Giáo Sư Gián Điệp

Chương 284: Lựa chọn (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

Quay trở lại một tiếng trước. Lúc này, Aidan đã bắt gặp Leo xuất hiện tại căn nhà của quân tình báo. Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu, không ai lên tiếng.

Cuối cùng, Aidan cũng mở lời trước, giọng đầy lo lắng.

"Cậu có ổn không?"

"... ... ."

Leo không biết câu hỏi của Aidan có ý nghĩa gì. Cậu bỗng cảm thấy tức giận, sẵng giọng.

"... ... Bây giờ cậu hỏi như vậy là có ý gì? Không phải cậu đã nhìn thấy hết rồi sao?"

"Leo... ... ."

"Đúng thế. Tôi chính là người của Quân Giải phóng. Cậu còn thắc mắc gì nữa không?"

Đến lúc này thì Leo chẳng cần giấu diếm gì nữa, cậu ta nói trong tuyệt vọng.

"Chúng tôi sắp t·ấn c·ông các người. Phải. Người mà cậu vẫn luôn nghĩ là bạn của mình thực chất là một kẻ dối trá và là quân khủng bố."

"Leo."

"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó!"

Leo hét lên. Con người luôn lý trí như cậu ta cuối cùng cũng bị đẩy vào tuyệt cảnh, trở nên mất bình tĩnh, không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

"Sao cậu lại nhìn tôi như thể đang lo lắng vậy? Đáng lẽ chuyện bây giờ cậu phải làm là chạy ra ngoài và tố cáo tôi. Đầu óc cậu bị làm sao vậy hả, Aidan?"

Giọng Leo buồn bã như thể đang trút bỏ mọi oán giận tích tụ bấy lâu nay.

"Tôi lừa dối cậu, Tracy và Iona nữa! Toàn bộ mọi người! Vậy mà các cậu vẫn coi tôi là bạn!"

Leo hy vọng rằng Aidan sẽ lạnh lùng chửi rủa mình. Cậu sẽ cảm thấy tốt hơn nếu đối phương làm như vậy. Nhưng Aidan chỉ im lặng lắng nghe. Hành động đó thực sự khiến trái tim Leo tan nát.

"Haha"

Leo sau khi đã trút cơn giận tích tụ từ lâu trong người, lúc này thở hổn hển. Bây giờ cậu ta thậm chí không đủ sức lực để làm bất cứ điều gì.

"... ... Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc rồi."

"Không. Vẫn chưa kết thúc."

Leo nhìn chằm chằm vào Aidan như thể đang tự hỏi tên ngốc này đang nói về cái gì.

"Leo, vẫn chưa muộn đâu."

"... ... Cậu lảm nhảm cái gì thế?"

"Mình xin lỗi vì đã nghe lén. Mình không biết cậu đã phải chịu đựng nhiều như vậy vì gia đình."

"Thì sao chứ? Mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa rồi."

"Không, chưa muộn. Vụ t·ấn c·ông vẫn chưa xảy ra. Cậu có thông tin để ngăn chặn nó, đúng không?"

Leo nhìn thẳng vào Aidan. Ánh mắt của Aidan không hề dao động thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào Leo.

"Cậu... ... ."

"Chúng ta cần đi báo cho giáo sư."

"Cho ai? Cậu nghĩ rằng ai sẽ tin tưởng hai đứa học sinh như chúng ta chứ?"

"Giáo sư Rudger."

"... ... ."

Vẻ mặt Leo đột nhiên nhăn nhó.

"Giáo sư sẽ không tin chúng ta đâu."

"Tại sao cậu lại nghĩ thế?"

"Với tính cách của giáo sư, có khi giáo sư sẽ phạt chúng ta một trận đấy!"

"Không. Tin mình đi, giáo sư Rudger sẽ không làm thế đâu."

"Làm sao cậu chắc chắn được?"

"Còn ai ngoài giáo sư Rudger sẽ chịu nghe chúng ta nói lúc này chứ?"

"... ... ."

Leo nhất thời không biết nên nói gì.

"Leo, cậu phải đưa ra quyết định."

"... ... Quá muộn rồi."

"Không, vẫn chưa quá muộn. Chúng ta có thể thử. Mình sẽ giúp."

Aidan trả lời không chút do dự.

"Cái gì?"

"Mình sẽ giúp cậu."

"... ... Cậu bị điên à? Cậu có biết là nếu dính líu tới tôi cậu có thể gặp nguy hiểm hoặc b·ị b·ắt làm đồng phạm không?"

"Chỉ cần ngăn chặn được chuyện này là được."

"... ... ."

Những lời nói chân thành của Aidan khiến Leo không thốt nên lời. Leo rũ vai xuống như thể đã bỏ cuộc. Tuy nhiên, cậu ta vẫn nở nụ cười yếu ớt trên môi.

"... ... Đúng là một tên ngốc, cậu là tên ngốc nhất mà tôi từng thấy đấy."

"Cảm ơn vì lời khen."

