Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ???

Chương 17: 17


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ???

Editor: Anne

Sau khi ăn tối, chiến đội GG sẽ có thời gian hai tiếng nghỉ ngơi, Hoa Bán Sơ ăn cơm hơi chậm, lúc cậu ăn xong đi khỏi phòng ăn chỉ còn Huấn luyện viên Văn Hạo Du và nhà phân tích số liệu Tứ Nguyệt. Văn Hạo Du không phải là một người có tính cách thân thiện nhưng vì muốn nhanh quen với đội viên nên chủ động hỏi Hoa Bán Sơ đang đi ra: “Ăn xong rồi à?”

Hoa Bán Sơ gật đầu với Chủ Công, nói một câu ăn xong rồi một cách lịch sự nhưng xa cách, sau đó một mình rời đi.

Tứ Nguyệt đang xem thi đấu ngẩng đầu lên nói thẳng với Văn Hạo DU, “Tôi cảm thấy cậu ấy hình như không thích anh lắm.”

Văn Hạo Du vừa ăn rau vừa đáp, “Chơi game chứ không phải yêu đương, không cần thích nhau làm gì.”

Tứ Nguyệt: “Tôi cảm thấy câu nói này từ miệng của anh cực kỳ không thuyết phục.”

Văn Hạo Du:…..

Văn Hạo Du: “Nguyệt tẩu*, anh thay đổi.”

Hoa Bán Sơ đi trên hành lang chiến đội, không biết rằng sau khi cậu rời đi huấn luyện viên trưởng và chuyên gia phân tích số liệu của chiến đội đang cãi nhau vì mình. Hoa Bán Sơ vừa đi vừa xem điện thoại, lúc đi đến khúc cua suýt nữa va vào tuyển thủ Jungle Đại Thánh.

Đại Thánh thấy Hoa Bán Sơ, đưa tay muốn kéo cậu lại ngay nhưng Hoa Bán Sơ không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, cậu lùi một bước theo phản xạ, trực tiếp tránh được bàn tay đang vươn ra của Đại Thánh.

Đại Thánh có tính cách thoải mái, không để ý hành động của Hoa Bán Sơ, anh ta thu tay lại nói, “Baba, đi gặp Tiểu Tiểu Kiều với tôi đi.”

Hoa Bán Sơ không hiểu lắm: “Tiểu Tiểu Kiều làm sao vậy?”

Đại Thánh: “Cậu ta ngồi xích đu trong sân một mình!”

Hoa Bán Sơ: ……

Đại Thánh nhìn Hoa Bán Sơ, Hoa Bán Sơ nhìn Đại Thánh, dù cảm xúc trong đôi mắt của Hoa Bán Sơ rất mờ nhạt nhưng Đại Thánh vẫn thấy cậu coi mình là một kẻ thiểu năng trí tuệ, anh ta mở miệng giải thích, “Đó không phải là cái xích đu bình thường đâu, đó là xích đu đặc biệt chỉ dành cho người tự kỉ thôi!”

Hoa Bán Sơ im lặng định né Đại Thánh nhưng bị anh ta đi sang ngang chặn lại tiếp lần thứ hai.

Hoa Bán Sơ: “Anh ấy ngồi trên xích đu thì anh đi an ủi luôn đi sao lại tìm tôi làm gì cơ chứ.”

Đại Thánh nhắc lại, “Chiều nay cậu nói muốn chuyển qua chơi ADC, cậu bảo vì lâu chưa chơi AD nên muốn tìm cảm giác, cậu mời Tiểu Tiểu Kiều chơi chung. Các cậu chơi đôi mấy trận sau đó cậu ta bắt đầu tự kỉ, cậu không nghĩ rằng mình phải chịu trách nhiệm vì việc này à?”

Hoa Bán Sơ nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc, cậu và Tiểu Tiểu Kiều đúng là đã chơi game cùng nhau mà hai người khi chơi không nói chuyện nhiều cũng không có tranh chấp, thậm chí tỉ  thắng rất cao. Chơi xong Tiểu Tiểu Kiều còn chủ động gọi cậu cùng đi ăn cơm, không có gì giống bị tự kỉ vì chơi game cùng cậu.

Hoa Bán Sơ nghi ngờ nhìn Đại Thánh, Đại Thánh nói, “Không hỏi lý do nữa, chúng ta đi xem một chút thôi.”

