Dị Thế Lưu Đày

Chương 207: Thoát khỏi ảo cảnh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Thế Lưu Đày

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

người thằn lằn 5

“Có lẽ cậu ta đã chết. Các cậu từ đâu tới?”
Rõ ràng bên ngoài có nhiều người như vậy, nhưng hắn vừa bước chân ra khỏi động liền đạp phải khoảng không!

Vào thời điểm nguy cơ, Nghiêm Mặc theo bản năng ôm lấy đầu, cuộn thân thể lại, chuẩn bị cho một trận va chạm đầy đau đớn.

Nhưng so với tưởng tượng của Nghiêm Mặc thì còn kinh khủng hơn, trọng lực làm tăng tốc độ rơi: “Bịch!”

Dù có chuẩn bị tốt cũng không thể cản được thương tổn khi té từ trên cao xuống.

Lúc Nghiêm Mặc bị ngã trên mặt đất thì nhờ phần đầu đã được bảo hộ tốt, nên chỉ bị gãy tứ chi, chứ phần mặt và đầu hoàn toàn không chút sứt mẻ.

Nhưng lực va chạm quá mạnh chấn cho hắn ngất xỉu, cũng hên người bị té là Nghiêm Mặc, chứ đổi lại thành người thường thì chắc đã ngã chết.

Đợi trong chốc lát, một cánh tay thật dài vươn ra từ trong bóng tối, đẩy đẩy thân thể cậu thiếu niên.

Nghiêm Mặc vẫn không nhúc nhích.

Cánh tay kia tức khắc nhắm ngay ngực Nghiêm Mặc hung hăng đâm xuống.

“Kít kít ——!” Tiếng kêu chói tai đột nhiên vang lên đầy thảm thiết.

Cánh tay kia muốn rút về, nhưng lại như bị thứ gì đó hút chặt lấy.

Cơ hồ chỉ trong vài cái chớp mắt, cánh tay kia đã hoàn toàn biến mất, mà chủ nhân của cánh tay đó cũng chỉ để lại một tiếng hét thảm rồi lặng yên không tiếng động.

Trong bóng tối xuất hiện một cái đầu tròn nho nhỏ, đó là một đứa nhỏ ốm tong ốm teo, đứa nhỏ kia đang bò, nó bò đến bên người Nghiêm Mặc, nhưng nó không dám động vào Nghiêm Mặc, chỉ ngơ ngác ngồi bên cạnh nhìn hắn.

Không lâu sau, thân thể Nghiêm Mặc giật giật.

Thằng nhỏ hết hồn té bật ngửa.

Nghiêm Mặc khôi phục lại ý thức, nhưng hắn vẫn quỳ rạp trên mặt đất không động đậy, hắn đang sửa sang lại mớ ký ức lộn xộn trong đầu.

Không biết là do té mới tỉnh, hay là do nguyên nhân khác, cuối cùng hắn mới xâu chuỗi lại toàn bộ, bao gồm cả những sự việc phát sinh trong khoảng thời gian hắn mất đi ký ức.

Lúc hắn và Nguyên Chiến đi tới một khu rừng đá có diện tích khá rộng, hắn dùng Cốt Chuột dò đường, không lâu sau Cốt Chuột truyền hình ảnh nó thấy về cho hắn, nó phát hiện ra các chiến sĩ mất tích của Cửu Nguyên, đồng thời phát hiện ra kẻ địch.

Kẻ địch là người thằn lằn và người khổng lồ đang tìm kiếm quả Vu Vận.

Nguyên Chiến vì muốn một lưới bắt hết bọn chúng mà chui vào trong đất, định trực tiếp đào hố giết chúng.

Sự tình lúc vừa bắt đầu rất thuận lợi, Cốt Chuột thấy kẻ địch liền báo cho bọn hắn để tiêu diệt, Nguyên Chiến chui ra từ trong đất, cùng hắn đi cứu các chiến sĩ Cửu Nguyên.

