Đấu Phá Thương Khung

Chương 429: Hổ gầm chấn Sơn Lâm.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đấu Phá Thương Khung

Trông về phía biển rừng mênh mông vô tận. Gió nhẹ thổi qua những nhánh cây rung rinh lay động tạo thành từng đợt từng đợt triều dâng màu xanh biếc lan tới tận cuối chân trời. Bên trong khu rừng rậm, ngẫu nhiên lại có một thác nước như dải ngân hà điểm xuyết. Ở nơi đó vang lên những âm thanh ầm ầm và cả hơi nước đầy trời. Dòng nước chảy rơi thẳng xuống phía dưới khiến hơi nước tràn ngập trên mặt hồ, trông tựa như một tiên cảnh đầy mông lung.

Trên một tảng đá lớn bên cạnh hồ, một hắc bào thanh niên ngồi xếp bằng ở đó. Hắn hai tay kết ấn tu luyện, mà không gian quanh thân thể của hắn đang nhè nhẹ dao động. Một đám năng lượng nhàn nhạt thản nhiên xuất ra, sau đó chảy vào thể nội của thanh niên cuồn cuộn không dứt.

Hồ nước trong veo thấy cả đáy, tiếng thác nước gầm vang rồi cả màn hơi nước tràn ngập khắp nơi. Tất cả tạo thành một ý cảnh vô cùng đặc biệt. Dưới hoàn cảnh như vậy, năng lượng tràn ra từ bên trong không gian xung quanh thân thể thanh niên mặc hắc bào nọ càng ngày càng đậm, mà đối với loại năng lượng đó, thanh niên này lại không cự tuyệt, thân thể hắn giò như một cái hắc động đang bất mãn. Năng lượng đến bao nhiêu là thôn phệ, rồi luyện hóa hết báy nhiêu.

Tu luyện tiếp tục kéo dài thêm một giờ, năng lượng quanh thân Tiêu Viêm mới từ từ nhạt bớt. Sau khi lông mi run run vài cái, từ từ giãn ra, con ngươi đen nhánh như ánh sao lướt nhanh qua rồi chợt cấp tốc phi thân, biến mất

“Nơi này dùng để tu luyện thực không tệ, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, đấu khí trong cơ thể đã tinh tiến lên khá nhiều. Theo như tốc độ này, chỉ cần hai tháng nữa là e rằng ta đã có thể tấn thăng Thất cấp Đại đấu sư rồi.”

Thu ấn kết tu luyện trên tay lại, Tiêu Viêm cảm thụ đấu khi mênh mông đang sôi trào trong cơ thể nên có chút kinh ngạc mà thấp giọng nói.

“Nhưng đáng tiếc, khổ luyện hai ngày rồi, cho dù có Băng Linh Hộ Hầu Dịch trợ giúp cũng không thể lĩnh ngô được bí quyết của “Sư Hổ Toái Kim Ngâm” chỉ miển cưỡng phát ra một chút sóng âm nhưng lực công kích quá yếu, cơ bản không thể dùng khi đối địch.”

Chậm rãi đứng dậy trên tảng đá lớn bên cạnh mặt hồ tĩnh lặng, Tiêu Viêm thở dài cười nói.

Thở nhẹ một hơi, Tiêu Viêm lắc lắc đầu để đem nổi bất lực trong lòng bỏ đi, tầm mắt dừng lại trên mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng. Hồi lâu sau, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, đầu hơi ngước lên đem linh hồn cảm giác lực phá thể mà ra, vô thanh vô tức lan tràn, sau đó bao vậy toàn bộ mặt hồ.

Dưới sự bao bọc của linh hồn cảm giác lực, khí tức thanh tịnh được tiểu sơn cốc mang theo, trong nhày mắt tăng lên mấy mươi lần. Mà dưới tầm ảnh hướng của khí tức yên lặng này, Tiêu Viêm vốn trong lòng có chút nổi sóng cũng từ từ khôi phục sự an tĩnh.

Hắc bào thanh niên khoanh tay đứng trên tảng cứ thạch. Thân thể thẳng tấp như một cây trường thương phóng thích hàn khí sắc bán, khí thế bức nhân.

