Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp
Chương 423: Giấc mơ ở Canary (2)
"Linh Cấp là cái gì? Ngươi đang đùa ta đấy à?"
Gregory cau mày.
Ông ta vừa mới bị đuổi khỏi Tháp Ma Thuật. Hiện tại tâm trạng của ông ta rất tồi tệ. Vậy mà lại có một kẻ lạ mặt nào đó đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta với vẻ cợt nhả như thế này.
Gregory bực bội. Dù hiện tại ông ta không còn là thành viên của Tòa Tháp nữa nhưng không có nghĩa là người nào cũng có thể khinh thường ông ta.
"... ... ."
Nhưng không có bất kỳ âm thanh nào phát ra từ miệng Gregory. Chàng trai tóc đen đã giơ tay lên miệng làm một động tác im lặng.
"Vui lòng giữ trật tự."
"... ... "
Gregory lắp bắp, không thể nói hoàn chỉnh từng chữ. Dù người đối diện không gây áp lực gì nhưng khi nhìn xuống tay của mình, Gregory mới nhận ra chúng đã run rẩy từ bao giờ.
Lý trí của Gregory không cảm nhận được bất kỳ sự uy h·iếp nào, nhưng cơ thể của ông ta đã phản ứng lại theo bản năng.
Mãi một lúc sau, Gregory mới nhận ra tình trạng của bản thân. Cùng lúc đó, hình ảnh của người đàn ông trước mặt bỗng trở nên khác hẳn. Từ một chàng trai trẻ điển trai, người đối diện đã biến thành một tồn tại thần bí và nguy hiểm vạn phần.
"T-Tại sao...?"
"Tôi chính là người đã đuổi ông ra khỏi Tháp Ma Thuật."
"Cái gì... ... ?"
Gregory còn chưa kịp tiêu hoá tin tức trước mặt, ông ta bỗng cảm thấy mí mắt của mình trở nên nặng trĩu. Gregory nhanh chóng gục xuống.
Hơi thở trên người Gregory vẫn đều đều như thể người này chỉ th·iếp đi. Tuy nhiên, vẻ ngoài khi ngủ của ông ta trông không khác gì một xác c·hết. Cảnh tượng này có chút rợn người.
Cỗ xe đang di chuyển sau đó dừng lại ở một nơi vắng vẻ. Người đánh xe quay đầu lại hỏi. Khi nhìn kỹ, làn da đầy nếp nhăn ban đầu Gregory nhìn thấy đã hoàn toàn biến mất.
"Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
"Vẫn ổn."
"Gregory đã được chuyển đến Cõi Mộng."
"Vậy là kế hoạch vẫn diễn ra theo đúng dự định."
Người đánh xe lưỡng lự một lúc rồi mới lên tiếng.
"Ngài định đưa ông ta lên vị trí Đệ Nhất mới sao?"
"Năng lực ông ta còn khá miễn cưỡng nhưng tốt hơn nhiều so với John Doe."
"Có thể tốt hơn tên John Doe cũ. Nhưng hiện tại, người thế thân tương đối xuất sắc. Kẻ đó có thể hạ được Belkart Benmarck chứng tỏ trình độ của hắn ta cao hơn so với chúng ta dự đoán."
"Hẳn là vậy rồi."
"Tôi không nghĩ những Đệ Nhất khác sẽ chấp thuận Gregory."
Linh Cấp mỉm cười như thể viễn cảnh đó khá thú vị. Hắn ta phất tay ra hiệu đối phương tiếp tục.
"Tuy Gregory là thành viên lâu năm của Tòa Tháp, nhưng trình độ của ông ta đã giảm đi rất nhiều do dính líu đến chính trị nội bộ. Tham vọng của ông ta theo thời gian không có chút nào giảm sút, ngược lại ngày càng tăng."
"Sao ngươi biết được chuyện đó?"
"Ý thức của ông ta sau khi bước vào thế giới bề mặt đã truyền lại cho tôi. Ngài cũng biết rồi đấy, ý thức của con người một khi bước vào nơi đó sẽ không tự chủ bộc lộ ra nội tâm sâu sắc nhất của mình."
