Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 72: 72


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Độc Sủng Cuồng Phi


Chương 72: Ái Mộ

Sau một loạt những tiếng hít khí đầy kinh ngạc, trong đại điện lại yên tĩnh đến quỷ dị, mọi người liên tục di chuyển tầm mắt lướt qua Lãnh Hạ và nữ tử kia, so sánh lại so sánh, chính là hai người giống nhau như đúc a!

Nếu không phải khí chất của hai người kém nhau một trời một vực thì với dung mạo kia không ai có thể phân biệt được.

Chiến Bắc Liệt ưng mâu lập tức nheo lại, bước đến giữa điện, nhìn cũng không thèm nhìn nữ nhân kia, ánh mắt sắc nhọn đảo qua Mộ Dung Triết, trực tiếp dắt Lãnh Hạ tới chỗ ngồi, ý tứ: ừ, dẫn tức phụ về ngồi xem diễn trò, xem Mộ Dung Triết này còn có thể diễn cái gì.

Lãnh Hạ đảo qua nữ nhân kia một cái, thản nhiên cười, theo Chiến Bắc Liệt về chỗ ngồi.

Nàng ta ngay lập tức lui lại, cúi đầu xuống, bước về phía sau vài bước, tới bên cạnh Mộ Dung Triết, giống như chỉ có như vậy thì nàng ta mới cảm thấy an toàn, nhưng khi mọi người không thể thấy được tầm mắt kia, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt có hận ý vô cùng nồng đậm.

Mộ Dung Triết ra vẻ trấn an vỗ vỗ vai nữ tử kia, vừa lòng nhìn mọi người trong điện hoặc kinh ngạc, hoặc nghi hoặc, hoặc đoán, khóe mắt chứa một ý cười hả hê, vung tay áo chắp tay, cất cao giọng nói: "Hoàng Thượng..........."

"Khụ khụ khụ khụ.........." Tiêu Phượng vốn đang ăn một miếng điểm tâm, sau khi thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia liền bị nghẹn, bàn tay trắng nõn giơ lên chỉ vào nữ nhân kia rồi ho khan liên tục, làm ngắt lời Mộ Dung Triết.

Tiêu Phượng thật vất vả mới hết nghẹn được, gạt tay cung nữ đang vỗ ngực giúp nàng, trong lúc Chiến Bắc Diễn đang hô to gọi nhỏ Thai khí a! chạy xuống phía dưới, chạy quanh nữ tử kia mấy vòng rồi nhìn sang phía Lãnh Hạ xác nhận lại một lần mới ngạc nhiên nói: "Lãnh Hạ, nữ tử này giống hệt ngươi, chẳng lẽ là tỷ muội song sinh của ngươi?"

Nàng nói xong lại nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, rồi nghi hoặc nỉ non: "Không đúng a, lão nương sao lại chưa từng nghe chuyện An Bình công chúa có tỷ muội song sinh........"

Lãnh Hạ chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi thản nhiên trả lời: "Đương nhiên là ta không có tỷ muội song sinh, việc này nếu không ngại thì nên hỏi Tam Hoàng tử một chút."

Mọi người lại chuyển tầm mắt sang Mộ Dung Triết sau khi bị Tiêu Phượng hấp tấp to tiếng cắt ngang, hắn rất vừa lòng với thái độ này, tiếp tục nói những lời còn chưa nói xong: "Bản điện đương nhiên là không có Hoàng muội song sinh."

Chiến Bắc Diễn híp mắt lại, trách không được tiếng nói lúc vấn an nghe có chút quen, ngay cả thanh âm cũng giống Lãnh Hạ như đúc, hắn vuốt cằm, cười bí hiểm hỏi: "Tam Hoàng tử có ý gì?"

Mộ Dung Triết bước nhanh về phía trước, hiên ngang lẫm liệt đứng ở giữa đại điện, ngẩng cao đầu chỉ vào Lãnh Hạ, giận dữ quát: "Bởi vì nữ nhân này căn bản không phải là Hoàng muội của ta."

Những lời này có uy lực không kém một quả bom nổ tung trong đại điện, mọi người còn chưa kịp hoàn hôn sau khuôn mặt kia lại bị tin này làm chấn động, đường đường là Liệt Vương phi mà lại là kẻ giả mạo sao?

"Ồ, Tam Hoàng tử nói như thế có căn cứ gì không?" Chiến Bắc Diễn mặt không đổi sắc, cầm ly rượu, dựa lưng vào long ỷ, khẽ cong khóe mắt, rõ ràng là không có chút cảm xúc nào.

Mộ Dung Triết không biết là không nhìn ra hay cố ý không nhìn ra, hắn chỉ lo hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, chờ đợi trên mặt nàng xuất hiện biểu tình kinh hoàng lúng túng, bối rối chột dạ, những biểu hiện mà kẻ giả mạo nên có.

