Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Giải Trí Chi Vương
"..." Hoa Ẩm Sương có chút im lặng, một lúc lâu mới hỏi: "Vậy tại sao bây giờ ngươi lại nói cho ta biết?"
"Ngươi là đồ đệ của ta, ta không muốn lừa ngươi, hơn nữa kìm nén cũng khó chịu." Liêu Dật Thần nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi không sợ ta nói lung tung, hủy thanh danh của ngươi? Nếu truyền tới chỗ Hoàng đế, sợ là muốn trị tội ngươi khi quân."
Liêu dật Thần lắc đầu nói: “Chút hư danh mà thôi... Hơn nữa, mọi người cũng sẽ không tin ngươi, bọn họ chỉ tin tưởng chuyện bản thân mình muốn tin. Về phần chân tướng? Không ai sẽ để ý.”
Hoa Ẩm Sương tinh tế nghĩ lại, quả thật như thế, lấy Hoàng đế mà nói, lão Hoàng đế khôn khéo như thế, chẳng lẽ nhìn không ra mờ ám trong tấu chương của Nam Bá Tiên?
Cho dù là hiện tại, nếu như Hoàng đế muốn thừa nhận Liêu Dật Thần theo như chân tướng, chẳng phải là tương đương đánh mặt mình sao? Nó không khác gì việc thừa nhận mình là một kẻ ngốc.
Vì giữ gìn thể diện, hoàng đế chỉ có thể lựa chọn tin tưởng truyền thuyết, tiền cũng sẽ vẫn cho đi, như vậy với đại thế, với chính mình đều có lợi.
Mà mọi người cũng nguyện ý tin tưởng, quân ngươi đứng về phía mình mạnh hơn, uy vũ hơn địch nhân.
Cần gì thì tin, hi vọng để sống sót.
Con người không phải lúc nào cũng cần đến sự thật.
Hoa Ẩm Sương không biết nghĩ tới cái gì, mơ hồ có chút rét run.
Liêu Dật Thần vỗ vỗ bả vai nàng, cười nói: "Cho nên đừng coi sư phụ ngươi là thần, ta chỉ là một kiếm khách bình thường, ha ha, quá căng thẳng không học được cái gì."
Hoa Ẩm Sương thấp giọng nói: "Ừm, ta hiểu rồi.”
Tạm biệt sư phụ, nàng trở lại phòng ngủ, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Hoa Ẩm Sương lại đi tìm Lăng Vũ.
Đối với việc làm thế nào để đến phòng ngủ của nam đệ tử, nàng có thể hỏi đường, giả vờ mình "Chưa từng đi qua loại địa phương này, cho nên ta mới hỏi đường”, bởi vậy tìm rất chuẩn.
Lăng Vũ vừa nhận được gợi ý của hệ thống, trước mắt độ hoàn thành của quần bó là 7/500, hoá ra 1 là Hoa Ẩm Sương, như vậy 6 còn lại chính là đám người Dương Lượng bị lừa dõi tối hôm qua.
Đám người kia tổng cộng có hơn mười cái, ngày hôm qua bán ra chín cái quần bó, xem ra có vài người đã khẩn cấp mặc thử.
Đang vui vẻ, một tiếng kêu kéo hắn trở về hiện thực.
"Lăng Vũ Lăng Vũ! Nàng lại tới ùìm ngươi!” Vương Vũ Minh lón tiếng, cũng bao hàm phần nộ.
Lúc này đang nghỉ trưa, mấy thiếu niên cùng phòng b·ị đ·ánh thức, vốn mang theo một cỗ oán khí, đợi nghe rõ lời Vương Vũ Minh nói, bọn họ đều đem ánh mắt oán hận từ Vương Vũ Minh chuyển dời đến trên người Lăng Vũ.
Lăng Vũ ồ một tiếng, đi ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy băng sơn mỹ nhân đứng ở bên ngoài.
"Sao vậy?" Hắn cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Đây chính là kim chủ, kim chủ mượn mấy chục kim nhưng mặt không đổi sắc.
Bảo hắn sao có thể không tươi cười đón tiếp?
Hoa Ẩm Sương đưa ra một đồng kim tệ, nói: "Cần hai cái quần bó."
"Ơ, ngày hôm qua không phải vừa mới mua hai cái sao? Không đủ mặc à?" Lăng Vũ tò mò hỏi.
Hắn vừa hỏi, vừa chỉ huy hệ thống, bảo nó chế tạo thêm hai cái quần bó có hình mèo con.
Hoa Ẩm Sương đáp: "Rơi rồi."
"Cái này đều có thể rớt..." Lăng Vũ không rõ, lớn như vậy mục tiêu cũng có thể làm mất, sẽ không phải là bị người trộm đi?
Hắn nào biết được, bởi vì tối hôm qua Hoa Ẩm Sương bị tập kích, trong lúc vội vàng, quẩn bó tự nhiên liền mất, nàng lại là kẻ mù đường, làm sao còn tìm được trở về?
Để trị đau bụng kinh, đành phải mua thêm hai cái.
Lăng Vũ đưa quẩn bó cho nàng, trêu cghẹo nói: "Hôm nay bụng không đau sao?”
Hoa Ẩm Sương mặt đỏ lên, cả giận nói: "Ai cẩn ngươi quản!”
Dứt lời xoay người bước đi, đi được vài bước, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nghĩ thẩm : "Muốn cùng hắn nói chuyện đánh lén sao? Tiểu cô nương kia nhất định là hiểu lầm ta, bởi vậy mới đến dây dưa."
