Giáo Sư Gián Điệp

Chương 521: Tuyên chiến (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

Chương 521: Tuyên chiến (2)

"Tuyên chiến? Hahaha!"

Trước lời tuyên bố của Linh Cấp, Nirva bật cười như thể vừa nghe được một chuyện thú vị.

"Có vẻ như trong khoảng thời gian dài chúng ta không gặp mặt, khiếu hài hước của ngươi đã tăng lên rồi đấy. Được rồi. Để ta đoán nhé. Ngươi có m·ưu đ·ồ nhằm vào ta từ trước phải không?"

"Không cần giả bộ. Chúng ta đều có mưu tính với đối phương. Không chỉ ta, ngươi cũng đã sớm có tính toán với các tông đồ khác, không phải sao?"

Không phải tất cả các tông đồ đều có thái độ tốt đẹp với nhau. Tuy nhiên, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc bọn chúng sẽ có quan hệ thù địch.

Chỉ có một ngoại lệ duy nhất. Và ngoại lệ đó tất nhiên là ác quỷ Nirva, kẻ chủ mưu toàn bộ sự cố ở Leathervelk lần này.

"Đừng hiểu nhầm. Cả hai chúng ta đều có chung lý tưởng biến thế giới sai lầm này trở lại quỹ đạo ban đầu."

"Ồ! Vậy ngươi nghĩ thế giới hiện tại có gì sai lầm?"

"Tất nhiên là việc những sinh vật thấp kém kia không nhận được ân sủng của Nữ thần rồi."

"Ý ngươi là những giấc ngủ vĩnh hằng?"

Nirva gật gù.

"Thế giới của những giấc mơ là nơi mà hy vọng của mọi sinh vật được hiện thực hóa. Được phép sống ở đây đến hết cuộc đời không phải là ân sủng thì là gì?"

"Trốn chạy thực tại không giúp ngươi biến hy vọng thành sự thật."

"Mọi thứ đều có thể nếu Nữ thần thức tỉnh."

Linh Cấp quay đầu nhìn chằm chằm vào ngọn giáo khổng lồ mang hình hài một tấm bia đá. Một khối u có hình dạng bất thường đang ngủ say bên dưới. Tồn tại kia đã từng là vị thần cai quản giấc mơ của vạn vật. Cho đến khi quyền lực của vị thần đó bị Lumensis chiếm đoạt.

"Phản ứng đó là gì?"

"Ta vẫn giữ nguyên quan điểm của mình. Chạy trốn trong thế giới vô thức của bản thân sẽ chẳng khiến vạn vật phát triển."

"Ngươi chỉ đang ghen tị bởi vì ta có vị thần thờ phụng mà thôi."

Nirva lên tiếng chế nhạo.

"Một tông đồ không có chủ nhân như ngươi sao có thể hiểu được lý tưởng cao đẹp của chúng ta? Ngươi hiện tại không khác gì một kẻ ngoại đạo so với chính đồng loại của mình đấy."

Linh Cấp quay mặt đi như thể không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì nữa. Dù sao thì tranh cãi như hiện tại là vô nghĩa, mục đích của hắn ta hiện tại chính là tuyên chiến với Nirva và theo dõi chiến trường đang dần được bố cục bên trong Dreamland.

"Đi sớm vậy à?"

"Sao nào? Ngươi định bắt ta ư?"

"Hahaha. Sao ta phải làm thế?"

Giọng điệu của Nirva tràn đầy sự điềm tĩnh như thể ông ta là người kiểm soát toàn bộ tình trạng hiện tại. Trên thực tế, Nirva quả thực hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo như vậy.

"Khi Nữ thần thức dậy, mọi sinh vật trên phiến đại lục này sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Ta rất tò mò, Lumensis sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy những con chim trong chiếc lồng xinh đẹp của mình đột nhiên lăn ra ngủ say như c·hết?"

"Những gì ngươi đang làm cũng chẳng khác gì Lumensis cả."

"Câm miệng! Sao ngươi dám làm ô uế chủ nhân của ta khi so sánh Người với một kẻ như Lumensis hả?"

Khi cái tên Lumensis được nhắc đến, một cơn giận dữ bùng lên trong đầu Nirva. Con ác quỷ cực kỳ bất mãn.

"Ta sẽ không dung thứ cho hành động xúc phạm chủ nhân của ta."

