Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đấu Phá Thương Khung
Đại Lĩnh thành, nằm ở tây bắc tỉnh của Gia Mã đế quốc, quy mô này tuy rằng so ra không thể sánh bằng thành trì ở đế đô, nhưng so với Ô Thản Thành lại vẫn lớn hơn không ít, hơn nữa bởi vì ở lân cận có Ma Thú sơn mạnh cơ hồ kéo dài qua hơn phân nửa đế quốc, bởi vậy, vô số người mạo hiểm cùng với những thương đoàn thường lui tới nơi này, làm cho nhân khí cuồn cuộn không ngừng đổ vào thành thị.
Tại mặt bắc cửa thành của Đại Lĩnh thành, dòng người lui tới cơ hồ làm tắc nghẽn cửa thành, cách ngoài cửa bắc không xa là nhìn như vô tận Ma Thú sơn mạch, tốp năm tốp ba đội ngũ lính đánh thuê với những đội hình không đồng nhất, giống như đàn kiến chuyển nhà không ngừng ra vào, ngẫu nhiên mà có đội ngũ dùng xe ngựa chở t·hi t·hể ma thú từ trong rừng rậm mang theo luồng bụi vàng trên đường ra, đó là sẽ hấp dẫn chung quanh vô số đạo ánh mắt hâm mộ. Muốn ở trong Ma Thú sơn mạch săn g·iết được con mồi vừa lòng, không phải là một chuyện đơn giản.
“Phi, hôm nay thực mẹ nó xui, cùng hai huynh đệ mới vừa rồi vất vả g·iết một đầu cấp hai ma thú, kết quả lại là một đầu trứng đá ma thú không bảo tàng.” Từ một chỗ ven bìa rừng, bảy tám đại hán cả người loang lổ v·ết m·áu thất thểu đi ra, trên xe ngựa ở phía sau bọn họ có một t·hi t·hể ma thú không nhỏ, bất quá xem cái đầu bị bổ đôi của t·hi t·hể, bên trong ngoại trừ óc và máu tươi tung tóe lại không hề có một thứ trân quý nhất : Ma hạch, từ giọng nói vừa rồi vang lên trong đội lính đánh thuê, loại ma thú không có ma hạch như thế này, được gọi là trứng đá không bảo tàng.
“Nếu trong cơ thể con thú c·hết tiệt này có một mai cấp hai ma hạch mà nói, chúng ta đây đã có thể đủ tiền đến đấu giá hội mua một quyển hoàng giai cao cấp công pháp .” Một đại hán vẻ không cam lòng nói.
“Hoàng giai cao cấp, con mẹ nó, loại công pháp này phải có đến mười một vạn kim tệ, quả thực đúng là quỷ hút máu.” Một hán tử nhìn có vẻ như đầu lĩnh cả đội, nhổ một bãi nước miếng, mắng.
“Hắc hắc, Vân Lam Tông đang phát ra lệnh truy nã đó, chỉ cần người nào cung cấp được manh mối, liền có thể lập tức nhận một bộ huyền giai công pháp, thậm chí còn có thể được Vân Lam Tông thu làm môn hạ, chúng ta cũng nên đi thử thời vận chút chăng, như vậy cũng có khác gì săn g·iết ma thú lấy tiền mua công pháp .” Một nam tử hơi gầy gò đưa tay lau v·ết m·áu trên mặt hắc hắc cười nói, khi hắn nói đến huyền giai công pháp, tia tham lam trong mắt lộ ra khó có thể che dấu.
“Khỉ ốm, ngươi cưỡi lên mình nữ nhân nhiều đến phát ngu rồi hả?” Đầu lĩnh hán tử lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:“Ngươi chẳng lẽ không biết người đang bị Vân Lam Tông đuổi g·iết là ai hả ? Tiêu Viêm! Cũng chính là cái người đã nặc danh lấy được quán quân ở Luyện dược sư đại hội, hai lần xông lên Vân Lam Tông, đương trường đ·ánh c·hết đấu vương cấp bậc Vân Lăng, hơn nữa từ trong tay cường giả đáng sợ đấu tông cấp bậc Vân Sơn toàn thân trở ra, cái loại cao thủ như thế, những người như chúng ta có thể chọc vào được sao ?”.
“Hắc hắc, ta cũng chỉ nói chơi mà thôi, loại người như thế, làm sao chúng ta có thể gặp được.” Gầy gò nam tử ngượng ngùng nói:“Bất quá nghe nói Vân Lam Tông đã đem lệnh truy nã tuyên bố khắp cả nước, điều kiện mê người như vậy, thật sự là làm động lòng người, ta nghĩ, Tiêu Viêm kia cho dù có đào thoát khỏi sự đuổi g·iết của Vân Lam Tông, nhưng ở trong Gia Mã đế quốc cũng sẽ nửa bước khó đi.”.