Nhưng đợi gần một khắc mà đối phương không hề có chút phản ứng nào, ngay cả phản ứng hoài nghi mà Chiến Bắc Liệt nên có cũng không thấy, khuôn mặt không chút thay đổi, không vui không giận.

Mộ Dung Triết cảm thấy tự tôn bị sỉ nhục, lời nói lại càng không lưu tình: "Các vị ở đây đều phi thường hiểu biết, đương nhiên biết Hoàng muội ta trên đường đến hòa thân có một nha hoàn không biết vì sao lại chết, nha hoàn kia luôn luôn chủ tớ tình thâm với nàng, tỳ nữ bên người đột nhiên mất mạng, nhưng nàng ........"

Mộ Dung Triết run rẩy chỉ thẳng ngón tay vào mặt Lãnh Hạ, một bộ dáng vô cùng đau đớn, bi bi thương thương nói: "Nàng đến thi thể cũng không thu lại! Kẻ lãnh huyết vô tình phát rồ đến thế sao có thể là Hoàng muội của ta! Hơn nữa, từ lúc đến Đại Tần làm đủ chuyện, rõ ràng là tính tình đại biến, khác hẳn với lúc ở Tây Vệ."

Không ít người sau khi nghe những lời này liền âm thầm cân nhắc trong lòng, công chúa Mộ Dung Lãnh Hạ kia là một phế vật thiên hạ đều biết, tính tình nhát gan, không tài không đức, nhưng Đại Tần Liệt Vương phi này gan dạ sáng suốt hơn người, bình tĩnh thong dong, thân thủ sắc bén, còn có đổ xúc xắc, bắn tên, đấu cầu, một loạt tài nghệ, một công chúa sống trong khuê phòng tuyệt đối không thể tinh thông.

Mộ Dung Triết thấy mọi người đã bắt đầu hoài nghi, thở dài tiếp tục câu chuyện: "Ta lúc đó cũng không suy nghĩ gì nhiều, đến tận lúc trên đường đến Đại Tần, vô tình gặp nàng trong một nhà dân, Bản điện lúc ấy cũng giống như các vị, tự hỏi sao lại có An Bình Công chúa thứ hai? Ai ngờ Hoàng muội sau khi nhìn thấy ta liền khóc lóc kể lể những chuyện của nàng, lúc đó ta mới có thể khẳng định, đây mới là Hoàng muội của ta, mà Liệt Vương phi trong thành Trường An, căn bản chính là một kẻ giả mạo."

Mộ Dung Triết vừa cầm lấy tay Mộ Dung Lãnh Hạ vừa chỉ thẳng vào mặt Lãnh Hạ, lời nói đầy chính nghĩa: "Nếu không có tỳ nữ kia trung thành, lấy mạng bảo vệ thì Hoàng muội ta đã sớm chết ở trong tay nữ nhân ác độc này!"

Chiến Bắc Liệt dần dần tản ra sát khí, bàn tay to lớn không chút do dự cầm lấy tay Lãnh Hạ, tình yêu và tín nhiệm truyền qua cùng với nhiệt độ cơ thể, kiên định và nồng đậm.

Lãnh Hạ nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, ở trong mắt hắn không tìm được chút gì gọi là nghi ngờ, thậm chí một tia không tốt cũng không có, trong lòng liền như được ánh dương sưởi ấm, quay đầu mỉm cười với hắn, không cần nói lời dư thừa nào cả.

Tiêu Phượng càng nghe càng khiếp sợ, không dám tin nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, giống như phát hiện một bảo bối hiếm có.

Lãnh Hạ cũng không yêu cầu tất cả mọi người tin tưởng nàng, cũng không để ý suy nghĩ của mọi người, nhưng Tiêu Phượng thì khác, đó là người bằng hữu duy nhất mà nàng vô cùng trân trọng ở thế giới này.

Tiêu Phượng nhìn một lúc thì cũng coi như nghiên cứu xong rồi, tay chống hông đứng lên, giống như mất hứng, bĩu môi nói: "Lãnh Hạ, may mà ngươi tới, nhìn bộ dạng nữ nhân kia, lão nương liền không có chút thích thú nào, nữ nhân kia tuy rằng có chút giống ngươi nhưng ngươi là đẹp nhất, tốt nhất, thật hay giả thì lão nương cũng mặc kệ, dù sao ta chỉ nhận định ngươi."

Lãnh Hạ cong cong khóe môi, đang định nói, thì Tiêu Phượng đã nghiêng đầu sát cạnh tai nàng, liếc trộm về phía Chiến Bắc Diễn, thì thầm: "Vậy nhà ngươi thì sao? Ngươi có về đó nữa không? Nếu về thì lúc đi nhớ gọi lão nương a, lão nương không muốn sinh đứa nhỏ, chúng ta tìm lúc nào đó trốn đi đi..........."

