Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 122: 122


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Độc Sủng Cuồng Phi


Chương 122: Lãnh Hạ Dương Oai

Quán trọ, sương phòng.

Lãnh Hạ theo Thác Bạt Nhung lên tầng hai, đi tới phòng cuối cùng ở hành lang, tới gian sương phòng này.

Gian phòng không lớn, nếu nói nó là sương phòng thì không bằng nói nó là phòng họp, ngoại trừ một chiếc bàn dài thì không có bất cứ đồ trang trí nào, thậm chí ngay cả trên cửa sổ cũng treo những tấm màn dày, ánh sáng cũng không lọt vào.

Hai người tự giác ngồi xuống hai đầu bàn dài, Thác Bạt Nhung thấy nàng đánh giá chung quanh liền nói: "Ở đây thì ngươi có thể yên tâm, không ai có thể nghe thấy được."

Lãnh Hạ nhún vai, trêu chọc hắn: "Có bị người khác nghe thấy hay không, ta không có vấn đề, chỉ là lo lắng cho thân phận của ngươi mà thôi."

Thác Bạt Nhung lại muốn chửi má nó, nữ nhân này, còn ra vẻ muốn tốt cho hắn.

Hít vào, thở ra, nữ nhân này tuyệt đối có khả năng làm người khác phát điên, đáng hận nhất chính là rõ ràng nàng nói làm người ta hận ngứa răng, mà vẻ mặt lại luôn luôn bình tĩnh.

Thác Bạt Nhung mau chóng quên đi câu kia, hít thở sâu vài lần xong liền mỉm cười nói: "Như vậy chúng ta có thể bắt đầu bàn bạc rồi, trước hết, sao ngươi biết thân phận của ta?"

Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, chậm rãi nói: "Ban đầu chỉ là suy đoán, nhìn ngươi cũng thấy không giống một thương nhân đơn thuần, sau đó thuận miệng nói ra Nam Hàn, ngươi lại........."

Nàng xoa xoa tay, ý tứ rất rõ ràng, ngươi lại quá thiếu kiên nhẫn, tự khai.

Nội tâm Thác Bạt Nhung như muốn nổ tung, phát điên, bùng cháy, muốn túm cổ nữ nhân kia đập cho một trận, cuối cùng thì dùng sức tưởng tượng phong phú của mình mà giải tỏa cơn tức.

Thật ra cũng không phải là Lãnh Hạ thuận miệng nói ra, lúc trước nàng đã từng có suy đoán về người này, tin tức quá mức nhanh nhạy không giống một thương nhân đơn thuần, nhưng Chung Trì điều tra hắn cũng chỉ có một kết luận thương nhân nghiêm chỉnh

Càng như vậy thì càng kỳ quái!

Lãnh Hạ luôn luôn tin tưởng trực giác của mình, nếu đã không phải là thương nhân bình thường thì chỉ có thể là người nước khác.

Nếu là người của Tây Vệ hay Đại Tần thì đương nhiên không thể không biết mình và Tiêu Phượng, cũng có thể là Đông Sở, nhưng nàng nhìn cách trang trí nơi này, vàng bạc lấp lánh khắp nơi, xương thú trải dài khắp tường, bày biện khoe khoang không e dè, còn cả tính cách làm việc theo sở thích của người này nữa, thức ăn thì vô số, khiến nàng không khỏi nghĩ tới một người, Hoa Thiên.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, nàng nói ra Nam Hàn cũng chính là muốn chứng thực suy đoán này, mà Thác Bạt Nhung lại rất tự giác dùng phản ứng của hắn mà chứng minh.

Lãnh Hạ đi thẳng vào vấn đề: "Tổng bộ thương hội của ngươi nằm ngay trong Cách Căn thành, chắc chắn cũng quan hệ không tồi với thành thủ."

Thác Bạt Nhung nhíu nhíu mày, suy đoán: "Ngươi muốn tấn công phủ thành thủ?"

Hắn bật cười một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bày ra bộ dạng đàm phán, giọng điệu bá đạo: "Nữ nhân, tuy rằng thân phận của ta không thể bị vạch trần, nhưng thân phận của ngươi thì khác chắc, để ta đoán xem, Y Thản thành vừa bị hạ ngươi liền tới tìm ta, hẳn là người của Đại Tần đi? Ngươi dựa vào cái gì mà cho là ta sẽ giúp ngươi? Cách Căn thành bị hạ cũng không có lợi gì cho Nam Hàn."

Lãnh Hạ chậm rãi nở nụ cười: "Không có lợi với Nam Hàn nhưng cũng không có hại trực tiếp gì, nếu ta đoán không lầm, chắc ngươi là người của Hoa Thiên, ta và Hoa Thiên mới tiếp xúc qua vài lần, tuy không lâu nhưng cũng đủ để nhìn ra, hắn........."

"Không phải là một người có dã tâm, càng không phải là........." Nàng chép chép miệng, nói ra từng chữ một: "Người yêu nước!"

Thác Bạt Nhung rũ mi mắt xuống, che khuất cảm xúc trong đáy mắt, không để cho nàng nhìn trộm, một lát sau mới trấn định ngẩng đầu, nhìn Lãnh Hạ một lúc lâu.

Hắn khoanh tay lại nói: "Vậy cũng không có nghĩa là ta sẽ giúp ngươi."

Đây là một tư thế phòng ngự!

Lãnh Hạ liếc mắt nhìn hắn, khóe môi chậm rãi cong lên một độ cong ngạo nghễ, chắc chắc nói: "Đại Tần thế như chẻ tre, thành này bị hạ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, ngươi có giúp ta hay không cũng chỉ là quyết định Cách Căn thành này bị đổi chủ dễ hay khó thôi, nhưng chuyện đổi chủ đã là chắc chắn."

