Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần

Chương 35: Ngoại truyện: La Belle et la Bête


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần

Bạn đã nghe rất nhiều về câu chuyện cổ tích "La Belle et la Bête" từ khi còn bé về tình yêu giữa người đẹp với quái thú. Hồi đó bạn thấy tình yêu của họ thật cao đẹp, thật ngọt ngào, bạn ngưỡng mộ và ao ước rằng mình cũng có thể có được mối tình đẹp tựa truyện cổ tích.

Vậy thì ngày hôm nay, ta, Leo Zelcius sẽ kể cho bạn nghe về câu chuyện cổ tích đó theo cách của ta:

La Belle et la Bête.

***

Ngày xửa ngày xưa ở một đất nước xinh đẹp nọ, có một cậu bé được sinh ra giữa đêm hôm bão tuyết dày đặc. Cậu là hoàng tử duy nhất của đất nước này mang vẻ bề ngoài kì lạ, khuôn mặt đẹp không tì vết, làn da trắng với mái tóc đen, đặc biệt hơn là ánh mắt màu đỏ rực. Ngày cậu chào đời, đức vua và hoàng hậu đã tổ chức một bữa tiệc long trọng nhất, họ mời những vị khách quyền quý,
những vị tiên đến cầu chúc điều tốt đẹp cho con trai bé bỏng của họ. Thế nhưng đến khi nhà tiên tri xuất hiện, người đó nói rằng: "Vị hoàng tử đây tuy mang vẻ bề ngoài tựa như thiên thần nhưng ẩn sâu lớp vỏ bọc đó là một ác quỷ thực thụ. Đến năm 10 tuổi, hoàng tử sẽ trở thành quái thú và toà lâu đài này sẽ bị nguyền rủa."

Lời tiên tri ấy đã trở thành hiện thực khi cậu càng lớn thêm, đức vua và hoàng hậu đã phải ra đi trong cơn bão ngoài biển khơi, hoàng tử trẻ dần đóng cửa trái tim, cậu trở thành một người vô cảm, lạnh lùng, thấy người chết không ghê tay. Người người đồn cậu là Le prince de la mort, Hoàng Tử của Cái chết reo rắc nỗi sợ đến bao người.

Thế nhưng đâu ai biết được vị hoàng tử trẻ ấy thực sự là người như thế nào, cậu chưa hề cảm nhận được thứ mà người khác gọi là "cảm xúc", cậu không thấy buồn, không vui, không tức giận, cậu thấy trống rỗng, thấy cô đơn. Ai nhìn cậu cũng phải nể sợ, tránh xa, càng vì vậy mà cậu càng khao khát để có được tình yêu lấp đầy khoảng trống bên trong.

Một ngày nọ, vị hoàng tử nhỏ xuống thị trấn để quan sát cuộc sống của người dân nơi đây, họ luôn nở nụ cười trên môi dù cho đang làm việc cực nhọc, họ chia sẻ và sống hoà bình với nhau. Họ có bạn, có gia đình, có người thương; vậy còn cậu thì sao? Chả có gì cả.

Trong một lần khác xuống thị trấn, cậu vô tình gặp được một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mà người người mệnh danh cô là La Belle. Cô nói rằng mình tên Chloé và hiện tại mới 13 tuổi mà thôi. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, vị hoàng tử nhỏ đã nhìn cô say đắm, bằng một cách nào đó khi chỉ vừa nhìn thấy cô, cậu đã cảm nhận được rằng cô chính là người hoàn hảo dành cho cậu. Đó cũng là lần đầu tiên cậu thấy tim mình đập nhanh, cảm giác ấm áp cứ ngày càng lấn át tâm trí cậu. Cậu thấy thoải mái khi đi cùng cô, thật muốn dành toàn bộ thời gian của mình để ở cùng người ấy, đó cũng là lần đầu tiên cậu biết Thích là gì.

Nó lấp đầy khoảng trống trong tim cậu, cho cậu một cuộc sống muôn vàn màu sắc đẹp đẽ, với cậu, cô gái ấy là cả một bầu trời mênh mông.

Rồi có một hôm, một cụ già mặc áo choàng đen đến xin ở nhờ qua một đêm, đợi đến sáng khi cơn mưa tạnh bà sẽ rời đi. Hoàng tử nhỏ không cho bà vào trong, còn xua đuổi bà vì ngoại hình dị hợm. Thế nhưng thực ra bà lão ấy lại chính là bà tiên, vì biết được trong trái tim hoàng tử không hề có tình thương với ai, ích kỷ và độc ác, bà đã lập nên một lời nguyền bao chùm cả toà lâu đài và người hầu xung quanh. Tất cả mọi người bị biến thành vật dùng, còn cậu trở nên to lớn hơn, mình mẩy như một con quái thú với hai cái sừng dài trên đỉnh đầu. Bông hoa hồng duy nhất bà để lại tượng trưng cho thời gian. Nếu đến thời điểm bông hoa hồng héo mà cậu chưa học được cách yêu thương và biết đối xử tốt với người khác thì lời nguyền sẽ không thể hoá giải. Dần dần, lâu đài đã bị chìm vào quên lãng ở sâu trong rừng, hoàng tử không thể nhìn thấy được cô gái ấy một lần nào nữa.