Người nào đó đang chìm trong ảo tưởng về chuyến chạy trốn, hoàn toàn coi như không nghe thấy những lời nghi vấn của Tam Hoàng tử.

Lãnh Hạ khóe miệng giật giật, bật cười lắc đầu, trong mắt là sự ấm áp và vui vẻ.

Đúng lúc này, thanh âm Chiến Bắc Diễn từ tốn vang lên trong điện: "Tam Hoàng tử nói vậy cũng chỉ là lời từ một phía, mọi người đều sẽ có thay đổi, Lãnh Hạ tới Đại Tần đổi được tính nhát gan ở Tây Vệ, cái này ........"

Hắn sờ sờ mũi, cười thâm thúy, híp mắt nói dối: "Có lẽ phong thủy ở Đại Tần có vẻ tốt."

Đùa sao, Lãnh Hạ đã cứu tức phụ ta một mạng, hắn không muốn tối về phải quỳ chà xát y bản, hơn nữa, nhìn thái độ của Bắc Liệt đối với nàng, phá không được, phá không được! (y bản: là một tấm gì đó, ta cũng không rõ, nhưng là để phạt kẻ có tội là Diễn ca a!)

Nói một chút, dù Lãnh Hạ là kẻ giả mạo, nhưng nàng cũng làm không ít việc cho Đại Tần, nàng là thật lòng hay giả vờ, nếu Chiến Bắc Diễn không nhìn ra được, thì cũng không thể coi là hồ ly ngàn năm.

Mộ Dung Triết sửng sốt, lập tức tràn đầy tự tin giải thích: "Hoàng Thượng, đây cũng không phải lời của một phía, cậu mợ Hoàng muội có thể làm chứng, người khác có thể nhận sai, nhưng máu mủ ruột thịt tuyệt đối không thể sai."

Dứt lời, nháy mắt ra dấu với sứ giả ở phía sau, lập tức có hai người đứng lên, bước tới giữa điện, chính là Hà Vĩnh Sinh và Hà Trương Thị.

Hai người hành lễ xong, Hà Vĩnh Sinh cung kính nói: "Hoàng Thượng, hạ thần dùng lời để thăm dò thử, muội muội thần là Hà Tú tiến cung năm bảy tuổi, phụ thân đã mất nhiều năm trước, ngày đó thần cố ý nói tiến cung năm mười hai tuổi, và nhà cửa nghèo khó nên phụ thân mới mang muội muội đưa vào cung, Liệt Vương phi lại không biết chút nào!"

Lời này chắc chắn rằng, nàng không rõ về quá khứ của Mộ Dung Lãnh Hạ, chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo.

Mộ Dung Triết chỉ vào mặt Lãnh Hạ, ánh mắt vô cùng đắc ý, biểu tình lại là bi phẫn không chịu nổi: "Ngươi còn gì để nói! To gan giám giả mạo Tây Vệ công chúa ta, có phải muốn phá hoại quân hệ giữa Đại Tần và Tây Vệ không, nếu bây giờ ngươi nói ra, ta và Hoàng Thượng, Liệt Vương gia có thể tha tội chết cho ngươi!"

Hắn chắc rằng chứng cớ vô cùng xác thực như vậy thì chỉ cần Hoàng Thượng và Liệt vương có chút nghi ngờ với nàng, hắn đều có cơ hội treo đầu dê bán thịt chó, chỉ cần bắt được nữ nhân này, thì sẽ biết được bí mật kia.

Lãnh Hạ cũng không thèm nhìn hắn, khoan thai uống trà, nàng có phải là Tây Vệ công chúa hay không bây giờ cũng không quan trọng, Mộ Dung Triết chất vấn thế này, với nàng, với Chiến Bắc Liệt, Tiêu Phượng, Chiến Bắc Diễn cũng chỉ là một vở kịch giúp vui thôi.

Nhưng nàng cảm thấy cái khăn thử mình có vấn đề, lại không đoán được vấn đề ở đâu, hôm nay Hà Vĩnh Sinh cũng không nói ra việc này. Còn có thái độ của Mộ Dung Triết, mục đích không hẳn là dồn mình vào chỗ chết, mà là ........... gây chia rẽ, khiến bọn họ nghi ngờ mình.

Mộ Dung Triết thấy Lãnh Hạ thản nhiên bình tĩnh, không có nửa phần bối rối, lại nhìn những người khác trong điện, Chiến Bắc Diễn híp mắt tựa lưng vào long ỷ, một bộ dáng không liên quan đến mình, Tiêu Phượng thì đang hi hi ha ha nói chuyện với Lãnh Hạ, Chiến Bắc Liệt thì ánh mắt chưa rời khỏi Lãnh Hạ, thực sự là không nghe thấy hắn nói cái gì.