"Thật ra ngươi cũng sớm đã có quyết định, cần gì phải có nhiều kẻ địch mà không phải đồng minh?" Nàng gõ ngón trỏ lên mặt bàn, lười biếng nói: "Trực tiếp ra điều kiện đi."

Trong con ngươi của Thác Bạt Nhung hiện lên một tia tán thưởng, nữ nhân này, thật sự không đơn giản!

Cùng hạng người nào nên dùng thái độ gì hắn hiểu rõ nên không vòng vo mà trực tiếp nói: "Ta muốn thương hội trong Bắc Yến, chỉ cần là lãnh thổ Đại Tần, vĩnh viễn được miễn hai phần tiền thuế."

"Được!" Lãnh Hạ đồng ý ngay lập tức, cũng sớm đã nghĩ tới chuyện hắn sẽ ra điều kiện này.

Xét cho cùng thì Thác Bạt Nhung chính là một thương nhân, dù ý muốn ban đầu của hắn là gì thì buôn bán lâu ngày cũng sẽ nhiếm bản tính của thương nhân.

Thương nhân, trọng lợi!

Thác Bạt Nhung có chút khó tin, đánh giá nàng một lần nữa, nghi ngờ nói: "Rốt cuộc thì ngươi là ai? Điều kiện như vậy mà không cần hỏi chủ tử ngươi?"

Hai phần tiền thuế, chỗ đó là bao nhiêu bạc, nữ nhân này liền thuận miệng đồng ý luôn.

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ....." Lãnh Hạ nhàn nhạt vươn tay, cong cong khóe môi, ngạo nghễ nói: "Chúng ta là đồng minh!"

Bộp!

Thác Bạt Nhung vỗ bàn một cái, cũng cười theo.

Quả là hắn đã sa vào thói cũ rồi, nữ nhân này, không tồi!

Hai người nói chuyện một hồi, rốt cuộc cũng đã có hiểu biết chung, cũng có vài phần hảo cảm với đối phương.

Lãnh Hạ là một người sảng khoái, thích giao tiếp cùng những người sảng khoái, mà Thác Bạt Nhung, vì có chút nguyên nhân, nên vốn không có hảo cảm mấy với nữ nhân, cũng chính là lần đầu tiên có cảm giác tán thưởng và bội phục với một nữ nhân.

Lúc Lãnh Hạ đứng lên, chuẩn bị ra ngoài, cuối cùng Thác Bạt Nhung cũng nhớ ra một vấn đề, thuận miệng hỏi: "Được rồi, ngươi có bao nhiêu người?"

Hắn tùy tiện hỏi, Lãnh Hạ cũng tùy tiện trả lời: "Ba mươi ba."

Thác Bạt Nhung có chút mê man suy nghĩ ba chữ này, qua một thời gian tự hỏi cực dài, hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ ấy, phản ứng của hắn rất đơn giản, lập tức kéo Lãnh Hạ đang muốn đi lại, dùng hai mắt tràn đầy tơ máu, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng ken két hỏi: "Ba mươi ba?"

Lãnh Hạ cau mày liếc mắt nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói lại: "Sáng mai sẽ rời đi một, còn ba mươi hai."

"Ba mươi hai?" Thác Bạt Nhung rất bội phục mình, ở thời khắc này, hắn vẫn còn có thể nở nụ cười, gật đầu liên tục: "Tốt, tốt......."

"Con mẹ nó ngươi định dẫn ba mươi hai người tấn công phủ thành thủ?"

"Con mẹ nó ngươi chỉ có ba mươi hai người mà dám nói với lão tử là muốn đánh thành này?"

"Con mẹ nó ngươi có thể thoái mái nói ra ba từ ba mươi hai mà người người oán trách như thế à?"

Thác Bạt Nhung ẩn nhẫn cả buổi trưa, cuối cùng cũng bùng nổ!

Hắn đập mạnh một quyền xuống bàn, ầm một tiếng, chiếc bàn vốn vẫn yên lặng trong phòng, chỉ vì một câu nói của Lãnh Hạ mà bị đánh nát.

Gương mặt Thác Bạt Nhung vặn vẹo, từng bước từng bước đến gần Lãnh Hạ, chóp mũi gần như đụng phải chóp mũi của nàng, phun hết lửa giận, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Con mẹ nó ngươi có biết toàn bộ Cách Căn thành có bao nhiêu binh không?"

Lãnh Hạ ngả đầu về phía sau, tránh hắn, thản nhiên gật đầu nói: "Ba nghìn người."

Còn chưa dứt lời, Thác Bạt Nhung vốn cho rằng nữ nhân này không biết, giờ mới phát hiện quả thực là nàng quá ngông cuồng, cuồng lên tận trời!

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân không mất khống chế mà xông lên bóp chết nữ nhân này, bởi vì trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu làm thế, người chết đầu tiên chắc chắn chính là hắn.

Thác Bạt Nhung dù nổi giận nhưng cũng chưa mất hết lý trí, hắn hít thở thật sâu, tuy ánh mắt hung ác nhưng lời nói lại nhẹ nhàng, mỉm cười hỏi: "Như vậy thì ngươi nói cho ta biết, ngươi định làm thế nào để dùng ba mươi hai người đánh với ba nghìn người?"

Lãnh Hạ giống như hiện giờ mới bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, nàng ra vẻ trầm tư, hài lòng nhìn đỉnh đầu Thác Bạt Nhung bốc khói xanh, rồi mới cười cười: "Ta chỉ có ba mươi hai người, nhưng còn ngươi nữa chứ, Thác Bạt Nhung, ngươi sẽ không cho là hai phần tiền thuế dễ kiếm như thế đi?"