Bẵng đi được một khoảng thời gian, La Belle đã trưởng thành hơn và càng lúc càng trở nên xinh đẹp rạng ngời, cô đã 16 tuổi xuân, được nhiều người yêu quý.

Người cha lái buôn trong một lần nghe tin một trong những con tàu của ông thoát được, và quyết định lên đường đến bến cảng mong vớt vát lại được một ít của cải. Trước khi đi ông hỏi hai người con của mình xem có muốn quà gì không, con trai cả lòng dạ tham lam yêu cầu vàng bạc, còn người em không yêu cầu thứ gì. Đêm hôm trở về, ông bị lạc trong cơn bão tuyết và không biết cách nào đã đến được lâu đài.

Có vẻ như ông đã đi quãng đường khá xa mà chưa kịp cho thức ăn vào bụng đã chén sạch toàn bộ thức ăn và nước uống của chủ nhân toà lâu đài. Ông gặp và nói chuyện với người hầu trong bộ dạng những vật dụng khác nhau, họ vui vẻ tiếp đãi ông và cho ông chỗ ngủ. Sau đó ông quyết định ngủ lại một đêm, không may rằng đến nửa đêm, quái thú xuất hiện và lôi ông ta đi. Bảo rằng do ông đã tiếp nhận lòng mến khách của những người hầu trong lâu đài này thì đồng nghĩa với việc ông sẽ phải chết. Người đàn ông tội nghiệp cầu xin, ông kể hết mọi chuyện về lí do sao ông ở đây và ông muốn về nhà với ai. Quái thú nghe xong lập tức ra lệnh phải đưa con gái của ông đến đây hoặc cả gia đình sẽ bị giết chết. Trước khi thả ông đi, quái thú đã tặng những rương chứa đầy vàng bạc đủ để gia đình sống qua ngày.

Về đến nhà, người đàn ông kể hết sự việc với vợ và hai con, cả hai ôm đứa con gái của mình và khóc nức nở. Họ không muốn đưa cô đến toà lâu đài kinh dị đó nên đã quyết định sẽ bỏ trốn vào rạng sớm mai. Nhưng Chloé lại nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy, nếu theo lời cha mà những người trong lâu đài ấy kì dị ra sao thì chắc chắn nếu bỏ trốn cũng sẽ bị truy lùng, vì thế cô quyết định tự mình đi đến lâu đài để cứu lấy mạng sống của cha mẹ.

Khi cô đến nơi và gặp được quái thú, quái thú đã nhận ra cô nhờ ánh mắt và khuôn mặt xinh đẹp ấy chính là La Belle. Quái thú tiếp đãi cô rất chu đáo, hằng ngày có những món ngon tuyệt hảo của đầu bếp lò nướng. Cho cô áo váy đẹp và cô được tự do đi khắp nơi trong toà lâu đài, kèm theo ngỏ lời cầu hôn của quái thú. Thế nhưng Chloé lại hết lần này đến lần khác trả lời rằng cô cũng có tình cảm với quái thú nhưng chỉ là bạn bè.

Cứ thế bẵng đi tiếp sáu tháng, Chloé không ngừng được cưng phụng bởi quái thú. Những món ăn mĩ vị, những bữa tiệc sang trọng, váy đẹp và trang sức, tuy nhiên càng làm vậy cô chỉ càng thêm nhớ nhà mà thôi. Chloé đã cầu xin cho mình được về nhà thăm cha mẹ, quái vật lưỡng lự nhưng cũng đồng ý với điều kiện phải quay lại đây trong tuần sau. Trước khi đi quái thú tặng cho cô một cái gương có thể thấy được sự việc gì đang diễn ra trong lâu đài và cung cấp cho cô con ngựa tốt nhất để lên đường.

Về đến nơi, ba mẹ thấy cô mà mừng khôn xiết, còn người anh cảm thấy ghen tị vì cô có cuộc sống giàu sang, thế nên anh đã nịnh nọt với Chloé để hỏi xem trong suốt thời gian ấy quái thú đối xử với cô ra sao. Chloé tin lời anh và kể rằng quái thú đối xử rất tốt với cô và muốn cô làm vợ mình. Nghe xong trong đầu người anh lại mưu tính được điều gì đó, anh lén ra ngoài gặp gỡ Gilbert, người theo đuổi Chloé bao lâu nay và là thợ săn. Cả hai quyết định vạch ra một kế hoạch hòng có được của cải cho người anh và người đẹp cho hắn, người anh sẽ nhốt cô còn hắn sẽ đi giết quái thú.

