Dị Thế Tà Quân

Chương 227: Có chỗ khác biệt.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Thế Tà Quân

Bành bạch hai tiếng, hắc y bịt mặt lại lần nữa đột ngột xuất hiện ở chỗ cũ, tựa hồ như căn bản không có di chuyển, chỉ duy nhất có biến hóa là, trên gương mặt Lục trường lão lúc này xuất hiện một dấu ấn năm ngón tay đỏ ửng!

Đối với một vị thực lực Thần Huyền cao nhân như Lục trường lão bực này, chà đạp tinh thần so với thể xác còn khủng bố hơn!

Hoàn toàn không ai phát giác ra động tác của vị tiền bối cao nhân này như thế nào, dùng pháp môn gì đã nặng nề đánh cho Lục trường lão một cái tát! Mọi chuyện đều giống như là bịa đặt thế nhưng rõ ràng lại xuất hiện, mà trước mắt lại toàn là người còn sống!

Chỉ có bốn từ có thể hình dung, thần hồ kỳ kỹ! [ Hình dung thủ pháp hoặc tài nghệ cực kỳ cao minh ]

Lục trường lão giờ phút này mặc dù trọng thương không nhẹ, hoạt động không tiện thế nhưng thủy chung vẫn là cao thủ Thần Huyền! Vậy mà hắn lại vô thanh vô tức bị ăn một cái tát, căn bản chính là một chuyện không thể tưởng tượng! Mặc dù có là cường giả trong Bát Đại Chí Tôn đích thân xuất thủ, Lục trường lão mặc dù chưa hẳn có thể né tránh được, thế nhưng ít ra còn có phản ứng. Nhưng lúc này Lục trường lão căn bản đều không có phản ứng gì đã bị trúng chiêu!

Đây là chuyện mà sức người có thể làm được sao?

Thế nhưng trước mắt vị hắc y bịt mặt này chỉ khẽ nhấc tay đã có thể làm được.

- Lão phu lần này xuống núi, chính là vì tránh cho các ngươi giận chó đánh mèo, ngược lại bởi vì ta mà làm hại người khác! Không nghĩ hậu bối ngươi cũng dám ăn nói lỗ mãng như thế, khinh nhờn tôn nghiêm của lão phu, điều này khó có thể tha thứ!

Hắc y bịt mặt nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà niệm tình ngươi hiện tại bị trọng thương, lão phu cũng không muốn làm quá, chỉ giáo huấn nhẹ nhàng thôi! Lão phu cho ngươi cái tát này, còn có thâm ý khác, nên biết thiên hạ tuy lớn, thế nhưng có rất nhiều người mà với kẻ Thần Huyền nhỏ nhoi như ngươi không thể trêu chọc! Miễn cho ngày sau cái mạng nhỏ cũng mất lúc nào cũng không biết! Lão phu lần này hành động như vậy cũng là vì có quan hệ sâu xa với Ngân Thành, nếu không tại sao lại tốn nước bọt với đám tiểu bối các ngươi!

Tai nghe thấy đối phương nói "Ta cho ngươi một cái tát tai nhưng thật ra là muốn tốt cho ngươi", Lục trường lão đột nhiên trợn tròn hai mắt, Oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, luân phiên chịu nhục, tâm tình xúc động cùng phẫn nộ dồn lên khiến ngũ tạng co thắt, vết thương cũ lại bung ra, hơi thở lúc này của hắn rất mong manh, có triệu chứng hấp hối!

Cái tát kia cũng không có bất kỳ lực sát thương nào, thuần túy là vũ nhục mà thôi. Các vị cường giả tại đây nếu ở trong hoàn cảnh như vậy cũng coi như không nghiêm trọng lắm, thế nhưng Lục trường lão lại chịu liên tiếp sỉ nhục quả là không chịu nổi.

Không riêng gì lời này quá vũ nhục người, mà là bởi vì thật sự quá quen tai!

