Giáo Sư Gián Điệp

Chương 415: Món quà bí ẩn (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

Chương 415: Món quà bí ẩn (2)

Eileen hơi nhíu mày khi nhìn thấy khuôn mặt ngớ ngẩn của Hans.

Anh chàng này là người mạnh nhất?

"Trò đùa này không buồn cười chút nào."

"Tôi đang nghiêm túc."

Thái độ dửng dưng của Rudger không khỏi khiến Eileen cảm thấy nghi ngờ.

Tên này nói thật?

Vậy thì anh chàng trông tầm thường kia hẳn phải có năng lực đặc biệt gì đó vì cô ta không cảm nhận được bất kỳ sức mạnh gì trên người đối phương.

Eileen bỗng có chút ghen tị.

Sao cái tên bên cạnh cô ấy lại chiêu mộ được nhiều người tài năng như vậy?

Nghĩ lại thì bản thân Eileen chỉ có được vài người hầu cận trung thành có thể tin tưởng được là Pacius và Mandelina.

Có đôi lúc, Eileen vô cùng hoài niệm quá khứ. Khi đó, Rudger vẫn còn là thanh kiếm phục vụ cô ta. Tuy mối quan hệ của họ chỉ là giao dịch công bằng, nhưng Eileen lúc đó thực sự có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng giao mọi chuyện cho đối phương.

Tuy nhiên, Eileen quyết định không quá tham lam. Cô ta hiện tại vẫn đang duy trì quan hệ tốt đẹp với Rudger.

Những gì cô ta cần bận tâm lúc này là chuyện khác.

"Ta đã nhận được thông tin mình cần. Chúng ta sẽ rời đi trước."

Trước khi rời đi cùng Pacius, Eileen đã để lại lời cảnh báo cuối cùng cho Rudger.

"Hãy cẩn thận với Giáo hội Lumensis. Bọn chúng đang cố gắng di chuyển căn cứ của mình từ thủ đô đến nơi khác sau khi tiếp xúc với đám yêu tinh."

"Cô nghĩ chúng sẽ đi đâu?"

"Chúng dường như không định trở lại Thánh quốc. Ta suy đoán chúng sẽ đi xung quanh tìm kiếm manh mối."

Eileen chỉ nói đến đó rồi ngừng lại. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã quá đủ để Rudger đoán được điểm đến tiếp theo mà Giáo hội Lumensis hướng tới.

"Ý cô là bọn chúng có thể sẽ đến đây?"

"Tốt nhất anh nên cẩn thận. Trực giác của ta cảm thấy có chuyện không lành."

Eileen không nói gì thêm nữa. Cô ta đã đưa ra đủ manh mối, người đàn ông kia sẽ tự biết phải làm gì.

"Bên trong đã hoàn toàn là một mớ hỗn độn."

Eileen mỉm cười vui vẻ nhìn các mảnh vỡ đấu trường rải rác khắp nơi. Nụ cười của cô ta rạng rỡ đến nỗi mọi người cảm giác như đấu trường tối tăm bỗng trở nên sáng sủa hơn.

Nhưng bất chấp ánh nhìn đó, Rudger vẫn nhún vai một cách thờ ơ.

"Tôi đoán là nơi này không đáp ứng được cho một trận đấu cấp bậc thầy."

Rất may là cả Pacius và Pantos đều không sử dụng đến năng lượng của bản thân mà chỉ thuần túy giao đấu thông qua sức mạnh thể chất và kỹ thuật. Nếu không, đấu trường này đã sớm bị cắt xẻ làm đôi.

Eileen mỉm cười. Cô ta không phải không thu được lợi gì. Chí ít, nhìn vẻ bình tĩnh của Pacius sau trận đấu này, Eileen đoán thanh kiếm của mình sẽ lại có một bước tiến lớn nữa.

Chuyến đi đến Leathervelk lần này không tệ.

* * *

Eileen cuối cùng rời đi cùng Pacius.

Rudger đã cố gắng để Belaruna theo cùng nhưng Eileen từ chối. Đại Công chúa yêu cầu bọn họ liên lạc lại sau khi đến thủ đô. Belaruna cũng cảm thấy cần phải chuẩn bị thêm.

"Cuối cùng vị đại nhân đó cũng rời đi rồi."

Hans lẩm bẩm khi nhìn theo bóng lưng Eileen và Pacius rời đi một cách lặng lẽ như khi họ đến.