Ở nơi đó, bọn họ còn phát hiện ra những dã nhân khác bị người thằn lằn và người khổng lồ bắt tới, rất nhiều.

Mà khi hắn muốn nói chuyện với những dã nhân nọ, bọn họ lại đột nhiên tấn công hắn.

Bây giờ nghĩ lại, ký ức của hắn hẳn là bắt đầu xuất hiện vấn đề từ khi đó. Bởi vì lúc hắn ra tay đánh nhóm dã nhân, liền không thấy Nguyên Chiến và các chiến sĩ Cửu Nguyên nữa, sau đó những dã nhân nọ đẩy hắn vào cái sơn động kia, rồi hắn bắt đầu bị Nguyên Chiến ăn hiếp, rồi giết chết Nguyên Chiến, quá trình đó cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

Còn một vài câu đố chưa giải được, nhưng Nghiêm Mặc bây giờ đã biết rõ rằng, hắn chắc chắn bị ảnh hưởng bởi thứ ảo giác tinh thần nào đó.

Mà bây giờ hắn có thể tỉnh lại, là vì chấn động quá lớn, cũng có thể là vì người hoặc vật tác động đến hắn đã biến mất.

Nghiêm Mặc cử động tay chân, chậm rãi ngồi dậy.

Đối diện là một thằng nhỏ cởi truồng đang ngồi ngây ngốc trên đất nhìn hắn, người ngợm nó đen thùi lùi, chỉ có hai tròng trắng mắt là đặc biệt nổi bật.

Đây là một hang động khá sâu dưới lòng đất, bên trên có ánh sáng mơ hồ chiếu xuống, tuy ánh sáng yếu, nhưng cũng đủ để Nghiêm Mặc thấy rõ hết thảy xung quanh.

Không gian hắn té xuống không nhỏ, tựa hồ như được hình thành tự nhiên.

“A!” Thằng nhỏ kia kêu một tiếng với hắn, tứ chi chấm đất bò về phía trước như muốn dẫn hắn đi đâu đó.

Nghiêm Mặc đứng lên, đi theo nó.

Thằng bé không lớn lắm nhưng bò rất nhanh.

Nghiêm Mặc phát hiện cái sơn động này có một bên là sườn dốc thoải, khá cao, đi theo sườn dốc thoải lên trên, càng lúc càng đến gần nguồn sáng phía trên.

“A a!” Thằng nhỏ ngửa đầu kêu về phía nguồn sáng.

Tiếng kêu hình thành tiếng vang trong động.

Ở cửa động thò ra một cái đầu, chắn mất ánh sáng.

“Tát a tát!” Ngôn ngữ khác với Cửu Nguyên, cũng khác với người lùn.

Nghiêm Mặc nghe hiểu, đối phương đang hỏi: Có người dưới đó không?

“Tôi ở chỗ này.”

Người bên trên phát ra một tiếng kêu cao hứng, rút về đầu, sau đó có mấy cánh tay thảy dây thừng cỏ xuống.

Muốn kéo hắn lên phải không?

Nhìn xung quanh một chút, phía trên con dốc thoải quả thật không có đường, muốn lên thì trừ phi có người ở trên dùng dây thừng kéo.

Thằng nhóc cởi truồng đen thùi lùi là đứa đầu tiên được kéo ra.

Nghiêm Mặc cũng vươn tay túm lấy sợi dây thừng, kéo kéo kiểm tra, khá chắc chắn.

Người bên trên cùng nhau ra sức, Nghiêm Mặc liền được kéo lên.

Chờ đến khi hắn được kéo lên xong, còn chưa kịp đánh giá những dã nhân này, thì dây thừng lại tiếp tục được thảy xuống, không đến một lát đã kéo lên hai mươi mấy nhóc con cởi truồng đen thùi lùi.

Hoá ra trong hang động kia không chỉ có một đứa nhỏ.