Đại Thánh đã nói đến thế rồi, Hoa Bán Sơ cũng không thể không quan tâm được. Cậu được Đại Thánh dẫn đi một đường vòng ra trước đại sảnh, Đại Thánh ngồi xổm dưới cửa sổ một cách hèn mọn chỉ lộ ra một đôi mắt để nhìn ra ngoài. Đại Thánh nhìn Tiểu Tiểu Kiều đang ngồi trên xích đu mà khoa tay múa chân với Hoa Bán Sơ, ý tứ là muốn cậu ngồi xổm cùng mình.

Hoa Bán Sơ không còn được gì đành phối hợp cùng ngồi xuống, bọn họ chỉ lộ nửa cái đầu cùng nhìn về phía Tiểu Tiểu Kiều.

Hoa Bán Sơ mở miệng hỏi, “Giờ chúng ta phải làm gì?”

Đại Thánh trầm giọng nói, “Nhìn Tiểu Tiểu Kiều thôi.”

Hoa Bán Sơ: “Cứ nhìn như vậy?”

Đại Thánh: “Không thì làm gì?”

Hoa Bán Sơ: …..

Hoa Bán Sơ bỗng dưng thấy rất hối hận, hối hận vì tự dưng lại tin lời Đại Thánh.

Đại Thánh trông không thông minh lắm, Hoa Bán Sơ đang do dự không biết có nên ra ngoài hỏi Tiểu Tiểu Kiều làm sao không, đúng lúc đó có một thanh niên rất đẹp trai đi vào trong sân. Người thanh niên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Tiểu Kiều, hơi sửng sốt sau đó đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Tiểu Kiều, cười chút rồi ngồi xuống một cái xích đu khác.

Đại Thánh kinh ngạc nói, “Tiểu Kiều đội, sao anh ấy lại ở đây nhỉ?”

Hoa Bán Sơ biết “Tiểu Kiều đội” được Đại Thánh nhắc, anh ta là cựu đội trưởng của chiến đội GG, ID tuyển thủ là Tiểu Kiều, Tiểu Tiểu Kiều vì thích Tiểu Kiều nên mới lấy ID bản thân như vậy.

Hoa Bán Sơ đã theo dõi rất nhiều trận đấu của chiến đội GG, khi đó huấn luyện viên trưởng Văn Hạo Du vẫn là tuyển thủ ADC, Tiểu Kiều là Support của anh, hai người là bộ đôi đường Bot số một thế giới hồi đó.

LPL từng bị chế giễu vì năm năm không có một chức vô địch, năm nào cũng bị nói chỉ trong top 8 nhưng năm đó chiến đội GG khi còn non trẻ, cả năm tuyển thủ không được coi trọng ở chung kia chỉ dùng hai năm đã đạt được ước nguyện ấp ủ sáu năm chưa thành hiện thực của các tiền bối.

Mùa S8 năm đó, từ MSI thế giới đến RR liên lục địa, từ Á quân Thế Vận Hội đến Chung kết toàn cầu S8, tất cả các cup của đè bị chiến đội GG mang về toàn bộ, năm đó cũng là năm đầu tiên của giới Thể thao điện tử Trung Quốc.

Năm đó chiến đội GG được gọi là chiến đội Vũ trụ, là anh hùng của toàn giới điện cạnh nhưng ánh mắt của Hoa Bán Sơ nhìn Tiểu Kiều khá lạnh lùng.

Đại Thánh nghiêng đầu nhìn Hoa Bán Sơ, đúng lúc thấy được vẻ mặt thay đổi của cậu.

Đại Thánh hơi do dự nhưng vẫn hỏi: “Hoa Bán Sơ, có phải cậu không thích huấn luyện viên của chúng ta với Tiểu Kiều đội đúng không, ánh mắt của cậu nhìn chúng tôi cũng có tình cảm nhưng tôi cảm thấy lúc cậu nhìn họ tình cảm càng dao động hơn.”

Hoa Bán Sơ đã từng rất thích Chủ Công và Tiểu Kiều, cậu theo dõi mỗi trận đấu của họ, thường đến sân thi đấu để cổ vũ nhưng từ sau khi hai người đạt được quán quân rồi giải nghệ, Hoa Bán Sơ đột nhiên thấy rất thất vọng. Bọn họ còn rất trẻ, bọn họ có thể thi đấu thêm mấy năm nữa, lúc cầm được giả vô địch thế giới liền giải nghệ sẽ trở thành kẻ mạnh vĩnh viễn trong lịch sử LPL nhưng Hoa Bán Sơ cảm thấy đó không phải tinh thần thi đấu chân chính.