Thác Bạt Nhung sửng sốt, giờ mới hiểu được, nữ nhân này còn có ý này!

Kinh doanh ở đây nhiều năm, đương nhiên hắn có thể lực ở Cách Căn thành, từ mạng lưới tin tức của hắn là đã có thể nhìn ra.

Được rồi, hai phần tiền thuế của nhiên là không dễ kiếm, nhưng hắn vẫn khó chịu, giống như bị nữ nhân này chiếm tiện nghi, ăn chắc luôn vậy.

Nhất là nhìn vẻ mặt nàng thản nhiên bình tĩnh, giống như nhất định hắn sẽ đồng ý?

Con mẹ nó đáng hận nhất là, thật sự là hắn phải đồng ý!

Hai phần tiền thuế, quá cám dỗ!

Thác Bạt Nhung bất đắc dĩ thở mạnh cho hả giận, chỉ cảm thấy ngực bị cái gì đó chặn làm hít thở không thông: "Nếu là lúc trước thì ta có thể cho ngươi một trăm người, nhưng bây giờ một số đã rời thành làm nhiệm vụ, chỉ còn có bốn mươi ba người."

Lãnh Hạ gật đầu, chừng đó đã nhiều hơn nàng dự đoán rồi, nhưng người của Thác Bạt Nhung tất nhiên sẽ kém ám vệ của Chiến Bắc Liệt, nàng trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta cần bản đồ cặn kẽ nhất của Cách Căn thành, bố trí canh phòng vệ binh, lộ trình tuần tra, còn nữa, ngươi đi tìm hiểu về tư liệu của đội trưởng các đội vệ binh tuần tra."

Tổng bộ thương hội của Thác Bạt Nhung ngay trong Cách Căn thành, nếu hắn đến Bắc Yến với mục đích không đơn thuần thì tất nhiên mấy thứ này là phải có.

Hắn buồn bực giật tóc, hung hăng trợn mắt nhìn Lãnh Hạ, dữ tợn nói: "Chờ!"

Hắn sải bước ra ngoài rồi một lát sau cầm một đống bản vẽ quay lại.

Lãnh Hạ nhận thấy, nhìn đầy mảnh gỗ vụn trong phòng, ghét bỏ nhíu nhíu mày, khinh bỉ nói: "Không mang bàn khác vào sao?"

Thác Bạt Nhung: "!#%$^%.........."

Hắn phồng mang trợn má như muốn mắng cái gì đó, một lát sau mới cố gắng nuốt xuống, nhận mệnh ra ngoài mang một chiếc bàn khác vào, phục vụ chu đáo đến tận trước mặt Lãnh Hạ, thở dài: "Ngươi, nữ nhân này, thực sự là khắc tinh của lão tử!"

Lãnh Hạ trải mấy tấm bản đồ ra, những bản đồ này rất chính xác và tỉ mỉ đến từng ngõ nhỏ, thời gian đi tuần, đổi gác, số lượng của mỗi đội vệ binh, thứ gì cũng có.

Nàng khẽ cau mày, cẩn thận xem xét.

Thác Bạt Nhung cũng đứng nhìn, nhìn xem rốt cuộc thì nàng muốn làm gì, dù sao hắn thấy, dù có sơ hở gì trong việc tuần tra, cũng không thể bị mấy người bọn họ tấn công.

Thật ra thì hắn nghĩ nữ nhân này điên rồi!

Mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể khiến bọn họ chết đuối!

Một lúc lâu sau hắn ngáp một cái, đá vào chân bàn, lầm bầm nói: "Rốt cuộc thì ngươi đang nhìn cái gì, ngươi biết chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người không? Lão tử cho ngươi bốn mươi ba, chứ không phải là bốn nghìn ba!"

Lãnh Hạ chỉ đáp lại ba chữ: "Bảy mươi lăm."

Thác Bạt Nhung vỗ trán, biết thật.........

Lại một lúc sau, Lãnh Hạ cuộn mấy tấm bản đồ lại, thở phào một hơi, trong mắt ngập hàn ý lạnh thấu xương: "Có thể!"

"Có thể cái gì?" Thác Bạt Nhung sửng sốt, sau khi hiểu ra nàng đang nói gì, không tin hỏi: "Không phải là ngươi muốn nói, bảy mươi lăm người có thể giải quyết ba nghìn người đấy chứ?"

Nữ nhân này điên rồi, nhất định là điên rồi!

Lãnh Hạ nhìn hắn, trong mắt ánh lên sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, nghiêm mặt nói: "Nếu phối hợp tốt, không có vấn đề."

Thác Bạt Nhung nhướn mày, đảm bảo: "Người của ta nhất định không thành vấn đề, ngươi có thể yên tâm!"

Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, quả thật là nàng có ý này, biện pháp mà nàng nghĩ ra cần sự phối hợp hoàn hảo, một chút sai lầm cũng không thể có, dù sao thì bọn họ cũng chỉ bằng một phần bốn mươi đối phương, nói cách khác, mỗi người bọn họ có thể sẽ bị bốn mươi người bao vây tấn công!

Nếu người của hắn có kẻ không theo kịp, có người có lòng dạ khác thường thì sẽ nhận được kết quả, bảy mươi lăm người toàn quân bị diệt!