Mộ Dung Triết nắm chặt hai đấm, cảm thấy thầm hận, nếu không thực hiện được thì phải nhét Mộ Dung Lãnh Hạ vào Liệt Vương phủ trước đã!

"Đây vốn là chuyện của hai nước, không liên quan gì đến ta nhưng .........." Đúng lúc này Hoa Thiên vẫn đang thản nhiên xem kịch đột nhiên nói: "Ta cũng hiếu kỳ, Tam Hoàng tử nói nữ tử này mới đúng là An Bình Công chúa, vậy Tam Hoàng tử muốn sao bây giờ?"

Hắn vẫy khăn tay đứng dậy, uyển chuyển yêu kiều bước đến giữa điện, kiều mỵ nhìn Chiến Bắc Liệt, khẽ cười nói: "Chẳng lẽ, công chúa thật giả đều gả cho Liệt Vương gia?"

Hoa Thiên ngoài miệng thì nói không liên quan tới hắn, nhưng ánh mắt lại đảo liên tục qua Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, ai cũng có thể nghe ra ý tứ kỳ lạ.

Mộ Dung Lãnh Hạ cắn môi lại lùi về sau mấy bước, hoàn toàn lui về phía sau Mộ Dung Triết, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dạng sợ hãi, nũng nịu kia làm mọi người đều gật đầu, nữ tử nhát gan yếu đuối này tuyệt đối là Phế vật công chúa thật, không sai!

"Ai, mỹ nhân thật là chuyện ngàn đời không đổi." Đông Phương Nhuận từ lúc Mộ Dung Lãnh Hạ vào điện không nói một lời, lại đột nhiên lên tiếng, ánh mắt dừng lại ở trên người nàng ta, ánh mắt có chút sâu xa, ôn hòa cười: "Cũng nên hỏi ý kiến của công chúa một chút."

Hắn nhấn mạnh hai chữ công chúa, nhưng Mộ Dung Lãnh Hạ nghe được hai chữ này lại không tự giác mà run rẩy, khác với sự giả vờ trước đó, ánh mắt né tránh không dám nhìn Đông Phương Nhuận, lặng lẽ nắm chặt hai tay.

Mộ Dung Triết mặc dù cảm thấy nghi hoặc, lại không nghĩ nhiều, vỗ vỗ vai nàng an ủi: "Hoàng muội đừng sợ, nói ra suy nghĩ của ngươi, chắc chắc Hoàng Thượng và mọi người sẽ trả lại công bằng cho ngươi."

Mộ Dung Lãnh Hạ cúi đầu, dùng thanh âm giống hệt Lãnh Hạ, tiếng nói giống như muỗi, nhỏ nhẹ trả lời: "Bản cung......... Bản cung......... nguyện ý!"

Nguyện ý? Hai chữ cuối này làm mọi người được một phen khó hiểu, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, nguyện ý này là nguyện ý lời đề nghị trước đó, gả cho Liệt vương a!

"Phi!" Tiêu Phượng đang thầm thì với Lãnh Hạ chợt nghe thấy những lời này, kêu to lên rồi đứng phắt dậy, hạnh mâu hung hăng trừng Mộ Dung Lãnh Hạ cao giọng nói: "Ngươi cũng thật biết nghĩ, ngươi nguyện ý, nhưng Bắc Liệt có Lãnh Hạ, còn cần ngươi nguyện ý sao?"

Mộ Dung Triết sắc mặt xanh mét, trong lòng chửi ầm lên Đại Tần Hoàng hậu không có lễ nghi, oán hận phất tay áo một cái, cao giọng nói: "Hoàng hậu nói vậy là sai rồi, Hoàng muội cành vàng lá ngọc, sao có thể đánh đồng cùng với nữ nhân kia."

"Không sai!" Tiêu Phượng còn chưa nói, một thanh âm trầm thấp đã vang lên trước.

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, tới giờ hai đương sự còn chưa phát biểu, giống như hai khán giả đang xem kịch vậy.

"Đánh đồng với Vương phi của bổn vương..........." Chiến Bắc Liệt đứng lên, khoanh tay lại nhìn Mộ Dung Triết, trong ưng mâu lan tràn lãnh ý, khẽ nhếch khóe môi, rồi lạnh giọng cười nhạo một tiếng: "Nàng xứng sao?"

Thời điểm Chiến Bắc Liệt nói lời này, một phần ánh mắt cũng chưa cho Mộ Dung Lãnh Hạ một chút nào, sát khí hung ác dày đặc tỏa ra bao vây Mộ Dung Triết, làm hắn không thở nổi, mồ hôi chảy ra như tắm.

