắn coi trọng nhưng nếu không làm đối phương thỏa mãn, thì chỉ sợ đành phải buông tha.
Ngày kế tiếp, Tiêu Viêm vẫn nhốt mình trong phòng. Đám người Tiểu Y Tiên cũng biết ý không sang quấy nhiễu hắn. Cảm nhận được những luồng khí nóng bỏng từ trong phòng hắn truyền ra nên mọi người đều đoán được hắn đang luyện chế cái gì đó.
Tiêu Viêm thui thủi ở trong phòng luyện chế một ngày một đêm. Đến ngày thứ hai, khi ánh mặt trời dần nhô lên xua tan bóng tối thì cánh cửa phòng vốn đóng chặt bỗng chậm rãi mở ra.
Từ trong phòng đi ra, Tiêu Viêm hít mạnh một hơi dài không khí trong lành. Hắn sờ Nạp giới rồi chợt nở nụ cười bí ẩn. Tuy hơi vội vã nhưng hoàn hảo là hắn đã tích lũy đầy đủ, cũng có thể coi như trữ vật của hắn rất sung túc.
Khi Tiêu Viêm đi ra khỏi phòng, bốn người Diệp Trọng, Tiểu Y Tiên, Thiên Hỏa tôn giả cùng Hân Lam đã sớm đứng ngoài cửa viện chờ hắn.
- Ha ha, chuẩn bị xong chưa?
Diệp Trọng nhìn bộ dáng Tiêu Viêm, không khỏi bật cười nói.
Tiêu Viêm gật đầu cười, sau đó vung tay lên:
- Đi thôi, hãy cho chúng ta nhìn xem giao dịch hội Luyện dược sư ở Thánh Đan thành có chỗ nào khác biệt!
Dứt lời, Tiêu Viêm bước đi như bay ra khỏi cửa viện, dẫn đầu đội ngũ tiến về nơi tổ chức giao dịch hội mà hôm qua Diệp Trọng đã nói. Bốn người Tiểu Y Tiên cũng vội vàng đuổi theo. Bọn họ cũng rất có hứng thú đối với giao dịch hội này.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Đấu Phá Thương Khung,
truyện Đấu Phá Thương Khung,
đọc truyện Đấu Phá Thương Khung,
Đấu Phá Thương Khung full,
Đấu Phá Thương Khung chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!