Nhận được lời cam đoan của Thác Bạt Nhung, phượng mâu Lãnh Hạ ẩn chứa sát khí, khóe môi gợi lên một ý cười cuồng ngạo, trong ý cười cũng ẩn chứa sát khí mơ hồ, còn có một loại khí phách hiên ngang muốn đấu với trời, làm tâm trạng Thác Bạt Nhung trầm xuống, tự dặn trong lòng.

Nữ nhân này, đừng bao giờ trở thành kẻ địch của nàng!

==

Ba ngày sau, phủ thành thủ.

Những tầng mây nặng nề bao phủ trên tầng trời, như muốn che chắn hết ánh sáng, để thế giới kia nhuốm màu đen tối, trời hôm nay tăm tối lạ thường, mới giờ Dậu mà đã tối đen.

Một chiếc xe ngựa màu vàng chói mắt chậm rãi dừng ở bên ngoài phủ thành thủ, Thác Bạt Nhung kéo mành xe, bước xuống xe ngựa.

Vẫn mặc áo choàng hoàng kim óng ánh, áo khoác lông thú ấm áp, trong mắt lấp lánh áng sáng, hắn khoanh tay hàn huyên với Cách Căn Thành thủ Triêu Lỗ: "Thành thủ khách khí quá, thật là vinh dự cho tại hạ!"

Triêu Lỗ khoát khoát tay, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhuốm ý cười: "Thác Bạt lão bản nhận lời tới thật làm vẻ vang cho kẻ hèn này, tại hạ sao có thể không biết đối nhân xử thế?"

Hai người liếc nhau, cười ha ha, Triêu Lỗ đang định đưa hắn vào trong, Thác Bạt Nhung lại quay người lại, vén mành xe lên.

Triêu Lỗ có chút kinh ngạc, trong Cách Căn thành này, Thác Bạt Nhung có thể nói là nhân vật số một số hai, lúc này lại vén mành xe cho người khác?

Hắn híp mắt lại nhìn, rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Một nữ tử chậm rãi bước xuống, khẽ giẫm lên mặt tuyết trắng tinh khôi.

Dù đã đảm nhiệm chức Thành thủ nhiều năm, duyệt nữ vô số, Triêu Lỗ cũng không khỏi hít thở không thông, khuynh quốc khuynh thành, nhân gian tuyệt sắc!

Nữ tử mặc một bộ y phục xanh nhạt, khoác áo choàng lông màu trắng, búi tóc một cách đơn giản, chỉ cắm một cây trâm ngọc bích, không dùng bất cứ trang sức gì khác, nhưng phong thái tao nhã thánh khiết đúng là khiến người ta không dám nhìn gần!

Ngũ quan tinh xảo, nhất là một đôi phượng mâu, đuôi mắt hơi nhếch lên trên, hiện lên chút cảm giác lười biếng, trầm tĩnh mà lạnh nhạt.............

Câu hồn người lúc nào không biết!

Thác Bạt Nhung thản nhiên nói với Triêu Lỗ một câu: "Đây là nội tử."

Nói xong ra vẻ không muốn nói gì thêm, nhưng khuôn mặt lại đầy kiêu ngạo tự hào và cả vẻ vang.

Chưa từng nghe qua Thác Bạt Nhung đã thành thân, Triêu Lỗ nhướng mày nhưng cũng tự hiểu ra, nữ nhân như vậy, ai mà không muốn giấu ở trong nhà, không cho ai nhìn thấy.

Hắn ném về phía Thác Bạt Nhung một ánh mắt hiểu rõ, cười rất mờ ám, liếc mắt về phía Lãnh Hạ một lần nữa rồi cúi người làm ra tư thế Mời! rồi dẫn hai người vào trong phủ.

Thác Bạt Nhung và Triêu Lỗ hàn huyên câu được câu không, khách khí mà thân thiện.

Lãnh Hạ âm thầm đánh giá xung quanh, ngầm phân tích bản đồ phủ, ở đây có tổng cộng mười hai gian trong cả tiền điện và hậu điện, giữa hai điện có một hoa viên cực lớn, mà phòng bày tiệc thì ở hậu điện.

Lúc đi ngang qua hoa viên, nàng chợt dừng bước chân, nhìn cánh rừng mai đỏ phía trước, mai đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng, có một vài cánh hoa rớt xuống mặt tuyết, tạo nên chút màu sắc thê lương, như son, như chu sa, độc nhất vô nhị.

Lãnh Hạ giả vờ như nhìn đến ngây dại vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên chút gì đó như mảnh ngọc quý vỡ nát, ánh sáng long lanh, đẹp không sao tả xiết.

Bộ dáng này rơi vào trong mắt của Triêu Lỗ, làm hắn thất hồn lạc phách: "Phu nhân thích ư?"

Lãnh Hạ không nói gì, khẽ thở dài, Thác Bạt Nhung hiểu ý, liền cười nói với Triêu Lỗ: "Phu nhân này của tại hạ a, thích nhất là mai đỏ, bị ta làm hư rồi."

Câu nói có vẻ trách cứ nhưng giọng nói cưng chiều thì ai cũng có thể nghe ra, Triêu Lỗ cười ha ha: "Nếu phu nhân thích thì chúng ta sẽ bày tiệc ở đây!"

Triêu Lỗ sai người chuẩn bị mọi thứ, vào lúc hắn không để ý, Lãnh Hạ và Thác Bạt Nhung cùng rùng mình một cái, liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt ghét bỏ.

Thật sự là có thể giả vờ nha!

Hạ nhân trong phủ sắp xếp xong, rốt cuộc yến hội cũng bắt đầu.

Đồ ăn rất phong phú, Triêu Lỗ chiêu đãi cực kỳ nhiệt tình, quá ba tuần rượu, hắn liền buông chén, khơi mào câu chuyện: "Tại hạ nghe nói, thương hội muốn rời về phía bắc sao?"

