Đấu Thần

Chương 92: Tin giật gân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đấu Thần

Nguồn: VipVanDan

***

- Vậy ý của Gia chủ đại nhân là...

Tam trướng lão chần chừ nói.

- Tạm thời cứ theo dõi đi.

Lý Hàn trầm giọng nói:

- Các ngươi nhớ kỹ cho ta, những ngày này phải lặng lẽ một chút. Nghe nói mấy ngày nữa người của Đế Đô Diệp Gia sẽ đến, các ngươi đừng bao giờ gây chuyện cho ta. Đặc biệt là ngươi! Đã hiểu chưa!

Thấy ánh mắt đầy ý vị của Lý Hàn quét tới, Lý Dật trong lòng chột dạ nhìn người cha hờ của mình, hình như cũng không phải chuyện gì hắn cũng đều không biết a!

Ngay lập tức Lý Dật chỉ có thể khẽ gật đầu, nói:

- Vâng... Phụ thân đại nhân...

- Nếu các ngươi đã hiểu thì tốt.

Lý Hàn gật đầu:

- Ba người các ngươi lui xuống sắp xếp trước đi, để mọi người trong gia tộc đừng quá phô trương.

Ba trướng lão cùng lúc đứng dậy, khẽ khom người rồi sau đó chậm rãi lui xuống.

Trong thư phòng, chỉ còn lại hai cha con.

Ánh mắt quỷ dị của Lý Hàn quét qua Lý Dật, đến lúc hắn cảm giác trong lòng mình giật thót, mới nhàn nhạt nói:

- Diệp Thanh Mã chết thật rồi sao?

Lý Dật như ngừng thở, sau chốc lát mới khẽ tiếng cười nói;

- Phụ thân đại nhân người lại đùa giỡn ta rồi, Diệp Thanh Mã đó chết hay chưa, cơ hồ... ta không rõ a. Phải biết rằng, mấy ngày nay ta đều mải tu luyện, đến hôm nay mới bị Lý Băng biểu tỷ đánh thức a.

- Thật sao?

Lý Hàn khẽ gật đầu:

- Có điều, hôm đó sau khi người đi Thiên Hương Lầu gặp hắn, bị hắn uy hiếp, thì tối đó hắn lại chết... Muốn nói chuyện này không có liên quan đến ngươi, ngươi cảm thấy bao nhiêu người sẽ tin?

Lý Dật khẽ hít vào một hơi, quả thực nếu suy nghĩ từ điểm này, bản thân sẽ bị hiềm nghi lớn nhất. Nhưng cũng giống như vậy, vì tuổi tác và cấp bậc của mình, việc hiềm nghi cũng sẽ trở thành nhỏ nhất.

Thế nhưng vị phụ thân đại nhân này lại nói như vậy, xem ra hắn chắc chắn đã biết được chuyện gì đó.

Nghĩ tới đây, Lý Dật chỉ biết gật đầu một cách vô tội, nói:

- Ta đã xác nhận, Diệp Thanh Mã đã thật sự chết rồi.

- Chết thật rồi thì tốt... Dù gì hạ thủ với người của Diệp Gia nếu bị nắm được thóp, Lý Gia chúng ta không chịu được nộ hỏa của họ đâu. Dật nhi, không phải ta nói ngươi làm chuyện này không tốt, mà là muốn nói cho ngươi biết, sau này nếu ngươi muốn làm chuyện gì tốt nhất phải xử lý sạch sẽ đằng sau. Nếu có điều sơ sảy, thường thường sẽ đẩy bản thân vào chỗ vạn kiếp bất phục. Ngươi cần phải nhớ ngươi không chỉ có riêng ngươi, đằng sau ngươi còn có một Lý Gia khổng lồ, còn có cả nghìn người, ngươi có hiểu ý của ta không?

Lý Hàn biến sắc mặt, nghiêm túc nói.

Lý Dật sờ mũi trầm giọng nói:

- Hài nhi hiểu, chuyện đằng sau đã giải quyết sạch sẽ rồi. Người có thể đoán chuyện này liên quan đến ta có lẽ cũng chỉ có một mình Long Ngạo Thiên mà thôi... Có điều, ta nghĩ hắn không có gan bán đứng ta đâu.

- Thật sao?

Lý Hàn như cười như không nhìn Lý Dật:

- Nếu nói như vậy, chuyện của Huyết Lang Trấn, cũng là một tay ngươi sắp xếp rồi? Âm Thiên Kiệt chết trong tay của ngươi?

