Giáo Sư Gián Điệp

Chương 323: Bạch Kính Điện (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

Sáng hôm sau, có một vị khách đến phòng bệnh của Rudger. Người mở cửa và xuất hiện là chính là Pacius.

"Công chúa đang đợi."

"... ... Tôi nghĩ mình cần nghỉ ngơi thêm một chút."

"Công chúa đang đợi."

"Tôi không nghĩ mình đã khôi phục tốt."

"Công chúa đang đợi."

"......."

Dù Rudger có nói gì, Pacius vẫn lặp lại câu trả lời tương tự với nụ cười trêu chọc trên môi. Nhìn thái độ không chịu nhượng bộ của đối phương, Rudger cuối cùng cũng phải đồng ý.

Khi Rudger ra đến cổng bệnh viện dưới sự hướng dẫn của Pacius, bên ngoài đã có một chiếc ô tô hơi nước màu đen đang đợi. Đây là phương tiện di chuyển chuyên dụng nên cửa sổ đều được thiết kế chống nhìn từ bên ngoài. Điều này cũng là mệnh lệnh chiếu cố của Eileen dành cho Rudger.

Rất tiếc là bản thân Rudger lại không muốn kiểu chiếu cố này. Eileen là một người không chịu bất kỳ thua thiệt nào, cô ta có thể cho đi nhưng chỉ khi nào cô ta chắc chắn hồi báo phải tương xứng với thứ đã bỏ ra. Eileen hẳn là đang muốn dùng những lợi ích nhỏ dần dần tích lũy chúng để trói buộc hắn.

Rudger cũng biết mục đích của đối phương, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, hắn chẳng có lý do gì để từ chối.

Khi đã lên xe, Pacius ngồi phía trên cầm lái.

"Anh biết lái xe?"

"Thỉnh thoảng tôi phải đảm nhiệm vị trí này khi Công chúa bí mật đi vi hành."

"Chẳng lẽ Vệ binh Hoàng gia nào cũng phải học lái xe sao?"

"Không. Do tôi là trường hợp cá biệt thôi."

Giọng nói lẩm bẩm của Pacius có chút cam chịu.

Rudger thông cảm cho người kế nhiệm của mình phải trải qua chuyện như vậy, đồng thời, hắn cũng cảm thấy may mắn khi bản thân không rơi vào tình huống tương tự. Eileen cũng quá tùy hứng, sử dụng một bậc thầy kiếm sư làm chân sai vặt như thế này đúng là đại tài tiểu dụng.

Buuuung.

Trong khi Rudger đang nghĩ vậy thì xe đã lao đi. Pacius bẻ lái vô cùng điêu luyện. Chiếc xe hơi màu đen lao đi vun v·út trên con đường vắng lặng chưa được tu bổ.

"Anh cảm thấy thế nào?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

"Không cần lo lắng, chúng tôi đã cử những bác sĩ trị liệu tốt nhất đến. Theo lệnh của Công chúa, bọn họ đều sẽ giữ bí mật về anh."

"Tôi hiểu."

"À, nhân tiện, hiện tại có cả những người khác cũng đang đợi trong lâu đài Hoàng gia. Hoàng đế đã tuyên bố trao thưởng cho những người đã tham gia vào cuộc đột kích bên dưới lòng đất."

"Hửm?"

Pacius cười toe toét khi cầm vô lăng.

"Thành thật mà nói thì tất cả mọi người ở thủ đô lần này đều nợ anh một lời cảm ơn."

"Không cần nghiêm trọng như vậy."

"Tôi có thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mọi người đều đã được chuyển sang một nơi an toàn khác."

"Những người khác có biết gì không?"

"Không cần lo lắng, tôi đã xử lý đâu vào đấy rồi. Bọn họ sẽ không nghi ngờ gì cả."

Không hổ danh là hầu cận bên người Đại Công chúa, tác phong xử lý mọi chuyện rất gọn gàng. Rudger nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu nhiều người biết chuyện hắn đã chiến đấu thì có thể dẫn đến những phiền toái không cần thiết.

"Tất nhiên không phải là tất cả mọi người đều không biết gì hết."

"Nếu là Casey Selmore thì không cần lo lắng, cô ấy sẽ không tiết lộ với ai đâu."

Ngay khi câu trả lời phát ra từ miệng Rudger, Pacius thốt lên một tiếng cảm thán.

"Ái chà chà! Có vẻ như anh và vị thám tử kia rất tâm đầu ý hợp."

"Không hẳn."

"Haha. Tôi không nói chơi đâu. Quý cô thám tử kia có vẻ như cũng biết anh muốn giữ bí mật chuyện lần này nên cô ấy đã ngầm giúp đỡ. Cô ấy đã giúp tôi thuyết phục Terina LionHowl để cô ta không nghi ngờ."

"... ... Thật sao?"