Đêm tối ngày cuối cùng, người anh đem nhốt cô dưới tầng hầm và chặn lên tảng đá lớn, sau đó cùng Gilbert đã làm nổi dậy những người dân xung quanh, nói rằng có con quái thú thích ăn thịt trẻ con và đang dụ dỗ các cô gái trẻ đến lâu đài. Và thế là người dân đã tin, họ đi theo Gilbert và Sam để đến toà lâu đài chinh chiến.

Chloé dưới căn hầm tối đang tìm cách ra khỏi đây, sực nhớ đến chiếc gương thần kì. Cô hốt hoảng khi thấy quái thú đang bán thân bất toại, nằm thoi thóp bên cạnh một bông hồng đang héo đi trong bình thủy tinh. Biết rằng đám người kia đang đến giết quái thú, Chloé nhanh trí dùng cây rìu bổ lên cánh cửa, kết quả hòn đá quá nặng nên đã rơi và lăn xuống cầu thang, cô hoàn toàn có thể thoát ra, dùng chính con ngựa kia để chóng đưa mình đến toà lâu đài.

Hiện tại trong lâu đài đang xảy ra cuộc xung đột giữa đám người cầm vũ khí và đồ dùng đang chống trả lại, bị doạ cho một phen cả đám sợ hãi chạy về nhà, còn tên Gilbert đã lẻn được vào bên trong và tìm thấy quái thú. Chloé đã đến nơi, cô lập tức chạy đi tìm quái thú, quái thú đang bị Gilbert đánh trên mái nhà. Đến khi hắn đẩy quái thú gần đến mép mái, quái thú thấy được bóng dáng La Belle đang lo lắng cho mình, quái thú quyết định chống trả lại hắn. Không may trong lúc giằng co, hắn đã đâm vào bên sườn quái thú, quái thú đau đớn gầm lên, vùng vằng rút con dao ra, còn tên thợ săn trẻ do không thể bám được vào cột mà rơi từ trên cao xuống, quái thú hấp hối leo xuống lan can nơi Chloé đang lo lắng không ngừng gọi tên.

Ôm quái thú đang đau đớn trước cái chết trong lòng, Chloé bày tỏ tình yêu của mình với quái thú. Giọt nước mắt rơi cũng là lúc cánh hoa cuối cùng đã rụng, bỗng một tia sáng loé lên, lâu đài u tối dần trở nên đẹp đẽ hơn hẳn, người hầu trong lâu đài trở lại hình dáng con người ban đầu, còn quái thú biến thành vị hoàng tử nhỏ mĩ nam kia. Nhìn thấy cậu Chloé liền nhận ra cậu bé lần trước hay gặp mình liền ôm chầm lấy cậu, họ trao nhau nụ hôn hạnh phúc trong sự vui mừng của tất cả mọi người. Vị hoàng tử đã cho La Belle biết rằng cậu vốn là vị Vương tử quyền uy của lâu đài này, do từ chối giúp đỡ một bà tiên mà bị biến thành Quái thú gớm ghiếc và chỉ khi tìm được tình yêu đích thực thì mới quay lại làm người. Chloé chấp nhận lời cầu hôn của hoàng tử, họ kết hôn và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

***

( Câu chuyện đến đây là kết thúc, còn nếu muốn chút thâm hiểm thì cùng đọc tiếp nào...! )

Thật là một câu chuyện cổ tích lãng mạn phải không?

Thực ra còn một bí mật nho nhỏ nữa.

Quái thú ấy, à không vị hoàng tử nhỏ ta đây sẽ bật mí về bí mật đằng sau câu chuyện ngọt ngào ấy.

Chloé của ta, nàng như một nàng tiên xuất hiện và vươn tay cứu lấy ta trong khoảng không bóng tối ấy.

Kể từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã đem lòng cảm thích nàng mà không ai hề biết và cho đến tận bây giờ, tình cảm của ta dành cho nàng vẫn mãi mãi không đổi.

Nàng biết không, khi ta bị biến thành quái thú ta đã không hề cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì mỗi lần nghĩ tới nụ cười của nàng ta đều sẽ quên đi tất thảy những nỗi đau dằn vặt. Nàng xem, ta yêu nàng nhiều lắm đấy.

Từ khi còn nhỏ, ta đã biết được về lời tiên tri về ta, ta ban đầu có chút buồn bã nhưng lại chẳng thể rãi bày nỗi buồn với ai. Ta đã chấp nhận số phận và thuận theo lời tiên tri của người đấy, đấy là cho đến khi ta gặp nàng, người con gái đầu tiên mang cho ta thứ cảm xúc ta hằng ao ước, ta biết rằng chỉ có mình nàng mới hợp với ta. Kể từ lúc ấy ta đã bắt đầu muốn tự mình thay đổi về lời tiên tri này.