Không biết đứng yên như thế bao lâu. Tiếng ầm ầm do thác nước đổ xuống, dần dần nhỏ đi trong tai Tiêu Viêm. Vào lúc này, toàn bộ thế giới qua tai hắn tựa hồ như lâm vào cảnh im lặng một cách quỷ dị mà ngắn ngủi. Hắn hiện tại tựa như mượn khí tức yên tĩnh của mặt hồ, trong sự bất tri bất giác đó mà tiến nhập vào một trạng thái huyền dị.

Bên trong trạnh thái yên tĩnh của vạn vật, trong đầu Tiêu Viêm lúc này lại không thể tự chủ mà bay lướt qua từng tiếng từng tiếng rống quái dị. Những tiếng hống này là do Tiêu Viêm trong hai ngày nay khổ luyện “Sư Hổ Toái Kim Ngâm’ mà phát ra. Lúc bình thường, hắn không hề phát hiện tiếng rống của mình có chút quái dị nhưng bây giờ, khi nhớ lại thì hắn tựa như một loại máy móc cực kỳ tính vi, đem tiết tấu của những tiếng rống kia phân tích tới mức cực kỳ chi tiết.

Vô số những tiếng hống đồng thời vang lên. Những chỗ không đúng trong từng đạo sóng âm quái dị đều bị phân tích ra, sau đó loại bỏ. Tiếng hống vốn hỗn loạn, bắt đầu có xu thế hòa hợp lại, mà số lượng cũng bắt đầu từ vô số đạo mà giảm mạnh. Không, không thể nói là giảm mạnh mà là bởi vì được đồng bộ theo một tiết tấu mà bắt đầu dung hợp lại với nhau.

Trong não hải, tiếng hống hỗn loạn dưới quán tính của Tiêu Viêm bị phân tách và loại bỏ càng ngày càng ít, càng ngày hiếm hoi. Trong loại trạng thái kỳ dị này, Tiêu Viêm không có khái niệm thời gian. Điều hắn có thể làm dưới trạng thái mơ hồ này, giống như bản năng, đem phân tích toàn bộ ba động của những tiếng hống đó cho đến khi hoàn mỹ.

Quá trình phân tích đó không biết đã kéo dài bao lâu, nhưng rồi Tiêu Viêm cũng dần dần thoát khỏi trạng thái này. Bởi vì sau khi vô số đạo tiếng hống đó hoàn toàn nhất trí dung hợp thành một đạo thanh ba tiết tấu, lại không có tiến bộ gì thêm. Đương nhiên Tiêu Viêm cũng biết được, với đạo tiếng hống này cũng xem như đã bước đấu nắm bắt được “Sư Hổ Toái Kim Ngâm”. Song hắn cảm giác trong tiếng hống vẫn còn thiếu một thứ gì đó.

Thiếu cái gì đây? Ý niệm trong đầu vận chuyển như thiểm điện, nhưng thủy chung vẫn chưa tìm được thứ cần tìm.

“Hống!”

Khổ nào mà suy tư không biết trong bao lâu, nhưng ngay khi Tiêu Viêm dự cảm trạng thái huyền dị kia chỉ trong chốc lát nữa sẽ tiêu tán thì đột nhiên trong sơn mạch bỗng vang lên một tiếng hổ gầm kinh thiên có thể chấn nh·iếp vạn vật. Tiếng hổ gầm lan tràn ra toàn rừng rậm, cuối cùng từ từ lan đến chỗ hồ nước. uy áp ẩn chứa bên trong tiếng hổ gầm làm một ít dã thú xung quanh hồ nước triệt để t·ê l·iệt.

Tiếng hổ gầm không bị loại trang thái kia của Tiêu Viêm ngăn cách. Do đó, tiếng ngâm ẩn chứa hổ uy kia lập tức truyền vào tai Tiêu Viêm.

