Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp
Rudger sải bước chầm chậm trên đường phố Leathervelk.
Nơi ở của Casey Selmore cách trung tâm thành phố không xa. Xe cộ trên đường qua lại tấp nập.
Trước mặt hắn là một công viên, có một ông già đang ngồi trên ghế và cho chim bồ câu ăn. Rudger tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh ông lão. Ông lão đang ném thức ăn cho chim bồ câu đột nhiên mở miệng.
"Thám tử Casey Selmore vẫn chưa ra ngoài."
"Ông có biết lý do là gì không?"
"Kể từ khi trở về từ thủ đô, sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm. Trông cô ấy không giống b·ị t·hương mà giống người có tâm sự hơn."
"........"
"Có khá nhiều người đã đến thăm vị thám tử ấy. Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi."
"Cảm ơn ông."
Rudger lấy trong túi ra một tờ tiền và đưa cho ông lão.
Ông lão điềm nhiên nhận lấy tiền và đứng dậy rời khỏi công viên. Bây giờ ông ta sẽ hoạt động ở một nơi khác, lắng nghe những gì người khác nói và truyền đạt lại thông tin cho những người cần chúng. Ngay khi ông lão rời khỏi, lũ bồ câu cũng đồng loạt bay đi.
Rudger nhìn chằm chằm vào cửa sổ tầng hai của một ngôi nhà bên kia đường. Những chiếc lá thường xuân mọc chảy xuôi xuống như dòng thác từ lan can sắt tầng hai. Hắn có thể đoán được đây chắc chắn là hành động tùy ý của cô nàng kia vì chẳng có chủ nhà nào cho phép cây cối mọc tràn lan như vậy. Tuy nhiên, nếu chủ nhà vẫn cho phép để ngôi nhà ở trạng thái đó thì có vẻ như bọn họ đã trả khá nhiều tiền thuê nhà.
Rudger đứng dậy khỏi băng ghế và chậm rãi đi về phía ngôi nhà. Lúc hắn vừa định ấn chuông thì có người từ bên trong bước ra.
"Thật là....Sao mọi người lại tặng nhiều đồ như vậy chứ? Làm sao mình xử lý nổi đống này đây?"
Một cô gái đang mang theo một kiện hành lý khổng lồ gấp ba lần kích thước của mình, miệng lẩm bẩm ca thán. Đó là một cô gái nhỏ nhắn có khuôn mặt thanh tú, nhưng sức lực bên trong cơ thể nhỏ bé đó vượt xa người thường.
Là Betty. Hoặc có thể gọi cô ấy với cái tên cũ là Beta.
Betty đặt tất cả những món quà từ người hâm mộ của Casey Selmore ở lối vào và bắt đầu phân loại xử lý.
Sau khi cất hết hành lý, Betty định đi vào trong nhưng chợt dừng lại khi nhìn thấy Rudger.
"Ơ, anh là?"
Lúc đầu, khi nhìn thấy Rudger, Betty nghiêng đầu cố nhớ xem đó là ai, sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng cô cũng đã nhận ra thân phận người trước mặt.
"Anh là Rudger Chelici đúng không?"
"Vâng, đúng là tôi."
Đối với Betty, Rudger chỉ là một người đàn ông thỉnh thoảng có tên xuất hiện trên báo hoặc là cái tên thi thoảng xuất hiện từ miệng Casey Selmore.
"Anh đến đây để gặp chị Casey sao?"
"Đúng vậy. Cô ấy có tiện gặp tôi không?"
"Ừm. Tôi e rằng hiện tại hơi khó. Casey dạo này không được khỏe."
"Cô ấy bị bệnh gì sao? Đã mời bác sĩ khám chưa?"
"Cơ thể Casey vẫn ổn, chỉ là tâm trí chị ấy có chút kì lạ. Mặc dù tôi thấy trước đó đầu óc chị ấy cũng không được bình thường lắm."
Rudger bật cười, không khỏi lắc đầu trước những lời nói của Betty.
"Anh có vẻ quen biết chị Casey. Vậy nhờ anh trông chừng chị ấy giúp tôi một lát nhé, tôi phải ra ngoài một chút."