“Việc này với chúng ta có nửa xu quan hệ hả? Đừng có cả ngày khờ dại mộng tưởng hão huyền nữa cho dù ngươi gặp được thì sao, chẳng lẽ ngươi có thể mang phá đao của ngươi ngăn được người ta?” Đầu lĩnh hán tử cười lạnh nói:“Đừng có mài đầu vào nữa, nhanh trở về thành ngay cho lão tử, nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt còn phải tiếp tục bán mạng, nói thẳng ra, chỉ dựa vào hoàng giai trung cấp công pháp của chúng ta hiện tại, muốn đột phá đấu sư cấp bậc, phải mất khá nhiều năm?”.
Theo tiếng quát của đầu lĩnh hán tử, vài nam tử v·ết m·áu vẫn loang lổ đầy người cũng đành phải bất đắc dĩ cắn môi, đồng loạt thét to vài tiếng, thẳng bước hướng phía cửa thành trong tầm mắt.
Từ nơi đám hán tử vừa đi qua . Trong sâu thẳm rừng rậm bỗng nhiên chậm rãi đi ra một nhân ảnh toàn thân chùm trong hắc bào. Ánh mắt nhìn lướt qua phía trước. Chợt hơi hơi cúi đầu. Áo choàng kéo lên chùm kín hơn phân nửa khuôn mặt.
“Bắt đầu truy nã khắp cả nước sao? Vân Sơn thật đúng là hoang phí tiền vốn a.” Cười lạnh một tiếng. Hắc bào nhân hơi hơi ngẩng đầu. Lộ ra còn lại nửa khuôn mặt khá thanh tú. Nhìn hình dáng quen thuộc này. Rõ ràng chính là Tiêu Viêm ngày đó đã thoát khỏi Vân Lam Tông đuổi g·iết!
Từ ngày đó,sau khi Vân Vận mở lối cho Tiêu Viêm rời đi. Hắn liền dùng bản đồ do Nhã Phi đưa cho.Theo một đường vòng lớn, Tiêu Viêm mất mười ngày mới hoàn toàn tránh thoát khỏi truy binh. Sau một ngày nghỉ ngơi, liền theo chỉ dẫn trong bản đồ từ trong Ma Thú sơn mạch một đường đi tới biên cảnh tây bắc đế quốc. Lại liên tiếp bôn hành mất bảy tám ngày. Lúc này mới tới được Đại Lĩnh thành gần biên cảnh tây bắc đế quốc.
Dựa theo bản đồ. Chỉ cần xuyên qua Đại Lĩnh thành và vài trạm kiểm soát là sẽ tới đường biên cảnh của Gia Mã đế quốc. Đến lúc đó chỉ cần ra khỏi phạm vi của Gia Mã đế quốc. Lệnh t·ruy s·át của Vân Lam Tông đối với Tiêu Viêm sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Ở nước ngoài. Vân Lam Tông tuy rằng vẫn có một chút lực chấn nh·iếp. Nhưng danh vọng lại còn xa mới bằng được ở trong Gia Mã đế quốc. Thế lực đặt tại đây, cũng tự nhiên là sẽ không quản cái gì tông môn t·ruy s·át lệnh. Mấy năm nay Vân Lam Tông vẫn cố thủ tại trong Gia Mã đế quốc. Cực lực bài xích ngoại lai thế lực. Bởi vậy cũng tạo cho chi nhánh Vân Lam Tông ở nước ngoài chịu không ít hậu quả n·gược đ·ãi.
Gần một tháng bôn hành trong Ma Thú sơn mạch. Tiêu Viêm cũng nhận được vô vàn gian khổ. Tuy rằng bởi vì khí tức của thôn thiên mãng làm cho những bình thường ma thú không dám trực tiếp ngăn trở. Nhưng Ma Thú sơn mạch rộng lớn như vậy. Trong đó tự nhiên cũng không thiếu một vài loại dị thú có thực lực khủng bố. Những loại ma thú yếu hơn một chút cho dù có phần nào kiêng dè thôn thiên mãng. Nhưng nếu có đàn chỉ cần đến vài con là chúng cũng bất chấp sợ hãi. Bởi vậy, trên đường đi, cho dù đã thoát khỏi truy binh của Vân Lam Tông. Nhưng Tiêu Viêm lại vẫn bị đuổi g·iết đến gà bay chó sủa.
Tuy rằng khoảng thời gian này làm cho Tiêu Viêm phải nuốt hết đau khổ, bất quá cũng mang lại không ít hưng phấn cho hắn, sau khi trải qua gần nửa tháng điều dưỡng, linh hồn bị hao tổn của dược lão rốt cục cũng khôi phục, trước cho đến lúc đó, Tiêu Viêm thủy chung vẫn còn run như cầy sấy.