"Không, nếu là nói, hắn chắc chắn sẽ tìm tiểu cô nương kia giáp mặt đối chất, nhưng hắn ngu ngốc, tất nhiên nói không rõ ràng, chỉ sọ sẽ khiến cho hiểu lầm lớn hơn nữa,"
"Vẫn là đùng để cho hắn biết đi, nếu không càng quấy càng loạn, ta từ bên cạnh nhắc nhỏ hắn một chút là được.”
"Hon nữa nói cho hắn biết, chẳng khác nào xin tiểu cô nương tha thứ." "Hừ, Hoa Ẩm Sương ta sợ nàng sao? Nếu không là vì ta đau bụng...”
Hoa Ẩm Sương nghiên răng nghiên lợi : "Lần sau lại đến, bảo đảm đâm nàng ta sáu lỗ!”
Chủ ý đã định, Hoa Ẩm Sương quay đầu nói với Lăng Vũ: "Ngươi, quan tâm người bên cạnh nhiều hơn."
Lăng Vũ mạc danh kỳ diệu: "Ta vẫn luôn quan tâm."
Hoa Ẩm Sương liếc hắn một cái, trong lòng không tin : "Ngươi nếu có thật tốt quan tâm, tiểu cô nương kia sẽ tới tìm ta phiền toái?'
Nàng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Đừng chỉ nói không làm, đàn hắn thích như vậy, ngoài miệng nói dễ nghe, động tác lại vô cùng chậm chạp."
Lăng Vũ: "????"
Ta nói đại tiểu thư, ngươi có ý gì? Sao nghe giọng điệu chua xót, còn "Nam nhân cứ thích như vậy"? Là ta đối với ngươi không đủ ôn nhu sao?
"Chờ một chút...... Thiếu nữ chân dài này sẽ không phải là coi trọng ta chứ?"
|Chẳng lẽ ta cứu nàng một mạng, nàng dự định lấy thân báo đáp, kết quả phát hiện ta đối với nàng quá lạnh lùng, hiện tại đang hưng sư vấn tội?|
|Chẳng lẽ nói, nàng bởi vì xinh đẹp, đã thành thói quen bị người khác truy đuổi, đột nhiên gặp phải ta không truy đuổi nàng như vậy, cảm thấy ta cùng những thứ liếm cẩu kia không giống nhau?"
Hoa Ẩm Sương đứng thẳng tắp, khí phách mười phần, giống như tổng giám đốc bá đạo.
Lăng Vũ não bổ giúp nàng phối âm: "Nam nhân, ngươi khiến cho bổn tiểu thư chú ý!”
Hắn thoáng bật cười.
"Chờ đã......”
Lăng Vũ bỗng nhiên nghĩ đến Bách Lý Hội.
"Ta cứu Hoa Ẩm Sương một mạng, Bách Lý Hội lại cứu mạng ta, cái này phải tính như thế nào?”
Trong đầu hắn nhanh chóng tính toán quan hệ giữa ba người, luôn cảm thấy chỗ nào là lạ, lại nói không nên chỗ nào là lạ.
Đầu bị khuấy thành một đoàn hỗn độn, hắn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, hơi có chút ảo não.
Hoa Ẩm Sương thấy Lăng Vũ lúc thì vui mừng khôn xiết, lúc thì phát điên, nàng khẽ nhíu ngươi, bỏ xuống một câu: "Đừng phụ lòng người khác." Hoa Ẩm Sương nghĩ thẩm : "Lời đã đến nước này, có hiểu hay không phải xem chính ngươi. Hừ, nếu tiểu cô nương kia vẫn hiểu lầm, ta cũng không sợ nàng!"
Nàng vung tay áo, sải bước rời đi.
"Phụ lòng...?" Lăng Vũ ngơ ngác nhìn nàng cái kia cao ngạo bóng lưng, trong lòng phiên giang đảo hải: Làm cái lông a? Đây coi như là bị thổ lộ sao?
Trong miệng nàng nói "người khác", hẳn là chỉ chính nàng đi?
Lại bị nhân vật cấp nữ thần thổ lộ? Trước kia, đây là hy vọng xa vời mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Không có khả năng nha, nàng rốt cuộc thích ta ở chỗ nào?" Lăng Vũ như thế nào đều suy nghĩ không rõ ràng lắm, chẳng lẽ cũng bởi vì cứu nàng một mạng?
"Không hợp lý chút nào!'
Nhưng nếu nói không phải, vậy những lời vừa rồi của nàng giải thích như thế nào?
Quan tâm người bên cạnh? Ai vừa ở bên cạnh ta? Chỉ có một mình Hoa Ẩm Sương, cho nên không phải chỉ chính nàng sao?
Hơn nữa nàng năm lần bảy lượt tìm ta mua quần bó, cái này không rõ ràng tìm cớ tiếp cận ta sao!
Suy đoán như thế, Hoa Ẩm Sương rõ ràng là đang thổ lộ, còn kèm theo ám chỉ rất rõ ràng, để cho ta triển khai theo đuổi!
Nàng bắt ta hành động!
Nhanh lên!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Dị Giới Giải Trí Chi Vương,
truyện Dị Giới Giải Trí Chi Vương,
đọc truyện Dị Giới Giải Trí Chi Vương,
Dị Giới Giải Trí Chi Vương full,
Dị Giới Giải Trí Chi Vương chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!