Đại Thánh vẫn đang nhìn Hoa Bán Sơ, Hoa Bán Sơ nói một cách đơn giản, “Sau khi đoạt giải Quán quân liền giải nghệ, không kể lý do gì cũng quá xảo quyệt, rõ ràng ít nhất một người còn thi đấu được.”

Đại Thánh nghe rõ ý tứ của Hoa Bán Sơ, hiếm khi nghiêm túc mà nói, “Không phải như cậu nghĩ, thời gian trước tôi từng ở đội huấn luyện thiếu niên Tô Châu, Chủ Công là huấn luyện viên của tôi, Tiểu Kiều đội cũng hay ghé qua. Hai người họ thật sự yêu thích thể thao điện tử và ngành công nghiệp điện cạnh này, hai người họ không phải giải nghệ để bảo vệ tên tuổi vô địch thế giới đâu.”

Hoa Bán Sơ liếc nhìn Kiều Mộc ngoài cửa sổ, không nói gì thêm, cậu cảm thấy Đại Thánh đang sùng bái mù quáng nhưng cậu không muốn cùng người ta tranh luận.

Hoa Bán Sơ không nói lời nào, Đại Thánh ngẫm nghĩ kỹ mới phát hiện ra* hỏi: “Ít nhất một người có thể đánh nghĩa là sao, ai không thể đánh?”

Hoa Bán Sơ: “Tôi đang nói nhảm* thôi.”

Đại Thánh: …

Đại Thánh nhìn chằm chằm Hoa Bán Sơ một lúc, hắn thật sự không nhìn ra được manh mối cảm xúc nào trên khuôn mặt Hoa Bán Sơ. Đại Thánh không suy nghĩ sâu xa về lời nói của Hoa Bán Sơ nữa, anh ta liếc mắt nhìn Tiểu Kiều đội và Tiểu Tiểu Kiều rồi  nói với Hoa Bán Sơ,:”Đi thôi baba, Tiểu Kiều đội đã đến đây, Tiểu Tiểu Kiều nhìn thấy anh ấy sẽ hết tự kỉ thôi, sức mạnh với thần tượng hủy diệt trời đất, dũng mãnh vô địch.”

Hoa Bán Sơ: …

Hoa Bán Sơ và Đại Thánh cùng đi tới phòng huấn luyện, cậu vừa đi vừa nói chuyện, “Anh có thể đừng gọi tôi là baba không.”

Đại Thánh nhìn Hoa Bán Sơ nói một cách rất ngay thẳng: “Chỉ có ‘baba’ mới bày tỏ sự kính trọng và ngưỡng mộ của tôi đối với cậu, chủ yếu nếu không gọi ‘baba’ thì tôi gọi cậu là gì, gọi tên đầy đủ quá thô.”

Hoa Bán Sơ suy nghĩ chút rồi nói, “Tuyển thủ chiến đội BJ đều gọi tôi là Tiểu Sơ.”

Đại Thánh mang dáng vẻ được sủng ái mà lo sợ*, “Ý của cậu là tôi cũng được gọi thế sao? Tôi cũng có thể gọi cậu bằng xưng hô thân mật Tiểu Sơ à? Thế có nghĩa là quan hệ chúng ta có một bước tiến lớn rồi đúng không? Thế cho tôi hỏi mấy vấn đề tôi thắc mắc bấy lâu được không?”

Hoa Bán Sơ không để ý mấy câu hỏi phía trước của Đại Thánh, chỉ hỏi lại câu cuối, “Anh muốn hỏi vấn đề gì?”

Đại Thánh tò mò hỏi: “Tôi muốn hỏi, có thật sự vì em gái cậu thích nên cậu mới đặt ID là Cinderella không? Còn những vị tướng nào mà cậu không chơi? Mọi người đồn cậu và ADC mạnh nhất thế giới solo 50:50 có đúng không? Năm đó rốt cuộc tại sao mẹ cậu lại thích bố cậu? Thập Lục nói hồi còn trẻ anh ấy gầy có phải sự thật hay không? Chủ tịch Liên Minh có nhìn cậu bằng ánh mắt khác không? Cậu vì gần nhà nên mới đến chiến đội chúng ta à? Cậu thật sự có điểm thi đại học thấp đến nỗi bố cậu nhìn phải im lặng, mẹ cậu nhìn phải rơi nước mắt à?”