Lý Dật biết lúc này có phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể khẽ thở dài, nói:

- Phải...

- Vậy thì đã xử lý gọn chuyện sau đó chưa?

- Phụ thân đại nhân xin hãy yên tâm, Long Gia không thể nào nuốt chửng được Huyết Lang Trấn đâu.

- Vậy thì tốt.

Lý Hàn khẽ lắc đầu, trong lòng không biết đang có cảm giác gì, sau chốc lát lại cười mắng một tiếng:

- Tên tiểu quỷ ngươi, đừng nói Diệp Thanh Mã cứ nói Âm Thiên Kiệt đi, đến ta cũng không có bao nhiêu phần nắm chắc sẽ giết được hắn... Tiểu tử ngươi thì hay rồi, vừa ra tay là đã giết được người ta rồi... Có điều, nếu nói ngươi có bản lĩnh đó, ta lại không tin được, tiểu quỷ, nói thực đi... Xem ra ngoài việc ngươi tu luyện Công pháp mà mẫu thân ngươi để lại ra còn có được kỳ ngộ khác phải không? Là gặp được một lão sư tốt sao? Hay là có được truyền thừa của tiền nhân rồi?

Lý Hàn nhìn chằm chằm vào LÝ Dật nói.

Lý Dật lại không thể ngờ, người cha của mình lại thông mình đến mức này, lúc này giấu ông cũng không còn ý nghĩa, ngay lập tức hắn chỉ có thể thở dài, nói:

- Đúng vậy, ta quả thực đã có chút kỳ ngộ gặp được một lão sư không tồi... Còn về Diệp Thanh Mã và Âm Thiên Kiệt, ta không có thực lực dễ dàng để giết họ, đó đều là lão sư ra tay.

- Vậy bộ Đấu kỹ kỳ dị của ngươi, cũng là ông ta truyền cho ngươi sao?

Nâng ly trà lên, Lý Hàn tiện miệng hòi.

- Đúng vậy.

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Có điều phụ thân đại nhân nếu người có hứng thú...

- Miễn đi!

Lý Hàn xua tay, tuy ông quả thực rất có hứng thú với bộ Đấu kỹ của Lý Dật. nhưng ông cũng sẽ không muốn mạo hiểm đắc tội với vị lão sư thần bí của Lý Dật. Phải biết rằng, người có thể dạy dỗ Lý Dật trong thòi gian mấy tháng ngắn ngủi đạt đến mức này, lại có thể dễ dàng giết được cường giả Đấu Sư Đỉnh phong, người như vậy ai dám đắc tội?

Lại suy nghĩ một hồi, Lý Hàn mới đo dự nói:

- Chỉ có điều, nếu có cơ hội. chỉ bằng ngươi thử xem có thể mời được lão sư của ngươi đến Lý Gia chúng ta gặp mặt không... Người làm phụ thân như ta cũng phải cảm tạ ông ta một lần.

LÝ Dật chậm rãi lắc đầu. nói:

- Phụ thân đại nhân, tính cách của lão sư ta có chút cổ quái, người muốn gặp ông ấy, có lẽ là không thể nào... Có điều người có thể yên tâm, nếu ông ấy có ý đồ xấu nào với ta chỉ vung tay là có thể lấy mạng ta rồi, có cần phái dốc lòng dạy dỗ ta như vậy chứ?

Lý Hàn khẽ gật đầu, rồi gõ bàn nói:

- Nếu đã vậy thì thôi, chỉ có điều Dật nhi, nếu ngươi đã có lão sư vậy thì Tế Thần điện kia chi bằng đừng đi nữa.

Thấy vẻ quan tâm của Lý Hàn, Lý Dật hết cách lắc đầu. nói:

- Chuyện này e rằng không được, lão sư đã phân phó qua, tu luyện ở nơi tổ chức Tế Thần điện, sẽ rất có lợi để ta đột phá lên Đấu Sư. Nếu như ở đó ta có thể rút ngắn rất nhiều thời gian, vì vậy...

Lý Hàn ánh mắt vụt hiện một tia kinh ngạc.

Đấu Sư? Phải biết rằng bản thân năm đó khi đột phá Đấu Sưđã là lúc tuổi cận kề ba mươi. Thế nhưng bộ dạng của Lý Dật lúc này, cơ hồ nắm chắc trong thời gian ngắn có thể đột phá Đấu Sư, phải biết rằng, Lý Dật mới chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả.