"Cũng không bất ngờ lắm. Đấy là chuyên môn của ngươi."
"Gregory không phù hợp với vị trí Đệ Nhất. Sự mất cân bằng giữa tham vọng và năng lực của người này quá nghiêm trọng."
Linh Cấp mỉm cười. Hắn ta không tỏ thái độ gì trước lời phàn nàn của cấp dưới.
"Không cần lo lắng. Ta không đuổi Gregory ra khỏi Tòa Tháp vì mục đích đó."
"Vậy lý do gì khiến Ngài phải cất công bắt ông ta như vậy?"
"Chúng ta cần một vật hiến tế."
Khi Linh Cấp nhắc đến từ 'hiến tế' thân hình người đàn ông cải trang thành người đánh xe trong giây lát cứng đờ. Hắn ta hỏi lại với giọng điệu nghi ngờ.
"Vị đó đã tỉnh lại rồi sao?"
"Sắp rồi."
Người đánh xe kêu lên một tiếng khe khẽ. So với biểu cảm lạnh như băng thường ngày, hành vi này có phần nóng nảy bất thường.
"Đã đến lúc rồi sao?"
"Ngay cả Basara cũng đã thức tỉnh. Điều đó có nghĩa là các tông đồ khác cũng sẽ sớm tỉnh lại."
"Hẳn là ngài muốn dùng Gregory làm phép thử."
"Phải. Gregory sẽ là chim mồi của chúng ta. Mong rằng đó sẽ là một dấu hiệu tốt."
Linh Cấp nói và nhìn ra ngoài. Qua tấm rèm bên trong xe ngựa, hắn ta có thể thấy vài kẻ khả nghi đang di chuyển xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.
"Ít nhất, thay vì để Gregory c·hết một cách vô ích ở đây còn không bằng tận dụng giá trị của ông ta thật tốt."
Hai người trên xe ngựa thản nhiên bàn luận về tính mạng của một người khác như thể đang nói đến một món đồ sử dụng một lần. Biểu cảm trên mặt cả hai dửng dưng lạ thường, đối với bọn họ, Gregory đang ngất xỉu bên trong chẳng khác gì một món đồ đã bị vứt bỏ bọn họ tiện tay nhặt được.
"Đi thôi. Chúng ta tạm thời không nên thu hút sự chú ý của Tòa Tháp."
"Tôi hiểu."
Theo hiệu lệnh của người đánh xe, những con ngựa lại bắt đầu cử động. Giữa tiếng vó ngựa lạch cạch, người lái xe nhẹ nhàng hỏi.
"Ngài có nghĩ Gregory có thể tỉnh lại không?"
"Ta cũng hy vọng ông ta tỉnh lại. Nhưng tình hình hiện tại có vẻ như không thể."
"Đã ba ngày rồi. Đây là thời gian trung bình để một ý thức đã chìm xuống vực sâu của Cõi Mộng nổi lên trở lại. Nếu thời gian đó trôi qua mà người bên trong vẫn không mở mắt... ... ."
Linh Cấp gật đầu.
"Khả năng tông đồ rắc rối nhất đã được thả ra trong vực thẳm của vô thức."
* * *
Ngoại trừ câu chuyện pháp sư Gregory bị đuổi ra khỏi Tòa Tháp thì không có gì đáng quan tâm nữa.
Hầu hết các sự kiện xảy ra trong [Đêm huyền bí] đều đã được các nhân chứng còn sống kể lại rành mạch. Sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào Tinh Linh Vương đột nhiên xuất hiện.
Tuy nhiên, Sedina không quan tâm đến phần đó vì Rudger và Hans đã dặn cô chỉ thu thập thông tin đặc thù.
Khi buổi báo cáo sắp kết thúc, Rudger nghe thấy tiếng cười đùa của các học sinh ngoài cửa sổ. Hắn liếc nhìn nơi phát ra âm thanh qua cửa kính. Rudger cảm nhận được điều gì đó trong giọng nói hào hứng kỳ lạ của đám học sinh.
