Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp
Chương 426: Cinderella (3)
Rudger đến trụ sở U.N Owens để kiểm tra lại tình trạng của Alex và Pantos.
"Cả hai người thế nào rồi?"
Rudger hỏi thăm hai người đang quấn đầy băng gạc nằm trên giường. Alex và Pantos gật đầu biểu thị mọi chuyện đều ổn. Tuy cả hai đều b·ị t·hương nặng sau trận chiến với Luthus Wardot nhưng tốc độ hồi phục của bọn họ nhanh đến mức đáng ngạc nhiên. Trái ngược với chẩn đoán của Belaruna rằng phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể hoạt động bình thường, Alex và Pantos đã có thể đi lại chỉ trong hai ngày.
Alex nhún vai. Pantos thì vẫn ngồi im lặng như một tượng đá.
"Có tiến triển gì không?"
Alex lẩm bẩm điều gì đó và gõ nhẹ vào đầu bằng ngón trỏ.
"Tôi vẫn đang phân tích kỹ thuật người đó đã sử dụng."
Cách cậu ta nói chuyện thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng ánh mắt của Alex lại rất nghiêm túc. Trong khi nghỉ ngơi, cậu ta ngủ ít hơn, thay vào đó tiếp tục hồi tưởng lại trận chiến trong con hẻm. Alex không muốn bỏ phí bất cứ giây phút nào. Ngay cả khi chợp mắt, tâm trí của Alex vẫn mơ về trận chiến với Luthus Wardot. Cậu ta đang dần mơ hồ nắm bắt được công nghệ mà Luthus Wardot sử dụng.
"Xoáy và nén."
Alex lẩm bẩm gì đó và hỏi Rudger.
"Thủ lĩnh, anh có thể nén ma thuật hệ Phong không?"
"Có thể."
"Anh có thể nén đến mức độ nào?"
"Còn tùy thuộc vào kích thước. Nếu uy lực và phạm vi cần nén tăng lên, độ khó sẽ tăng theo cấp số nhân."
"Nếu đúng như vậy..."
Alex hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"...muốn nén một cơn bão về hình dạng một quả cầu bằng nắm tay thì cần tiêu hao bao nhiêu?"
"... ... ."
Rudger nghiêm túc suy nghĩ. Nếu xét đến sức công phá của đòn đánh từ cú chém của Luthus Wardot, lời nói vừa nãy của Alex đúng là không hề cường điệu. Nhưng có thể nén mức độ năng lượng như vậy về hình dạng bằng nắm tay, ít nhất, Rudger nghĩ một Đại pháp sư cấp sáu cũng không thể làm được.
Trái ngược với hầu hết những pháp sư hay kiếm sĩ cấp cao, uy thế những đòn đánh của Luthus Wardot không hề có chút nào là khủng kh·iếp, thậm chí chúng khá đơn giản. Tuy nhiên, sức mạnh được nén lại trong mỗi đòn t·ấn c·ông lại không có chút nào thua kém những chiêu thức càn quét phạm vi lớn. Đặc biệt, lượng tiêu hao trong từng cú đánh về tổng thể đều ít hơn so với những chiêu thức bùng nổ sát thương tức thời.
"Tôi không thể tưởng tượng được."
"Ngay cả anh cũng không thể ước chừng được sao?"
"Nếu nhắc đến nguyên tố thì có vẻ như cậu đã nhận ra đặc điểm của người đó."
"Phải. Luthus Wardot đã gia tăng thêm sức mạnh của nguyên tố Phong vào trong hào quang năng lượng của bản thân."
Năng lượng kiếm khí chứa thuộc tính nguyên tố. Rudger đã từng chứng kiến điều tương tự trước đây ở một người.
Đó chính là Veronica Deville, phó chỉ huy của Đội Hiệp sĩ Lãnh Thiết. Luồng khí lạnh lẽo phát ra từng đợt ẩn trong những cú chém như thể muốn đóng băng toàn bộ đối thủ phía trước.
Alex tiếp lời.
"Điều quan trọng ở đây là việc ông ta có thể xử lý thứ sức mạnh kia. Cho đến giờ, tôi vẫn chưa thể hình dung làm cách nào mà con người phi thường đó có thể chế ngự năng lượng ngang ngửa một t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên như thế. Có cảm tưởng như ông ta luôn luôn mang trên người một cơn bão di động vậy."
Alex hất cằm về phía Pantos.
"Pantos hẳn cũng cảm nhận được lực đẩy khi những đòn đánh của cậu ta hướng về phía Luthus Wardot. Thực chất, các đòn t·ấn c·ông đó đều tự động bị cuốn vào vòng xoáy của bão năng lượng và bị trượt ra khỏi quỹ đạo ban đầu."
"Cậu nhắm có thể phục chế lại được không?"
Alex lắc đầu.
"Khó đấy. Thứ nhất, tôi phải học cách nâng cao mật độ năng lượng trung chuyển xung quanh cơ thể, tiếp theo là phải nén các hạt năng lượng xuống tối đa để gia tăng sức xuyên thấu. Rốt cuộc ông ta đã làm như thế nào mà có thể cùng lúc làm được cả hai chuyện đó?"
