Em Của Ngày Ấy

Chương 18: Trái Đất Này Thật Nhỏ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Của Ngày Ấy



Ba năm trước, lúc Trịnh Dục Tiệp nói chia tay lần thứ ba với tôi, thì tôi và Hiểu Lê đã coi bói online cho Trịnh Dục Tiệp.
Khi đó cô ấy còn chưa có có Thành Thành, mà đúng lúc tôi cũng đang nhàn rỗi, tâm tình khó chịu nên trực tiếp đi một đoạn dài để tới nhà cô ấy, cũng hàn huyên suốt một đêm.
Sau khi trưởng thành liền thì chúng tôi rất ít khi nói chuyện cả đêm như thế, kết quả là ngày hôm sau tinh thần chúng tôi trở nên sa sút, uể oải tới mấy ngày sau mới hết.
Lúc Hiểu Lê học đại học thì thường xuyên nghiên cứu một chút bát quái bàng môn tả đạo, nữ sinh lớp tôi hầu như đều từng coi bói ở chỗ cô ấy, nhưng mà mọi người đều rất thông minh, không một ai tin.

Đương nhiên, cô ấy coi bói từ trước tới giờ cũng chưa từng đúng.
Coi bói chỉ là một trò mới lạ chơi vui, bút tiên bài Tarot tướng tay tướng mạo gì đó cũng vậy.

Cho dù bạn là một người không tin bói toán, thậm chí có lẽ bạn ngay cả vận mệnh cũng không tin, nhưng vẫn sẽ vì tò mò mà tham gia mấy trò này.
Trong mắt tôi, nhiều năm trôi qua, người duy nhất mà Hiểu Lê tính đúng cũng chỉ có Trịnh Dục Tiệp.
Cô ấy xem tướng mạo của Trịnh Dục Tiệp, nói cô ta mặt thì hiền lành nhưng lòng dạ ác độc, thích sĩ diện, cố chấp lại quật cường, thường xuyên làm làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi, còn nói tương lai cô ta sẽ ngoại tình.
Cho đến ngày hôm nay, mọi tính toán của Hiểu Lê đều đúng.
Đương nhiên, điều này cũng không khiến tôi nhìn Hiểu Lê với cặp mắt khác xưa.
Hiểu Lê còn nói, Giản Hứa Thu, tao bảo đảm, con nhỏ Trịnh Dục Tiệp đó chắc kèo là gái thẳng!
Đêm đó lúc cô ấy nói những lời này với tôi, còn tự vỗ ngực hai lần, làm tôi vô cùng lo cô ấy sẽ bị vỡ nội tạng đó.
Tôi cảm thấy buồn cười, liền hỏi: "Em ấy đang quen tao, mày còn nghĩ em ấy là gái thẳng sao?"
Hiểu Lê mặt không đổi sắc: "Đúng vậy."

Tôi không rõ định nghĩa về gái thẳng của Hiểu Lê lắm.
Mặc dù tôi thích con gái, tán tỉnh con gái, còn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của các chị bé xinh xẻo, thậm chí còn tìm bạn gái, nhưng tôi là một cô gái ngay thẳng tốt tính nha.
Hiểu Lê: "Giản Hứa Thu, tao vẫn thấy cuối cùng cô ta vẫn sẽ tìm một người đàn ông.

Hơn nữa loại vụng trộm này còn là sau khi tìm hiểu gia cảnh xong, bàn chuyện cưới gả lót đường tương lai xong rồi lại tới tìm mày nói chia tay đó."
Tình yêu luôn khiến con người ta mông muội mà, khi đó tôi vậy mà lại thề son sắt với Hiểu Lê, nói: "Không có khả năng!"
Cuối cùng thì thực tế cũng tát cho tôi tỉnh ra.
Đột nhiên bước ra khỏi phòng điều hòa mát lạnh, nhiệt độ bên ngoài làm tôi thích ứng không kịp, bèn lui về sau mấy bước cách xa Trịnh Dục Tiệp, vì để duy trì hình tượng tiêu sái sau khi chia tay, nên tôi không nặng không nhẹ mà dựa vào tay vịn cầu thang.
"Cô nói nhanh đi, lát nữa có nhiều khách lắm, bên trong còn có người đang chờ tôi nữa." Tôi khoanh tay trước ngực nhìn cô ta.
Cô ta liếm liếm môi, hai tay xoắn vào nhau, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn tôi: "Hứa Thu, chúng ta có thể quay lại không?"
Tôi phì cười: "Cô thấy có khả năng không?"
Cô ta dừng một chút nói: "Em và Cao Kiến Trạch, là do chị giới thiệu trong dịp tết năm nay..."
Tôi chán nản, ngắt lời cô ta: "Tôi không muốn biết hai người quen nhau kiểu gì, cũng không muốn biết quá trình ân ái của hai người."
Trịnh Dục Tiệp: "Bọn em không có ân ái."
Cô ta nói xong thì thở dài một hơi: "Chị để em nói hết đã."
"Được." Tôi miễn cưỡng dựa vào tay vịn: "Cô nói đi."
Cô ta tiếp tục: "Thật ra em và Cao Trạch Kiến không có quen nhau, sau khi chia tay với chị thì anh ấy có đến tìm em, nhưng em không để ý tới anh ấy.