Lại được thấy ánh mặt trời, cho dù vẫn có tuyết rơi xuống như lông ngỗng, nhưng thật sự rất thoải mái.

Nghiêm Mặc ngồi xuống bên đống lửa, nghe những dã nhân đó mồm năm miệng mười nói chuyện với mình.

Những dã nhân này có một đặc điểm giống nhau, đó chính là trên người ‘hơi bị’ dơ, nhìn qua đúng chuẩn đen thùi lùi, vô luận là già trẻ gái trai, chỉ có tròng trắng mắt là nổi bật.

Trong những lời kể lộn xộn và cực kỳ đơn giản của bọn họ, Nghiêm Mặc đã hiểu được đại khái.

Người thằn lằn và người khổng lồ bắt rất nhiều dã nhân trên đường đi, lùa bọn họ, xem bọn họ như thức ăn và nô lệ.

Sau khi tới nơi này, thời tiết bắt đầu lạnh, trận tuyết to đổ xuống, hình như người thằn lằn rất sợ lạnh, không muốn ở bên ngoài, nên chiếm cứ một khu rừng đá, mà trong khu rừng đá vốn có một bộ tộc nhỏ sinh sống, cũng bị bọn chúng khống chế.

Trận tuyết lớn đã đổ rất nhiều ngày, đám người thằn lằn dẫn người khổng lồ ra ngoài đi săn, bắt về thật nhiều người, những người này chính là các chiến sĩ Cửu Nguyên.

Rất nhanh sau đó, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cũng tới.

Quả thật mấy cái hố của Nguyên Chiến đã giết chết một phần lớn người thằn lằn và người khổng lồ, bọn hắn cũng đã tìm được các chiến sĩ Cửu Nguyên cùng một lượng lớn dã nhân bị bắt nhốt.

Những dã nhân đó cầu xin hai người cứu bọn nhỏ của họ, Nghiêm Mặc có thể hiểu được những gì mà các dã nhân nói, thế nên mới biết vẫn còn hai tên người thằn lằn lọt lưới.

Lũ người thằn lằn ấy rất thích ăn sống trẻ con, lại thích những nơi u ám ẩm ướt nhưng vẫn ấm áp, sau khi chúng phát hiện ra hang động ngầm này liền nhốt hết toàn bộ lũ trẻ mình bắt được vào động, định sống ở đó cho đến khi mùa đông trôi qua, nhưng quá ít trẻ con, chỉ có hai tên thủ lĩnh mới được hưởng.

Nghiêm Mặc ghét ăn thịt người, càng ghét lũ mọi rợ ăn thịt trẻ con. Vì thế, hắn và Nguyên Chiến xuống lòng đất tìm hai tên thủ lĩnh của lũ người thằn lằn, đồng thời cứu bọn trẻ ra.

Nhưng bọn hắn vừa xuống thì không lên được nữa.

“Chúng tôi đã xuống đó mấy ngày rồi?” Nghiêm Mặc hỏi vị tộc trưởng dã nhân có mái tóc dài xõa trên vai và lông ngực rậm.

Vị tộc trưởng dã nhân này giơ ra hai ngón tay.

“Hai ngày?” Chẳng trách hắn đói muốn chết! Chẳng trách Nguyên Chiến cứ vừa gặp hắn liền xin ăn.

Nghiêm Mặc vỗ đầu, bây giờ điều hắn không hiểu là, Nguyên Chiến mà hắn nhìn thấy trong ảo giác là do hắn tưởng tượng ra, hay là người thật vậy?

“Lũ người thằn lằn đó có khiến các anh gặp ảo giác không?”

Nhóm dã nhân lắc đầu, vẻ mặt đầy mờ mịt.

Nghiêm Mặc đã có thể khẳng định, việc hắn chìm trong ảo giác suốt hai ngày chắc chắn có liên quan tới hai tên người thằn lằn kia, nhưng vì sao những dã nhân này lại không biết?