Tiếng hổ gầm truyền đến tai,

Tiêu Viêm vừa trải qua việc dung hợp vô số đạo thành một đạo tiếng hống chợt chấn động hẳn lên. Trong thời khắc này, Tiêu Viêm sáng tỏ, trong tiếng gầm của mình thì ra đã thiếu sót một loại hổ uy chân chính. So với tiếng hổ gầm chân chính, tiếng gầm của mình chỉ giống về hình thức.

Trong lúc này đầu óc hắn vô cùng tỉnh táo, tiếng hổ gầm trước đó tiến vào tai Tiêu Viêm lại hợp thành một đạo sóng gợn màu bạc, quanh quanh co co, cực kỳ uốn khúc rất thực chất. Lũ sóng gợn này dưới sự khống chế của Tiêu Viêm cùng với đạo tiếng hống hoàn mỹ nhất do trước đó hắn đã phân tích ra, bắt đầu dung hợp

Hai đạo sóng âm giao thoa lẫn nhau, cuối cùng, vì không có tính mâu thuẫn quá lớn, đã dung hợp thành công.

Trong khoảnh khắc hai đạo sóng âm đột nhiên cùng tan ra, trạng thái huyền ảo của Tiêu Viêm rốt cục cũng ầm ầm vỡ tan. Đôi mắt đột nhiên bừng mở, tinh mang bùng nổ trong ánh mắt. Hít một hơi thật sâu, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, một luồng long khí được kế thừa từ Âm Dương Huyền Long Đan cấp tốc dâng lên, sau đó hướng thẳng đến yết hầu.

“Rống!”

Miệng phồng lên khiến khuôn mặt Tiêu Viêm có chút đỏ bừng, đôi tay đột nhiên kết ấn, mồm chợt hé ra. Nhất thời, một loại sóng âm Hổ gầm giống như lôi đình cự hưởng từ trong trong miếng hắn bạo hống.

Sóng âm vô hình vừa rời khỏi miếng thì mảng không gian trước mặt Tiêu Viêm nổi lên một trận ba động kích liệt. Tức thì, sóng âm như thiểm điện khuếch trương ra. Chỉ nghe thấy t·iếng n·ổ vang rất lớn, mặt hồ đang tĩnh lặng chợt như bị quăng một quả tạc đạn. Cột sóng cực lớn cao đến bảy tám trượng bị v·ụ n·ổ dựng lên, sau đó ầm ầm rớt xuống. Bọt nước như sương mù, đem toàn bô tiểu sơn cốc bao phủ bằng một mảng hơi nước mênh mông.

Tiếng Hổ gầm dày đặc như tiếng sấm giận dữ bộc phát, lấy Tiêu Viêm làm trung tâm, cuồn cuộn thổi quét ra, và ngay cả âm thanh cực lớn do thác nước đổ xuống cũng bị tiếng Hổ gầm che lấp đi. Tới cả phương viên một dặm xung quanh đó cũng mơ hổ nghe thấy. Và những nơi sóng âm đi qua, bách thú phủ phục, thậm chí ngay cả một ít ma thú thực lực cường hoành cũng vì tiếng hổ gầm có pha tạp Long khí này mà linh hồn run rẩy dữ dội. Một số đê giai ma thú thực lực yếu, cự lí cách mặt hồ không xa còn bị bị tiếng rống tựa như nộ lôi này chấn c·hết tươi!

Một hống này của Tiêu Viêm không ngờ lại đáng sợ như vậy!

Ít lâu sau, tiếng Hổ gầm chầm chậm nhạt đi, sương mù bao quanh tiểu sơn cốc cũng dần tiêu tán. Trên tảng cực thạch, khuôn mặt của người thanh niên mặc hắc bào vừa hứng phấn lại vừa chấn động nhìn đống hỗn độn trên mặt đất chung quanh. Kịch liệt ho khan một tiếng, hắn sung sướng lẩm bẩm:

“Ta thành công rồi sao? Đây là uy lực của “Sư Hổ Toái Kim Ngâm” sao? Quả là rất mạnh!”