Luthus Wardot thậm chí còn chủ động thay đổi được hướng quay của dòng năng lượng trên cơ thể. Tưởng tượng một cách đơn giản, bản thân Luthus Wardot chính là mắt bão, dòng năng lượng vô hình xung quanh ông ta thấm đẫm nguyên tố hệ Phong được nén chặt vào trong hào quang kiếm khí.
Khi dòng năng lượng này xoay ngược chiều kim đồng hồ, quán tính của chúng có thể đánh trật mọi đòn t·ấn c·ông hướng về phía Luthus Wardot. Ngược lại, khi dòng năng lượng đổi chiều, chúng sẽ tạo ra một lực hút khủng kh·iếp.
Alex vẫn không thể quên được hình ảnh luồng kiếm khí màu xám của mình bị hút vào tay Luthus Wardot. Bàn tay cầm kiếm của cậu ta vẫn không tự chủ được run lên mỗi khi nhớ lại vòng xoáy lúc đó.
"Tôi không thể tưởng tượng được đến cảnh khi ông ta thực sự dùng đến thanh kiếm của bản thân trông sẽ như thế nào."
Rudger yên lặng gật đầu.
"Cũng may là phút chót ông ta đã đổi ý."
Luthus Wardot đã đích thân đến Leathervelk để kiểm tra những thứ ông ta cho là có thể đe dọa đến Đế quốc. Sau cùng, ông ta bỏ qua cho nhóm người Rudger nhưng như vậy cũng không có nghĩa bọn họ đã an toàn.
Nếu trong tương lai, Luthus Wardot một lần nữa trở thành đối thủ của bọn họ. Lúc đấy, Alex và Pantos vẫn sẽ phải đối mặt với ông ta.
Rudger nhìn chằm chằm vào Alex và Pantos.
"Chúng ta cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
May mắn là thu hoạch lần này của bọn họ không tệ. Cả Alex và Pantos đều đã có thêm nhiều lĩnh ngộ sau trận chiến với Luthus Wardot. Rudger tin tưởng mục tiêu đánh bại Luthus Wardot sẽ là động lực giúp Alex và Pantos phát triển hơn nữa. Thứ bọn họ thiếu chỉ là thời gian.
Khi Rudger rời khỏi phòng bệnh và đi ra ngoài hành lang, Belaruna vác một chiếc túi lớn trên lưng tiến lại gần.
"Bọn họ đến hôm nay à?"
"Ừ. Họ bảo tôi đợi."
Belaruna trên mặt tràn đầy hưng phấn. Lần này, cô ấy cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại kết nối với Cây Thế Giới. Dù chỉ là một nhánh cây đ·ã c·hết nhưng nó vẫn có thể liên kết với cây mẹ, nếu có thể truy cập vào, cô ấy có thể tiếp cận được rất nhiều thông tin.
"Khi nào người phía bên kia sẽ đến?"
"Họ nói là sẽ sớm tới, tôi cũng chưa rõ là lúc nào."
Vào lúc Belaruna lẩm bẩm, cả hai người chợt cảm thấy có ai đó đang đến gần.
Ánh mắt của Rudger có chút ngạc nhiên.
"Tôi đang tự hỏi Eileen sẽ cử ai đến. Hóa ra là cô à?"
"Ặc."
Người vừa xuất hiện phát ra một âm thanh kỳ lạ như thể giọng nói bị nghẹn trong cổ họng. Mandelina vô thức định lùi lại một bước nhưng thấy Rudger đã vẫy tay về phía mình. Cô ta bình tĩnh bước lại gần, vai rũ xuống.
"Sao anh lại ở đây?"
"Cô là người đến đón Belaruna?"
"Phải. Có chuyện gì không?"
Dù thái độ của Rudger có vẻ khá thân thiện nhưng Mandelina vẫn vô cùng cảnh giác khi đứng gần người này. Cô ta căng thẳng đến mức không dám nói quá nhiều.
Rudger lắc đầu.
"Hiện tại chúng ta tạm thời là đồng minh. Không cần sợ tôi."
"... ... Thật?"
"Phải."
"Vậy thì... ... "
"Không thể quá cợt nhả."
"... ...."
Ngay cả khi nhìn thấy Mandelina đổ mồ hôi lạnh, Rudger vẫn không tỏ ra đồng tình chút nào. Đến giờ hắn vẫn không thể nào hiểu được tại sao một người như thế này lại có thể dạy dỗ ra được một đứa trẻ ưu tú như Aidan.
"Dù sao thì cũng cảm ơn cô chuyện ở thủ đô."
Mandelina lúc đầu không hiểu Rudger đang nói gì nhưng ngay sau đó cô ta mỉm cười rạng rỡ.
"À, chuyện đó ấy hả..."
"Được rồi, mang người đi đi."
Không để Mandelina nói hết câu, Rudger liền chốt hạ một cách thờ ơ. Sau khi bàn giao Belaruna cho đối phương, hắn quay người bỏ đi.
