Em Không Được, Để Tôi

Chương 18: 18


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Không Được, Để Tôi

Cát ướt truyền sự mát mẻ đến gan bàn chân, tạo cảm giác dễ chịu giữa không khí oi bức.

Hạ Nhất nắm tay cậu chậm rãi đi trên cát, Lâm Phi bỗng dưng giở chứng đá đá chân, đá hết cả cát lên chân Hạ Nhất, khiến nó bị phủ một lớp mỏng loang lổ.

Hạ Nhất thấy buồn cười, Lâm Phi đúng là cái đồ trẻ con, thói quen nghịch ngợm mãi không chịu đổi, mà cậu chàng còn như không biết mệt, cũng đến chịu.

Tới gần bờ sông, ánh sáng xung quanh mờ đi một chút, ánh nước và bọt sóng ập tới, tạo nên tiếng lõm bõm vui tai.

Hiện tại đã chớm hè, thi thoảng có tiếng ếch kêu văng vẳng phát ra từ vũng đầm lầy bên bờ.

Hạ Nhất đột nhiên nhìn Lâm Phi, hỏi: “Đến giờ Tiểu Phi Phi vẫn ghét bọn nó à?”

Lâm Phi suy nghĩ một chốc mới hiểu ý, cười nói: “Hồi nhỏ thấy chúng nó ồn lắm, giờ lại hơi nhớ, chú ếch xanh lúc nào cũng vô ưu vô lự, vui vẻ ca vang.”

Lâm Phi nhớ tới chuyện khi bé, hình ảnh chợt hiện lên trong đầu. Cậu vẫn nhớ lần đó mình cũng ở chỗ này, hùng hồn tuyên bố sẽ tóm gọn lũ ếch nhái.

Đó là vào một buổi tối mùa hè, sau khi ăn xong, Hạ Nhất và Lâm Phi xuống lầu tản bộ tiêu cơm, Lâm Phi nói muốn đến bờ cát xây lâu đài, Hạ Nhất gật đầu đồng ý.

Thế là hai nhóc con chạy đến bãi sông, chọn một góc không có người rồi bắt đầu vun đắp lâu đài tình ái.

Lâm Phi nhận thầu kiến tạo công trình, Hạ Nhất vận chuyển nguyên liệu, làm trợ thủ cho cậu.

Lâm Phi đang cao hứng, vô cùng chuyên tâm, vậy mà xung quanh cứ lục tục vang lên tiếng ếch ộp ộp, ing tai nhức óc, phiềnn.

Lâm Phi cam chịu một lúc liền bắt đầu sôi máu, đứng lên chỉ vào bờ sông hét: “Ếch xanh im mồm, kêu nữa tao đem về xào măng hết cả họ nhà mày!”

Lũ ếch hiểu thế nào được? Chỉ bị tiếng hét trấn áp vài giây, sau đó lại ộp ộp ộp oạp oạp oạp ộp ộp ộp ộp………

Lâm Phi khó ở rồi nha, nhặt ngay mấy viên đá dưới chân lên choảng ếch, mà cũng đâu biết nó núp lùm ở đâu, cứ vu vơ ném loạn.

Tiếng kêu không ngớt, Lâm Phi quay đầu lại nhìn Hạ Nhất: “Đứng trơ ra đấy làm gì, mau giúp tôi dẹp loạn, đã động đến tôi thì phải khâu hết mồm lại!”

Hạ Nhất chậm rãi lên tiếng, cũng bắt chước nhặt sỏi đá lên ném.

Mặt nước gợn lên từng vòng, dưới thế vây công dày đặc của 2 đứa trẻ, lũ ếch dường như cũng cũng có chút sợ hãi, khí thế giảm sút đáng kể.

Lâm Phi hừm một tiếng, trở lại cạnh lâu đài, nói với Hạ Nhất: “Cậu đứng đó canh, nghe tiếng ếch thì ném luôn, mất công điếc tai.”

Hạ Nhất gật đầu ngoan ngoãn làm theo.

Lâm Phi gia tăng tốc độ xây dựng, vừa tạo hình vừa bốc cát, mệt rã chân tay, nhưng thấy thành quả của bản thân lại vô cùng thỏa mãn.

Hạ Nhất nhặt được rất nhiều sỏi đá, nhóc nhìn chằm chằm vào mặt sông, chỉ cần có tiếng ếch vang lên là ném đá thẳng tay, dần dà bắt đầu nhức mỏi.

Cũng may tốc độ của Lâm Phi khá nhanh, hơn nửa giờ sau đã xây xong lâu đài rồi. Mãi đến lúc nhóc ác bá gọi về xem thành quả, Hạ Nhất mới lấy lại được tự do.