Chuyện này là em sai, nhưng mà Hứa Thu, chị không muốn biết lý do sao?"
Đột nhiên cô ta lại chất vấn, làm tôi nhịn không được mà cười lạnh một tiếng.
Tôi nhướng mày, dùng tay làm dấu mời với cô ta: "Cô nói tiếp đi."
Lần trước cô ta đến tìm tôi dưới trời mưa to, nên tôi vẫn chưa thể bày tỏ hết suy nghĩ của tôi cho cô ta nghe.

Mặc dù trong mắt của tôi thì quan hệ giữa chúng tôi đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng Trịnh Dục Tiệp, nếu cô ta cảm thấy vẫn chưa hết thì sẽ cứ cố chấp mà đi tiếp, chi bằng thừa dịp hôm nay tôi triệt để phân rõ giới hạn với cô ta luôn.
Cô ta ho khan một cái, nói: "Năm nay ăn tết, em nói em muốn chị cùng nhau về nhà ăn tết, chị lại không đồng ý."
Tôi gật đầu: "Sau đó thì sao?"
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: "Nhưng chị lại dẫn Lục Tuệ về nhà ăn tết."
Tôi lập tức nhíu chặt lông mày, đứng thẳng người nhìn cô ta: "Việc này thì liên quan gì tới Lục Tuệ?"
Cô ta nói: "Năm nào chị cũng mang Lục Tuệ về nhà ăn tết thì vì sao lại không chịu dẫn em theo? Chị công khai với mẹ chị thì mẹ chị cũng biết sự hiện diện của em rồi, vì sao ngay cả cơ hội gặp mặt gia trưởng chị cũng không chịu cho em?"
Tôi cảm thấy thật buồn cười.
"Vì sao tôi không dẫn cô về nhà, chẳng lẽ cô không biết sao?" Tôi tới gần cô ta, nói: "Là ai lúc trước hẹn tôi cùng nhau về nhà công khai, sau khi công khai thì cùng nhau gặp mặt gia trưởng, kết quả thì sao? Tôi lấy hết can đảm để nói chuyện này với bố mẹ tôi, ở nhà khổ sở mấy ngày liền, nhìn cảnh mẹ tôi nhìn tôi khóc suốt mấy ngày, kết quả thì khi liên lạc với cô, cô nói với tôi là cô sợ? Cô không nói gì cả?"
Khi mà Trịnh Dục Tiệp vẫn chưa đau khổ cầu xin tôi cùng nhau công khai với gia đình, thì trong kế hoạch sống của tôi không hề có chuyện này.

Mẹ tôi rất thương tôi, bà chưa từng giục tôi cưới gả, chỉ hi vọng tôi luôn bình an vui vẻ mà trưởng thành, mà tôi cũng tự lập không phụ thuộc vào gia đình, lúc đó tôi cũng không thấy chuyện công khai này mang lại sự thuận tiện cùng vui vẻ gì trong cuộc sống của tôi, ngược lại càng thêm rắc rối.

Cho nên khi đó sau khi tôi biết Trịnh Dục Tiệp lỡ hẹn, tức đến nỗi ngay cả sức lực phát cáu cũng không có.
Bây giờ cô ta còn đứng đây mà nhắc lại chuyện không mang cô ta về nhà ăn tết với tôi?!
Có lẽ là cô ta cũng cảm thấy đuối lý, sau khi tôi nói hết lời thì đột nhiên cô ta không thể đáp lại nửa câu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô ta: "Cô còn gì nói nữa không?"
Quả nhiên cô ta lại khóc lên.
Có lẽ nước mắt của Trịnh Dục Tiệp là thứ duy nhất khiến có thể đả động đến tôi trong những năm qua, nhưng bây giờ tôi nhìn vào khuôn mặt của cô ta, nhìn thế nào cũng không thương xót nổi, cũng không nhớ nổi vì sao lúc trước lại bị vẻ mặt này làm cho mềm lòng.
Cô ta nức nở: "Căn bản cũng không phải là do Cao Kiến Trạch, Giản Hứa Thu, chị đã muốn chia tay với em từ trước rồi.