Đại Tần Chiến thần lạnh lùng cười, ôn nhu dắt tay Lãnh Hạ, thẳng bước đi ra ngoài, kịch cũng xem xong rồi, trời cũng không còn sớm nữa, tức phụ hẳn là đã mệt nhọc.

Tiêu Phượng ở phía sau nhìn thấy bóng dáng hai người, quơ quơ tay hoan hô một tiếng: "Bắc Liệt, hảo dạng!"

Còn mọi người trong điện thì mỗi người một tâm tư khác nhau, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hai người, ý tứ sâu xa.

==

Ngoài đại điện, Chung Thương và Cuồng Phong Lôi Minh hầu ở trước xe ngựa, đang thảo luận chuyện xảy ra trong điện.

Cuồng Phong với khuôn mặt cương nghị có vẻ nghi ngờ: "Trên thế giới lại có hai người giống nhau như đúc sao?"

Chung Thương lắc lắc đầu: "Hẳn là thuật dịch dung."

Lôi Minh bĩu môi, lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Cuồng Phong đầy khinh bỉ: "Làm sao có thể giống nhau như đúc, Tiểu Vương phi đẹp hơn!"

Nói đến đây, Cuồng Phong liên tục gật đầu: "Đương nhiên, thần tượng tuyệt đối là độc nhất vô nhị!"

Ba người vừa thấy Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đi ra nhất thời một bộ dáng như trẻ nhỏ tò mò, ánh mắt chăm chú nhìn Lãnh Hạ, sau đó lại gật gật đầu, quả nhiên là thần tượng đẹp hơn!

Nhưng Tiểu Vương phi có phải là Tây Vệ hòa thân công chúa không?

Lãnh Hạ trực tiếp không nhìn ba người kia, vén rèm bước lên xe ngựa, Chiến Bắc Liệt nhất thời bị ba ánh mắt chuyên chú kia làm nổi lên tính tính cảnh giác, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

Ba người nhìn trời, Vương gia, chúng ta không hề có ý muốn đoạt thần tượng a.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường, Lãnh Hạ nói ra phỏng đoán của mình: "Hành động của Mộ Dung Triết hôm nay rất bất thường, không chỉ muốn đuổi một công chúa không thể khống chế là ta đi, mà còn ......"

Chiến Bắc Liệt dựa lưng vào phía sau, gật đầu nói tiếp: "Muốn chia rẽ quan hệ của chúng ta."

Lãnh Hạ nghiêm túc nhìn hắn, thong thả nói: "Ta là Mộ Dung Lãnh Hạ."

Mẫu sư tử đang giải thích cho hắn! Chiến Bắc Liệt chậm rãi cong khóe môi lên, kéo tay nàng nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Ngươi đã nói, ngươi là cũng không không phải."

Vấn đề này hắn cũng không muốn theo đuổi đến cùng, hắn đã có chút đoán với thân phận của nàng, tuy rằng có chút khó tin, hắn đang đợi, đợi Lãnh Hạ hoàn toàn mở rộng cửa lòng, hoàn toàn đón nhận hắn, nàng sẽ tự nói chuyện này cho hắn.

Chiến Bắc Liệt thanh âm ẩn chứa sự thấu hiểu mọi chuyện, nắm chắc mọi thứ: "Yên lặng xem biến trước."

Lãnh Hạ nghiêng người cười cười, trêu chọc nói: "Không bằng nhận lấy nữ nhân kia, mỹ nhân giống nhau như đúc, Chiến thần thật có phúc khí."

Chiến Bắc Liệt nhất thời đen mặt, mẫu sư tử này, một chút dấm chua cũng không ăn!

Hắn vừa vô cùng vui mừng vì Lãnh Hạ tin tưởng hắn, lại vừa cảm thấy tâm trạng không tốt vì Lãnh Hạ thấy không sao cả, từ khi thích Lãnh Hạ tới giờ, lòng hắn ngày càng nhỏ.

Chiến Bắc Liệt không để tâm tới giọng điệu trêu tức của Lãnh Hạ, cười nhạo một tiếng: "Giống nhau như đúc? Cũng chỉ là một kẻ giả mạo thôi."

Nhìn thấy nhìn bộ dáng hắn đang khó chịu liền cảm thấy thú vị, phượng mâu mị lên: "Nếu thật sự giống nhau như đúc thì sẽ nhận lấy?"

Người nào đó nghiến răng tức giận, nhưng trong giây lát đột nhiên ưng mâu sáng ngời, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, chẳng lẽ là mẫu sư tử ghen nên mới cố tình công kích hắn sao?