Đại Công chúa của Đế quốc đồng thời cũng là người có khả năng cao nhất trở thành vị Quân chủ tiếp theo.

Một nhân vật như vậy đích thân đến nơi này không khỏi khiến Hans cảm thấy lo lắng.

Hans liếc nhìn Rudger sau đó, cậu ta nhìn về hai người vẫn đang ngồi ở một bên không nói gì từ nãy.

Alex và Pantos.

Cả hai đang ngồi lặng lẽ trên ghế, nhắm mắt lại, đắm chìm trong cảm giác mà trận đấu ban nãy để lại.

"Không nên làm phiền bọn họ."

Rudger bất ngờ lên tiếng.

"Hai người đó đang làm gì thế?"

"Đúc kết lại kinh nghiệm chiến đấu."

"Hả? Pantos thì tôi hiểu nhưng còn Alex? Không phải anh ta chỉ đứng xem thôi à?"

"Đối với cậu ấy thế là đủ rồi."

Hans thốt lên một tiếng đầy hoài nghi.

Đây không phải lần đầu tiên cậu ta nghe đến khả năng của Alex. Cậu ta đã sớm biết Alex có khả năng sao chép kỹ năng của người khác chỉ bằng việc quan sát. Nhưng bản thân Hans không phải người hay trực tiếp chiến đấu nên cậu ta không ý thức được khả năng đó của Alex đáng sợ cỡ nào.

Thứ Hans bất ngờ lần này là việc một người hay cợt nhả và lười biếng như Alex lại có lúc tập trung vào một thứ gì đó đến vậy. Một thứ có thể khiến Alex để tâm đến thế chứng tỏ nó hẳn phải rất quan trọng.

"Tôi đoán cả hai bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn sau lần này."

Alex mạnh lên thì có thể hiểu. Nhưng Pantos mạnh hơn à?

Hiện tại trông Pantos đã chẳng khác gì một con quái vật rồi, Hans chưa thể tưởng tượng ra anh chàng thú nhân này khi mạnh lên sẽ như thế nào nữa.

Rudger cười ha hả khi nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Hans.

"Thế nào? Cậu sợ mất vị trí chiến đấu đầu bảng à?"

"Ai mà để ý đến chuyện đó cơ chứ."

"Nếu cậu sử dụng 'nó' cậu sẽ trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Tuy nhiên, nhìn vào tốc độ tăng trưởng của Pantos, có lẽ trong tương lai thứ hạng của hai người sẽ phải thay đổi."

"Tôi không quan tâm."

Hans run rẩy như thể đang kìm nén sự ghê tởm của bản thân. Loại người như cậu ta không thích hợp chiến đấu.

"Anh cũng biết đấy, tôi không kiểm soát được con quái vật kia. Nếu nói về khả năng chiến đấu của tôi khi sử dụng con vật đó thì cũng không đúng lắm."

"Chẳng phải sức mạnh của cậu dạo gần đây cũng đang mạnh lên sao?"

"Cái đó... ... ."

Hans nuốt lại lời nói của mình.

Trước đây, tất cả những gì cậu ta có thể làm là lắng nghe giọng nói của những động vật nhỏ, nhưng giờ đây Hans đã có thể vượt ra ngoài khả năng giao tiếp và thậm chí ra lệnh cho bọn chúng.

Từ việc có thể điều khiển được chuột, Hans dần dà đã có thể điều khiển được chó, mèo và thậm chí cả quạ. Cậu ta cũng không cần phải để chúng cắn mình nhằm gia tăng khả năng kiểm soát nữa.

Nếu nghĩ lại, khả năng điều khiển của Hans đúng là đã phát triển rất nhanh chóng.

Nếu Hans tập trung và sử dụng thiên phú của bản thân đúng cách, cậu ta sẽ có thể điều khiển được bao nhiêu loài động vật?

"... ... Thành thật mà nói, tôi cảm thấy không được khỏe lắm. Quá trình đó giống như đang từ bỏ làm người vậy."

"Việc cậu vẫn còn nghĩ được như thế là bằng chứng cho thấy cậu vẫn là con người."

"Nói thật là tôi khá sợ hãi mỗi khi biến hình. Dù mỗi lần đều ổn nhưng tôi vẫn có cảm giác như có thứ gì đang b·óp c·ổ mình vậy."

Hừm.

Rudger có chút lo lắng về câu trả lời của Hans. Có vẻ như Hans đã trở nên như thế này sau khi sử dụng chiếc răng của Jevaudan. Nhìn phản ứng của Hans, rõ ràng những suy nghĩ của con quái vật vẫn còn trong cơ thể cậu ta và đã tác động phần nào đó lên nhận thức của anh chàng.