Rốt cục là chút được nỗi lo âu, bất kể như thế nào, có dược lão ở bên, ít nhất hắn còn con chủ bài chưa lật để bảo mệnh.
Lại nữa, trong một tháng dài bôn hành, có lẽ duyên cớ là bởi vì trong cơ thể còn sót lại một chút dược lực,cho nên sau lần trước đột phá, thực lực của Tiêu Viêm cư nhiên lại lần nữa mơ hồ như ẩn như hiện tăng lên. Sau một lần Tiêu Viêm từ trong miệng một đầu đấu vương cấp bậc ma thú thoát ra, bất tri bất giác tăng vọt rõ rệt, thực lực của Tiêu Viêm đã hoàn toàn đạt tới Tứ tinh đại đấu sư!
Nếu tính từ lúc trong sơn động được dược vật kích phát, như vậy trong một tháng này, thực lực của Tiêu Viêm đã trực tiếp tăng một mạch liền ba tinh, tốc độ như vậy, tuyệt đối có thể hình dung bằng hai chữ đáng sợ, tuy rằng điều đó có liên quan rất lớn đến khoảng thời gian này Tiêu Viêm phải trải qua sinh tử chặn g·iết cùng với dược lực tiềm ẩn trong cơ thể, nhưng lại vẫn che dấu không được tu luyện thiên phú của Tiêu Viêm, cho dù là dược lão cũng phải tán thưởng không thôi.
Đương nhiên, trừ điều này ra, để cho trong lòng Tiêu Viêm tràn đầy háo hức vẫn là “Thiên hỏa tam huyền biến” bí pháp được gọi là trấn cốc chi bảo của “Phần Viêm cốc” trải qua thời gian một tháng nghiên tập, hơn nữa một bên dược lão chỉ đạo, ở ba ngày trước, Tiêu Viêm rốt cục đã thăm dò được một chút phương pháp của bí pháp này tuy rằng trong lúc thực nghiệm vài lần đều thất bại, nhưng từ những lần thất bại đó,hắn vẫn có thể cảm nhận được thực lực tăng tiến rất nhiều, Tiêu Viêm mơ hồ cảm giác được sự huyền diệu của bí pháp, hắn có tin tưởng, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn có thể chân chính tu luyện thành công “Thiên hỏa tam huyền biến” tới lúc đó, thông qua bí pháp làm thực lực tăng lên, chỉ sợ trong hàng ngũ đại đấu sư cấp bậc, khó có thể tìm được đối thủ!
Tổng quát mà nói, trong một tháng chạy trốn này, Tiêu Viêm thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt, cơ hồ làm cho hắn cười nứt cả miệng.
“Hắc hắc” Nghĩ đến những thu hoạch được trong tháng vừa qua, Tiêu Viêm nhịn không được nở nụ cười. Thoáng có một vài ánh mắt khác thường quét qua, liền kéo áo choàng chùm kín lên che dấu toàn bộ khuôn mặt, tầm mắt nhìn lướt qua cách đó không xa người đến người đi ra vào cửa thành, chậm rãi cất bước. Với tình trạng hiện tại của hắn, vẫn là nhanh chóng rời khỏi Gia Mã đế quốc, hôm nay các món nợ đó, Tiêu Viêm hiện tại vẫn chưa đủ tư cách đi đòi lại, bất quá hoàn hảo, hắn cũng không vội, bởi vì hắn biết, hắn có ưu thế rất lớn, hắn còn trẻ, cái hắn có chính là thời gian rất nhiều.
Đi gần cửa thành, sau khi Tiêu Viêm đứng xếp hàng chờ đợi, ánh mắt quét một vòng chung quanh, bỗng nhiên nhíu mày, vách tường thành trước mặt dán một tờ giấy trắng dễ dàng nhìn thấy, lúc này, trên tờ giấy trắng kia, vẽ hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua liền phát hiện, hai khuôn mặt kia, một chính là khuôn mặt hiện thời của hắn, còn một, chính khuôn mặt lúc trước hắn đã cải biến để tham gia Luyện dược sư đại hội, khuôn mặt mà hắn đã dùng cái tên Nham Kiêu, hiển nhiên, đây là Vân Lam Tông sợ Tiêu Viêm lại sử dụng thân phận Nham Kiêu, m·ưu đ·ồ mượn cơ hội thoát ra khỏi Gia Mã đế quốc.
