Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đấu Phá Thương Khung
Nghe giọng nói không chút tình cảm của lão giả áo đen, trong mắt Lôi tôn giả chợt lóe lên hung quang.
“Lão già áo đen đó giao cho Thiên Yêu Khôi.”
Hai mắt Tiêu Viêm hiện lên hàn ý. Bên đối phương, lão già này là khó nhai nhất, chỉ cần giữ chân được hắn thì những tên còn lại không có gì đáng lo cả.
Vừa nói xong thì hai tay Tiêu Viêm liền kết một đạo thủ ấn phức tạp, linh hồn lực bắt đầu khuếch tán ra từ mi tâm. Mười bộ Địa Yêu khôi đang lơ lửng giữa không trung chợt di động, kết hợp thành trận pháp chúng từng bày ra ở đại điện một lần nữa.
Trận pháp này cũng rất huyền diệu, có thể tạm lấy lực lượng của các khôi lỗi khác rót vào khôi lỗi trên trận nhãn. Cũng may là lúc Tiêu Viêm thu được mấy bộ khôi lỗi này thì cũng lần mò ra được sự ảo diệu trong trận pháp. Bởi vậy, giờ khi thi triển cũng không đến mức luống cuống tay chân.
“Hây!”
Tiêu Viêm quát một tiếng, thân hình Thiên Yêu khôi chợt động, tiến vào trung tâm trận pháp kia. Ngân quang chói mắt từ thân thể mười bộ Địa Yêu khôi bùng phát ra, hội tụ về phía thân thể Thiên Yêu khôi.
“Động thủ đi!”
Thấy Tiêu Viêm làm thế, sắc mặt lão già áo đen trầm xuống. Hắn đã từng tận mắt chứng kiến uy lực của bộ trận pháp khôi lỗi này, nên vội quát to cảnh báo.
Nghe lão già cảnh báo, đám người Lôi tôn giả đều gật mạnh đầu. Chân đạp một cái xuống mặt đất, hóa thành một đạo quang thải lướt về phía tế đàn. Tốc độ kinh khủng của mấy người này gây ra những tiếng xé gió chói tai vang vọng trong khu vực này.
“Muốn c·ướp đồ à, qua cửa của ông mày trước đã!”
Thấy thanh thế hùng hổ của đám người kia, Hùng Chiến giận dữ hét lớn, chân đạp mạnh xuống đất một cái làm cả đại địa rung chuyển.
“Hừ, nghe thiên hạ đồn đại Long Hùng có khả năng hủy thiên diệt địa, hôm nay lão phu cũng muốn lĩnh giáo một phen!” Tộc trưởng Hổ tộc cười lạnh. Hắn gầm lên một tiếng rồi hóa thành lưu quang nhắm về phía Hùng Chiến.
“Mở mắt mà xem một quyền của ông đập nát đầu mày!” Khuôn mặt Hùng Chiến hiện lên vẻ dữ tợn, cự quyền nắm chặt không hề e sợ mà cứng đối cứng với thế công của tộc trưởng Hổ tộc. Hai bên va mạnh vào nhau, kình phong kinh khủng thổi quét ra xung quanh như một c·ơn l·ốc x·oáy.
“Lôi tôn giả kia giao cho ta.”
Nhìn trận chiến đã bùng nổ, Tiêu Y Tiên liếc sang Lôi tôn giả đang mang theo lôi quang dữ dội phi tới. Nàng quát khẽ một tiếng, thân hình lăng không mà lên, ngăn cản đường đi của Lôi tôn giả. Ngọc thủ huy động, sương mù màu nâu chợt bùng phát ra rồi hội tụ lại xung quanh nàng.
“Tộc trưởng của Ngân Nguyệt Lang tộc giao cho ta, còn người của Thiên Yêu Hoàng tộc giao cho ngươi đây, Tiêu Viêm.” Nói xong, thân hình Thiên Hỏa tôn giả chớp động, chặn đường cường giả Đấu Tôn của Ngân Nguyệt Lang tộc. Khí tức mạnh mẽ trào ra làm cho tên kia phải vội vàng ngưng thần ứng phó.
Nhìn mọi người bắt đầu triển khai chiến đấu, Tiêu VIêm khẽ gật đầu, liếc nhìn tên nam tử tóc trắng đang bay tới, trên môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Thanh Nhi, mảnh không gian này có chút kỳ quái, ngươi có cảm giác được không?” Lão già áo đen nhìn xung quanh, đột nhiên quay đầu hỏi Phượng Thanh Nhi.
Đôi mắt của Phượng Thanh Nhi hơi lóe lên, nàng cảm ứng một chút. Sau đó khuôn mặt xẹt qua vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, nhanh chóng gật đầu, nói: “Trưởng lão yên tâm, giao cho ta đi.”