Lúc trước ở Quân gia, hắn đột nhiên xuất thủ giáo huấn Quân Mạc Tà, sau đó cảm giác cũng như vậy. Bây giờ cơ hồ lại rập khuôn như lúc trước, chỉ có điều mình là nạn nhân, trong chuyện này mang đầy ý tứ châm chọc, chỉ sợ dù có là thần tiên cũng bị chọc cho nổi điên lên...

Những lời này vừa nói ra. Mộ Tuyết Đồng ở bên cạnh lập tức hiểu ra, vị cường giả này hết mười phần là tới để xả giận giúp Quân Mạc Tà, cũng không phải theo như lời hắn nói ngộ thương người tốt...

Dù sao trong mắt cường giả ngoài Thiên Huyền, ngộ thương thậm chí ngộ sát người bình thường cũng đâu coi là chuyện gì lớn?

Nhưng mà nếu như vị tiền bối cao nhân này có giao tình cùng Quân gia, vô luận là có ý hay vô ý đối với Quân gia, hoặc giả là giúp tiểu thư, cũng đều là chuyện tốt!

Nhưng mà hôm nay Lục trường lão thật sự gặp bất lợi xưa nay chưa từng có, đầu tiên là châm chọc Quân Vô Ý lại bị Ưng Bác Không hoàn trả lại, còn bị trọng thương, mà cậy già lên mặt giáo huấn Quân Mạc Tà khi hắn ngang tàng bá đạo lại bị hắc y bịt mặt này một lần nữa trả lại, trong lúc không rõ ràng bị ăn một cái tát tai, mà lại là hai lần sỉ nhục đầu tiên trong đời hắn, mà chắc chắn không có cơ hội trả thù, thẳng đến lúc này còn không có tức chết đã có thể nói là rất không dễ dàng rồi.

- Lục đệ!

Tam trưởng lão kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới, huyền khí tinh thuần truyền ào ạt vào người lục trưởng lão. Huyền khí cũng đồng thời truyền thẳng vào một vật gì đó trước ngực hắn, chỉ thấy trước ngực Lục trường lão đột nhiên toát ra bạch quang nhu hòa, bao phủ toàn thân hắn. Tam trưởng lão lúc này mới thở phào một hơi, đứng lên. Bọn họ liếc mắt liền nhìn ra được, Lục trường lão bị chọc giận công tới tâm, khí huyết tan vỡ. Tình cảnh lúc này rất nguy hiểm!

Nếu như là cứu trễ, chỉ sợ chưa trở lại Thịnh Bảo Đường đã đi đời nhà ma rồi.

Cho nên hắn mới ra tay lập tức xuất thủ.

Một vị cao thủ Thần Huyền nếu là bị người khác làm cho tức chết, chết kiểu bực này này đúng là không tiền khoáng hậu!

- Hắn còn không chết được đâu!

Hắc y bịt mặt ánh mắt lóe lên, nhìn bạch quang nhu hòa trước ngực Lục trường lão, mờ mịt giống như sương trắng, trong mắt lộ ra thần sắc "Quả là thế", lạnh lùng nói:

- Có nhân tất có quả. Thiên lý tuần hoàn, báo ứng tất đến, đã có hành động làm nhục người khác, vậy nên có chuẩn bị để người khác làm nhục! Ngân Thành cũng không đáng cho lão phu hạ thấp phong độ cao nhân, chuyện hôm nay hãy dừng ở đây đi, nếu như vẫn không phục, lúc nào cũng có thể mời cao thủ, tùy thời hoan nghênh Phong Tuyết ngân thành các ngươi tìm tới bản tôn gây phiền toái! Người trong giang hồ thân bất do kỷ, bất quá cũng là phúc vô môn, đều là do người tự chuốc lấy mà thôi!

- Chuyện về sau như thế nào, tại hạ không được biết, bất quá Ngân Thành đại trường lão chắc chắn sẽ đưa ra quyết định!

