Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hạnh Phúc Vì Em
Từ ngày đó về sau, ánh mắt Xa Thừa Vũ thỉnh thoảng lại bị hấp dẫn bởi Kiều Hải Tinh, mỗi ngày cô gái nhỏ vẫn luôn vui vẻ hoạt bát như ánh mặt trời, nhìn thấy anh thì sẽ tủm tỉm cười chào hỏi, đã hoàn toàn không còn sự thương cảm và mất mát như buổi tối ngày hôm đó.Cảm giác áy náy khiến Xa Thừa Vũ cứ canh cánh trong lòng.Nhà giam mà anh vẫn luôn nhốt mình trong đó, tựa như đã bị xé rách từng chút một.Hôm nay, bóng đèn nhỏ trong phòng bếp rốt cuộc cũng nhắm mắt xuôi tay, Kiều Hải Tinh đã mua một cái mới chuẩn bị thay vào.Cô mang ghế dựa đến phòng bếp, đứng lên thử nhưng vẫn không đủ cao, vì vậy lại hỏi mượn Bao Hoài cái cái ghế gấp nhỏ.Kiều Hải Tinh hướng sang phòng Xa Thừa Vũ hô một tiếng: “Chú, tôi muốn thay bóng đèn, chú kéo giúp tôi công tắc nguồn điện trước nhé.”Xa Thừa Vũ từ trong phòng đi ra tới liền thấy Kiều Hải Tinh đứng lảo đảo lắc lư trên chiếc ghế gấp nhỏ, trong miệng ngậm di động, đang ngước cổ thay bóng đèn.Xa Thừa Vũ sợ làm cô giật mình nên trước tiên anh ho nhẹ một tiếng, sau đó mới nói: “Cô xuống dưới đi, để tôi làm cho.”Kiều Hải Tinh nghiêng đầu nhìn thấy Xa Thừa Vũ, cô đưa di động trong miệng cho anh rồi nói: “Không có việc gì, tôi thay bóng đèn quen rồi, chú cầm di động chiếu sáng giúp tôi là được.”Xa Thừa Vũ nhận di động, thuận thế cầm cổ tay cô sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, kéo Kiều Hải Tinh từ trên ghế gấp nhỏ xuống dưới.
Kiều Hải Tinh kêu“Ai ai ai” một lúc, Xa Thừa Vũ lấy bóng đèn, lại nhét điện thoại vào trong tay cô, “Cô tới cầm đèn soi cho tôi.”Dứt lời, anh đẩy chiếc ghế gấp nhỏ ra, dẫm lên chiếc ghế dựa.Kiều Hải Tinh cũng không ngại ngùng nữa, vừa đứng ở phía dưới chiếu đèn lên giúp anh, vừa không ngừng nói lảm nhảm: “Chú à, chú phải tin tưởng tôi, tốc độ thay bóng đèn nhanh nhất của tôi là 24 giây. Người bấm giờ cho tôi bạn lúc nhỏ, cô ấy tên là Lý Đô Khả, một đại mỹ nữ đấy. Hai chúng tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cô ấy cái gì cũng tốt, duy chỉ tai không được ổn cho lắm. Hồi còn học tiểu học phải viết tên mình lên sách bài tập, sau khi cô ấy thấy tên của tôi liền ôm chân thầy giáo gào khóc, chúng tôi hỏi cô ấy làm sao vậy, cô ấy đã thút tha thút thít nức nở hỏi tôi, không phải cậu tên là Tiểu Hải Tinh hay sao, tại sao tự nhiên cậu lại đổi thành họ Kiều?. Ha ha ha ha ha…… Ôi, tôi nói đến đâu rồi nhỉ? 24 giây đúng không……”Xa Thừa Vũ nghe mấy lời lải nhải của cô gái nhỏ phía dưới, khóe miệng không nhịn được cong lên.Anh thay bóng đèn xong thì bước xuống khỏi ghế dựa, hỏi cô: “Một cô gái như cô luôn tự mình thay bóng đèn?”Kiều Hải Tinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười hì hì một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh sạch sẽ, “Đúng vậy, không chỉ thay bóng đèn đâu, tôi còn thông ống nước, thay gas…… Cái gì tôi cũng biết làm hết, tôi rất lợi hại đó.”Xa Thừa Vũ nhìn cô một cái, xoay người đi qua bật công tắc điện, Kiều Hải Tinh chỉ nghe thấy anh nói: “Về sau mấy việc như vậy ở đây cô không cần làm, tôi sẽ làm.”Nụ cười tươi tắn trên mặt Kiều Hải Tinh chợt cứng lại, trong ngực cảm giác giống như có một dòng thủy triều tràn qua, ẩm ướt ấm áp, lại hơi ê ẩm chua xót. Cô vô thức siết chặt vạt áo.Xa Thừa Vũ vừa bật công tắc nguồn điện vừa nói: “Cô chờ tôi một chút, tôi có cái này cho cô.”Anh trở về phòng lấy ra hai cái hộp nhỏ, đặt lên bàn rồi mở ra, một hộp là vịt quay, một hộp là bánh và đồ để ăn kèm.Lớp da vịt quay vàng óng rực rỡ, vừa mở hộp ra chợt một mùi hương thơm phức tỏa ra xung quanh.Kiều Hải Tinh kinh ngạc.