Hwiooooh.

Cát vàng bắt đầu xoáy quanh Nirva như một cơn bão. Ngay cả khi đối mặt với khung cảnh đẫm máu đó, sắc mặt của Linh Cấp vẫn không đổi.

Nirva thấy vậy cũng mất hứng thu hồi thế t·ấn c·ông. Ông ta đương nhiên biết Linh Cấp xuất hiện trước mặt hiện tại chỉ là một ảo ảnh. Xóa sổ một thứ như vậy rất dễ nhưng làm như vậy cũng chẳng gây ra được chút thương tổn nào cho bản thể của đối phương. Nirva tất nhiên sẽ không rảnh rỗi làm một chuyện thừa thãi như thế.

"Thật nhàm chán! Nếu ngươi muốn tuyên chiến, không phải bản thể của ngươi nên tự mình xuống đây sao?"

Nirva uể oải tựa người sâu hơn vào chiếc ghế bằng cát của mình. Trông ông ta hiện tại giống như một người buồn chán, không có bất kỳ hứng thú gì với xung quanh.

"Hahaha. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế. Ngươi chỉ thích lén lút đứng sau giật dây mọi chuyện, còn những việc mờ ám và bẩn thỉu khác thì để cho kẻ khác làm."

"Ngươi có ý gì?"

Lời nói bâng quơ của Nirva vang lên sau lưng Linh Cấp khi hắn ta đang chuẩn bị rời đi.

"Ngươi biết gì không? Dù bị phong ấn bên trong Dreamland nhưng ta vẫn có thể nắm được mọi sự thay đổi của thế giới bên ngoài. Đơn giản là tất cả thông tin của các sinh linh một khi bước vào Dreamland đều sẽ tập trung lại ở chỗ của ta."

"........."

Linh Cấp quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Nirva. Con ác quỷ mỉm cười khoái chí, như thể nó đã nắm được thóp đối phương.

"Ta dường như đã đoán ra được mục đích của ngươi."

"... ... ."

"Nhưng vạch trần mọi thứ hiện tại thì quá nhàm chán. Vì vậy, chúng ta hãy tiếp tục ván cờ đang dang dở này. Dù sao thì khi Nữ thần thức tỉnh, cuộc chơi sẽ kết thúc."

Biểu cảm trên gương mặt Linh Cấp vẫn không thay đổi.

"Tốt thôi."

Lời vừa dứt, ảo ảnh của Linh Cấp ngay lập tức biến mất. Nirva nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống bên cạnh một lúc lâu. Cát vàng xung quanh từ từ trôi nổi trong không trung hóa thành một bản đồ ba chiều. Đó chính là sơ đồ của các tầng thế giới bên trong Dreamland. Ánh mắt Nirva nhàm chán quan sát thứ trước mắt. Ngón tay ông ta khẽ vân vê những hình chiếu của các hòn đảo lơ lửng trên không trung như thể đang chơi cờ.

Nirva biết Linh Cấp chắc chắn đã chuẩn bị những quân cờ quan trọng nhằm đối phó với ông ta. Ông ta biết, có một số kẻ bị kéo xuống Dreamland tương đối có năng lực. Không biết có bao nhiêu kẻ trong số đó là người của đối phương. Nhưng Nirva có vẻ đã khoanh vùng được một nhân vật.

"Rudger Chelici? Đúng không nhỉ?"

Nirva thu thập thông tin từ những giấc mơ của người đã có thể nắm được sơ bộ tin tức của nhân loại kia. Một kẻ khá kỳ quái, thân phận bất chính. Đặc biệt hơn cả là gã đó có thể chống chịu lại được đòn t·ấn c·ông của ông ta. Nếu phải chọn người có rủi ro cao nhất thì Nirva chắc chắn sẽ chọn Rudger Chelici.

Ban đầu, Nirva dự định sẽ chỉ âm thầm đứng ngoài quan sát tình hình. Nhưng khi Linh Cấp xuất hiện, ông ta đã thay đổi ý định. Nghiên cứu đối thủ trước cũng không phải chủ ý tồi.

Nirva búng ngón tay. Một luồng khí màu vàng chảy ra từ đầu ngón tay của con ác quỷ chia ra làm năm hướng và biến mất.

* * *

Những Người Du Hành được chọn vào đội ứng phó t·hảm h·ọa khẩn cấp đã nhanh chóng chuẩn bị các trang bị cần thiết của mình.