Từ khi em đến thành phố A thì chị liền thường xuyên cãi nhau ầm ĩ với em, chị cũng không chuyển ra ngoài ở với em, còn có Lục Tuệ, người em gái của chị lại đối với chị có lòng..."
"Cô bị bệnh hay gì!" Tôi ngắt lời cô ta: "Việc này thì lại liên quan gì tới Lục Tuệ?"
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi: "Sao lại không liên quan? Chị không biết Lục Tuệ vẫn luôn không thích em sao? Bởi vì cô ta mà chị không dẫn em về nhà, em ngàn dặm xa xôi đến thành phố A mà chị ngay cả việc ở chung với em cũng không đồng ý!"
Tôi không hề vui vẻ mà ồ lên: "Vậy sao cô không tự hỏi lòng mình là vì sao mà chúng ta không ở chung đi? Tôi sửa sang nhà mới xong để cô dọn vào ở thì cô bảo quá xa công ty nên cô không muốn, tôi tìm chỗ khác thì cô cũng không cần.

Cô liệt kê cho tôi tới mười điều kiện để tôi tìm nhà ở, tôi nói cho cô biết tôi làm không được thì cô lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ với tôi, cuối cùng có phải là cô lén lút thuê nhà mà không nói với tôi không?"
"Vậy thì chị có thể chuyển đến sống chung với em mà!!!." Trịnh Dục Tiệp đột nhiên rống to.
Tôi cười lạnh: "Trịnh Dục Tiệp, tôi vẫn còn muốn giữ thể diện."
Nước mắt to như hạt đậu của Trịnh Dục Tiệp cứ thế mà rơi xuống: "Chị nào có muốn thể diện gì chứ! Không phải là chị muốn ở nhà với Lục Tuệ hay sao."
Trịnh Dục Tiệp đúng là rất có bản lĩnh, mỗi một lần như thế đều làm tôi bực tới nhức cả đầu.
Tôi muốn đánh cô ta quá.
Tôi mất vài giây để bình tĩnh lại, khôi phục lại giọng điệu thường ngày của mình, nhỏ giọng nói: "Có hai chuyện."
Tôi nhìn cô ta: "Là cô ngoại tình đúng không?"
Cô ta: "Cái đó là em..."
Tôi ngắt lời: "Đúng hay không?"
Cô ta dừng mấy giây: "Vâng."
"Được." Tôi lại hỏi: "Có phải là cô nói chia tay không?"
Cô ta nhìn tôi, nói với vẻ khó khăn: "Vâng."
Tôi thở dài: "Trịnh Dục Tiệp, hôm qua có người chụp vòng bạn bè của Cao Trạch Kiến cho tôi, anh ta cầu hôn với cô rồi chứ gì."
Vẻ mặt Trịnh Dục Tiệp tràn đầy kinh ngạc, tiến lên kéo lại tay áo tôi: "Em không đồng ý."
Tôi gạt tay cô ta ra khỏi tay áo: "Tôi không quan tâm cô có đồng ý hay không, anh ta có đủ dũng khí để cầu hôn cô, điều này đủ để thấy quan hệ hiện tại giữa hai người thân thiết đến cỡ nào.

Lúc trước khi cô ở cạnh tôi thì luôn hâm mộ những cặp đôi đã kết hôn, hâm mộ bọn họ rất hạnh phúc khi có con.

Lúc ấy tôi không suy nghĩ kỹ lưỡng, hiện tại có lẽ đã hiểu ra.


Trịnh Dục Tiệp, đường cô đi căn bản là không giống với tôi.