Nhưng không có cách nào có thể chữa khỏi chứng sợ hãi này. Chỉ có bản thân Hans mới có thể tự mình vượt qua.

Cả hai người đã mất rất nhiều năm suy nghĩ về chứng bệnh của Hans. Bọn họ không rõ thể chất của Hans có phải trúng lời nguyền hay vấn đề thuần túy là do gen di truyền.

Nếu là lời nguyền thì tạm thời chưa biết phép thuật nào có thể chữa khỏi.

Nếu là do gen di truyền thì đúng là không thể nào thay đổi gen của Hans được. Chất trung hòa có thể giải phóng Hans khỏi hình dạng quái vật nhưng nó không thể tác động đến việc gen quái thú tăng cường sức mạnh lên người Hans.

Tuy nhiên, dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào từ những con vật khác sau khi Hans biến trở lại.

Chẳng lẽ vấn đề là ở Jevaudan?

Từ từ...có lẽ...

Rudger chợt nảy ra một ý tưởng.

* * *

Nhóm người không quay trở lại trụ sở mà đến một nhà kho bỏ hoang gần đó.

Hans đang thắc mắc tại sao Rudger lại đến đây, nhưng rồi cậu ta chợt nhìn thấy một bàn tay đưa ra trước mặt mình.

"Hans, cầm lấy nó đi."

"Cái gì đây?"

Hans bình tĩnh nhận mấy thứ Rudger đưa. Khi Hans mở miếng vải ra, đập vào mắt cậu ta là ba mảnh nhỏ màu trắng tinh.

Hans theo bản năng cảm thấy không ổn.

"Đây không phải là răng sao?"

"Tôi đã mang nó theo trên đường trở về từ Lưu vực Kasar. Cậu cứ coi như chúng là quà lưu niệm đi."

Hans c·hết lặng trước những lời của Rudger.

Quà lưu niệm gì mà lại là răng động vật thế này?

"Hai chiếc răng này thuộc về những kẻ săn mồi khổng lồ sống ở Lưu vực Kasar còn chiếc răng lớn nhất bên cạnh thuộc về một linh thú."

"Linh thú? Đừng bảo là..."

"Ừ, đúng nó đấy."

Linh thú.

Ngay cả Hans cũng biết cái tên này có ý nghĩa gì.

Đó là sinh vật có phép thuật chỉ có thể được tìm thấy ở những vùng đất xa xôi của lục địa.

Hans biết loại linh thú này vĩ đại thế nào.

Trên tay cậu ta hiện tại là răng của một con vật như thế?

"Đừng bảo với tôi là anh đến Lưu vực Kasar để săn thú đấy nhé? Anh trai, anh vẫn chưa bỏ được thói quen từ thời còn là thợ săn sao?"

Rudger cau mày khi nghe được những lời này.

"Ý cậu là gì?"

"Chà, tôi đang nói đến cái thói quen cố g·iết bất kỳ con vật nào nếu thấy khả nghi của anh."

"Tôi khi nào... ... ."

Rudger đang định hỏi bản thân làm chuyện đó khi nào nhưng rồi hắn chợt nhận ra rằng lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi Rudger đang đi săn.

"... ... Dù sao thì không phải. Tôi không săn linh thú, nó đã tự nguyện cho tôi."

"Chắc không đấy?"

Lờ đi ánh mắt nghi ngờ của Hans, Rudger bình tĩnh nói.

"Thử nó đi."

"Cái gì?"

"Thử nó đi. Nó có thể hữu ích cho cậu."

"... ... Cái này?"

Hans dù không tin tưởng nhưng cũng không nỡ từ chối khi Rudger nói một cách đầy tự tin như vậy.

"Anh nghĩ rằng sức mạnh của con linh thú có thể trấn áp được bản chất của Jevaudan sao?"

Hans không khó nhận ra ý định của Rudger. Nếu Hans khó khăn trong việc kiểm soát sức mạnh của Jevaudan thì Rudger muốn mượn sức mạnh của một con vật khác giúp cậu ta.

"Không thử thì sao mà biết được."

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hans không thể không thừa nhận đây là giải pháp tốt nhất hiện tại. Ít nhất thì nếu con linh thú này tự nguyện đưa răng thì cậu ta sử dụng hẳn sẽ khá an toàn.

"Nhưng trước đó, hãy thử cái này trước đã."