Lãnh Hạ cười thầm một tiếng, quả nhiên là không chịu được.

Từ hai ngày trước, nàng đã để Thác Bạt Nhung truyền tin tức này ra ngoài, Y Thản thành đã bị hạ, Cách Căn thành sắp tới vòng nguy hiểm, Thác Bạt Nhung muốn chuyển thương hội về phía bắc, chuyển tới Tắc Nạp, kinh đô Bắc Yến, tin tức này lập tức bay khắp Cách Căn thành.

Thành thủ Triêu Lỗ này liền ngồi không yên, hắn vốn rất lo lắng về chiến sự, trong thành chỉ có ba nghìn binh mã, làm sao đối chiến được với hùng quân Đại Tần?

Hắn vẫn nghĩ, tuy Cách Căn thành không đủ binh lực nhưng lại phòng thủ tốt, tất nhiên Đại Tần không dám đánh mạnh, chỉ có thể bao vây thành, nếu cứ vậy thì bọn họ cũng sẽ hao tổn binh lính.

Ngũ cốc trong thành dồi dào, đặc biệt thương hội của Thác Bạt Nhung cũng có rất nhiều, nếu Đại Tần kéo dài trận chiến, mấy hôm nay lại mưa tuyết không ngừng, sẽ rất khó để cung cấp lương thảo, nói không chừng Cách Căn thành có thể giữ được thành công.

Nghĩ đến những điều này làm hắn đang trong mộng cũng cười mà choàng tỉnh, Đại Tần hạ năm tòa thành trì liên tiếp, lại bị Cách Căn thành của hắn phá hỏng!

Thậm chí hắn đã nhìn thấy sau chiến sự lúc đó, hắn thăng liền ba cấp quan!

Không ngờ, lúc hắn cho là đã chuẩn bị ổn, đột nhiên có tin Thác Bạt Nhung muốn chuyển về phía bắc, lập tức viết một phong thư, sai người đưa tới phủ mời hắn tới dự tiệc, hạ quyết tâm thăm dò chuyện này trong bữa tiệc, nếu việc này là thật thì nhất định phải cản hắn lại.

Thác Bạt Nhung ngăn tiểu tỳ đang rót thêm rượu cho Lãnh Hạ lại, bưng rượu lên tự mình rót rượu cho nàng, động tác này làm Triêu Lỗ sáng ngời hai mắt, có lẽ có thể bắt đầu từ nữ nhân này.

Thác Bạt Nhung rót rượu cho Lãnh Hạ xong, âm thầm trừng mắt nhìn nàng rồi quay lại nói với Triêu Lỗ: "Không biết Thành thủ lấy tin tức này từ đâu, hay chỉ là do lời nói vô căn cứ."

Hắn nói như vậy, lòng của Triêu Lỗ càng không yên, Thác Bạt Nhung nổi danh tính nết cổ quái, lời này rốt cuộc có thể tin được hay không.

Hắn trầm ngâm chỉ chốc lát, rất buồn bực, đang muốn nói thì thấy Thác Bạt Nhung bưng ly rượu lên cười nói: "Tại hạ kính Thành thủ một chén, đang lúc uống rượu thưởng mai, đừng để những chuyện phiền phức này làm bận lòng."

Triêu Lỗ uống ly rượu xong, tạm thời phải nuốt xuống những lời đang định nói.

Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm nặng nề buông xuống toàn bộ Cách Căn thành.

Nhiều lần Triêu Lỗ muốn gợi chuyện nhưng đều bị Thác Bạt Nhung dùng bốn lạng đọ nghìn cân mà bỏ qua.

Thác Bạt Nhung gắp cho Lãnh Hạ một miếng thịt khô ớt, vẻ mặt săn sóc nhưng trong lòng lại vui không ngừng được, nữ nhân này, lần trước ăn cơm hắn đã quan sát qua, khẩu vị nhạt, rất không thích những thứ..... cay cay mặn mặn này.

Hắn nhếch môi, cười đắc ý: Ăn đi ăn đi!

Lãnh Hạ buông ly rượu xuống, nhân lúc không ai để ý liền đạp cho Thác Bạt Nhung một cước rồi giẫm thật mạnh.

Đến tận lúc thấy sắc mặt của hắn đã thay đổi đến vặn vẹo mới hài lòng bĩu môi: Bị coi thường.

Không để ý tới ánh mắt hung tợn của Thác Bạt Nhung nữa, vẻ mặt Lãnh Hạ có vẻ buồn rầu, nhỏ giọng than: "Thật sự là không thú vị."

Lời này dù nhẹ nhưng Triêu Lỗ tập võ nhiều năm, nhĩ lực tất nhiên là rất cao, nghe được câu này, nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng chỉ thay đổi trong chớp mắt, đang muốn bắt đầu từ nữ nhân này, hiện tại vừa lúc!

Hắn cười cười, vẻ mặt thân thiết: "Chỉ ăn uống quả thật là không thú vị, phu nhân thích gì, tại hạ sẽ sai người đi chuẩn bị."

Hắn đang nghĩ nữ nhân thì cũng chỉ thích hát hò nhảy múa, nào ngờ Lãnh Hạ nhíu mày nghĩ một lát rồi nói: "Luận võ!"

Ầm!

Thác Bạt Nhung vỗ bàn thật mạnh, quát to: "Làm càn! Ngươi, nữ nhân khuê các sao có thể nói lời vô lễ như thế?"