* * *

Sau khi khai thác được toàn bộ thông tin cần biết, Pacius cho gọi cảnh sát dẫn hai kẻ b·ị b·ắt đi. Trong con hẻm tối lúc này chỉ còn lại hai người Rudger và Pacius.

"Hai kẻ đó không giống như đang nói dối. Bọn chúng có vẻ không phải thành viên chủ chốt quan trọng nên thông tin có thể khai thác không nhiều."

Pacius gật đầu. Hai kẻ tình báo viên vừa rồi chỉ có nhiệm vụ thu thập thông tin và báo lại cho người trung gian. Những kẻ như vậy chỉ là những con tốt thí không quan trọng, có thể rũ bỏ bất cứ lúc nào. Vì vậy, thông tin bọn chúng có thể cung cấp rất hạn chế.

"Tôi không ngờ bọn chúng sẽ hợp tác với thuật sĩ. Lũ người đấy điên cả rồi."

"Có lẽ bọn chúng cần bổ sung lực lượng."

"Quân Giải phóng thực tế không yếu đến thế. Hiện tại bọn chúng lại được gia tăng sức mạnh từ nhóm thuật sĩ. Đó chắc chắn phiền phức lớn."

Ngay cả khi Pacius nói vậy, anh ta vẫn để mắt đến Rudger.

"Nhìn tôi như vậy làm gì?"

"À, cái đấy... ... ."

"Có phải do những gì hai tên ban nãy vừa nói không?"

Trong số thông tin Rudger và Pacius thu được có một tin khá quan trọng. Đó là Quân Giải phóng đã thành công cài gián điệp của chúng vào trong nội bộ học sinh Theon. Điều này làm tăng thêm sự lo lắng của Pacius.

"Cứ bình tĩnh. Chúng ta từ từ sẽ giải quyết được mọi chuyện."

"... ... Giáo sư......"

Rudger nói xong liền đi thẳng. Pacius vội vàng theo sau.

"... ... Anh dự định sẽ làm gì?"

"Sự an toàn của các học sinh đang bị đe dọa. Chúng ta cần xem xét tình hình cụ thể để giải quyết."

"Được rồi. Vậy thì ưu tiên hàng đầu là tìm ra học sinh đó."

"Theo những gì hai kẻ đó nói, đó là đặc vụ tình báo cấp một. Chắc chắn người đó biết những thông tin hữu ích khác cho chúng ta."

Lúc Rudger và Pacius trở lại con phố vừa rồi, chợt có tiếng người gọi.

"Giáo sư!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, sau đó một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở phía xa.

"Aidan?"

'Thằng nhóc này không đi cùng Caroline Monarch mà đến đây làm gì? Thậm chí nó còn không đi một mình.'

Bên cạnh Aidan là Leo, sắc mặt hai đứa trẻ lúc này đều không tốt.

Rudger nheo mắt suy nghĩ lý do hai đứa trẻ này xuất hiện. Vẻ mặt của Aidan và Leo có phần nghiêm túc hơn bình thường. Thằng nhóc Aidan vốn luôn tươi tỉnh giờ lại trông đầy khẩn trương.

"Anh đi trước đi, có học sinh cần tìm tôi."

"Được rồi."

Pacius gật đầu rời đi trước, Rudger sau đó mới từ từ tiến về phía hai học sinh của mình. Hắn dừng lại trước hai đứa trẻ đang thở hồng hộc vì phải chạy một quãng đường dài.

"Aidan, Leo, hai trò làm gì ở đây? Cố vấn của hai trò đâu? Ai dạy các trò hò hét giữa chốn công cộng như thế hả?"

Vì hai đứa nhóc này can thiệp đúng lúc Rudger đang gặp tình huống nghiêm trọng nên hắn không thể hoà nhã như thường ngày. Nếu là bình thường, Aidan sẽ cười ngượng nghịu và nói xin lỗi. Nhưng hiện tại thì khác.

"Thưa giáo sư... ... e-em ....bọn em có chuyện thực sự cần phải nói với giáo sư."

"Ý trò là gì?"

"Là chuyện liên quan đến Leo ạ."

Ánh mắt sắc bén của Rudger quay sang Leo. Đứa trẻ vốn thường bình tĩnh lúc này lại trông đặc biệt sợ hãi.

Không hiểu sao Rudger lại chợt nhớ tới lời khai của hai kẻ tình báo ban nãy.

Không thể nào!

Rudger cố gắng xóa đi những suy nghĩ đó trong đầu, bình tĩnh nói.

"Được rồi, hai trò có chuyện gì?"

"Leo."

Aidan gọi tên Leo. Leo do dự. Cậu ta không chắc liệu mình thực sự có thể nói điều đó hay không. Chợt, có một bàn tay đặt lên vai Leo. Leo nhìn chằm chằm vào Aidan trong im lặng. Khoảnh khắc Leo bắt gặp đôi mắt vô cùng thẳng thắn đó, cậu đã có thể đưa ra quyết định.