Tam trưởng lão chậm rãi đứng thẳng lên, trong mắt có chút oán giận, nói:

- Còn thỉnh tiền bối ban cho tín danh, sau này Ngân Thành chúng ta còn có chỗ đòi công đạo!

- Công đạo? Mấy năm gần đây nếu không phải bản tôn cố gắng thay đổi tính khí, mấy người vãn bối các ngươi cho rằng có thể sống sót mà rời khỏi đây sao?

Hắc y bị mặt cười ha ha, đột nhiên thân thể đã chậm rãi biến mất trước mặt tam trưởng lão, tiếp đó lại xuất hiện trước người Lục trường lão, vươn tay thành trảo, tựa hồ lấy được một vật gì đó, cuối cùng biến mất...

Tiếp đó trong hư không truyền tới một thanh âm:

- Về hỏi Hàn Phong Tuyết, ngày đó hắn cường thế chia rẽ một đôi tình nhân, làm tan nát hạnh phúc của con gái hắn, có phải là rất khoái cảm không? Ha ha ha.

Tiếng cười dần dần tan đi, người sớm đã vô tung vô ảnh, ngay lúc này, hắc ý bịt mặt giống như hòa tan vào trong màn đêm, mang theo ánh sáng cuối cùng của ban ngày.

- Tiền bối, thỉnh lưu lại Tục Hồn Ngọc của Tiêu gia!

Tam trưởng lão vội vã hô to, thế nhưng không có một điểm hồi âm, hắc ý thần bí dường như đã hoà tan cùng thiên địa vậy.

Tên áo đen kia trước khi rời đi còn tung ra một trảo, không ngờ khối ngọc bội đeo trên cổ Lục trường lão lại bị lấy đi! Mà khối ngọc bội này là bảo vật của Phong Tuyết ngân thành, thứ này không thể không có! Đối với người trong Tiêu gia mà nói, nó so với tính mạng còn trân quý hơn!

Vật này chính là năm đó tổ tiên Tiêu gia phát hiện ra một khối ôn ngọc kỳ dị trong dãy núi tuyết bị sụp đổ, khi đeo trên thân thể, cho dù tâm mạch có bị người đáng nát, có khối ngọc này bảo vệ vết thương, cũng có thể khởi tử hồi sinh! Đối với huyền giả mà nói, cái này chính là một lá bùa hộ mệnh!

Một khối ngọc cắt ba phần, chỉ có người có địa vị phi thường quan trọng của Tiêu gia mới có tư cách để đeo, lần này Lục trường lão mang theo một khối đi, chủ yếu là để đưa cho hậu nhân Tiêu gia là Tiêu Phượng Ngô, hoặc là tiểu công chúa Hàn Yên Mộng.

Dù sao hai người kia, vô luận là người nào căn băn cũng không thể để xuất hiện nửa điểm sơ xuất!

Lại không nghĩ rằng khối ngọc này căn bản không có cơ hội phát huy đúng công năng của nó, đã bị người ta cướp đi!

Có ai nghĩ tới, một vị cái thế cao nhân có thể giống như đám lưu manh, ham đồ vật này nọ của người ta...

Rất mất phong độ! Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, giống như là một cái thế thần công, chỉ nhờ ăn nói để nâng cao thân phận của mình, ẩn ẩn còn có phong phạm của bậc hiền sĩ, thế nhưng thật ra nhân cách lại ti tiện hạ lưu như thế. Thủ đoạn lại càng không thể chấp nhận được như vậy.

Quá đê tiện! Tam trưởng lão hung hăng nhổ một ngụm nước miếng nghĩ: “Đổi lại là lão phu, cũng sẽ không thèm làm như vậy.”