Hoa Bán Sơ dừng bước, cậu nhìn về phía ánh mắt tràn đầy ánh sáng ham học hỏi của Đại Thánh, bình luận đúng trọng tâm, “Anh có chút phiền phức.”

Đại Thánh oan ức bĩu môi, Hoa Bán Sơ lại mở miệng nói, “Đi thôi.”

Hoa Bán Sơ nói xong đi tiếp về phía phòng huấn luyện, Đại Thánh vẫn đi theo bên cạnh Hoa Bán Sơ, vẫn không ngậm được miệng: “Tuy tôi hỏi cậu nhiều vấn đề như vậy mà cậu vẫn không chịu trả lời tôi nhưng tôi có thể nói cho cậu một bí mật.”

Hoa Bán Sơ: “Không muốn nghe.”

Đại Thánh: …

Đại Thánh kiên trì muốn nói bí mật của bản thân, “Cậu sẽ muốn nghe, việc này liên quan đến Đường Top mới của chiến đội chúng ta, cậu thấy huấn luyện viên và Tứ Nguyệt vội vàng tìm kiếm ADC mỗi ngày, bọn họ không đi tìm người đi Top, cậu không thấy tò mò à?”

Hoa Bán Sơ trả lời, “Đội hai của các anh, nữ tuyển thủ Bạch Lộ, em gái ruột của Mid và Jungle chiến đội vô địch thế giới GG. Cô ấy, anh và cả Tiểu Tiểu Kiều đều được Văn Hạo Du huấn luyện, từ nhỏ đã ở đội hai chiến đội GG, hai người các anh đều đã chuyển lên đội một. Cô ấy chơi tốt nhưng không phải tuyển thủ hàng đầu, giải thi đấu mùa Hạ càng chơi càng tốt, lần này chiến đội không mua Top thì chắc chắn cô ấy sẽ được đưa lên đội một.”

Đại Thánh nhìn Hoa Bán Sơ mới một vẻ mặt phức tạp, không thể giải thích gì thêm nhìn Hoa Bán Sơ nhưng Hoa Bán Sơ cũng không phải người nói nhiều, cậu đi thẳng vào phòng huấn luyện ngồi xuống chỗ của mình không nói gì thêm. Thật ra cậu mới chỉ nghe nhóm tuyển thủ đội hai của bố mình thảo luận về Bạch Lộ, rốt cuộc toàn giới thể thao điện tử cũng chỉ có một tuyển thủ nữ như vậy thôi, đương nhiên sẽ được chú ý hơn một chút.

Hoa Bán Sơ vốn nghĩ rằng việc về Bạch Lộ đã kết thúc, nhưng không ngờ Đại Thánh lại ngồi trên ghế E-sports của anh ta mà uốn éo một hồi vẫn không nhìn được hỏi: “Tiểu Sơ, sao cậu hiểu rõ Top của chúng ta thế, cậu muốn làm em rể Đại Bạch và Nhị Bạch à?”

Úy Lam đang dựa vào ghế sung sướng nhẹ nhàng uống trà, anh nghe thấy câu hỏi của Đại Thánh bị dọa đến nỗi phun hết nước trà ra. Úy Lam vừa trừng mắt với Đại Thánh vừa rút khăn giấy đi lau quần áo, đúng lúc này Hoa Bán Sơ nói một cách bình tĩnh: “Không phải, tôi thích đàn ông.”

Hoa Bán Sơ nói xong, Đại Thánh mới uống một hớp nước cũng phun ngay, nhưng anh ta không phun nước lên người mình mà phun lên người Úy Lam đang ngồi bên cạnh.

Hoa Bán Sơ bình tĩnh tiếp tục nói, “Chỉ đùa chút thôi, đừng kích động.”

Úy Lam:???

Úy Lam: “Sao tôi thấy cảnh này quen quen nhỉ?”

Đại Thánh: …

Tương Ngôn ngồi trong góc cắn hạt dưa nhìn ba người, hắn không nói câu nào nhưng vừa cắn lại vừa vui vẻ.

———————————————

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ???, truyện Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ???, đọc truyện Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ???, Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ??? full, Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ??? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top