(Nhóc ác bá dữ quá đi (ノへ ̄、))

……

Lâm Phi nghĩ tới những chuyện này liền bật cười, nhìn Hạ Nhất nói: “Hồi nhỏ không hiểu chuyện, thấy ồn liền muốn bịt miệng chúng nó, nghĩ lại không ngờ mình dã man vậy luôn. Đám ếch chỉ đang làm chuyện của riêng mình, tôi còn quấy rầy bọn nó, hư quá đi.”

“Nhóc ác bá cải tà quy chính rồi cơ? Chẳng lẽ sau khi thích tôi liền học được cách mềm lòng? Vậy về sau nhóc ác bá nhường tôi tí đi? Hạ ca ca cũng muốn được cậu đối xử nhẹ nhàng, tôi còn chưa được cậu chiều ý lần nào, Tiểu Phi Phi chiều tôi được không?”

Lâm Phi hơi cau mày nói: “Cậu lại lên cơn rồi đấy, cậu là hồng phấn thụ của tôi, bản công đương nhiên sẽ nuông chiều cậu. Hạ ca cứ ngoan ngoãn được tôi thích là ok.”

Hạ Nhất dừng lại, đột nhiên dẫm lên chân Lâm Phi, nắm lấy tay cậu, bàn tay khác ôm eo, chóp mũi đối chóp mũi.

“Tôi cũng muốn chiều chuộng Tiểu Phi Phi của mình, cậu là người đầu tiên cũng là cuối cùng tôi thích, Hạ Nhất chỉ thích một mình Lâm Phi là đủ lắm rồi, Tiểu Phi Phi cũng chỉ thích mỗi Hạ ca ca thôi được không?”

Lâm Phi bị lời anh nói hun đến nóng bừng, trái tim như sắp lao ra khỏi lồng ngực phóng tới ôm lấy anh. Hạ Nhất buông lời âu yếm liên tiếp quật tới, dù có nghe bao nhiêu thì lần nào cậu cũng thấy xoắn xuýt vô cùng.

Hơi thở phun vào nhau, ấm áp mà ái muội, hai má bắt đầu nóng lên.

May mà nơi họ đứng rất tối, không ai qua lại nên chẳng phải lo ánh mắt dò xét của người khác.

“Tiểu Phi Phi, tôi muốn có được cậu.”

Anh dán môi lên, phá tan phòng tuyến của cậu. Lâm Phi bị lời nói của anh làm cho choáng váng, bắt đầu đón ý hùa theo.

Hạ Nhất dẫm lên chân Lâm Phi, vốn đã cao hơn một chút, hiện tại lại càng giống từ trên nhìn xuống, nắm quyền chủ động trong tay. ủa sao dẫm lên chân ẻm:))?

Cả hai bắt đầu hô hấp nhanh hơn, theo sau là nhịp thở gấp gáp, bọn họ đều chìm đắm trong giây phút này.

Hạ Nhất buông cậu ra, lùi lại, sau đó vòng tay qua eo kéo người cậu tới sát mình, ngực bụng cận kề.

Lâm Phi có linh cảm không tốt: “Cậu định làm gì đó?”

Hạ Nhất không trả lời cậu, chỉ nhìn rồi cười cười, đột nhiên anh ngả người ra sau, tay nắm thật chặt phần thắt lưng Lâm Phi, khiến cậu cũng bị kéo ngã.

Cả hai cùng đáp người xuống bãi cát ẩm ướt.

Lúc Lâm Phi phản ứng lại, ỉu xìu nói: “Cậu lại bày trò gì đấy? Ngã thế không đau à? Làm nệm thịt cho tôi sướng lắm hay sao? Chút nữa quần áo ướt nhoét rồi về nhà kiểu gì?”

“Tôi chỉ muốn để lại cho cậu những kỷ niệm khác biệt, hy vọng mỗi lần hôn của chúng ta đều không giống nhau, tôi mong mỗi lần nhớ tới đều có cảm giác mới mẻ. Tiểu Phi Phi ơi, tôi muốn hôn cậu trên bãi cát, muốn trở thành bạch nguyệt quang trước sau như một trong lòng cậu, là người duy nhất dành cho riêng cậu.”

Lâm Phi trong lòng gào thét chết mất thôi! Thả thính kiểu này ai chịu nổi? Lâm Phi tức khắc bị bắt trọn, không thể chống cự.

Hạ Nhất liền nhân cơ hội làm tới bến, lần nữa tấn công vào lãnh thổ đối phương.