“Vì bắt ta, Vân Sơn tiêu phí không ít tâm tư a” Cười lạnh một tiếng, Tiêu Viêm ánh mắt nhìn về hướng cửa thành, phát hiện nơi đó thủ thành vệ binh cư nhiên còn tại ven đường kiểm tra thân phận những người vào thành, mỗi một người đi vào, đều bị hai gã vệ binh cầm bức họa ngó nghiêng một hồi lâu, sau đó mới cho phép tiến vào.
“Gia Mã hoàng thất đã âm thầm trợ giúp Vân Lam Tông sao?” Hơi hơi nhíu mày, Tiêu Viêm lẩm bẩm nói: “Lấy tâm cơ của Gia Hình Thiên hẳn là cũng biết lúc này đối phó ta, một khi để cho ta đào tẩu được mà nói, sẽ làm cho Gia Mã hoàng thất ngày sau có nhiều địch nhân a? Hơn nữa Gia Mã hoàng thất cùng Vân Lam Tông, cũng không có bao nhiêu hữu hảo a.”.
“Tên Mộ Tang c·hết tiệt, không phải chỉ là một thành thủ mà thôi sao, mẹ nó, kiêu ngạo đến như vậy, hắn cho là Đại Lĩnh thành chỉ do một mình hắn định đoạt hả? Không sợ thật sự gặp được Tiêu Viêm, người ta trực tiếp một thước bổ c·hết hắn hay sao.” Ngay khi Tiêu Viêm có chút nghi hoặc, phía trước một vị nam tử đợi hồi lâu, bỗng nhiên không kiên nhẫn mắng.
“Hư, nhỏ giọng chút, tuy rằng truy nã Tiêu Viêm cũng không có liên quan gì đến Gia Mã đế quốc hoàng thất, nhưng Mộ Tang lại là xuất thân từ Vân Lam Tông, hiện giờ nhận được lệnh truy nả của tông môn, để biểu hiện cho tốt, tự nhiên là phải lấy việc công làm việc tư.” Một gã nhìn như đồng bạn của nam tử vừa mắng, vội vàng kéo hắn, thấp giọng nói.
“Cáo mượn oai hùm.” Nhổ một bãi nước miếng, nam tử khinh thường mắng một tiếng, bất quá cũng không có tiếp tục nhục mạ thêm gì nữa, hiển nhiên, đối với người có tên Mộ Tang kia, hắn vẫn có chút e ngại .
“Nguyên lai là xuất thân từ Vân Lam Tông” Nghe được hai người đối đáp, Tiêu Viêm lúc này mới hơi có chút giật mình, đệ tử của Vân Lam Tông trải rộng khắp Gia Mã đế quốc, lấy năng lực của bọn họ, trong đó cư nhiên có người làm quan chức địa vị cao trong đế quốc, hiện giờ nhận được lệnh truy nã của tông môn, bọn họ chỉ cần thoáng vận dụng một chút quyền lợi trong tay, chính là có thể đủ thao túng toàn bộ trạm kiểm soát ở Gia Mã đế quốc, mà hiện tại, Tiêu Viêm mới mơ hồ nhận thấy được, Vân Lam Tông ở Gia Mã đế quốc đến tột cùng có được năng lực khổng lồ đến cỡ nào, cũng khó trách, ngay cả nắm trong tay toàn bộ đế quốc, Gia Mã hoàng thất đối với bọn họ vẫn còn đôi điều kiêng kị.
Trong lòng hơi trầm ngâm, Tiêu Viêm từ từ lui dần khỏi đội ngũ đang xếp hàng vào thành, sau đó quẹo vào một góc tường thành hẻo lánh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, trên tường thành lúc này tên tuần tra binh đang đứng gật gù buồn ngủ, Tử Vân dực chậm rãi bắn ra, hai chân hơi gập lại, sau lưng hai cánh rung lên, thân thể đột nhiên v·út lên cao, mũi chân là là trên mặt vách tường thành, hóa thành một đạo bóng đen, như tia chớp vọt lên trên mặt thành, vừa lúc tên tuần tra binh quay đầu sang hướng khác, nhảy xuống tường thành bên kia.
Hai chân vừa mới dán mặt đất, Tiêu Viêm vội vàng lướt nhanh vào góc một khu phòng ốc, vỗ vỗ tay, thu hồi Tử Vân dực, lúc này mới thong dong tiêu sái đi vào. Trước khi rời khỏi Gia Mã đế quốc, nơi này là một trong không nhiều lắm vài toà thành thị, hắn cần phải đi qua, lúc này hắn cần phải biết một ít tin tức tình bào về Vân Lam Tông.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Đấu Phá Thương Khung,
truyện Đấu Phá Thương Khung,
đọc truyện Đấu Phá Thương Khung,
Đấu Phá Thương Khung full,
Đấu Phá Thương Khung chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!