"Trên yến tiệc sao có thể luận võ cái gì đó, đao thương không có mắt nếu làm người khác bị thương, thì xem ngươi báo đáp thịnh tình của Thành thủ đại nhân như thế nào!" Hắn mắng to, tuy vẻ mặt tức giận nhưng trong lòng lại rất khoái chí.

Trong cuộc đời này có thể mắng nàng một trận như thế, lão tử cũng đã nở mày nở mặt rồi!

Lãnh Hạ nhàn nhạt rũ mi mắt xuống, chẳng muốn nhìn vẻ hưng phấn không che giấu nổi của tên kia, âm thầm khinh bỉ một phen nhưng lại giả vờ hậm hực.

Quả nhiên, Triêu Lỗ đứng lên giảng hòa: "Thác Bạt lão bản chớ nổi giận!"

Thác Bạt Nhung chỉ tiếc rèn sát không thành thép thở dài: "Đúng là đã bị ta làm hư, chỉ thích mấy thứ....chém chém giết giết này!"

Triêu Lỗ sắc mặt hồng nhuận, vung tay lên, hạ lệnh: "Luận võ có hơi mạo hiểm, nếu phu nhân đã thích thì không bằng tập trung thị vệ lại, biểu diễn cho phu nhân một màn."

"Vậy đa tạ Thành thủ." Lãnh Hạ khẽ nhướn mày, ta đang chờ câu này của ngươi đây!

Nếu bọn họ chủ động đề nghị, có lẽ sẽ khiến Triêu Lỗ nghi ngờ, lúc này là do hắn tự nói ra, không thể tốt hơn!

Chỉ chốc lát sau, trong hoa viên đã tụ tập một đội ngũ, vì là biểu diễn nên họ cũng không mặc khôi giáp, chỉ nghe lời dặn là chọn y phục đẹp một chút, nghiêm chỉnh nghe lệnh.

Lãnh Hạ ra vẻ khen ngợi: "Ở đây phải có mấy trăm người."

Triêu Lỗ cười đắc ý: "Ánh mắt của phu nhân thật tinh tường, sáu trăm vệ binh của phủ Thành thủ đều ở đây."

Lãnh Hạ chậm rãi cong khóe môi, nàng quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Triêu Lỗ, gằn từng chữ hỏi: "Tất cả đều ở đây?"

"Đúng vậy, Bản Thành thủ ra lệnh một tiếng, ai dám không theo, tất cả đều.........." Triêu Lỗ nói được nửa câu, đột nhiên cảm giác bầu không khí không bình thường, giọng nói kia cũng không đúng!

Hắn mau chóng quay đầu nhìn lại, liền thấy thiếu nữ kia như đã thay đổi hoàn toàn, toàn thân bao phủ khí tức lạnh lùng.

Nhất là đôi mắt kia, vet quyến rũ, lạnh nhạt, trầm tĩnh trong ấn tượng của hắn, ánh mắt câu người mà không biết, phủ đầy lệ khí âm trầm, giống như ánh mắt của Tu La nơi địa ngục, dưới màn đêm tĩnh lặng, càng trở nên nổi bật.

Sát khí dày đặc đè ép khắp nơi, làm hắn không thở nổi, mồ hôi lạnh luôn ra như tắm.

Tâm trạng hắn trầm xuống, hình như hiểu ra cái gì, lập tức nhìn về phía Thác Bạt Nhung, nhưng ngay trong khoảnh khắc chiếc cổ chuyển động, hàn quang chợt lóe lên, cổ họng của hắn liền lạnh lẽo, giống như vừa bị thứ gì đó rét lạnh sượt qua.

Triêu Lỗ lập tức co rút hai mắt, hắn muốn phản kháng nhưng đã không còn kịp nữa, thứ cảm giác lạnh lẽo đó đã ăn sâu vào cổ hắn rồi, thậm chí đã chết hắn cũng không thể nghĩ ra, tại sao nữ nhân nhìn yếu đuối mảnh mai như cành liễu kia có thể giết hắn chỉ trong một chiêu.

Máu tươi văng ra, lúc Lãnh Hạ lưu loát rút chủy thủ về, nhìn cũng không thèm nhìn đám vệ binh đang sững người, chuyển sang phía Thác Bạt Nhung đang ăn cơm lại bị nàng làm cho sửng sốt: "Còn ngốc cái gì nữa, chờ ăn tiếp sao?"

Còn chưa dứt lời, Lãnh Hạ đã phi thân bay lên không, giống như một con báo hung tợn vọt vào giữa sáu trăm con cừu non.........

Giơ tay chém xuống, máu tươi văng ra!

Nhảy liên ra chiêu, hét thảm một tiếng!

Chém phát nào, một sinh mệnh liền bị cướp đi phát ấy!

Từng vệ binh ngã xuống dưới lưỡi dao của nàng, sáu trăm người chỉ trong một cái chớp mắt đã bị giết một phần mười, chúng liền hỗn loạn, có kẻ ngoan cường chống cự, cũng có kẻ lặng lẽ đi ra ngoài.

Lãnh Hạ chỉ nhìn thoáng qua chứ không đi quản kẻ muốn chạy, người của nàng tổng cộng chỉ có bảy mươi lăm, xếp mười người ở bên ngoài phủ, mười người này phụ trách ngăn chặn tất cả các cửa trong phủ, không được để cho bất cứ ai ra ngoài.

Thác Bạt Nhung còn đang suy nghĩ, nữ nhân này thực sự là không nói đạo nghĩa, không có nguyên tắc, nói cũng không nói câu nào đã xong lên, Triêu Lỗ còn chưa nói xong đã nằm thẳng căng trên mặt đất.

Lúc này nhìn sang sáu trăm vệ binh, chỉ trong chớp mắt đã có vô số người ngã xuống, máu tươi đầy đất.