Có vẻ như cô nàng kia không muốn bại lộ danh tính của hắn. Chí ít thì nếu như những gì Pacius nói là đúng thì Casey Selmore chắc chắn sẽ không kể chuyện gì về hắn với Terina LionHowl.

Rudger trầm ngâm suy nghĩ, hắn vô thức lên tiếng hỏi.

"Casey Selmore cũng đang ở lâu đài Hoàng gia sao?"

"À, chuyện đó... ... ."

Pacius ngập ngừng một lúc rồi mở miệng.

"Thám tử Casey Selmore đã trở về Leathervelk."

"Cô ấy rời đi rồi sao? Lúc nào?"

"Ngay sau khi anh hoàn tất việc trị liệu. Đích thân Công chúa đã lên tiếng giữ lại nhưng cô ấy đã từ chối. Quả là một người phụ nữ tuyệt vời!"

Pacius không khỏi cảm thán.

Theo góc nhìn của Pacius, hành vi lạnh lùng từ chối lời mời đến từ Đại Công chúa của Casey Selmore rất phong cách. Ít nhất thì anh ta không bao giờ có đủ can đảm làm chuyện đó.

"Tôi đã kiểm tra tình trạng của vị thám tử đó trước khi rời đi, cô ấy trông không được tốt lắm."

"Cô ấy b·ị t·hương ở đâu sao?"

"Ồ! Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận hai người có quan hệ không tầm thường rồi à? Giáo sư Rudger, anh đang lo lắng cho cô ấy đúng không?"

"... ... Anh có nói không?"

"Tôi đùa đấy, đừng nóng. Cô ấy không b·ị t·hương gì nghiêm trọng, chỉ là nhìn bên ngoài có vẻ khá tệ, sắc mặt cô ấy khá u ám, nước da hơi hốc hác. Có lẽ cô ấy cảm thấy mệt mỏi thôi."

"........."

Pacius tỏ vẻ đấy là tất cả những gì anh ta biết.

Rudger nhớ lại ánh nhìn cuối cùng của Casey Selmore dành cho mình khi cô ấy vừa mới tỉnh lại sau cơn ác mộng t·ấn c·ông tinh thần của Louispold. Hắn im lặng liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, dùng tay xoa thái dương.

Hắn có lẽ nên đến thăm cô ấy một lần? Nên hay không nên đây?

"Đến nơi rồi."

Trước khi Rudger kịp đưa ra quyết định, chiếc xe đã dừng lại tại lối vào lâu đài Hoàng gia. Những người gác cổng được thông báo trước đã mở cửa ngay khi nhìn thấy chiếc xe màu đen chuyên dụng.

Hoàng cung vẫn hùng vĩ như cũ, có lẽ vì nó không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cuộc t·ấn c·ông khủng bố. Rudger nhìn vô số kiến trúc màu trắng khi bước vào trong, nửa vui mừng nửa lo lắng.

* * *

Trong phòng chờ trước khi diện kiến ​​Hoàng đế.

Rudger nhìn Chris Bennimore đang lo lắng bên cạnh với ánh mắt tinh tế.

"Giáo sư Chris."

"......."

"Giáo sư Chris."

"... ... Chuyện gì thế?"

Khi Rudger gọi lớn hơn, Chris Bennimore mới hoàn hồn đáp lại. Giọng nói của anh ta vốn thường rất sắc bén, hiện giờ lại yếu ớt và đầy u ám. Rudger có thể đoán ra lý do tại sao.

"Anh vẫn đang nghĩ về cô gái yêu tinh đó à?"

"Đó không phải là một cô gái yêu tinh, đó là quý cô Belaruna."

"... ... Được rồi. Anh vẫn đang nghĩ về Belaruna sao?"

"Đừng gọi tên cô ấy một cách bừa bãi như thế!"

"......."

Rudger lắc đầu ngán ngẩm.

Thực tế thì khi di chuyển những người b·ất t·ỉnh ra một nơi an toàn, Rudger đã bí mật liên hệ với Hans đưa Belaruna rời đi trước. Làm vậy để tránh những dị nghị không cần thiết.

Có vẻ như sự biến mất không nói một lời của Belaruna khiến anh chàng Chris Bennimore này không tốt lắm. Rudger dám đánh cuộc nếu hôm nay không phải đi diện kiến Hoàng đế, có lẽ tên này vẫn sẽ lang thang tìm người khắp thủ đô.

"... ... Đừng lo lắng. Tôi nghĩ cô ấy sẽ ổn thôi."

"Làm sao có thể ổn được! Cậu không biết cô ấy yếu đuối đến mức nào đâu!"

"........."

Yếu đuối?

Trong giây lát, Rudger phải xem xét lại sự hiểu lầm của mình về ý nghĩa của từ này.

Trên đời này ai có thể hiền lành yếu đuối chứ Belaruna thì chắc chắn là không.