Ta không đem tình cảm của mình ra cho ai nghe, ta vẫn sống một cách lạnh nhạt như vậy. Ta biết bà tiên sẽ đến và reo lời nguyền lên ta, nhưng bà ta lại không biết đó lại nằm trong mọi dự tính của ta.

Ta bị biến thành quái thú nhưng ta vẫn yêu nàng, ta biết gia đình nàng sống ra làm sao, kể cả khi ta làm cho thuyền lái buôn của cha nàng bị gặp trục trặc để khiến gia đình nàng phải ở lại đất nước này lâu hơn thì ta vẫn yêu nàng.

Ta đã lợi dụng cơn bão tuyết để đưa cha nàng đến đây, trước đó căn dặn người hầu phải làm ra một bữa ăn thịnh soạn nhất để tiếp đãi cha nàng. Ta đã hù doạ ông ấy để ông ấy khai ra nàng đang ở đâu và thành công ra lệnh ông phải đưa nàng về với ta bằng mọi giá. Quả nhiên nằm ngoài dự đoán, nàng đã một mình tự đến đấy và giao nộp cho ta, ta vui lắm.

Ta đã cho nàng rất nhiều thứ để nàng ở bên cạnh ta. Vậy mà lúc đầu nàng từ chối lời cầu hôn của ta khiến ta buồn lắm đấy, nhưng không sao, ta vẫn chờ đợi nàng và đợi đến khi nàng muốn về thăm gia đình, ta đã đồng ý vì đó cũng nằm trong kế hoạch của ta.

Đúng vậy, bông hoa hồng mỗi lúc một héo tàn, ta biết rằng chỉ cần ta không ngừng nhớ về nàng và nàng vẫn có tình cảm với quái thú như ta thì lời nguyền vẫn sẽ kéo dài thời gian thêm một chút. Ta vẫn sống dù đau đến khi nàng quay về.

Quả nhiên rằng tên thợ săn đã dẫn người đến đây để trừ khử ta, anh trai nàng vì tham tiền mà đồng ý bán nàng cho hắn quả thực khiến ta cực kỳ phẫn nộ. Thế nhưng ta vẫn cố tình không biết và vờ hấp hối để nàng lo lắng và đến bên ta.

Khi tên thợ săn kia nhìn thấy ta, hắn đã vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn kiên quyết đòi giết ta để có được nàng, ta đã cố tình khiêu khích hắn rằng nàng sẽ chỉ thuộc về mình ta. Hắn điên lên và giằng co với ta, ta cố ý để hắn đẩy ta lên mái nhà để nàng có thể nhìn thấy, thế nhưng lại không thấy nàng đâu. Ta đã không vui, dự định trực tiếp cắn nát đầu hắn thì nàng xuất hiện.

Nàng đã thực sự lo lắng cho ta, ta vui lắm nhưng kế hoạch của ta vẫn chưa kết thúc. Ta giả vờ chống trả, cố tình để hắn đâm để nàng thương xót cho ta, hắn ta rơi xuống vì ta cố tình đẩy hắn và đến chỗ nàng nằm thoi thóp. Nàng ôm lấy ta, nàng nói nàng yêu ta và khóc cho ta, chỉ như vậy lời nguyền đã hoá giải, kế hoạch để có được nàng thành công mĩ mãn.

Và hiện giờ đây, nàng đang chung sống với ta như tư cách của một vị hoàng hậu, nàng và ta đã có thể ở bên cạnh nhau mãi mãi, rằng nàng vốn dĩ chỉ thuộc về một mình ta.

À, còn anh nàng trong lúc chạy trốn đã bị những con sói tuyết của ta ăn thịt rồi, nàng đừng lo nữa nhé.

Chloé à, nàng đâu thể biết được chỉ vì nàng mà ta phải lập ra kế hoạch nhiều như vậy, ta có thể thành công qua mặt bà tiên, thành công có được trái tim nàng, thành công trừ khử những kẻ dám cản trở tình yêu của chúng ta.

Ta vẫn luôn yêu nàng nhiều như vậy đấy, kể cả khi giờ nàng làm vợ ta, nàng không thể biết được bí mật nho nhỏ này đâu, nàng cứ ngây thơ như vầy là ta yêu nhất.

La Belle của ta, ta cuối cùng cũng có được nàng rồi.

.

.

.

P/s: Đây là chuyện cổ tích nha, một câu chuyện cổ tích mà vẫn không quên rằng Leo là yandere mà nhỉ ;)?

Dù sao cũng cảm ơn mọi người nhiều nhé (◍•ᴗ•◍)❤

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần, truyện Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần, đọc truyện Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần, Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần full, Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top