Rốt cuộc, Thác Bạt Nhung cũng có phản ứng, đứng tại chỗ mở to hai mắt nhìn, rồi quát to một tiếng.

"Ta kháo!"

Sợ hãi, cảm thán đã qua, hắn điểm mũi chân một cái bay vào vòng chiến, lớn tiếng kêu: "Con mẹ nó, ngươi phải để lại mấy người cho ta chứ!"

"Được!" Lãnh Hạ trả lời rất sảng khoái, Thác Bạt Nhung còn đang kỳ quái sao nữ nhân này lại có thể nghe lời như thế, liền thấy nàng giết xong tên vệ binh kia rồi quay lại mỉm cười với hắn.

Thác Bạt Nhung liền cảm thấy không ổn, cả người tê rần ngay cả đao cũng suýt rơi, quả nhiên liền thấy nữ nhân kia nhanh như chớp lao ra khỏi vòng chiến, lúc đứng lại thì đã phi đến cửa hoa viên, thản nhiên nói: "Để lại cho ngươi tất."

Nói xong, xoay người................

Bạch y thuần trắng bị vương chút máu tươi, nhìn như cánh mai đỏ điểm xuyết cho tà áo tinh thuần, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Thác Bạt Nhung nhìn đám người còn lại, cũng phải đến ba trăm, ngay cả khóc cũng không khóc nổi!

Ngươi nghĩ lão tử là ai, có thể đối phó với nhiều người như vậy!

Con mẹ nó, thật là tiện miệng a!

Lãnh Hạ ra khỏi hoa viên, nhanh chóng phóng hỏa từng điện.

Trong thoáng chống, phủ thành chủ vô cùng sáng chói.

Lửa đỏ cuồn cuộn cháy, kèm theo đó là máu tươi văng khắp nơi, dưới bầu trời đen kịt, nổi bật lên màu đỏ rực của lửa và của máu.

Giơ tay lên, một móc câu bay ra cắm thẳng vào mặt tường của một tòa vọng lâu thật cao ở phía xa.

Lãnh Hạ kéo sợi thiên tàm ti rồi thả mình nhảy lên, gió thổi làm mái tóc vào y bào nàng bay múa, giống như chim phượng sải cánh bay giữa bầu trời, phi thân đến tòa vọng lâu, rồi nhàn nhạt quan sát cả Cách Căn thành.

==

Canh hai.

Đội vệ binh gần nhất do Tây Môn Phục phụ trách, hoảng sợ nhìn ánh lửa ở phía xa xa, trợn mắt khó tin.

Đội trưởng nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói: "Đó là.......... Thành thành ......... Thành.........."

"Phủ Thành thủ a!" Người phía sau hét lớn một tiếng, mau chóng chạy về hướng phủ, những kẻ ở sau cũng có phản ứng, lập tức chạy theo.

Phủ thành thủ đang yên lành tốt đẹp, sao tự nhiên lại cháy?

Tại sao phủ Thành thủ xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không có binh lính nào báo tin?

Họ không thể hiểu nổi là vì từ lúc Lãnh Hạ bắt đầu kế hoạch, đã sai người chặt đứt mọi phương thức truyền tin, phải để bất cứ ai nhìn thấy Phủ Thành thủ đại loạn liền không kịp nghĩ đã ba chân bốn cẳng lao về đó.

"Đi, bên này!" Đội trưởng mù quáng chạy về phía trước, hắn lao vào một ngõ nhỏ tối đen đầu tiên, hắn lớn lên ở đây sao có thể không quen thuộc đường ngang ngõ tắt nơi này.

Người phía sau hơi dừng bước, chuyển hướng bước vào đó.

Con hẻm nhỏ uốn lượn như rắn, bên trong chật chội, tối đen như mực, đội trưởng dẫn binh lính quẹo trái quẹo phải rất linh hoạt, nhìn cửa ra ở trước mặt liền vui mừng nói: "Đi đường này nhanh hơn!"

Đúng lúc này!

Một thanh âm rất nhỏ vang lên, phía trên vốn mờ tối liền có mấy cái bóng hạ xuống, mọi người cả kinh ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là mấy tấm lưới lớn.

Suy nghĩ này còn chưa lướt qua thì tất cả đã hành động theo phản xạ chạy toán loạn để né tránh, nhưng ngõ thì nhỏ mà người lại đông, có thể trốn ra chỉ có mấy người, tấm lưới lớn trùm xuống người bọn họ, những tiếng kêu rên thảm thiết truyền ra, nhưng mấy người đó càng giãy dụa càng phản kháng, vô số gai nhọn trên cạnh lưới sắc càng cứa sâu vào da thịt mà vẫn không thể thoát.

Một lát sau, trong đó yên tĩnh hẳn, tất cả đều bị mê dược trên gai làm bất tỉnh.

Mấy người còn lại thoát được ra ngoài cũng đang kinh hãi, không kịp cứu người ở trong, cũng không biết rốt cuộc thì họ đã chết hay còn sống!

Bọn họ đang kinh hoàng muốn bỏ chạy ra ngoài thì đột nhiên một bóng đen hạ xuống.

Ngược sáng nên bọn họ không thể nhìn rõ hình dạng người này, không suy nghĩ gì mà lập tức vung đao lên lao về phía kẻ đó, tiếng kiếm va vào nhau thanh thúy, sau nửa khắc, mấy tên lính đều ngã xuống.

Những tình cảnh giống thế đều đang xảy ra ở nhiều góc trong thành.