Hay những người thằn lằn đó không đủ sức mê hoặc nhiều người, mỗi lần chỉ có thể mê hoặc một, hai người? Hay là chúng căn bản khinh thường việc dùng ảo giác khống chế những dã nhân này?

Chắc đối với lũ người thằn lằn và người khổng lồ mà nói, những dã nhân này và các chiến sĩ Cửu Nguyên đều nằm trong danh sách vật phẩm tiêu hao, không nghe lời thì đánh hoặc trực tiếp giết thịt ăn luôn, không cần thiết phải dạy dỗ.

“Lũ bị bắt đều ở chỗ này sao?” Nghiêm Mặc hỏi.

Mấy dã nhân nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu. Bọn họ không phải người cùng một tộc, đều là bị lũ người thằn lằn chộp tới.

Cũng có người lộ ra nét mặt đau thương, ban đầu, lũ trẻ khi bị đưa tới hang động ngầm không chỉ có chừng đó, nhiều ngày như vậy nên đã có vài đứa bị ăn mất.

“Các anh có biết bạn tôi ở đâu không? Còn những người bị bắt sau đó bây giờ đang ở chỗ nào?”

Nhóm dã nhân cùng lắc đầu.

Đây là điều mà Nghiêm Mặc không hiểu nổi nhất, nếu Nguyên Chiến cũng bị mê hoặc, đến giờ vẫn chưa thanh tỉnh, vậy một trăm chiến sĩ Cửu Nguyên thì sao? Chạy đi đâu rồi?

Cuối cùng có một dã nhân huơ tay huơ chân nói với hắn: Khi hai người bọn họ xuống lòng đất tìm hai tên thủ lĩnh người thằn lằn, không bao lâu sau, các chiến sĩ Cửu Nguyên tập trung cùng nhau bị mặt đất nuốt chửng.

Nghiêm Mặc tức khắc yên tâm hơn không ít, xem ra Nguyên Chiến đã sớm phát hiện điều bất thường, nên nghĩ cách bảo vệ các chiến sĩ Cửu Nguyên trước.

Mà chỉ cần Nguyên Chiến còn sống, thì một trăm chiến sĩ kia sẽ không chết.

Nhóm dã nhân bưng một miếng thịt được nướng chín đến cho hắn, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Nghiêm Mặc vừa định nhận miếng thịt thì lại rụt tay về. Hắn sợ miếng thịt nướng này là một bộ phận nào đó trên thân thể lũ người thằn lằn hoặc người khổng lồ.

“Không cần, các anh ăn đi, tôi không đói.” Đói cũng phải cố mà chịu, đợi chút nữa tìm một chỗ không có ai thì lấy thịt trong túi ra ăn.

Hình như nhóm dã nhân có chút mất mát, bọn họ nghĩ nghĩ, vị tộc trưởng dã nhân lông tóc rậm rạp đẩy hai đứa nhỏ thoạt nhìn còn có chút thịt đến trước mặt hắn. Trời lạnh như vậy, tụi nhỏ không có một tấm da thú để khoác, còn không bằng tạm thời ở dưới huyệt động ấm áp.

Hai đứa nhỏ kia ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu sao lại bị người lớn đẩy đến trước mặt hắn.

Nghiêm Mặc làm như không hiểu, cho hai đứa nhỏ đang lạnh muốn xanh hết cả người ngồi xuống cạnh đống lửa sưởi ấm, rồi lấy từ trong túi không gian ra quả hắc mai biển chia cho chúng nó.

Hai đứa nhỏ vươn tay nhận, rồi đi đến gần đống lửa. Bọn nó không biết nói cảm ơn, chỉ có thể cong môi cười với Nghiêm Mặc.

Vị tộc trưởng dã nhân lông tóc rậm rập tò mò nhìn quả hắc mai biển, liền cầm một quả trong tay hai đứa nhỏ nhét vào miệng.