Tôi không biết hôm nay cô mang theo tâm trạng gì mà tới tìm tôi, có lẽ là cô thật sự muốn cữu vãn mối quan hệ này, cũng có lẽ là cô đã chán Cao Trạch Kiến rồi."
Cô ta còn muốn nói thêm gì đó, lại bị tôi vươn tay chặn lại: "Tất cả tôi đều không muốn biết."
Tôi nhìn cô ta: "Chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay đi, cô không nên tới tìm tôi nữa."
Nói xong lời này, tôi nhìn vào mắt cô ta hồi lâu, xác định cô ta nghe lọt tai, đồng thời cũng nguyện ý cắt đứt quan hệ với tôi thì tôi mới yên tâm rời đi.
Vừa mới mở cửa ra, đột nhiên phát hiện Tuyết Lê đang ngồi xổm bên góc tường, hình như cô ấy không ngờ tôi sẽ bước ra, đầu tiên là sửng sốt mấy giây rồi lại lúng túng mỉm cười với tôi.
Nghĩ lại tư thế cãi nhau ầm ĩ của tôi ở bên ngoài như thế này thì tôi sợ là đã dọa sợ cô bé này rồi, vậy nên tôi đã thể hiện đầy đủ kỹ năng trở mặt, nhìn cô ấy nở một nụ cười tươi.
"Ngồi như này chân không tê sao?" Tôi hỏi.
Cô ấy lập tức lắc đầu: "Không tê không tê."
Tôi ngoắc tay với cô ấy: "Đi thôi, đừng ngồi ở đó nữa."
Trịnh Dục Tiệp không ra ngoài cùng tôi, bên đường thoát hiểm có một đường khác để ra ngoài đường, gây lộn với tôi một lúc lâu như thế, lại nghe tôi nói chân thành đến thế thì tôi tin rằng cô ta sẽ không còn mặt mũi mà đứng trước mắt tôi nữa,
Bị Trịnh Dục Tiệp quấy rầy như thế, nên có lẽ Tuyết Lê cảm thấy tâm trạng của tôi rất kém, cho nên đến giờ cơm cũng không thấy cô ấy rời đi, không phải chỉ là ở trong tiệm cùng tôi, mà là cả một buổi tối cô ấy ồn ào cực kì, cuối cùng trước khi đi còn nói với tôi rất nhiều lần là phải vui lên.
Tôi nói được.
Thật ra việc này đối với tôi mà nói cũng chẳng là gì, tôi không thể cứ gặp phải Trịnh Dục Tiệp một lần thì lại đau khổ một lần, như vậy mà nói thì cô ta có sức ảnh hướng quá lớn đối với tôi.

Cho dù chỉ là giả vờ, tôi cũng phải giả vờ không quan tâm đến cô ấy, dần dà rồi sẽ nhận ra, bạn thật sự là không quan tâm đến.
Tựa như vui vẻ, nếu bạn giả vờ vui vẻ thì rất nhanh bạn sẽ cảm thấy mình thực sự hạnh phúc vậy.
Tối về đến nhà, vừa mới tắm rửa xong thì Hiểu Lê lập tức gọi điện thọai cho tôi, tôi vừa mới nhận cuộc gọi thì cô ấy đã hỏi: "Hôm nay Trịnh Dục Tiệp lại tới làm phiền mày à?"
Tôi ngạc nhiên: "Thần giao cách cảm của chúng ta đã tới mức này rồi sao?"
Cô ấy nói: "Không phải, nói ra tới tao cũng không tin luôn ấy, trùng hợp ghê luôn.

Hôm nay tao chán quá nên vào nhóm của Tiểu Hòa Hòa, thế mà lại phát hiện bên trong nhóm đang nói chuyện của mày và Trịnh Dục Tiệp."
Tôi: "Cái gì?"
Cô ấy nói: "Mày cũng kinh ngạc đúng không, việc này bắt nguồn từ ảnh chụp màn hình Weibo của một em gái tên là Tuyết Lê, cô ấy nhắn là " sắc mặt Trịnh Dục Tiệp thật khó nhìn." Tuyết Lê này cũng ở trong nhóm đó, sau đó bạn bè trong nhóm đã kéo cô ấy, hỏi cô ấy là đã xảy ra chuyện gì." Hiểu Lê nói đến chỗ này thì dừng một chút: "Hứa Thu, hình như mày từng nhắc tới cái người tên Tuyết Lê này với tao rồi đúng không."
Tôi hít một hơi lạnh.
"Trái đất, nhỏ như vậy à...".


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Của Ngày Ấy, truyện Em Của Ngày Ấy, đọc truyện Em Của Ngày Ấy, Em Của Ngày Ấy full, Em Của Ngày Ấy chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top