Vào lúc canh ba, phủ thành thủ cháy ngập trời, trong Cách Căn thành, dù là ở đâu, chỉ cần ngẩng đầu một cái, đều có thể nhìn thấy lửa hồng rừng rực.

Không chỉ là vệ binh tuần tra, ngay cả binh lính thủ thành ở cổng thành cũng vô cùng cấp bách, nhìn lửa cháy rực trời, lại nhìn Cách Căn thành vắng vẻ giống như không có một binh lính tuần tra nào, liền lập tức chạy về hướng phủ, không ai thoát khỏi tấm lưới tử thần mà Lãnh Hạ đã giăng ra.

Bảy mươi lăm người, dù là ám vệ của Chiến Bắc Liệt, hay thuộc hạ của Thác Bạt Nhung, dù đang ở nơi nào trong thành, ánh mắt cũng đều không hẹn mà cùng đầy tôn sùng và kính nể, nhìn về phía vọng lâu.........

Nhìn một thân bạch y nhuốm máu, mái tóc đen tuyền bay lượn, nữ tử ngẩng đầu mà đứng trong ánh lửa.

Một nữ tử như vậy..............

Một nữ tử tao nhã như vậy, đôi phượng mâu lạnh lùng khiếp người, nắm tất cả mọi thứ trong tay, lạnh nhạt bày mưu nghĩ kế, gian xảo, xảo trá.

Chính là nàng, ba ngày trước đã loan tin Thác Bạt Nhung muốn rời đi, làm thành thủ tin là thật chủ động mời, cho bọn họ cơ hội ra tay.

Chính là nàng, cùng Thác Bạt Nhung, hai người độc đấu phủ thành thủ, hai người đánh với sáu trăm vệ binh, rồi đốt sạch cả phủ.

Chính là nàng, ngay lúc mới bắt đầu kế hoạch đã cắt đứt mọi cách truyền tin trong thành, làm cho cả Cách Căn thành tê liệt, các đội tuần tra thất kinh.

Chính là nàng, sau khi nhìn bản đồ toàn thành, bản đồ phân bố vệ binh, tuyến tuần tra và tư liệu của các đội trưởng, suy đoán tâm tư mỗi người, sau khi thấy phủ thành thủ cháy sẽ chọn đường nào, để từ đó mai phục chuẩn xác nhất.

Chính là nàng, bố trí địa điểm mai phục, các nơi đầu đuôi giáp nhau, chỉ cần bên này có vấn đề gì, người ở bên kia có thể trợ giúp ngay lập tức, phối hợp ăn ý.

Chính là nàng, dùng ba ngày, bí mật chuẩn bị xong mai phục, cạm bẫy, lúc nào thả lưới, lúc nào ra tay, không sơ hở tý nào.

Bên ngoài phủ thành chủ đang rực cháy, Thác Bạt Nhung quay lưng về phía ánh lửa, cả người đầy máu, ngẩng đầu nhìn nữ nhân kia.

Nữ nhân mà ba ngày trước hắn tưởng là đã điên rồi!

Dù đã đến lúc hành động, lúc hắn đã biết toàn bộ kế hoạch, trong lòng vẫn thấp thỏm, hoài nghi, lo lắng, có thể thuận lợi như nàng đoán không, có khi nào có người trong phủ phá được vòng vây lao ra ngoài báo cho đội tuần tra không?

Như vậy tiếp đó bọn họ sẽ bị hai nghìn bốn trăm người bao vây tấn công!

Nhưng ai có thể ngờ, nữ nhân kia đã dự liệu tất cả, phân ra mười người trong số bảy mươi lăm người ít ỏi canh giữ ở cửa ra vào ở phủ.

Chỉ nhìn bản đồ một lát mà có thể dự liệu không sai chút nào, thiết kế chu đáo, cạm bẫy được nàng bố trí, đều là bẫy chết.

Bảy mươi lăm người, đối chiến với ba nghìn người trong toàn bộ Cách Căn thành!

Không có gì điên cuồng hơn cái này!

Nhưng mà nàng làm được rồi!

Hôm nay, trong lòng Thác Bạt Nhung chỉ còn lại có bội phục ngập tràn, lần đầu tiên trong đời hắn nảy sinh tâm tình như vậy đối với một nữ nhân, hắn lại tự nhắc nhở bản thân một lần nữa.

Nữ nhân này, vĩnh viễn đừng trở thành kẻ địch của nàng!

==

Mà bây giờ Lãnh Hạ cũng không biết, chuyện này, dùng bảy mươi lăm đối chiến ba nghìn, hạ Cách Căn thành, sau hai ngày, lúc mở cửa thành đón quân đội Đại Tần vào thành, đã dùng tốc độ nhanh nhất truyền khắp ngũ quốc.

Cái tên Tên Mộ Dung Lãnh Hạ sẽ được truyền tụng trong miệng mỗi người!

Đến tận vài chục năm sau, những cụ già tóc trắng xóa ở Cách Căn thành vẫn còn kể với con cháu mình chuyện ngày hôm nay và chuyện tích sau này của nàng, cảm thán nói: "Nữ nhân kia là công chúa Tây Vệ, là Liệt Vương phi Đại Tần, là ngũ quốc năm đó, thậm chí Đại Tần hôm nay, là một nữ tử truyền kỳ nhất!"

Mà hôm nay, một thành trấn Bắc Yến nho nhỏ này, cũng chỉ là một sự khởi đầu..............

Một sự khởi đầu để nàng vang danh đại lục!


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Độc Sủng Cuồng Phi, truyện Độc Sủng Cuồng Phi, đọc truyện Độc Sủng Cuồng Phi, Độc Sủng Cuồng Phi full, Độc Sủng Cuồng Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top