“Được, có thể thuận lợi lấy được Long Hoàng căn nguyên quả hay không là do ngươi.” Lão già áo đen gật đầu, tay áo vung lên. Khí tức cường giả ngũ tinh Đấu Tôn lúc này bộc phát ra hoàn toàn, làm cả phiến thiên địa này biến sắc.
“Xuy!”
Ngân quang rực rỡ từ Địa Yêu Khôi cuồn cuộn chảy vào thân thể Thiên Yêu Khôi, làm cho màu ám kim trên người nó càng thêm tinh thuần hơn.
“Hống!”
Khi đạo ngân quang cuối cùng rót vào thân Thiên Yêu khôi, nó chợt ngẩng đầu gầm lên một tiếng, hai tròng mắt ánh lên kim quang. Nhìn lão già áo đen trên không một cái, chân đạp mạnh xuống đất, hóa thành một đạo thiểm điện lao lên. Nơi nào nó đi qua, không gian như vỡ nát thành từng khe nứt. Mà mười bộ Địa Yêu khôi lúc này đã trở lại màu sắt bình thường, hiển nhiên là đã tập trung hết năng lượng cho Thiên Yêu khôi rồi.
“Hừ, chỉ là khôi lỗi mà muốn cản lão phu ư!?”
Nhìn Thiên Yêu khôi hóa thành kim quang bay đến, lão già áo đen cười lạnh. Quyền đầu nắm lại rồi đánh mạnh ra.
“Đang!”
Hai bên giao thủ, sóng âm đáng sợ từ trận chiến của hai người vọng ra làm một vài cường giả Đấu Tông phải phun huyết, kh·iếp sợ. Họ không cách nào thừa nhận luồng sóng âm này, những trận chiến cỡ này họ còn không đủ tư cách tham dự.
Song quyền v·a c·hạm, thân hình lão già áo đen run lên. Mặt âm trầm nhìn Thiên Yêu khôi đang lùi lại hai bước. Tuy hắn có thể ngăn chặn nhưng uy lực của khôi lỗi này quá ghê gớm, làm lão cũng phải kinh hãi. Một khôi lỗi mà đạt tới trình độ này, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lúc lão già áo đen cùng Thiên Yêu khôi đại chiến thì tên nam tử tóc trắng kia đã đến tế đàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, nói “Tiêu Viêm, hôm nay ta sẽ cho người biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên – nhân ngoại hữu nhân. Nhóc con như ngươi còn không đủ tư cách xưng hùng đâu!”
Nam tử tóc trắng này đạp không mà tới, khí tức cường hãn của hắn tràn ngập bầu trời, xem ra thực lực đã đạt tới Nhị tinh Đấu Tôn, cao hơn Tiêu Viêm nhất tinh.
Tiếng cười vừa dứt, người này chợt nắm tay lại, kim quang tuôn ra dữ dội rồi ngưng tụ thành một cự quyền to mười trượng. Quyền phong mang theo bá khí như như thiên lôi từ chín tầng trời, bay thẳng đến Tiêu Viêm đang đứng trên tế đàn. Nơi quyền phong đi qua, không gian bị xé rách liên tục.
“Thiên Hoàng Bá Quyền!”
Nhìn cự quyền đánh tới, thân hình Tiêu Viêm chợt động, bay đến giữa không trung. Thủ ấn trong tay biến ảo, chỉ trong chớp mắt đã ngưng tụ thành một thủ ấn.
“Phúc Địa Ấn!”
Chưởng ấn hình thành trong lòng bàn tay Tiêu Viêm, sau đó bay ra nghênh đón quyền ảnh của bạch phát nam tử. Quyền ấn, chưởng ấn v·a c·hạm vào nhau, một t·iếng n·ổ long trời đất vang lên, kính phong quét ra như gió bão từ nơi quyền chưởng tiếp xúc.
“Bành!”
Kình phong khuếch tán, Tiêu Viêm chỉ hơi rung người rồi ngẩng đầu nhìn bạch phát nam tử trên không, thản nhiên nói: “Ta không có tư cách thì kẻ như ngươi càng không có tư cách.”
“Hắc hắc, để xem khi bị ta đánh bại còn dám mạnh miệng như vậy nữa không?”
Bạch phát nam tử cười lạnh, hung mang chợt lóe lên trong mắt, sau lưng đột nhiên mọc ra một đôi cánh. Hai cánh chợt vỗ mạnh, thân hình hắn biến mất, chỉ tích tắc sau đã xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm. Quyền pháp cực kỳ bá đạo đánh ra như vũ bão, không hề có nửa phần lưu tình.