"Giáo sư, chuyện là... ... ."

* * *

Sau đó, Leo đã nói với Rudger toàn bộ sự thật.

Mọi thứ về lý do tại sao cậu trở thành người của Quân Giải phóng và những gì bọn chúng dự định thực hiện ở thủ đô sắp tới.

Trong khi nói chuyện với giáo sư, có nhiều lúc Leo tự hỏi liệu làm như vậy có ổn không. Nhưng cuối cùng cậu ta cũng quyết định kể hết mọi chuyện. Sau khi nói xong, Leo cảm thấy nhẹ nhõm khó tả.

Rudger im lặng nhìn Leo một lúc. Ánh mắt đó khiến Leo cảm thấy vô cùng nặng nề và sợ hãi.

Sau một khoảng thời gian đè nén căng thẳng, cuối cùng Rudger cũng mở miệng.

"Leo, nếu đó là sự thật thì gia đình trò hiện đang b·ị b·ắt làm con tin. Là mẹ và em gái của trò đúng không?"

Điều đầu tiên Rudger nói không phải là giận dữ hay quở trách mà là xác nhận lại thân nhân của Leo b·ị b·ắt gồm những ai.

"... ... Vâng."

"Trò nói trò không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo mệnh lệnh của Quân Giải phóng?"

".........Vâng."

"Điều đó có nghĩa là trò thú nhận đã đánh cắp thông tin của Theon truyền ra ngoài?"

"... ... Vâng. Em nhận tội."

Leo biết rằng viện cớ cũng vô ích nên cậu ta quyết định chấp nhận mọi trừng phạt.

"Tuy nhiên, trò đã đến thú nhận với ta để cố gắng cứu vãn tình hình."

"... ...."

"Vậy thì ta đoán ta sẽ phải đảm bảo an toàn cho gia đình của trò trước."

Leo nghĩ về gia đình. Tiếp theo, cậu nhìn lại những người bạn đã gặp và quen biết ở Theon cùng những kỷ niệm trong quá khứ. Cả hai đều quý giá đến nỗi Leo khó mà từ bỏ được. Nhưng nếu phải chọn một thứ, cậu không còn cách nào khác ngoài việc phải từ bỏ thứ còn lại. Leo đã từng nghĩ vậy. Cho đến khi nghe thấy lời Rudger nói.

"Dạ?"

Leo nhất thời không hiểu nổi liền hỏi lại.

"Ta nói sẽ giải cứu gia đình của trò, không phải họ đang b·ị b·ắt làm con tin sao?"

"Đúng là như vậy. Nhưng... ... "

Leo không còn cách nào khác ngoài việc ấp úng xác nhận lại lời đối phương. Đúng là gia đình cậu ta b·ị b·ắt làm con tin nhưng giáo sư Rudger không cần có bất kỳ trách nhiệm phải cứu gia đình cậu ta cả. Tuy nhiên, giáo sư vẫn hứa sẽ đảm bảo an toàn cho gia đình của cậu.

"Trò Leo, trò nghĩ thân phận của ta là gì?"

"Thầy là giáo sư Rudger Chelici."

"Đúng thế. Một giáo sư muốn giúp đỡ học sinh, có gì bất thường sao?"

"... ... ."

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày Leo không nói nên lời. Những gì giáo sư Rudger nói là hiển nhiên, giáo sư giúp đỡ học sinh là chuyện rất bình thường. Nhưng trường hợp này chuyện đó không bình thường chút nào, mọi người hầu hết đều sẽ không làm điều hiển nhiên đó. Leo đã nghĩ giáo sư trước mặt cũng sẽ giống như những người khác.

"Leo."

"... ... Vâng."

"Không cần lúc nào cũng phải cố gắng tỏ ra trưởng thành. Lúc này, trò chỉ cần nói lời cảm ơn thôi."

Leo cảm thấy sống mũi cay cay, cậu lập tức cúi thấp đầu xuống. Trên thực tế, Leo biết đó là suy nghĩ hẹp hòi của riêng bản thân cậu, cậu luôn nghĩ rằng không ai sẽ chìa tay ra giúp đỡ một người như mình.

Leo không muốn thừa nhận rằng trên đời này có những người tốt một cách ngu ngốc như Aidan hoặc tận tâm với vai trò của mình như giáo sư Rudger. Nếu trong quá khứ có ai đó nói với cậu ta rằng có những người như thế tồn tại, Leo sẽ không do dự cười nhạo kẻ đó.

Nhưng hiện tại những người như vậy lại xuất hiện ngay trước mặt cậu.

Như vậy không phải rất mỉa mai sao?

Nước mắt chảy dài trên má Leo, cậu cúi người thật sâu xuống.

"Cảm ơn giáo sư rất nhiều!"

Một chàng trai đã thề rằng sẽ không bao giờ rơi nước mắt cho dù có chuyện gì xảy ra lúc này không thể kìm lại được những giọt lệ của mình.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top