Dưới ánh đèn mờ ảo xung quanh chỉ còn lại bóng người u tối, siết chặt lấy nhau tự nhiên như ở trên giường. :))

Cát dưới thân vô cùng ẩm, chỉ cần dùng tay quệt qua là thấy nước chảy, áo của Hạ Nhất đã ướt sũng, tóc và quần cũng chả khác là bao.

Dù thế vẫn không thể giảm bớt nhiệt độ bên trong.

Lâm Phi cũng vậy, càng ngày càng mơ màng.

Đến khi loáng thoáng có tiếng nói chuyện, bọn họ mới đành phải dừng lại.

Lâm Phi kéo Hạ Nhất dậy, sờ vào sau áo, chỉ thấy tay mình ướt đẫm, nói: “Làm gì cũng không biết nghĩ đến hậu quả, giờ quần áo ướt hết rồi, chút nữa trời giảm nhiệt gió lên lại cảm lạnh cho mà xem, bao nhiêu tuổi rồi mà sao vẫn như trẻ con thế? Mau về nhà tắm đi.”

“Tôi muốn hôn cậu bằng mọi cách lãng mạn mà tôi có thể nghĩ ra, muốn nâng niu từng giây phút cận kề da thịt với cậu, chuyện khác thì tính là gì? Phi Phi bé bỏng của tôi đáng yêu đến thế cơ mà, say cậu đến mức này rồi, tại cậu hết.”

Lâm Phi có chút bất đắc dĩ mà thở dài, phủi cát sau lưng anh, lôi người đến chỗ để giày ban nãy.

Nói: “Lần sau đừng làm thế nữa, muốn lãng mạn thì ở nhà là được, cậu mà cứ thế không lo đến hậu quả, sớm muộn gì cũng rước khổ vào thân. Tôi cũng đâu có chạy mất, vội gì chứ?”

Hạ Nhất siết chặt tay cậu,” Nhưng tôi sắp phải ra nước ngoài rồi, hơn một tháng tới sẽ không thể gặp cậu. Tôi không chờ nổi, không thể đợi đến lúc được ở bên cậu.”

Lâm Phi ngớ người ra, lại thấy hơi áy náy. Giọng điệu của anh có chút tủi thân, làm cho lòng cậu nhoi nhói.

Lâm Phi nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, đáp: “Hạ ca à, ngày nào tôi cũng sẽ bầu bạn với cậu, dù ở hai đầu Trái Đất, dù núi non cách trở, chỉ cần trong lòng chúng ta có nhau, thì người đó chẳng ở đâu xa. Luôn có tôi bên cậu. “

Hạ Nhất xoay người ôm lấy đối phương, ghé sát vào tai cậu nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi không thể chạm vào cậu, không thể hôn cậu, không thể ôm cậu, tủi lắm đó”

Hạ Nhất hôn một bên cổ Lâm Phi, mấy giây sau mới buông ra, trong mắt đã có ánh nước.

Lâm Phi vùi vào cổ anh, cũng khẽ hôn một cái, nhẹ nói: “Ấm ức của hiện tại chính là vì hạnh phúc ở tương lai. Qua hai năm này thôi, tới khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ càng thêm kiên định để lựa chọn đối phương, chỉ cần vững lòng, không ai có thể chia cắt đôi ta.”

Hạ Nhất tiếp lời: “Chúng ta sẽ bên nhau trọn đời, suốt kiếp dài lâu.”

Hai người trao nhau cái ôm, thủ thỉ một hồi rồi mới buông nhau ra.

Bọn họ quay lại chỗ để giày, Hạ Nhất định ngồi xuống xỏ giày cho Lâm Phi, nhưng người kia đã nhanh chân hơn, cậu nói: “Lần này để tôi.”

Lâm Phi nâng chân Hạ Nhất lên, phủi bỏ cát bám trên da, sau đó đeo tất cho anh, tiếp đến là xỏ giày.

Hạ Nhất vừa mừng vừa lo, có chút xốn xang nhìn Lâm Phi, trong lòng ấm không chịu được, hạnh phúc quá đi.

Sau khi Lâm Phi xong việc, Hạ Nhất liền cầm lấy giày cậu, bảo: “Để bé hầu mang giày cho cậu chủ nhỏ nhé, cậu chủ nhỏ thích tôi hơn một chút có được không?”

“Thích cậu lắm, thích đến tràn cả ra rồi đây này.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Không Được, Để Tôi, truyện Em Không Được, Để Tôi, đọc truyện Em Không Được, Để Tôi, Em Không Được, Để Tôi full, Em Không Được, Để Tôi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top