Đại Tần Chiến thần vạn phần kinh hỉ, hạnh phúc, kiêu ngạo, hắn run rẩy kề sát tai Lãnh Hạ hỏi thử: "Ngươi ......... đang ...... ghen?"

Lãnh Hạ cười giễu một tiếng, mặc kệ hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đùa sao, sát thủ chi vương kiên quyết không thừa nhận là mình đang ghen!

==

Trở lại Liệt Vương phủ, Lãnh Hạ vô cùng xem thường kẻ có hành động nhắm mắt theo đuôi, thập phần tự giác, bước vào phòng ngủ của mình - Chiến Bắc Liệt.

Chiến Bắc Liệt trực tiếp không để ý cái nhìn xem thường ẩn chứa các loại cảm xúc phản đối, đi thẳng đến bên cạnh giường, nhếch miệng cười với nàng, ngồi xuống, lại nhếch miệng cười, lui vào trong giường, vẫn nhếch miệng cười, cởi giày.

Lãnh Hạ thản nhiên khoanh tay, cũng không nói lời nào, nhìn Đại Tần Chiến thần cởi giày, cởi tất, cởi ngoại bào, chỉ còn mặc trên người một lớp áo lót mỏng, nhấc chăn lên, chui vào, nằm xuống, sau đó, đôi mắt đen nhánh kia lại bày ra một bộ dạng cún con đi lạc.

Lãnh Hạ từng bước từng bước đi tới giường, mỗi bước đều như giẫm vào lòng Chiến Bắc Liệt, tim cũng sắp nhảy ra rồi.

Biểu hiện của hắn vừa rồi rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương, sợ mẫu sư tử phi ra một ám tiễn, sau đó hét lớn bảo hắn cút đi.

Lãnh Hạ đi đến bên giường, bĩu môi, cũng giống như Chiến Bắc Liệt vừa nãy, cũng cởi ngoại bào rồi nằm lên giường, nhắm mắt ngủ.

Chiến Bắc Liệt hút vào một ngụm lãnh khí, hắn làm như vậy cũng giống như mọi ngày thôi, muốn được hoàn thành nguyện vọng nho nhỏ một lần, nhưng cũng biết chỉ là nguyện vọng thôi, hắn chưa từng nghĩ mẫu sư tử sẽ đồng ý cho hắn ở lại.

Cánh tay vung lên, một cỗ nội lực làm tắt nến, phụt một tiếng, trong phòng tối đen.

Trong bóng đêm, hàm chiếc răng trắng sáng cực kỳ nổi bật, Chiến Bắc Liệt vui đến miệng cũng không thể ngậm nữa, toàn thân đều lâng lâng hạnh phúc, vui sướng cảm thụ hạnh phúc được nằm cạnh Lãnh Hạ, đây là tức phụ của lão tử!

Đương nhiên, những cái khác hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, vạn phần không dám làm gì cả, hắn thật cẩn thận vươn tay, ôm lấy thắt lưng Lãnh Hạ, một tay khác đi tìm tay nàng, nắm lấy rồi thỏa mản nhắm mắt ngủ.

Khóe môi chậm rãi gợi lên một độ cong thoải mái, Lãnh Hạ cảm thụ được độ ấm của người bên cạnh, cũng dần dần ngủ.

Gió nhẹ lướt qua, làm rèm cửa bay bay trong gió, ánh trăng mát lạnh, trong phòng ấm áp........

==

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Hạ đang trong vòng tay của Chiến Bắc Liệt, mở mắt.

Người bên cạnh tư thế ngủ cực kỳ cẩn thận, vẫn duy trì tư thế ngủ từ đêm qua, một tay ôm thắt lưng của nàng, một tay nắm tay nàng, khóe môi vẫn cong, ẩn chứa vài phần ý cười thỏa mãn.

Lãnh Hạ lòng lại có vài phần run rẩy, người này từ lúc ở cạnh mình vẫn luôn thật cẩn thận, cũng không dám làm điều gì quá phận, hôm qua chỉ là ngủ cùng giường mà khiến hắn vui như vậy.

Lãnh Hạ khe khẽ thở dài, tay bị Chiến Bắc Liệt nắm chặt, cũng không dậy chạy bộ mà nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Trên giường, Chiến Bắc Liệt chậm rãi mở mắt ra, trong ưng mâu là vui mừng không thể kiềm hãm, dòng tình yêu cứ thế chảy xuôi dòng, miệng ngoác tới tận mang tai, tiếp tục ngủ, ôm tức phụ ngủ.

Bên ngoài Thanh Hoan Uyển, Cuồng Phong nghi hoặc nhìn sắc trời, nói: "Sao hôm nay đã muộn thế này rồi mà Tiểu Vương phi còn chưa chạy bộ?"