Thế nhưng vừa nghĩ tới việc chỉ ba tháng mà từ một phế vật biến thành một Đấu Giả. Cơ hồ hắn nói muốn đột phá Đấu Sư cũng trở thành việc rất có khả năng.

Cảm giác cổ quái này khiến LÝ Hàn cảm thấy thất vọng đau khổ, ngay lập tức ông chỉ biết lắc đầu, nói:

- Nếu lão sư ngươi đã có phân phó rồi vậy thì bỏ đi... Mấy ngày nữa ta sẽ đi báo một tiếng với mấy gã của Đấu Thần Điện. Nếu ngươi muốn đi vậy thì chuẩn bị cho kỹ đi, chuyện của gia tộc này, tạm thời ngươi không cần lo liệu, tự nhiên sẽ có người xử lý. Ngươi chỉ cần một lòng tu luyện là được rồi. Còn một việc nữa...

Lưỡng lự một lát. Lý Hàn mới khẽ tiếng nói:

- Hôm nay... ngươi đã gặp Băng nhi chưa?

LÝ Dật gật đầu nói:

- Đã gặp qua Lý Băng biểu tỷ rồi.

- Vậy thì... Băng nhi đã nói với ngươi chưa?

Lý Hàn sắc mặt cổ quái nhìn Lý Dật.

- Nói cái gì?

Lý Dật mù mờ không hiểu.

LÝ Hàn nhìn chằm chằm vào LÝ Dật xác định hắn thật sự không biết gì, rồi do dự nói:

- Vốn dĩ... chuyện của đám trẻ các ngươi ta không nên lo. Nhưng lần này... cơ hồ không lo cũng không được rồi... Bỏ đi, nếu như con bé đó không muốn nói, thì để ta nói vậy. Ngươi biết lần này tại sao Băng nhi lại phải trở về không?

Lý Hàn trầm giọng nói.

Lý Dặt cười khổ một tiếng đáp:

- Phụ thân đại nhân, người có chuyện cứ nói thẳng đi, đừng bắt ta phải lòng vòng như vậy.

Được rồi, ta nói thẳng vậy.

Lý Hàn gật đầu nói:

- Vốn dĩ Băng nhi đang tiến tu ở Học viện La Lan, nếu không thăng cấp Đấu Sư thì không thể nào tốt nghiệp...

- Vậy thì rốt cuộc nàng ta...

- Có điều, lần này là tình hình đặc biệt.

Lý Hàn chậm rãi nói:

- Phụ mẫu của Băng nhi vốn là thành viên cao cấp trong Lý Gia chúng ta, có điều mấy năm trước khi đi làm nhiệm vụ, đã cùng qua đời... Nhưng lúc hai người họ còn tại thế, đã định hôn sự cho Băng nhi, lần này Băng nhi thật ra là về để thành thân...

cốp~~

Tách trà trong tay của Lý Dật ngay lập tức biến thành bụi, một cảm giác cổ quái đến cực điểm trào lên đầu, khiến Lý Dật cảm thấy vô cùng khó tả.

Sau một hồi hắn mới hít vào một hơi, nói:

- Nàng ấy... Lúc nào thành hôn?

- Một tháng sau.

- Đối phương là ai...

- Nhị Thiếu gia của Gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Hạ, ở Vân Thủy Thành cách Vạn Triều Thành hơn trăm dặm.

- Ta biết rồi.

LÝ Dật chậm rãi đứng dậy:

- Còn phải cảm tạ phụ thân đại nhân, hôm nay đã nói chuyện ta cho ta biết.

Lý Hàn cười khổ một tiếng, nói:

- Dật nhi, vốn đĩ chuyện này nên để tự Băng nhi nói... Có điều, từ nhỏ nó đã hiếu thuận, tính cách lại bướng bỉnh... Ta sợ nó mãi không nói, ngươi lại không lo đến chuyện gia tộc nếu một tháng sau mới biết, quỷ mới biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì. Vì vậy ta đây mới... Có điều tiểu tử, ta có chuyện cảnh cáo ngươi trước, ngươi đừng có nghĩ đi giải quyết Nạp Lan Hạ là xong. Ngươi phải biết, gia tộc lớn thường trọng thể diện, nếu Nạp Lan Hạ chết, e rằng Băng nhi gả qua đó, cũng chỉ có thể làm quá phụ mà thôi. Còn về việc hủy Bỏ hôn ước thì không thể nào... Vì vậy tiểu tử ngươi đừng bao giờ làm bừa a!