Theo như cô biết thì một con vịt quay Toàn Tụ Đức cỡ hai, ba trăm, kể cả của những nhãn hiệu khác thì cũng tầm tầm đó.Mua một hộp vịt quay này rồi chú ấy phải nhặt bao nhiêu cái dây điện cho đủ đây!Vậy mà chú ấy còn mang tới cho cô ăn…Đây không phải vịt quay nữa rồi, đây quả thực là đang hút máu chú ấy mà!Xa Thừa Vũ nào đâu biết được mấy cái suy nghĩ linh tinh xiên xẹo trong đầu cô cơ chứ, thấy cô đứng bất động, anh mang bao tay vào rồi cuốn một miếng thịt vịt cho cô.“Đây là Tiểu Xuyên đưa tới, một mình tôi ăn không hết, giữ lại cũng lãng phí.” Xa Thừa Vũ giải thích, “Vừa vặn bồi thường bánh bao chiên của cô hôm trước.”Chuyện bánh bao chiên đó Kiều Hải Tinh đã sớm quên rồi, nói cho cùng cũng không phải lỗi của chú ấy. Nhưng nếu là anh Tiểu Xuyên đưa đồ ngon tới thì cô sẽ yên tâm nhiều hơn.Kiều Hải Tinh cười tủm tỉm nhận lấy.Xa Thừa Vũ ngồi ở bên cạnh nhìn cô.Bộ dáng cô nàng ăn uống không tính là quá nhã nhặn nhưng lại vô cớ khiến người người khác có cảm giác rất thèm ăn.Kiều Hải Tinh cắn nửa miếng bánh, hỏi anh: “Ôi, sao anh lại không ăn?”Cô bỏ bánh trong tay xuống, đeo bao tay vào, nói: “Vậy tôi cũng cuốn cho anh một cái nhé, cuốn một cái thật to.”Cô mở bánh ra, phết lên một lớp tương, sau đó gắp thật nhiều miếng thịt vịt đặt ở mặt trên, cuối cùng còn có vẻ rất chuyên nghiệp phủ lên hai lát dưa chuột và hành lá.Kiều Hải Tinh tốn bao công sức mới xếp xong chiếc bánh, vỏ bánh bị thịt vịt căng đến mức nhô lên mấy chỗ nhỏ, thoạt nhìn rất buồn cười.