Lôi Minh nắm chặt hai tay, trong mắt tràn đầy lệ nóng, cảm thán nói: "Đây là sức mạnh của tình yêu!"

Cuồng Phong vò đầu, khó hiểu hỏi: "Sức.........sức mạnh......... gì?"

Lôi Minh khinh thường liếc mắt nhìn hắn, tên ngốc này, chỉ có Thiểm Điện mới có thể hiểu ta!

Cuồng Phong cũng nhìn hắn đầy khinh thường, bĩu môi, vậy sao ngươi luôn đập đầu hắn!

==

Lúc Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ dậy đã gần trưa rồi, hai người trước đó đều tỉnh vài lần nhưng đều vì không muốn quấy rầy đối phương mà tiếp tục ngủ.

Chiến Bắc Liệt thân là Đại Tần Chiến thần, tất nhiên không thể dậy muộn như thế, mỗi ngày đều có vô số việc chờ hắn xử lý, đâu có được nhàn nhã phút nào.

Lãnh Hạ đời trước là sát thủ chi vương, cũng sẽ không để mình chìm sâu vào giấc ngủ như thế, mỗi ngày đều dậy từ sớm để thực hiện các dạng huấn luyện khác nhau, chỉ có giữ gìn được trạng thái tốt thì mới có thể bảo vệ mạng của mình.

Từ bên ngoài truyền đến thanh âm bước chân, Chu Phúc đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, ngài dậy rồi chứ?"

Nghe được thanh âm Chiến Bắc Liệt, trong đầu hắn suy nghĩ rất lâu mà không biết nên dùng từ nào để xưng hô với nữ nhân kia, đành phải nói: "Tây Vệ công chúa giả kia ......... tới chơi."

Hoàng cung từ trước đến nay là nơi không thể giấu được bí mật, mỗi ngày trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, thì sáng sớm ngày thứ hai chắc chắn sẽ thành đề tài bàn tán trong trà lâu, tửu quán. Chuyện nghiêm trọng như thế xảy ra đêm qua, sáng nay đã truyện khắp thành.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng thời nhíu nhíu mày, hỏi: "Một người?"

"Dạ, nha hoàn và xa phu đều bị giữ lại ở ngoài, nàng vào một mình." Chu Phúc bĩu môi, nữ nhân kia đúng là giống Tiểu Vương phi như đúc, lúc tháo khăn che mặt xuống làm hắn sợ chết khiếp. Tiểu Vương phi không phải là Tây Vệ công chúa? Hắn cũng không nghĩ gì về cái vấn đề này, dù sao Tiểu Vương phi là Tiểu Vương phi!

Thế sự thật khó lường, nếu nữ nhân kia một mực chắc chắn mình mới là công chúa thật, thì đương nhiên muốn bồi dưỡng tình cảm với hôn phu, nhưng nàng có phải thật không thì trong lòng rất rõ, lại còn dám đơn thương độc mã chạy đến Liệt Vương phủ, không thể không nói là gan dạ sáng suốt hơn người.

Lãnh Hạ nhẹ nhàng cong khóe miệng, cười nói: "Ừ, ta đi gặp nàng."

Nói xong liền đứng dậy, vừa đứng lên được chút đã ngã xuống, xoa xoa cánh tay cực kỳ xem thường, hôm qua ngủ đến tận giờ mà không đổi tư thế!

Chiến Bắc Liệt mắt nhìn khắp nơi, thấy Lãnh Hạ không thoải mái, rồi ngã xuống, hắn kéo Lãnh Hạ vào lòng, ánh mắt vô cùng chân thành, một bộ dáng tuyệt thế hảo trượng phu, trịnh trọng nói: "Cánh tay nương tử đau, vi phu giúp ngươi xoa bóp!"

Nói xong, liền nắm lấy tay Lãnh Hạ bắt đầu xoa bóp, lực đạo kia không nhẹ không nặng, ánh mắt kia vạn phần hạnh phúc.

Lãnh Hạ xoay người xem thường, đẩy hai tay đang lợi dụng cơ hội của hắn ra, trong ánh mắt vô cùng ai oán của Đại Tần Chiến thần, đứng dậy, thay quần áo.

Chiến Bắc Liệt trở về phòng ngủ của hắn, rửa mặt thay quần áo, còn Lãnh Hạ một mình tới khách điện.

Trong điện, một nữ tử mảnh mai đang ngồi uống trà, thích ý thưởng thức bài trí trong Liệt Vương phủ, nghe được thanh âm, nàng chậm rãi quay đầu lại, trên khuôn mặt giống hệt Lãnh Hạ có một nụ cười đầy ngại ngùng.

Lãnh Hạ khó chịu áp chế cảm giác nổi gai ốc trên người, nhìn thấy bộ dáng mình như thế, thật sự là một cảm giác quỷ dị.