"Có chuyện gì bên ngoài vậy? Bọn trẻ trông có vẻ khá hào hứng."
"Ồ, giáo sư chưa hay tin gì sao? Học viện sẽ tổ chức một buổi vũ hội trước kỳ nghỉ."
"Vũ hội gì?"
"Đó là một bữa tiệc nội bộ truyền thống ở Theon."
"À, ra là vậy."
Rudger lúc này mới nhận ra thời gian đã sắp vào hè. Buổi vũ hội là sự kiện nhằm mang đến cho các học sinh một kỷ niệm đẹp cuối cùng trước khi kỳ nghỉ bắt đầu.
"Học sinh vẫn luôn thích những loại sự kiện như thế này. Trong những dịp đặc biệt như vậy, bọn họ có thể thoải mái diện trang phục và khiêu vũ với nhau."
Sedina nói đều đều như thể đó là việc của người khác. Dù bằng tuổi nhau, nhưng Sedina hoàn toàn không có hứng thú với những thú vui kiểu này. Nhưng không quan tâm không có nghĩa là cô ấy không thu thập thông tin về sự kiện sắp tới.
Mỗi dịp vũ hội diễn ra là thời điểm tạo cơ hội cho nhiều cặp đôi chính thức hẹn hò nên rất nhiều nam thanh nữ tú đều hào hứng chuẩn bị cho bản thân những bộ đồ đẹp và lộng lẫy nhất. Vũ hội còn có màn bình chọn ra cặp đôi đẹp nhất nên càng thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Dù sao thì nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả."
Rudger đứng dậy. Hắn có quá nhiều thứ phải lo lắng, sẽ chỉ lãng phí thời gian khi để ý đến một sự kiện nhàm chán như thế này.
Chẳng mấy chốc lớp học đã bắt đầu.
Khi Rudger rời văn phòng và đi dọc hành lang, hắn nhìn thấy rất nhiều học sinh hào hứng bàn chuyện khi đi ngang qua mình. Không khí vui vẻ đến nỗi một số đứa trẻ thường tránh mặt Rudger lúc này cũng mỉm cười chào hắn.
Mọi chuyện vẫn như vậy cho đến khi Rudger bước vào lớp và đứng trên bục giảng.
Thông thường, những học sinh thường ngày sẽ cực kỳ im lặng hoặc dè dặt. Nhưng bây giờ những đứa trẻ bên dưới đang không ngừng nói chuyện.
Khi không khí lớp học đang nóng dần lên....
"Các trò đến đây để chơi à?"
Rudger lạnh giọng.
Không khí trong lớp học ngay lập tức đông cứng. Ai nấy trước đó còn rôm rả nói chuyện đều im bặt, nhanh chóng thẳng lưng chú tâm lên bục giảng.
"Không phải là ta không hiểu sự phấn khích của mọi người, nhưng ít nhất hãy cư xử đúng nơi đúng thời điểm."
Các học sinh trở nên ủ rũ. Bọn chúng cứ tưởng giáo sư sẽ vì vũ hội sắp tới mà cho chúng thả lỏng một chút. Đúng là không nên kỳ vọng gì mà.
Đột nhiên có người giơ tay.
Ánh mắt của Rudger chuyển sang phía đó.
"Aidan, có chuyện gì?"
Aidan giơ tay với đôi mắt lấp lánh. Khi nhìn biểu cảm nhiệt tình không giảm đó, vẻ mặt của các học sinh trong lớp tràn đầy lo lắng.
"Ai đó mau ra ngăn cậu ta lại đi."
"Tracy đâu? Bịt mồm tên đần đó lại cho tôi."
"Leo, nhanh giữ Aidan lại mau."
Aidan không để cho mọi người xung quanh kịp phản ứng, cậu chàng liền hớn hở lên tiếng hỏi.
"Thưa giáo sư, thầy có định tham gia buổi vũ hội không ạ?"
Các học sinh trong lớp đều tỏ ra sốt ruột khi nghe được những lời này. Tracy và Leo ngồi bên cạnh chỉ biết ôm trán thở dài.