Cô đưa bánh cho Xa Thừa Vũ, lại cầm lấy nửa cái kia của mình, duỗi đến trước mặt Xa Thừa Vũ, “Nào, cạn ly!”Dường như tâm trạng của Xa Thừa Vũ rất tốt, vô cùng phối hợp hỏi: “Chúc mừng cái gì vậy?”Kiều Hải Tinh nhìn khắp nơi xung quanh một vòng, đôi mắt trong trẻo dịu dàng cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm nho nhỏ, “Thì…… Chúc mừng 101 thay bóng đèn mới vui vẻ!”Xa Thừa Vũ cười ra tiếng, cầm chiếc bánh trong tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc bánh của cô.Hai người rất nhanh đã ăn hết hộp vịt quay, Kiều Hải Tinh thu dọn rác rồi mở cửa sổ ra cho phòng thoáng khí.Không biết từ khi nào, Kiều Hải Tinh cảm thấy Xa Thừa Vũ trở nên không còn lạnh nhạt như trước nữa, anh không còn buồn bã nhốt mình trong phòng cả ngày, sẽ thường xuyên ra ngoài này cùng cô tán gẫu.Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, sự thay đổi duy nhất chính là thời tiết Bắc Kinh càng ngày càng lạnh.Tình hình tài chính để trang trải cuộc sống của Kiều Hải Tinh càng ngày càng khó khăn, cô vì cố gắng chịu đựng đến lúc phát tiền lương mà không chút do dự kiên quyết cắt phần cơm sáng và cơm tối của mình.Mấy ngày nay thời tiết rất lạnh, Kiều Hải Tinh mơ hồ cảm thấy bệnh đau dạ dày của mình có chiều hướng tái phát, dựa theo kinh nghiệm, cứ mỗi lần phát tác cô sẽ uống một chút nước ấm, từ từ cũng có thể chịu đựng đến khi cơn đau qua đi.Rốt cuộc chịu đựng đến sau khi tan tầm ngày thứ sáu, Kiều Hải Tinh mơ mơ màng màng trở lại khu nhà, rửa mặt qua loa rồi tắt đèn chui vào chăn.Không biết ngủ bao lâu, Kiều Hải Tinh bị đông lạnh đến tỉnh lại, cô cảm thấy toàn thân vô lực, mũi tắc nghẹn, cô tìm nhiệt kế đo thì xác định là mình phát sốt rồi.Cùng lúc đó, cơn đau dạ dày cũng bắt đầu phát tác.Cô đến phòng bếp nhỏ đun một bình nước ấm, lại chỉnh điều hòa trong phòng đến số lớn nhất.Sau đó lại vô tri vô giác thiếp đi trong chốc lát.Không biết có phải do cô đang phát sốt hay không, lần này nước ấm không hề có tác dụng giảm bớt cơn đau dạ dày mà ngược lại dường như càng nghiêm trọng hơn.Kiều Hải Tinh bọc kín mình trong chăn, thân thể không nhịn được phát run. Cô cố gắng tỉnh táo nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ rồi.Kinh nghiệm nói với cô rằng, còn tiếp tục như vậy nữa thì chắc chắn sẽ càng nghiêm trọng hơn.“Kiều Hải Tinh mày tỉnh táo một chút đi!” Cô vỗ vỗ mặt mình, loạng choạng mặc quần áo vào, chuẩn bị đi bệnh viện truyền nước.Thừa dịp thời gian còn sớm, còn có thể đuổi kịp xe buýt, bằng không phải gọi xe lại mất thật nhiều tiền.Xa Thừa Vũ vừa mới chấm dứt cuộc nói chuyện điện thoại với Tiểu Xuyên.Tiểu Xuyên không khéo vòng vo, cho rằng chính mình đã giấu kĩ nhưng lời trong lời ngoài đều đang thử thăm dò xem anh có muốn gây dựng sự nghiệp một lần nữa hay không.Xa Thừa Vũ làm bộ không nghe hiểu.Anh bực bội châm một điếu thuốc, chỉ nghe ngoài cửa vang lên một tiếng “ầm”.Anh chẳng có tâm tình đi xem náo nhiệt, yên lặng hít vài hơi khói, nhưng thủy chung vẫn không có cách nào tĩnh tâm lại.Anh thở dài, dụi tắt điếu thuốc vào trong hộp giấy rồi đi ra khỏi phòng.Kiều Hải Tinh mặc chiếc áo lông vũ màu đỏ rực cùng quần ngủ màu trắng ngà vừa ngã trong