“Đúng là một tiểu tử được trời cao chiếu cố, nên mới có thể trong hai ngày ngắn ngủi nắm bắt được tiết tấu của tiếng hổ gầm. Nếu là người thường muốn đạt đến trình độ này, không khổ tu nửa năm chắc chắn không có khả năng đạt tới. Mặc dù ngươi là mượn lúc tiến nhập trạng thái yên tĩnh vừa rồi mới có thể đem tiếng hổ gầm dung hợp, tự mình sử dụng. Tuy nhiên, tốc độ đạt được thành tựu như vậy thực khiến người khác kinh thán không thôi.”

Âm thanh Dược Lão vang lên trong lòng Tiêu Viêm. Xem ra đến ông cũng không thể không cảm thấy kinh ngạc khi vừa mới trải qua một màn kỳ dị của tên hậu bối này.

Nghe vậy thì Tiêu Viêm cũng chỉ cười hắc hắc. Hắn cũng không thể ngờ rằng bản thân trong lúc đánh bậy đánh bạ lại may mắn tiến nhập trang thái như vậy.

“Nhưng ngươi cũng đừng vui quá sớm. Người hiện tại cũng sơ bộ nắm giữ được “Sư Hổ Toái Kim Ngâm” thôi, Uy lực thực sự của nó, miễn cưỡng chỉ có thể phát huy khoảng ba bốn phần. Muốn đạt đến đại thành, không có thời gian tôi luyện thì không thể đạt được. Mà loại tôi luyện này lại không hề có một đường tắt nào”.

Dược Lão nhắc nhở nói.

“Dạ.”

Tiêu Viêm gật gật đầu, xoay xoay cổ, nghe được tiếng xương cốt vang lên âm thanh v·a c·hạm thanh thúy. Thở dài một hơi, vốn hắn không nghĩ chỉ trong hai ngày thời gian có thể đem “Sư Hổ Toái Kim Ngâm” luyện đến mức đại thành. Bây giờ có thể đạt đến thành tựu này cũng đã vượt xa khỏi dự liệu của hắn, cho nên hắn cũng không hy vọng quá xa vời.

“Biết là tốt rồi, có người tới, ta lui về trước đây.”

Dược Lão nói xong liền biến mất không chút động tĩnh nào.

Tay vỗ vào vết nước trên áo bào, Tiêu Viêm quay đầu, hướng ánh mắt về lối vào của tiểu sơn cốc. Nhánh cây nơi đó chợt động, một đạo thanh sắc thanh ảnh trông như hồ điệp, thiểm lược nhẹ nhàng mà đến. Cuối cùng bóng dáng nhỏ nhắn đó cũng dừng lại mà đứng trên một hòn đá nhỏ nhô lên mặt hồ. Tiếng cười tựa như tiếng chuông bạc vang lên trong u sơn làm cho tinh thần Tiêu Viêm được thư thả hẳn lên sau hai ngày hai đêm chưa từng được thả lỏng.

“Tiêu Viêm ca ca, đã qua hai ngày rồi. Hôm nay chúng ta sẽ tiến vào Nội Viện. Huynh chuẩn bị xong chưa?”

Thanh y thiếu nữ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, thanh nhã lên, nhìn vào người thanh niên đang đứng khoanh tay trên tảng cự thạch trông càng thêm cao vời vợi, ôn nhu cười nói.

Tiêu Viêm gật đầu, khẽ cười, thủ chưởng vỗ vỗ vào Huyền Trọng Thước to lớn sau lưng, chân diểm vào mặt đá, thân thể hóa thành hắc ảnh thiểm lược, rồi xuất hiện tại lối ra của sơn cốc, phất phất tay ra hiệu cho Huân Nhi rồi chầm chậm rời khỏi tiểu sơn cốc.

“Nội Viện ư? Thật rất kỳ vọng nó sẽ không khiến ta phải thất vọng.”

Bóng người dần biến mất trong rừng rậm, lưu lại âm thanh nhàn nhạt, chậm rãi bồi hồi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đấu Phá Thương Khung, truyện Đấu Phá Thương Khung, đọc truyện Đấu Phá Thương Khung, Đấu Phá Thương Khung full, Đấu Phá Thương Khung chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top