"Cô có cần tôi giúp gì không?"
"Anh chỉ cần canh chừng chị ấy thôi. Tôi phải đi giải quyết mấy người hâm mộ tặng quà cho chị ấy. Bọn họ phiền phức quá!"
"Được rồi."
Betty vừa chào vừa vẫy tay với Rudger rồi đi ra cửa.
Rudger nhìn bóng lưng xa dần của Betty, không khỏi suy nghĩ. Đây khả năng chính là người máy Beta mà hắn không tìm thấy ở phòng thí nghiệm.
Đứa trẻ mà hắn không thể tìm thấy trong phòng thí nghiệm ngày hôm đó....
Rốt cuộc linh hồn của ai đang ở trong cơ thể này?
Rudger đột nhiên có suy nghĩ như vậy. Có lẽ linh hồn trú ngụ trong cơ thể của Betty rất có thể là em gái của Arte - Sally.
"Cầm lấy!"
Đúng lúc này, một bó hoa đột nhiên xuất hiện trước mắt Rudger. Betty không biết đã quay trở lại từ lúc nào, dúi vào tay hắn một bó hoa.
"Đặt lên tầng hai giúp tôi nhé."
Betty nói xong liền nhanh chóng biến mất, chỉ để lại vài lời dặn dò cho Rudger.
Rudger lắc đầu. Cô bé này cũng thật là quá dễ tin người. Sao có thể để một người lạ như hắn ở trong nhà rồi ra ngoài như vậy?
Có lẽ Betty cũng không biết chuyện xảy ra giữa hắn và Casey Selmore. Cô ấy chỉ đơn thuần cho rằng hắn quen biết Casey Selmore và trông có vẻ đáng tin. Nếu thế thì cô nàng kia hẳn là không kể hết mọi chuyện với người trợ lý của mình.
Rudger chậm rãi leo lên cầu thang gỗ tầng hai. Hắn dừng lại trước một căn phòng tầng hai và gõ cửa.
Cốc cốc.
Không có phản hồi.
Không phải là không có người. Theo những gì Betty nói, Casey Selmore chắc chắn đang ở bên trong.
Rudger nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa.
Kẹt.
Cửa phòng không khóa.
Cô nàng này không sợ nhỡ có trộm à?
Suy nghĩ của Rudger ngay lập tức bị cắt đứt khi nhìn thấy khung cảnh bên trong.
'Gì thế này?'
Những chồng sách, tập tài liệu, tập báo và đủ thứ linh tinh nằm rải rác khắp nơi. Căn phòng vô cùng bừa bộn. Có dấu vết dọn dẹp nhưng không đáng kể.
Một mùi hăng cay xộc vào mũi Rudger.
Cô nàng kia còn làm thí nghiệm ngay trong phòng ngủ nữa sao? Không sợ bị độc c·hết à?
Rudger cẩn thận bước tránh những thứ vương vãi trên sàn. Hắn hướng mắt về phía chiếc giường ở góc phòng. Có người đang nằm trong chăn. Mái tóc màu xanh nhạt lộ ra từ tấm chăn trắng. Không cần đoán cũng biết người đang nằm là ai.
Rudger đặt bó hoa lên chiếc tủ gần đó rồi kéo một chiếc ghế tới và ngồi xuống.
Hắn chưa từng chăm sóc người bệnh bao giờ.
Rudger nhìn quanh phòng.
Bài trí trong phòng có vẻ khá yên tĩnh, tường xung quanh phòng là giấy dán có hoa văn màu đỏ phủ vân gỗ. Trên kệ là những lọ thuốc k·hông r·õ n·guồn g·ốc, tượng k·hông r·õ n·guồn g·ốc, gốm sứ thủy tinh k·hông r·õ n·guồn g·ốc, v.v. Có cảm giác như thể chủ nhân của căn phòng đã mua đủ thứ khi đi du lịch khắp thế giới.
Rudger liếc nhìn người đang nằm trùm chăn kín mít. Hắn nhẹ nhàng gập đoạn chăn phía trên xuống tránh cho người ngủ khó thở.