Mộ Dung Lãnh Hạ nhìn thấy nàng tới một mình, sự ngại ngùng trên mặt nhất thời thu lại, trong mắt chuyển sang một loại cảm xúc phức tạp giống như hận thù, công phu biến sắc mặt thật sự không phải là người thường.

Lãnh Hạ không chút bất ngờ, hôm qua đã thấy biểu hiện của nàng ở đại điện, liền đoán được nàng cố ý diễn trò, diễn tốt như vậy sao có thể là người hiền lành.

Lãnh Hạ có trực giác nữ nhân này nàng đã từng tiếp xúc, khuôn mặt này chắc là dịch dung, nhưng trong mắt nàng ta lại cho mình một cảm giác như đã từng quen biết.

Lãnh Hạ nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn từ đó tìm được vài manh mối, Mộ Dung Lãnh Hạ nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong mắt, cánh tay bưng chén trà run nhè nhẹ.

Lãnh Hạ vẫn ngồi trên ghế chủ tọa, cũng không nói gì, thu lại ánh mắt lạnh lẽo, không khí trong điện nhất thời cực kỳ quỷ dị.

Mộ Dung Lãnh Hạ trong ánh mắt lãnh liệt bức người dần dần bắt đầu có chút nôn nóng, nàng đặt chén trà trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng hít vào một hơi, chuyển hướng Lãnh Hạ, dùng tiếng nói hoàn toàn giống Lãnh Hạ, nói trước: "Bản cung........."

Mới nói được hai chữ, đã bị cái nhếch miệng đầy châm chọc của Lãnh Hạ ngắt lời, Mộ Dung Lãnh Hạ gắt gao nắm chặt hai tay, lại là biểu tình này, vĩnh viễn là một bộ dạng cao cao tại thượng, giống như ở dưới chân nàng, những người khác đều là con kiến.

Mộ Dung Lãnh Hạ áp chế sự xấu hổ, giận dữ và chua xót trong lòng, lúc này chỉ có hai người, nàng cũng không cần phải giả vờ, tiếp tục nói: "Hôm nay bản cung tới gặp Liệt Vương gia."

Lãnh Hạ cảm thấy thú vị, nàng nhíu nhíu mày liễu, khẽ cười, hỏi: "Chúng ta biết nhau?"

Mộ Dung Lãnh Hạ ngón tay khẽ run rẩy, trốn tránh việc này: "Bản cung vẫn luôn ở Tây Vệ, sao có thể quen biết loại người như ngươi."

"Loại người như ta.........." Lãnh Hạ khóe môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng nỉ non một lần: "Cứ như ngươi thực sự biết ta là loại người nào........"

Những lời này nói cực kỳ khẽ, lại giống như thở dài, Mộ Dung Lãnh Hạ Ngẩng đầu, ánh mắt có vài phần bối rối nhìn nàng, trong sự mờ mịt đó hình như có một dòng nước ngầm đang nhẹ nhàng bắt đầu khởi động, nàng bỗng giật mình tỉnh lại, chớp chớp mắt che dấu cảm xúc, kiên quyết phủ nhận: "Ý của bản cung là, ngươi là loại người ti tiện."

Lãnh Hạ mỉm cười, thanh âm lạnh nhạt nói: "Mặt của ngươi là của ta là của ta, thanh âm là của ta, tên cũng là của ta, một kẻ không là gì, lấy thân phận của ta.........."

Mỗi một câu của Lãnh Hạ đều làm mặt Mộ Dung Lãnh Hạ thêm trắng bệch, đột nhiên nàng oán hận trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, nghiến răng nói: "Ai cũng có thể nói những lời này, chỉ có ngươi là không được!"

Lãnh Hạ chắc chắc nói: "Ngươi hận ta."

Mộ Dung Lãnh Hạ lạnh lùng cười nhạo vài tiếng, trong tiếng cười có vài phần tự giễu, vừa giống như oán hận Lãnh Hạ, lại vừa giống như thương xót chính mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải! Ta hận ngươi! Ta muốn cướp đi mọi thứ của ngươi, thân phận của ngươi, vinh hoa của ngươi, nam nhân của ngươi, chỉ cần có thể khiến ngươi không thoải mái, ta vô cùng vui sướng."

Ánh mắt của nàng giống như những lưỡi dao nhọn bắn về phía Lãnh Hạ, nhưng trong ánh mắt kia, Lãnh Hạ không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, mà nàng cảm thấy là ..................

Ái mộ!


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Độc Sủng Cuồng Phi, truyện Độc Sủng Cuồng Phi, đọc truyện Độc Sủng Cuồng Phi, Độc Sủng Cuồng Phi full, Độc Sủng Cuồng Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top