Mandelina thận trọng nhìn bóng lưng Rudger biến mất ở phía xa.
"Này."
Mandelina chợt tỉnh táo lại khi nghe thấy giọng nói phát ra bên cạnh.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi phải không?"
"Ờ, ừ. Đúng vậy."
"Cô tò mò về thủ lĩnh của chúng tôi sao?"
"Thủ lĩnh?"
Mandelina đúng là có nghe qua tin tức Rudger Chelici hiện tại đã thành lập một tổ chức của riêng mình. Nhưng khi chính thức nghe cái danh hiệu này phát ra từ miệng người khác, cô ta vẫn cảm thấy khá xa lạ.
Cô gái yêu tinh này là cấp dưới của tên kia sao?
Tất nhiên, Mandelina có nhận được mệnh lệnh từ Đại Công chúa là phải đối xử với Belaruna bằng sự hiếu khách tối đa. Tuy nhiên, cô ta vẫn cảm thấy khá tò mò. Từ những gì cô ta quan sát được, Gã Đồ Tể năm đó đã thay đổi rất nhiều.
Nói thế nào đây?
Tên đó trông đã bớt sát khí hơn một chút, bù lại thêm phần quý tộc và khô khan. So với ấn tượng ban đầu là một kẻ g·iết người với ánh mắt trống rỗng của bảy năm về trước. Hiện tại, tên kia dường như đã có 'tính người' hơn.
"Hehehe. Vậy chúng ta đi nhé? Tôi không thể tin rằng mình có thể tiếp cận Cây Thế Giới lần nữa. Thực sự giống như một giấc mơ vậy."
"... ... ."
Người này có chút kỳ quái?
Nếu cô ta không nhầm thì hình như vừa nãy yêu tinh này còn chảy nước dãi?
Mandelina không tiếng động lùi lại hai bước, tránh xa Belaruna.
* * *
Sau khi tiễn Belaruna xong, Rudger tiến về khu phố chính. Điểm đến tiếp theo của hắn là cửa tiệm Verdi. Dù hiện tại chưa phải là giờ mở cửa nhưng Rudger không bận tâm, thân phận của hắn có thể trực tiếp vào mà không cần xin phép.
"Anh trở lại rồi?"
Rudger gật đầu đáp lại và nhìn quanh bên trong cửa hàng. Bên trong cửa tiệm lúc này ngoài Violetta còn có một người khác. Màu tóc xám tro ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
"Ồ."
Rene vẫn đang chiêm ngưỡng những bộ váy được trưng bày, mải mê đến mức không nhận ra Rudger đã đến.
"Trò thấy chúng thế nào?"
"Giáo sư? Thầy trở lại rồi ạ?"
Rene muộn màng phát hiện ra Rudger, cô bé nhanh chóng cúi đầu.
"X-xin lỗi. Em không biết giáo sư đã đến."
"Được rồi. Để ta giới thiệu một chút. Đây là Violetta, quản lý của cửa tiệm này."
"Rất vui được gặp cô bé."
"Chào chị ạ."
Khi Violetta mở lời, Rene cũng cúi người chào một cách lịch sự.
"Đây là Rene, học sinh của Theon. Trò ấy là người tôi thấy phù hợp nhất cho ý tưởng lần này của chúng ta."
"Quả thực vô cùng phù hợp. Khí chất này rất độc đáo, không hề giống một học sinh bình dân chút nào."
"...?!"
Rene có chút xấu hổ khi bị Violetta nhìn chằm chằm.
Violetta đi xung quanh ngắm nhìn Rene, cô không bỏ sót bất kỳ góc độ quan sát nào.
"... ... ."
"Vóc dáng tổng thể tương đối hoàn hảo. Đúng là một người mẫu trời sinh."
Sau khi xác nhận xong, Violetta vô cùng hài lòng và hạnh phúc đến nỗi đôi mắt cô ấy ánh lên từng tia sáng lấp lánh.
"Tôi đã có chút ý tưởng tạo hình ban đầu. Một chiếc váy tầm thường không thể nào làm nổi bật lên được một nửa sức quyến rũ của đứa trẻ này."
"Cần tôi giúp gì không?"
Violetta xua tay ra hiệu yên lặng, cô ấy bắt đầu điên cuồng phác thảo vào cuốn sổ nhỏ trên tay. Rudger và Rene thấy vậy liền yên tĩnh đứng một bên, tránh ảnh hưởng đến cảm hứng của Violetta.
Sau một lúc vẽ vời, cuối cùng, Violetta đã hoàn thành bản phác thảo trên tay. Cô ấy xé tờ giấy trong cuốn sổ ra đưa cho hai người bên cạnh xem.
"Đây sẽ là một tuyệt tác của cửa tiệm Verdi."
Rene nhìn bản thiết kế, hơi nghi ngờ. Ngược lại, Rudger lại rất hứng thú.
"Tôi rất mong chờ đấy."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Giáo Sư Gián Điệp,
truyện Giáo Sư Gián Điệp,
đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp,
Giáo Sư Gián Điệp full,
Giáo Sư Gián Điệp chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!