Yêu tinh yếu đuối nào có thể xông vào chiến đấu và mổ xẻ xác lũ Chimera chứ?

Rudger đã thấy những mô thịt của lũ Chimera và vật thí nghiệm trong túi của cô nàng yêu tinh kia, lúc nhìn thấy chúng, hắn đã rất sốc.

Rudger lắc đầu. Hắn cũng không nghĩ sẽ để giáo sư Chris tiếp tục như thế này.

"Được rồi, lát nữa tôi sẽ hỏi Công chúa xem cô ấy có biết tung tích của Belaruna không."

"... ... Thật sao?"

"Ừ."

Căn phòng khôi phục sự im lặng vốn có. Chris Bennimore lúc này đã bình tĩnh hơn một chút.

Rudger cần phải hỏi ý kiến ​​​​của Belaruna xem cô nàng kia có muốn gặp lại người này không. Tuy nhiên, xem xét phản ứng của Belaruna với Chris Bennimore, có vẻ như cô ấy sẽ không từ chối.

"Hai vị đã sẵn sàng chưa?"

Cung nhân mở cửa cúi chào với hai người.

Rudger và Chris Bennimore đồng thời đứng dậy. Theo sự hướng dẫn của người hầu, họ bước vào một đại sảnh rộng rãi.

Bạch Kính Điện có sức chứa hàng trăm người, đúng như tên gọi của nó, là một không gian trắng tinh tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ. Sàn nhà được làm bằng đá cẩm thạch mịn phản chiếu rõ ràng mọi thứ. Nơi đây thay vì gọi là một hội trường thì nó giống như một nhà thờ linh thiêng hơn.

Rudger hơi ngẩng đầu lên.

Trên trần đại sảnh ngoài chiếc đèn chùm lấp lánh với vô vàn viên ngọc quý còn là những kiệt tác siêu thực được khắc họa trên trần nhà. Một không gian sang trọng tràn ngập hơi thở nghệ thuật.

Đứng cạnh hắn là tất cả những người đã tham gia vào cuộc đột kích bên dưới. Chỉ có duy nhất hai người vắng mặt là Belaruna và Casey Selmore.

Rudger nhìn về phía Loteron. Trên mặt anh ta vẫn còn đội chiếc mũ sắt. Thoạt nhìn, việc giấu mặt khi tiếp kiến ​​Hoàng đế có thể bị coi là bất kính. Nhưng dựa trên những tin đồn về việc Loteron từ chối lộ mặt thì có vẻ điều này đã được Hoàng đế ngầm cho phép.

Đúng lúc này, một tiếng kèn mạnh mẽ báo hiệu buổi lễ bắt đầu.

Ánh mắt của mọi người cùng lúc nhìn thẳng về phía trước. Cuối tầm mắt, bọn họ có thể nhìn thấy những người đại diện cho hoàng tộc lần lượt xuất hiện. Rudger cũng nhận ra có rất nhiều khuôn mặt hắn chưa từng trông thấy ở quảng trường.

Người phụ nữ ngồi cạnh Hoàng đế chính là Hoàng hậu. Rudger nghĩ hắn đã biết Đại Công chúa trông giống ai rồi. Vị Hoàng hậu này trẻ đẹp đến mức người không biết khó có thể coi bà ấy là người đã có ba con. Trông Hoàng hậu đứng cạnh Eileen không khác gì hai chị em. Nếu phải chỉ ra sự khác biệt thì Hoàng hậu có vẻ ngoài trưởng thành và ấm áp hơn, không giống như Eileen, người có nội tâm hơi hắc ám.

Đại Công chúa Eileen đang đứng cạnh Hoàng hậu, bên cạnh cô ta là Nhị Hoàng tử và Tam công chúa Erendir. Bọn họ chính là ba người thừa kế với tính cách hoàn toàn khác nhau.

Trong ba người, người khiến Rudger chú ý nhất chính là vị Hoàng tử duy nhất của Đế quốc. Không giống như Eileen và Erendir, đây là lần đầu tiên hắn chính thức gặp mặt Nhị Hoàng tử.

Trong ba người con của Hoàng đế, Nhị Hoàng tử là người kín tiếng nhất. Hầu như có rất ít tin tức về vị hoàng tử này, người này cũng không thường xuyên lộ mặt.

Rất nhiều người đã đồn thổi về việc Nhị Hoàng tử không đủ tài năng nên đã rút lui trong cuộc chiến giành quyền kế vị.

Nhị Hoàng tử Yvellon von Exilion.

Vị Hoàng tử này có vẻ ngoài yếu đuối giống Hoàng đế, nhưng đôi mắt của anh ta lại hoàn toàn tương phản.

Đúng lúc này, ánh mắt của Nhị Hoàng tử hướng về Rudger. Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Rudger có thể chắc chắn một chuyện.

Vị Hoàng tử đối diện đang cố tình che giấu bản thân.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top