Dòng Máu Thợ Rèn

Chương 2: Định mệnh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dòng Máu Thợ Rèn

Khi cậu bé tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời mềm mại từ khung cửa sổ soi sáng căn phòng nhỏ. Cậu nhóc mở mắt chậm rãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào không gian xung quanh với sự lạ lẫm và thận trọng. Vẻ mặt của cậu tràn đầy nỗi lo lắng và sự ngạc nhiên. Cậu nhấc người dậy từ chiếc giường gỗ cũ, cảm thấy cơ thể đau nhức và mệt mỏi.

Hình dáng của cậu là một hình bóng yếu đuối, nhưng đôi mắt tỏa ra một sự kiên định. Cậu tự hỏi nơi này là đâu và tại sao mình lại ở đây. Cảm xúc của cậu xen lẫn giữa sự lo lắng và hi vọng. Cậu vẫn cảm thấy bất an, nhưng cũng đầy lòng biết ơn với người đã cứu mạng mình.

Với thái độ cảnh giác nhưng đầy lòng tin, cậu bé vươn dậy và bước ra khỏi căn phòng. Đó là một buổi bình minh đầy sức sống. Cậu ta quay đầu lại thì thấy đây là một căn nhà gỗ giữa khu rừng. Cậu ta tự hỏi không biết nó là nơi ai sống. Cậu ta loay hoay xung quanh nhà tìm hiểu thêm thì bỗng một tiếng nói vang lên.

"Này, tỉnh rồi đấy à," làm cậu ta giật bắn người. Cậu lập tức quay lại và thấy trước mặt mình là một người đàn ông cao lớn. Ông ta có vẻ ngoài mạnh mẽ và uy nghiêm như một tảng đá cứng rắn, với mái tóc bạc phơ như những sợi tuyết rơi trắng mịn trên vai. Khuôn mặt như một người trung niên già dặn của ông ẩn chứa những vết nhăn sâu thẳm, nhưng đôi mắt sáng lạnh của ông toát lên vẻ thông thái và quyết đoán.

Ông mặc một bộ áo choàng đen dài che kín toàn bộ cơ thể. Đôi vai rộng và thẳng tắp của ông tỏa ra vẻ uy phong, trong khi đôi tay khỏe mạnh có vẻ như đã trải qua nhiều cuộc chiến đấu. Ông ta vác trên vai vài con thỏ và một khúc củi khô, có vẻ như đó là bữa ăn tối cho ngày hôm nay.

Ông ta bước tới với dáng vóc đầy chắc chắn và kiên định, phản ánh sự quyết tâm và sức mạnh không ngừng của một chiến binh đã trải qua bao thăng trầm.

Khi ông nhìn vào tôi và hỏi "Đã khỏe hơn chưa?" một giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc phòng nhưng từ tốn và đầy sự quan tâm. Ông vừa nói vừa đặt củi vào lò sưởi và thắp lửa lên.

"Vâng, cháu đã khỏe hơn nhiều rồi," tôi liền đáp chậm rãi nhưng có chút lo sợ trước ông chú.

"Cơn bão đã qua rồi. Có lẽ đó là cơn bão cuối cùng trước khi mùa xuân tới. Nhóc, hãy ra bờ sông gần đây rồi tắm và quay lại đây," ông ta nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang áp lực của mệnh lệnh không thể phủ nhận.

Tôi nhìn ông ta với sự nghi ngờ nhưng không thể phủ nhận người này là người đã cứu mình. "Nhưng ông, là ai vậy?" tôi trả lời với tâm thế đề phòng và hoài nghi.

"Đừng hỏi nhiều," ông chú đáp, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn rõ ràng. "Chỉ cần làm theo, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Tôi đành gật đầu rồi rời khỏi căn nhà và đi theo hướng ông ta chỉ. "Đúng là phía bên có một dòng sông tinh khiết," tôi thầm nói sau nhiều ngày không được tắm.

Tôi cảm thấy một sự hứng khởi nhẹ nhàng khi bước tới dòng sông, ánh nắng mặt trời đầu tiên của ngày mới chiếu sáng lên khu rừng bên ngoài. Những tia nắng vàng ấm áp len lỏi qua những ngọn cỏ xanh mướt, làm cho không khí trở nên dễ chịu hơn. Caleb cảm nhận được làn gió mát lành làm tung mái tóc rối bời của mình, mang lại cảm giác sảng khoái.

“Dòng nước ở đây xanh thật,” Caleb bất ngờ đáp.

Khi đi đến bờ sông, cậu nhìn ngắm dòng nước trong veo, trong suốt như pha lê. Ánh nắng mặt trời phản chiếu trên mặt nước, tạo ra những đường nước sáng lung linh. Cảm giác mát lạnh của nước sông làm cho cơ thể cậu cảm thấy sảng khoái, mỗi giọt nước rơi xuống da như một cơn mưa nhẹ, làm sạch đi những cặn bẩn và mệt mỏi.

Caleb ngâm mình vào dòng nước, cảm nhận sự mềm mại và dịu dàng của nước. Cậu nhẹ nhàng lau qua mặt mình, đẩy đi những gì bám đọng từ cuộc hành trình gian khổ qua rừng rậm.

Caleb bỗng nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của dòng sông, và một cảm xúc lấp lánh hiện lên trong đáy lòng. Trái tim cậu như bị xé toạc khi những hình ảnh của cô Elena hiện về trong tâm trí. Những giọt nước mắt chảy dài trên hai hàng mi của cậu, như những dòng sông bất tận chảy mãi không ngừng.