Khuôn mặt Casey Selmore đang ngủ lộ ra. Ngay cả khi Rudger kéo tấm chăn trên mặt xuống cô ấy cũng không có phản ứng gì, điều này chứng tỏ cô ấy đang ngủ rất sâu.
Rudger im lặng quan sát người trước mặt. Bọn họ đã khá lâu không gặp lại kể từ sự việc xảy ra ở thủ đô. Sắc mặt của Casey Selmore không tốt lắm. Rudger để ý thấy có quầng thâm dưới mí mắt của đối phương.
Dù đang ngủ nhưng tình trạng của Casey Selmore có vẻ cũng không tốt, cô ấy giống như đang gặp ác mộng.
Hắn nhớ lại lời ông lão ngoài công viên đã nói. Casey Selmore dường như có tâm sự, tinh thần của cô ấy bị gặp c·hấn t·hương nào đó.
Chẳng lẽ do phép thuật t·ấn c·ông tinh thần lúc đó?
Mỗi người đều có một quá khứ không mong muốn ai biết. Có lẽ lần này cô ấy đã phải nhớ lại những ký ức không tốt.
Rudger tinh ý thấy có một túi thuốc an thần để gần gối. Hắn cau mày.
Mất ngủ nghiêm trọng đến mức này rồi sao?
Đột nhiên, Casey Selmore nhíu mày, miệng bắt đầu lẩm bẩm những từ không rõ nghĩa. Cô trằn trọc vài lần, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
"......."
Rudger nhìn quanh, một lúc sau mới thấy một chậu nước và một chiếc khăn mặt bên ngoài đống đồ đạc bừa bộn. Hắn nhẹ nhàng duỗi tay ra, sử dụng ma pháp nhúng ướt chiếc khăn. Rudger cẩn thận dùng khăn lau mồ hôi trên trán Casey Selmore.
"N-n... ... ."
Casey Selmore lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ. Rudger tinh ý nhận ra đôi môi của đối phương hơi khô, có lẽ cô ấy khát nước.
Hắn bèn rót một cốc nước từ bình giữ nhiệt bên cạnh, sử dụng phép thuật làm cho nước nguội đi.
"Nước ở đây."
Sau khi cho đối phương uống nước, Rudger đặt chiếc ly còn một nửa lên bàn và đưa tay về phía trước. Khi hắn kích hoạt ma pháp, một nguồn năng lượng mờ nhạt xuất hiện trên đầu ngón tay Rudger nhanh chóng bao phủ cơ thể Casey Selmore.
Đây là ma pháp hắn đã dùng để chữa trị vết bỏng trên mặt Violetta, nhưng hắn không chắc thứ này có thể giúp ích gì cho Casey Selmore hay không. Tuy nhiên, có vẻ như cũng có chút hiệu quả, sau một lúc, sắc mặt của Casey Selmore đã tốt hơn khá nhiều.
Đột nhiên, đôi mắt của Casey Selmore mơ hồ mở ra.
"... ... Anh....?"
Khoảnh khắc đôi mắt xanh của Casey Selmore nhìn về phía mình, Rudger theo bản năng nghĩ Casey Selmore sẽ đỏ mặt và hét lên, hoặc chí ít sẽ tức giận mắng mỏ hắn. Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, Casey Selmore chỉ có chút ngạc nhiên, sau đó, trong ánh mắt của cô ấy ánh lên sự tự trách, miệng cô ấy nói đi nói lại vài từ. Rudger chăm chú nghe mãi mới biết cô ấy đang nói gì.
"... ... Moriarty...."
"......Thật xin lỗi........"
Đồng tử của Rudger co lại, hắn cảm thấy cực kỳ bối rối.
Sao hắn lại không hiểu những lời này có ý gì cơ chứ?
Nhưng cô ấy không cần phải nói những lời này, vốn dĩ cô ấy không làm gì sai cả.
"......."
Giữa lúc đủ loại suy nghĩ chạy loạn trong đầu Rudger, một giọt nước mắt đột nhiên chảy xuống từ khóe mắt Casey Selmore.