Hình như ông ta rất thích mùi vị của quả hắc mai, liền cắt một miếng thịt vừa mới nướng, một lần nữa đưa đến trước mặt Nghiêm Mặc, nói muốn trao đổi với hắn.

Nghiêm Mặc muốn đi tìm Nguyên Chiến, liền tiện tay lấy quả hắc mai ra cho ông ta, nhưng vẫn không nhận miếng thịt nướng.

“Cậu đi đâu?” Vị tộc trưởng dã nhân hỏi.

“Tìm bạn của tôi.”

“Có lẽ cậu ta đã chết. Các cậu từ đâu tới?”

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn ông ta, ngôn ngữ của vị tộc trưởng dã nhân này hình như phong phú hơn những người khác, có lẽ là tộc trưởng của bộ tộc vốn sống trong khu rừng đá.

Vì tránh để lũ người thằn lằn phía sau màn biết thân phận của hắn, hắn vốn không muốn nói ra lai lịch của mình, nhưng nghĩ lại, nơi này có mỏ than, một tài nguyên phong phú, cách Cửu Nguyên lại không xa, bọn họ phải chiếm cái bảo địa này trước khi bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức phát hiện ra, vậy việc di dời bộ tộc vốn sống trong khu rừng đá đi là việc phải làm.

“Chúng tôi tới từ Cửu Nguyên, các anh ở nơi này quá nguy hiểm, mùa đông lại dài như vậy, nếu các anh nguyện ý, có thể theo chúng tôi cùng về Cửu Nguyên an cư. Đến nơi đó của chúng tôi, các anh không cần phải lo lắng vấn đề đói khát, cũng không cần lo lắng chuyện rét lạnh, càng không cần phải lo đến việc sẽ có người ăn thịt trẻ con hay ăn chính các anh.”

Vẻ mặt của vị tộc trưởng kia hiện ra nét cười: “Thật sao? Vậy thì tốt quá!”

Các anh chịu dời đi tập thể mới là thật sự tốt. Nghiêm Mặc đã hạ quyết tâm phải chiếm lĩnh cái mỏ than với sản lượng than đá không biết nhiều cỡ nào này, có số than đá đó, hắn còn cần gì lo đến việc thiếu củi đốt? Cũng không cần lo tới việc mùa đông mọi người phải sống trong rét lạnh.

“Bàn với các tộc nhân của ông đi, chờ khi bạn tôi trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau lên đường.” Nghiêm Mặc cười với vị tộc trưởng nọ, rồi xoay người đi về phía cửa động thoạt nhìn thật quen mắt ở bức tường đá đối diện.

Nếu hắn đoán không sai, cái sơn động kia chính là cái mà hắn đã tỉnh lại rất nhiều lần trước đó, chẳng qua vị trí cái sơn động này thì ngược lại, hắn nghĩ nơi mà hắn đạp trúng khoảng không ở ngoài sơn động mới thật sự là bước vào trong hang.

Hắn hoài nghi, rất có thể Nguyên Chiến cũng bị vây trong cái sơn động kia.

Vị tộc trưởng lông tóc rậm rạp thấy Nghiêm Mặc đi vào sơn động, lập tức trở lại nói chuyện di cư cho các tộc nhân của mình, các tộc nhân có người phản đối, nhưng phản đối cũng vô dụng, ông là tộc trưởng, ông mà quyết định thì chính là đã quyết định.

Thằng nhóc con lúc ban đầu xuất hiện bên cạnh Nghiêm Mặc trốn trong bóng tối của góc tường, trộm nhìn tộc trưởng của mình, lúc thấy tộc trưởng tát một tộc nhân dám phản đối một cái khiến người nọ bổ nhào về phía đống lửa, thì nó đột nhiên nhe răng gầm gừ với vị tộc trưởng kia.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Thế Lưu Đày, truyện Dị Thế Lưu Đày, đọc truyện Dị Thế Lưu Đày, Dị Thế Lưu Đày full, Dị Thế Lưu Đày chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top