Lý Dật nhàn nhạt cười, nói:

- Phụ thân đại nhân hãy yên tâm, còn một tháng nữa, ta đâu cần thiết phải làm bừa... Mỹ nhân như băng sơn ấy chịu gả đi, cũng là chuyện tốt, tại sao ta phải làm bừa chứ? Phụ thân đại nhân người đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi!

Dứt lời, Lý Dật đứng lên khẽ khom người, rồi thân hình lao ra khỏi phòng như một cơn gió lốc.

Thấy bộ dạng của hắn, Lý Hàn cũng chỉ biết dở khóc dớ cười. Người con trai bảo bối của mình, mình đúng là càng lúc càng không thể hiểu rồi.

- Bỏ đi, con cháu cũng có phúc của con cháu... Chuyện này lão tử muốn lo, cũng không thể lo được a!

Dứt lời Lý Hàn khẽ bóp lá thư trên bàn ra, ngay lập tức lá thư đã hóa thành mành nhỏ bay khắp nơi loáng thoáng có thể nhìn thấy hai chữ Nạp Lan...

0O0

- Nữ nhân chết tiệt này! Nữ nhân chết tiệt! Nữ nhân chết tiệt!

Lý Dật vẻ mặt đầy giận dữ, miệng lẩm bẩm chửi, tuy chỉ gặp người mỹ nhân giống như ngọn băng sơn ấy hai lần, nhưng không biết tại sao, sau khi nghe xong tin này. LÝ Dật chỉ cảm thấy lửa giận đầy mình mà không chỗ phát tiết. Việc đầu tiên mà hắn muốn làm lúc này chính là tìm nữ nhân đó, giáo huấn một trận nên thân.

Vẻ mặt hầm hầm quay về trong phòng của mình. Nhìn thấy bên trong không có bóng người. Lý Dật giống như kẻ mất phương hướng chạy loạn trong đại viện Lý Gia. Lý Dật lúc này, sớm đã có một sự uy hiếp rất tự nhiên, cho dù là tiểu bối hay là thị vệ của Lý Gia nhìn thấy bộ dạng phát khùng của hắn cũng đều vòng tránh xa, không ai dám đến trước mặt của vị Thiếu Gia chủ này tìm cái chết.

Sau khi vòng vèo hơn nửa vòng, Lý Dật vẫn không tìm thấy người đâu, cảm giác này khiến trong lòng hắn càng âm ỉ lửa cháy, cuối cùng hắn không nhịn được tóm lấy một tên thị vệ qua đường, âm trầm nói:

- Có nhìn thấy LÝ Băng không.

- Lý Băng tiểu thư,... ở hậu sơn...

Người thị vệ cơ hồ cảm nhận được sự gấp gáp của Lý Dật, không dám nói phí lời.

- Hậu sơn? Được lắm!

Lý Dật cười lạnh một tiếng, người khẽ vụt một cái, lao thẳng về hướng hậu sơn.

Lúc này, có mấy thị vệ vây lại. Nhỏ to thì thầm với nhau.

- Thiếu Gia chủ không biết tại sao lại nổi giận như vậy.

- Có phải Lý Băng tiểu thư đã đắc tội hắn?

- Điều này cũng phải, cơ hồ lúc trước hai người họ đã là kẻ đối đầu a... Lần này lúc Đại hội Tông tộc, nghe nói trước lúc đại hội. Lý Băng tiểu thư còn châm chọc Lý Dật Thiếu gia, chỉ có điều không ngờ. Lý Dật Thiếu gia lại mạnh đến mức này, e rằng lúc này Lý Băng tiểu thư phải ân hận lắm?

- Suỵt, nhỏ tiếng, Na Na tiểu thư đến rồi, đừng nhiều lời...

Tiếng nói của thị vệ này vừa dứt, đã nhìn thấy Lý Na Na từ chỗ rẽ đi ra, cơ hồ nhìn thấy thân ảnh lướt qua của Lý Dật nàng khẽ nhíu mày, trong ánh mắt vẻ xa xăm...

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đấu Thần, truyện Đấu Thần, đọc truyện Đấu Thần, Đấu Thần full, Đấu Thần chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top