Rudger đầu tiên không chỉ vào răng của linh thú mà chỉ vào thứ gì đó nhỏ hơn bên cạnh. Chiếc răng tuy nhỏ nhưng chỉ tương đối so với răng của con linh thú mà thôi.

Hans không biết chiếc răng này đến từ loài động vật nào nhưng trông nó khá lớn.

"Răng của thứ gì đây?"

"Một con gấu sống ở Lưu vực Kasar. Nhờ môi trường xung quanh nên nó có thể sử dụng ma thuật."

"Nó khác gì so với gấu thường?"

"Tôi đoán nếu dùng thứ này, cậu có thể sử dụng ma thuật."

Ma thuật?

Hans bị mê hoặc bởi những lời đó.

Người bình thường ai mà không có mong ước một ngày nào đó có thể sử dụng phép thuật chứ?

Tất nhiên mọi thứ chỉ là có khả năng. Tuy nhiên, kể cả trong trường hợp xấu nhất thì cậu ta cũng sẽ chỉ biến thành một con gấu bình thường. Không có tổn thất gì cả.

Hans nhẹ nhàng cắm chiếc răng vào lòng bàn tay. Một nguồn năng lượng kỳ lạ lơ lửng trên cơ thể Hans giống như lúc thông thường cậu ta biến hình.

Nhưng không giống như trước, Hans cảm thấy có gì đó nhột nhột hơn. Cơ thể của Hans dần dần phóng đại và cuối cùng biến thành một con gấu lớn. Hình dạng của con gấu này có chút khác biệt, có một chiếc sừng bằng đá hình chữ U trên đầu.

"Cái này... ... ."

Hans gõ nhẹ vào chiếc sừng. Cảm giác tương đối cứng.

Rudger đứng cạnh gật gù. Các thành viên U.N Owens khác xung quanh cũng nhìn Hans đầy thắc mắc.

Có lẽ vì biến hình ở một môi trường tràn đầy sức mạnh ma thuật nên Hans cũng tiến hóa thành một hình dạng phù hợp với mình.

"Cậu có thể sử dụng phép thuật không?"

"Tôi sẽ thử. Như thế này à?"

Hans không cần bất kỳ lời khuyên nào. Dường như bản năng của cậu ta mách bảo cậu ta nên làm như vậy.

Năng lượng ngứa ran trong cơ thể tập trung vào tay phải của con gấu và ngay sau đó, một bộ áo giáp làm bằng đá xuất hiện bên trên đôi chân gấu dày đặc.

"Ô ô ô. Anh trai! Nhìn này!"

"Không tệ!"

Rudger rất ấn tượng khi nhìn thấy phép thuật này. Điều tương tự cũng xảy ra với những người đang lặng lẽ quan sát xung quanh.

Hans chưa bao giờ nghĩ mình thực sự có thể sử dụng phép thuật. Dù phép thuật cậu ta sử dụng chỉ quanh quẩn ở những nguyên tố con vật kia có thể điều khiển. Tuy nhiên, như vậy cũng đã đủ rồi.

Rudger không khỏi tiếc nuối, nếu biết trước chuyện này thì hắn đã mang thêm vài cái răng loại khác rồi.

"Cảm giác thế nào?"

"Ừm. Đó là một cảm giác kỳ lạ, khác hẳn với khi biến thành những con vật trước đây. Tôi có nên nói đầu óc tôi trở nên thanh tỉnh hơn một chút không?"

"Có lẽ là do ảnh hưởng của phép thuật."

Rudger đưa cho Hans chất trung hòa mà hắn đã chuẩn bị.

"Tiếp theo là răng của linh thú. Gấu khổng lồ và Hổ Cheshire cũng tương tự nhau thôi nên không cần thử."

"... ... À, được rồi. Đợi chút."

Hans nhanh chóng tiêm chất trung hòa vào người và trở lại trạng thái ban đầu. Cậu ta nhìn chằm chằm vào răng của con linh thú. Nếu là răng của một thứ như vậy thì ít nhất sức mạnh cũng phải ngang ngửa với Jevaudan.

Chắc cậu ta sẽ không bị thứ này nuốt chửng đâu nhỉ?

Hans có chút lo lắng nhưng cậu ta không quá sợ hãi vì ở đây có Rudger, Pantos và Alex. Dù cậu ta có phát điên thì cũng sẽ có người ngăn cản.

Hít một hơi thật sâu, Hans cắm răng của con thú vào lòng bàn tay.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top