Hối hận lan tỏa trong tâm hồn của Caleb, như những cơn sóng dồn dập đến từ sâu thẳm. Cậu hối hận vì mình đã chạy trốn, để lại cô Elena một mình đối mặt với nguy hiểm. Hối hận vì sự vô dụng của bản thân, không thể bảo vệ những người yêu thương khỏi sự tàn bạo của thế giới.

Giữa cơn đau đớn và nỗi ân hận, cậu không thể kìm nén nổi cảm xúc. Giọt nước mắt từng giọt rơi xuống mặt nước trong veo, hòa mình vào dòng sông u buồn, làm cho cảm xúc của Caleb càng trở nên rối bời hơn.

''Liệu mình có đáng được sống hay không?'' cậu tự hỏi. ''Mình quá yếu nên chẳng thể bảo vệ được ai cả.''

Tiếng nói trong đầu cậu tiếp tục: ''Nếu mày mạnh hơn thì cũng chẳng bảo vệ được chính mình nữa.'' Cậu gục mặt xuống dòng nước nghĩ, ''Mình cần phải tiếp tục sống và tìm ra những kẻ t·ấn c·ông làng là ai.''

Cậu bước chân lên nền đất gần dòng sông và lấy bộ đồ đã treo lên cành cây gần đó trước lúc cậu xuống và mặc lên chậm rãi. Rồi cậu bước về hướng ngôi nhà của ông chú lúc nãy như ông ta đã dặn dò. ''Mình có nên chạy khỏi đây không?'' cậu nghĩ với tâm trạng bất an. Mặc dù lo lắng, nhưng bước chân cậu vẫn không ngừng tiến về ngôi nhà ấy.

Vừa bước tới, một mùi thịt nướng lan tỏa trong không khí khẽ lay động dạ dày của cậu. Mấy ngày qua cậu chỉ lót dạ bằng vài cây nấm và uống nước bùn, nên giờ đây, cái đói khiến mọi giác quan của cậu đều tập trung vào hương thơm ấy. Cậu chạy nhanh về phía ngôi nhà, lòng hân hoan trước mùi thơm phía trước.

Khi bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cậu thật ngạc nhiên. Ông chú lúc nãy đang nướng thịt, với đôi tay vững chắc và đầy những vết sẹo. "Chẳng lẽ ông chú này là một chiến binh?" cậu nhóc thầm nghĩ, vừa toát mồ hôi. Những tia lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt ông ấy, tạo ra một hình ảnh mạnh mẽ và ấm áp. Khi nghe thấy tiếng chân, ông ta quay đầu lại và nở một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt.

''Nhóc đói lắm rồi phải không? Đến lúc rồi đấy," ông chú nói, rồi đưa cho cậu nhóc một miếng đùi thịt nướng thơm lừng.

Cậu nhóc không khách sáo, liền lấy miếng thịt đùi đó rồi nhai ngấu nghiến. Hương thịt nướng ngon lành kết hợp với mùi khói từ bếp lửa, làm dịu đi cái lạnh của ngôi nhà gỗ. Không gian trong nhà thật cổ kính với cửa sổ rêu phong nửa đóng nửa mở, viền cửa in đậm dấu thời gian. Cái bàn gỗ cũ kỹ đặt gần lò sưởi chứng kiến biết bao bữa ăn, nay lại đón thêm một kỷ niệm nữa. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu trên bàn tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên những vết nứt của bàn, như thể đang kể lại những câu chuyện về quá khứ. Ngọn lửa rực cháy của bếp lửa khiến cậu nhóc nhớ lại hồi ức của chính mình.

''Vậy nhóc con tên gì?'' ông chú liền hỏi với giọng điềm tĩnh như thường lệ. ''Từ đâu ra mà lết trong khu rừng với đầy máu trên người thế kia? Không bình thường tý nào đâu.'' Ông ta nhìn cậu với ánh mắt trầm ngâm.

''Caleb, là Caleb Irons,'' cậu nhóc vừa nói vừa ngốn nghiến miếng thịt đùi trên tay. ''Thế còn ông chú là ai?''

''Là gia tộc Irons đó à,'' ông ta nói với giọng điệu có đôi phần ngạc nhiên. ''Tại sao một thành viên của gia tộc thợ rèn huyền thoại lại ở đây?'' ông ta hỏi.

''Gia tộc huyền thoại á?'' cậu bé ngạc nhiên đáp với miếng thịt còn dính trên mép miệng. ''Gia đình cháu nổi tiếng đến vậy à? Cũng đúng thật, lúc trước cháu thấy cha cháu có rèn những v·ũ k·hí cho những người nào mặc đồ giống kiểu q·uân đ·ội ấy.''

''Đúng vậy. Trưởng gia của tộc Irons lúc nào cũng được xem là thợ rèn giỏi nhất lục địa, một thợ rèn huyền thoại đã rèn vô số v·ũ k·hí đi vào sử sách cho các vị anh hùng,'' ông ta nói với giọng điệu điềm tĩnh và ánh mắt kiên định. ''Không những vậy, gia tộc Irons có truyền thống rèn những v·ũ k·hí cho các anh hùng trong suốt chiều dài lịch sử. Ở thời kỳ hoàng kim của thợ rèn, đó là vào 400 năm trước, người tên là Masa Irons - Ngọn lửa của Lò Rèn đã tạo ra một v·ũ k·hí huyền thoại nhưng cũng đáng sợ không kém, là 'Mythrendir - Thánh Kiếm của Trời Cao'.'' Ông ta tiếp tục nói với vẻ mặt điềm tĩnh như thường.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dòng Máu Thợ Rèn, truyện Dòng Máu Thợ Rèn, đọc truyện Dòng Máu Thợ Rèn, Dòng Máu Thợ Rèn full, Dòng Máu Thợ Rèn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top