"Đừng đến quá gần."

"Đám bụi kia sẽ sớm mở rộng phạm vi. Nếu bất cẩn chạm phải sẽ bị kéo xuống Dreamland đấy."

Những Người Du Hành chỉ khi bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ mới bộc lộ khả năng thực sự của bọn họ. Người nào người nấy đều phân công rõ ràng công việc của bản thân và kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

"Tất cả đã sẵn sàng."

Các pháp sư của Học viện Dream tập trung trong một vòng tròn ma pháp được khắc trên mặt đất. Sau đó, bọn họ đồng loạt ngồi xuống, nhắm mắt tập trung tinh thần.

Clara Cowen đứng ở giữa vòng tròn ma pháp gõ nhẹ cây trượng trong tay xuống. Làn sóng pháp lực bùng nổ từ đầu cây trượng trộn lẫn với vòng tròn ma pháp phát ra ánh sáng xanh rực rỡ. Khi vòng tròn ma pháp được khắc họa hoàn chỉnh, ý thức của những Người Du Hành ngay tức khắc chìm xuống Dreamland.

Sau một khoảnh khắc như thể tâm trí bị kéo xuống đáy biển sâu vô tận, những Người Du Hành cuối cùng cũng đã đổ bộ đến tầng bề mặt của Dreamland. Đây là tầng thế giới bọn họ khá quen thuộc. Tuy nhiên, lần du hành này lại có chút khác biệt.

"Đây là... ... ."

"Tình trạng nghiêm trọng hơn tôi nghĩ."

Trên tầng thế giới này hiện tại chi chít vô số lỗ hổng. Một góc của ngọn núi cao chót vót đã sụp đổ.

"Chuyện quái gì đã xảy ra ở nơi này vậy?"

"Bản thân tầng bề mặt không thể chịu được tải trọng quá lớn. Với số lượng dân cư đông đúc của Leathervelk, tình trạng như hiện tại cũng không nằm ngoài dự đoán."

Clara Cowen chậm rãi lên tiếng giải thích.

"Tầng thế giới này đang dần nứt gãy."

Nhưng Clara Cowen vẫn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ về khung cảnh đổ nát hiện tại. Kể cả tình huống có xấu như bà ta suy đoán thì tầng bề mặt cũng không thể trở nên hoang tàn đến mức độ này.

Trừ khi còn có lý do nào khác ngoài lý do đó.

Chẳng lẽ là do rung chấn xảy ra ngày hôm đấy?

Không để cho Clara Cowen suy đoán tiếp, một trong những Người Du Hành đã lớn tiếng hét lên.

"Hiệu trưởng! Có người sống sót ở đằng kia."

Đám người Học viện Dream nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.

"Ít người hơn tôi nghĩ."

Zandman nhìn lướt qua những người tụ tập được tìm thấy. Số lượng người sống sót ít hơn ông ta dự kiến. Việc toàn bộ người của Leathervelk bị kéo đến đây có nghĩa là con số phải lên tới cả triệu người. Tuy nhiên, lượng người hiện tại bọn họ tìm thấy còn không đến con số trăm nghìn.

"Các người là ai?"

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp bước ra từ đám đông. Zandman cũng tiến về phía trước tự giới thiệu.

"Chúng tôi là các pháp sư thuộc Học viện Dream. Chúng tôi được cử đến đây để giải quyết tình huống khẩn cấp hiện tại ở Leathervelk."

Vẻ mặt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ nhẹ nhõm khi nghe thấy thân phận của đám người Zandman.

"Ơn Chúa! Các vị cuối cùng cũng đến rồi. Vậy chúng ta có thể rời khỏi đây luôn không?"

"Xin hỏi ông là ai? Có phải người phụ trách ở đây không?"

"Tôi là Hugo Burtag, giáo sư của Theon."

Hugo Burtag tự tin giới thiệu. Ông ta chắc chắn cái tên Theon là quá đủ để vị pháp sư trước mặt biết về mình. Tuy nhiên, phản ứng Hugo Burtag nhận lại hoàn toàn không nằm trong dự đoán của ông ta.

"Theon là chỗ nào?"

Zandman quay sang hỏi các đồng nghiệp của mình.

"Không biết."

"Chịu."

"Chỗ đó nổi tiếng lắm à?"