Đối mặt với thế công hung mãnh của đối thủ, lãnh mang trong mắt TIêu Viêm lóe lên, đấu khí mênh mông trong cơ thể diên cuồng vận chuyển, ngọn lửa màu nâu tím lượn lờ quanh thân thể. Mỗi lần bạch phát nam tử công kích đều bị hắn cường ngạnh đón đỡ, Nhị tinh Đấu Tôn còn không có tự cách buộc Tiêu Viêm phải lùi bước.
“Phanh! Phanh!”
Trên trời, hai đạo thân ảnh dùng giáp lá cà - phương pháp dã man nhất và cũng là trực tiếp nhất để giao chiến. Mỗi lần v·a c·hạm đều làm cho không gian xung quanh bạo liệt, tiếng quyền ảnh xé gió không ngừng vang lên.
Giao thủ theo kiểu dã man như vậy một thời gian, sắc mặt nam tử tóc trắng ngưng trọng hẳn lên. Bản thể của hắn là Thiên Yêu Hoàng Tộc, man lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Tiêu Viêm lại dùng chính thân thể để chống đỡ, càng đánh càng hắng, chẳng hề thua kém hắn nửa phần.
“Ta không tin một nhân loại như ngươi mà dám đấu sức với Thiên Yêu Hoàng Tộc chúng ta!” Hung mang lóe lên trong mắt, quyền phong của bạch phát nam tử càng dữ dội hơn.
Trước thế công dữ dội của bạch phát nam tử, Tiêu Viêm lại không hề lùi bước. Hắn vừa đấu vừa quan sát chiến trường, ánh mắt bất chợt ngưng lại.
Chỗ Tiêu Viêm nhìn chính là nơi Phượng Thanh Nhi đứng. Giờ phút này, nàng đang trích huyết, từng giọt tiên huyết không rơi xuống mà phiêu phù trước mặt nàng.
Phượng Thanh Nhi ngưng trọng nhìn những giọt máu này, ngọc thủ chợt nhúng vào sau đó nhẹ nhàng phác thảo thứ gì đó trước mặt, một lát sau một ký hiệu kỳ quái xuất hiện.
Lúc ký hiệu này xuất hiện, mơ hồ có một tiếng phượng hót vang lên. Tuy tiếng hót này rất nhỏ, nhỏ đến mức mơ hồ nhưng lọt vào tai đám người Tiêu Viêm, lại làm họ cực kỳ chấn động.
“Lấy máu lập khế, dùng khế làm dẫn, hoán tỉnh tổ hồn!”*
Nàng cung kính quỳ xuống, theo từng câu chữ nàng cầu khẩn, ký hiệu đó càng lúc càng sáng rực lên, hào quang chói lóa chiếu từ trên không xuống, sau đó phủ lên bình nguyên đỏ sẫm này.
“Ầm!”
Đại địa lúc không ngừng rung chuyển, mọi người kinh hãi nhìn thấy hài cốt Thiên Hoàng đang từ từ đi chuyển, một cỗ khí tức thê lương từ xa xưa chậm rãi khuếch tán. Dưới khí này, đấu khí trong cơ thể đám người Tiêu Viêm chợt trì trệ.
“Đây là lực lượng mà Viễn Cổ Thiên Hoàng để lại…”
Trước cỗ khí tức này, sắc mặt đám người Tiêu Viêm biến đổi, không dám ham chiến thêm, tất cả đều tản ra xung quanh. Sắc mặt ai nấy đều khó coi vô cùng.
Cỗ khí tức thê lương này phát tán xong liền tập trung lại quanh thân thể Phượng Thanh Nhi, thân thể nàng chợt rung lên, hai mắt mở ra, kim quang sáng rực. Ngọc thủ nắm lại, một luồng kim quang mang theo uy lực diệt thiên toái địa dữ dội lướt về phía đám người Tiêu Viêm.
Đối mặt với năng lượng kinh khủng bậc này, trong lòng ai cũng trầm xuống. Lúc đám người Tiêu Viêm chuẩn bị đồng thời xuất thủ thì một thân ảnh nhỏ nhắn chậm rãi hiện ra, quay lưng lại phía bọn họ. Giọng nói tuy bình thản nhưng lại mang đến một uy áp còn khủng bố hơn Viễn Cổ Thiên Hoàng.
“Thiên Hoàng tổ hồn à, đáng tiếc! Còn yếu hơn Thái Hư Cổ Long tổ hồn của ta!”
-o0o-
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Đấu Phá Thương Khung,
truyện Đấu Phá Thương Khung,
đọc truyện Đấu Phá Thương Khung,
Đấu Phá Thương Khung full,
Đấu Phá Thương Khung chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!