────!!!
Rudger luống cuống lau nước mắt cho đối phương. Hắn thầm ân hận vì hành vi bồng bột của bản thân lúc trước. Đúng ra hắn mới là người phải nói lời xin lỗi, hắn đã lợi dụng cô ấy để thực hiện mục đích của bản thân bất chấp lòng tin của đối phương dành cho mình. Kể cả khi đã tận mắt chứng kiến hắn đứng cạnh xác cảnh vệ ở khu mỏ, Casey Selmore vẫn lựa chọn tin tưởng nghe hắn giải thích. Nhưng hắn đã hoàn toàn phụ lòng tin của cô ấy.
"Đừng khóc."
"......"
"Đó không phải lỗi của cô. Tôi mới là người phải xin lỗi."
Rudger thì thầm.
Đôi mắt đỏ hoe của Casey Selmore ánh lên sự kinh ngạc. Sau đó, cô ấy mỉm cười nhẹ nhõm rồi nhắm mắt lại. Casey Selmore tiếp tục chìm vào giấc ngủ, lần này hơi thở của cô ấy đã trở nên ổn định hơn. Có lẽ cơn ác mộng đã kết thúc.
Két.
Rudger dùng phép thuật mở cửa sổ thông gió cho căn phòng. Sau đó hắn lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài, không đánh thức đối phương.
Ngay khi bước ra cửa, Rudger gặp Betty đã trở về.
"Ồ! Anh đã gặp chị Casey chưa?"
"Tôi đã gặp cô ấy rồi."
"Tình trạng của Casey rất tệ phải không? Thật xin lỗi anh vì sự cố bất tiện này."
"Không sao đâu. Tinh thần của cô ấy đã tốt hơn nhiều. Cứ để cô ấy ngủ một giấc đi."
"Thật sao?"
Vẻ mặt của Betty khi nghe những lời này lập tức trở nên rạng rỡ hơn. Cô lập tức chạy lên tầng hai để kiểm tra tình trạng của Casey. Rudger thấy vậy liền yên tâm rời đi.
***
Khi Casey Selmore tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối.
"Có khách đến sao, Betty?"
"Sao thế?"
"Tôi không nhớ rõ nhưng lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ trọn vẹn như vậy."
Casey Selmore tự hỏi, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng gạt một vài sợi tóc lòa xòa trên má.
"Có ai đã đến thăm tôi sao?"
"À, là anh chàng Rudger Chelici mà chị hay nhắc đến ý."
"... ... Cái gì?"
Tên đó đã đến thăm cô ấy sao?
Nhưng cô ấy nhớ đã nhìn thấy người đó... ... .
'Chờ chút.......nếu đấy không phải là mơ thì.........'
Mặt Casey Selmore ngay lập tức trở nên nóng bừng. Cô loạng choạng một lúc rồi ngã xuống giường.
"Casey? Chị sao thế? Đau ở đâu?"
"Không. Chỉ hơi chóng mặt thôi."
Casey Selmore nhẹ nhàng lắc đầu, cô ấy nhìn xung quanh phòng. Đột nhiên, ánh mắt của Casey Selmore nhìn thấy bó hoa được đặt trên tủ cạnh giường.
"Betty, hoa này ai mang tặng thế?"
"Cái đó sao? Khách của chị đấy."
Nếu là khách, không phải là tên kia đấy chứ?
Hoa dâm bụt?
Hoa dâm bụt với những cánh hoa màu đỏ nồng nàn....
!!!
Mặt Casey Selmore đỏ bừng, hơi nước bốc ra từ đầu cô ấy.
Tên ngốc kia có biết thứ này mang ý nghĩa gì hay không mà đem đi tặng lung tung thế?
/*Cho những ai không biết thì Hoa dâm bụt đỏ tượng trưng cho tình yêu thầm kín =)))*/
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Giáo Sư Gián Điệp,
truyện Giáo Sư Gián Điệp,
đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp,
Giáo Sư Gián Điệp full,
Giáo Sư Gián Điệp chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!