Nhóm người phía sau vị pháp sư già Zandman cũng mờ mịt nhìn nhau. Không ai trong số họ có ấn tượng về cái tên Theon.

Đột nhiên, có một người nhớ ra gì đó liền nói lớn.

"Hình như là nơi em út của chúng ta đang theo học."

"Julia học ở đấy à?"

"Nói mới nhớ, hình như lần gần nhất con bé về thăm chúng ta còn dẫn theo một vị giáo sư của cái chỗ tên Theon đó."

Khi tên của Julia được nhắc đến, những pháp sư của Học viện Dream mới dần dần lấy lại ấn tượng về Theon trong trí nhớ.

"Có phải là cái anh chàng liều mạng mà tôi ủng hộ không?"

"Hình như thế."

"Mà anh ta tên là gì?"

"Không nhớ."

"Này Zandman, tôi nhớ hình như ông là người tiếp đón anh chàng giáo sư đó đúng không? Tên anh ta là gì?"

"À, anh ta tự giới thiệu là Rudger Chelici."

Vẻ mặt của Hugo Burtag chợt trở nên cứng đờ khi cái tên Rudger Chelici được nhắc đến. Nhưng Hugo Burtag cũng biết trong trường hợp này, tốt nhất ông ta nên thuận theo, mượn ảnh hưởng của cái tên kia để đám người trước mặt mang ông ta thoát ra ngoài.

"À, đúng vậy. Giáo sư Rudger là đồng nghiệp của tôi. Vậy các vị pháp sư, khi nào chúng ta có thể ra ngoài?"

"Ông có từng gặp những người khác cũng bị kéo xuống đây không?"

Hugo Burtag lắc đầu. Sau đó, ông ta chỉ về hướng những hố đen sâu hun hút phía xa.

"Đã có rất nhiều người bị rơi xuống chỗ đó. Chúng tôi là những người may mắn còn sống sót."

"Dường như phạm vi của những miệng hố này đang ngày càng rộng hơn. Tôi e rằng nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, tất cả chúng ta sẽ bị những cái hố đó nuốt chửng."

Mặc dù lời nói của Hugo Burtag có hơi cường điệu nhưng ông ta vẫn truyền tải được đầy đủ sự thật.

Những Người Du Hành trao đổi ánh mắt với nhau với vẻ mặt nghiêm túc. Tình hình này có lẽ hơn nửa dân cư của Leathervelk đã rơi xuống tầng tiếp theo rồi.

"Chúng ta cần xuống tầng giữa."

Khi nghe thấy quyết định của Clara Cowen, những Người Du Hành ngay lập tức chuẩn bị tinh thần di chuyển.

"Mọi người nghe rõ hết chưa?"

Zandman tóm tắt tình hình.

"Trước hết, chúng ta phải chia người ra ở đây. Một vài người sẽ dẫn dân cư trên này đi trước, những người còn lại theo tôi xuống bên dưới. Số lượng n·ạn n·hân cần cứu rất lớn."

Những người đi theo ngay lập tức đặt trang bị xuống đất. Đó là những chiếc túi lớn, bên trong chứa đầy đồ đạc. Hugo nhìn chằm chằm vào túi đồ với đôi mắt mong đợi.

"Chẳng lẽ những thứ này là chuẩn bị cho chúng tôi sao?"

Thứ này chắc hẳn rất quan trọng vì nó là vật phẩm mà các Người Du Hành mang theo. Rất có thể đó chính là đồ đạc có thể cứu mạng bọn họ.

Vị pháp sư già Zandman lạnh lùng phủ định suy nghĩ của Hugo Burtag.

"Tôi không biết ông đang nghĩ gì nhưng đó không phải là thứ ông mong đợi đâu."

"Vậy đó là cái gì?"

"Chúng là đồ lặn."

"Cái gì?"

Zandman mở một hộp đồ ra. Đôi mắt của Hugo Burtag mở to khi nhìn thấy thứ bên trong.

"Đó là công cụ ma thuật tốt nhất dành cho những Người Du Hành."

Hugo Burtag không thể nói nên lời. Đôi mắt run rẩy của ông ta dán chặt vào dòng chữ viết trên món đồ đựng trong hộp.

[Rudger Chelici]

Rõ ràng đây là công cụ ma thuật được chế tạo dành cho người kia.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top