Bọn hắn thật ra không biết, vị hắc y "cao nhân" này cảm nhận được khí tức của cỗ Tục Hồn Ngọc này nên mới liều lĩnh, bất chấp nguy hiểm mà giả danh đi lừa gạt vậy này. Nếu không như vậy, mặc dù hắn đang tức giận, thế nhưng hắn cũng đành nhịn xuống sau này sẽ báo thù, cũng quyết không mạo hiểm thế này…

Bởi vì chỉ cần tùy tiện lấy ra một người trong đám người này cũng có thể khiến vị "cái thế cao nhân" này lập tức lộ ra nguyên hình, cuốn lấy cái đuôi mà chạy thục mạng, hơn nữa phải trốn nhanh, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Tam trưởng lão đột nhiên cảm thấy lần này quá mù mờ. Vô luận như thế nào, bọn họ đều là người của Ngân Thành, mà là cao tầng của Ngân Thành, tam trưởng lão trong Trường Lão hội, đối với sự tình năm đó không hẳn là biết nhiều, thế nhưng vô luận là chuyện gì xảy ra trước kia, bọn họ cũng đều biết! Thế nhưng xem tình hình trước mắt, bọn họ đã khẳng định Ưng Bác Không trong Bát Đại Chí Tôn đang đứng về phía Quân gia, chuyện này cũng coi như bỏ qua. Ưng Bác Không tuy khó chơi, thế nhưng cũng chỉ là một con ngựa cô độc mà thôi.

Nhưng hôm nay đột nhiên đụng phải một vị thần bí cao nhân, câu nói sau cùng của hắn rõ ràng là nói đến Quân gia. Thực lực của vị thần bí cao nhân này quá kinh khủng. Khủng bố đến độ khiến tam trưởng lão lâm vào trạng thái tuyệt vọng, những thứ khác không nói, đơn giản như khinh công vô tung vô tích kia đã khiến người ta sởn tóc gáy rồi, quả thực chính là thần thoại a!

Quân gia lúc trước quá nhỏ yếu, thế nhưng chỉ cần dựa vào hai vị cường giả này, tuyệt đối không thể khinh thường. Mà Quân gia cùng Phong Tuyết ngân thành lại có quan hệ phức tạp rắc rối, khiến người khác càng đau đầu!

Về phương diện Tiêu gia, tin tưởng sẽ tuyệt không cho phép Quân gia quật khởi! Trước có thể nhẫn, là vì Quân gia quá yếu, cho nên cũng không để bọn họ ở trong lòng, mà một nguyên nhân khác, đó là do hai phe Ngân Thành đã thực hiên hiệp nghị, nhưng mà chính vì chuyện này cho nên mấy năm qua, nội bộ Ngân Thành có sự phân chia, hơn nữa lại càng lúc càng kịch liệt!

Hiện Quân gia đột nhiên gặp kỳ ngộ như thế, nhất định Tiêu gia sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tiêu diệt! Cho dù là thành chủ kiên quyết không cho phép cũng sẽ không ảnh hưởng tới quyết định của đại trường lão!

Nếu như đại trường lão vọng động, chỉ cần trêu chọc một vị Ưng Bác Không cũng không có sao, thế nhưng nếu trêu chọc đến vị thần bí cao nhân kia, chỉ sợ sẽ Ngân Thành sẽ khó tránh khỏi một trường đại thù, khi đó...

Mà nhìn vào các làm việc của vị thần bí cao nhân này, đó chính là vì đạt được mục đích mà không từ hết thảy thủ đoạn "Từ xưa đến nay những tên gia hỏa như vậy rất không nên chọc vào, nhất là khi tên gia hỏa mặt dày mày dạn này lại có công lực gần như thiên hạ đệ nhất."

Đó chính là một chuyện khiến mọi người rất đau đầu.

Tam trưởng lão có tới trăm mối lo, tất cả đều thở dài một hơi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Thế Tà Quân, truyện Dị Thế Tà Quân, đọc truyện Dị Thế Tà Quân, Dị Thế Tà Quân full, Dị Thế Tà Quân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top