"Trò hỏi vậy là có ý gì?"
"Dạ, là do sắp tới sẽ có vũ hội bên trong học viện. Các giáo sư khác cũng sẽ tham dự, em chỉ thắc mắc thầy có định tham gia không thôi."
"Ta sao?"
"Vâng. Mọi người đều khá tò mò về bạn nhảy của giáo sư đấy ạ."
Giọng nói ngây thơ cùng ánh mắt trong trẻo của Aidan khiến ai nấy đều khó mà nghĩ rằng cậu ta đang cố tình chọc tức giáo sư. Có lẽ Aidan đúng là chỉ đang thắc mắc thôi.
Các học sinh đều tặc lưỡi lắc đầu trước hành động to gan của Aidan, nhưng đồng thời bọn chúng cũng nhìn chằm chằm vào Rudger với ánh mắt kỳ lạ và mong đợi câu trả lời của hắn.
Rudger cau mày.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, nhiều học sinh bên dưới đã lấy hết can đảm hùa theo câu hỏi của Aidan.
"Phải đấy, thưa giáo sư. Chúng em cũng rất tò mò."
"Thầy sẽ mời ai làm bạn nhảy thế ạ?"
Những học sinh vốn im lặng nãy giờ đồng loạt mở miệng, lớp học lại trở nên ồn ào. Sở thích của học sinh vốn dĩ là như vậy, một khi đã bắt đầu thì khó có thể dừng lại.
Tất nhiên, tình huống này không áp dụng được với Rudger.
"Trật tự!"
Tiếng quát của Rudger lần này được truyền thêm năng lượng lan ra toàn bộ phòng học. Tiếng trò chuyện của các học sinh ngay lập tức bị cuốn trôi.
"Tất cả tập trung vào học."
Rudger bắt đầu bài giảng của mình, không để ý đến phản ứng của học sinh bên dưới.
* * *
"Giáo sư Rudger, anh đã có bạn nhảy chưa?"
Trong bữa trưa hiếm hoi của Rudger cùng các đồng nghiệp sau một thời gian dài, giáo sư Merylda đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Là về buổi vũ hội sao?"
"Phải. Mọi người đều đang ồn ào vì chuyện đó mà."
"Không phải cũng có thể không tham dự sao?"
"Anh mới được bổ nhiệm lên chức đấy. Bây giờ điều cần thiết là phải ổn định vị trí. Hiệu trưởng hẳn sẽ không đồng ý cho anh vắng mặt đâu."
Rudger vốn cũng đang tính lấy cớ công việc để từ chối tham gia. Nhưng khi nghe đối phương nói vậy, hắn liền biết cái cớ này không viện ra được rồi.
"Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó."
Thay vì từ chối rõ ràng, Rudger quyết định nói một cách hơi uyển chuyển. Không cần thiết phải quyết định câu trả lời ở đây.
"Anh thấy Selina ổn không? Cô ấy cũng chưa có bạn nhảy."
"C-cái gì?... Merylda!!!"
Selina giật mình, trừng mắt nhìn người bên cạnh. Đồng thời, ánh mắt cô ấy liếc nhìn Rudger với khuôn mặt đỏ bừng.
"Cô Selina, cô cũng tham dự vũ hội sao?"
Merylda lên tiếng trả lời thay.
"Chắc chắn rồi. Mấy hôm nay, tôi và cô ấy đang đau đầu về việc tìm mua váy mới đây."
"Sao lại thế?"
Rudger có chút ngạc nhiên.
"Do cuộc thi bình chọn đấy. Mọi người đều đang tranh giành nhau để có được một chiếc váy thiết kế riêng đẹp nhất cho vũ hội."
Thiết kế riêng sao?
Ánh mắt Rudger hơi đảo. Những suy nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng phân tích.
Hắn ngửi thấy mùi của một vụ làm ăn mới.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Giáo Sư Gián Điệp,
truyện Giáo Sư Gián Điệp,
đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp,
Giáo Sư Gián Điệp full,
Giáo Sư Gián Điệp chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!