phòng bếp nhỏ.Xa Thừa Vũ ngây ra một lúc, sau đó bước nhanh về phía trước gọi cô: “Kiều Hải Tinh, tỉnh lại đi!”Gương mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, đôi môi không còn huyết sắc, cô nhíu mày thật chặt, hai tay ôm bụng.Xa Thừa Vũ dùng mu bàn tay dán lên trán của cô, rất nóng.Anh không kịp nghĩ nhiều, phủ thêm áo lông vũ, ôm cô vào trong ngực chạy thẳng đến bệnh viện.Bác sĩ truyền nước cho Kiều Hải Tinh, cô gái nhỏ vùi mình trên giường bệnh.Ban đêm không có nhiều người truyền nước lắm, phòng bệnh chỉ có một mình Kiều Hải Tinh, Xa Thừa Vũ ngồi ở trên ghế cạnh mép giường.Vừa nãy bác sĩ nói cô phát sốt, viêm dạ dày lại còn hạ đường huyết, còn hung hăng mắng anh một trận.Xa Thừa Vũ xoa xoa ấn đường, kể từ sau khi dọn đến khu nhà này, hình như hết thảy mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán của anh.Đầu tiên là bắt trộm, bây giờ thì đưa bệnh nhân đến bệnh viện, anh cũng sắp thành công dân mẫu mực, anh hùng thành phố rồi.Nhưng ngoài ý muốn là hình như anh không cảm thấy khó chịu gì.Những chuyện này tựa như một tia nắng ấm áp len vào cuộc sống tăm tối buồn tẻ của anh.Kiều Hải Tinh ngủ không được yên ổn lắm, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt chăn, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng giật giật.Xa Thừa Vũ ghé sát vào cô, chỉ nghe thấy giọng cô gái như con mèo nhỏ nhẹ nhàng gọi “Mẹ, mẹ”.Trời gần sáng thì Kiều Hải Tinh tỉnh lại, cô xoa xoa cái trán, cảm thấy cả người đều nhức mỏi.Cô mở mắt thì phát hiện mình đang ở phòng bệnh, sau đó vừa quay đầu liền thấy Xa Thừa Vũ vùi mình trên ghế dựa.“Chú?” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.Giấc ngủ Xa Thừa Vũ rất nông, nghe thấy thanh âm liền tỉnh ngay.Anh ngồi thẳng người dậy, thoáng thanh tỉnh một chút, sau đó hỏi cô: “Cô cảm thấy thế nào?”Kiều Hải Tinh suy yếu nhếch miệng, “Khá hơn nhiều rồi.” Cô chậm chạp hỏi: “Chú đưa tôi tới bệnh viện sao?”Xa Thừa Vũ “Ừ” một tiếng.Kiều Hải Tinh: “Đón xe tới?”Xa Thừa Vũ: “……”Anh đứng lên mặc áo lông vũ vào rồi lập tức ra khỏi phòng.Kiều Hải Tinh le lưỡi, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tính toán số tiền phải tiêu xài cho trận bệnh này.Không bao lâu Xa Thừa Vũ đã trở lại, trong tay xách theo một cái hộp đóng gói.Anh đặt chiếc hộp trên bàn nhỏ, mở túi ra, bên trong là một bát cháo nhỏ, “Bác sĩ nói cô bị viêm dạ dày, không thể ăn mấy món dễ gây kích thích dạ dày được, uống chút cháo lót dạ này đi.”Kiều Hải Tinh cố sức ngồi dậy, Xa Thừa Vũ dừng một chút, ôm vai đỡ cô ngồi dậy.Uống xong cháo, Kiều Hải Tinh sống chết muốn xuất viện, Xa Thừa Vũ không thể ngăn cản nên giúp cô làm thủ tục xuất viện.Kết quả, Kiều Hải Tinh chỉ có bước xuống giường và đi giày thôi đã mất tới mười mấy phút.Xa Thừa Vũ bất đắc dĩ khom gối ngồi xổm trước mặt cô, vỗ vỗ bả vai mình rồi nói: “Leo lên đây đi, tôi cõng cô.”Kiều Hải Tinh làm bộ làm tịch chối từ: “Như vậy…… Không tốt lắm đâu.”Xa Thừa Vũ nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua là tôi ôm cô tới.” Anh quay đầu lại nhìn cô một cái, “Ôm kiểu công chúa.”Kiều Hải Tinh xoa xoa mũi, ngoan ngoãn leo lên để anh cõng mình.Vai của chú này thật rộng, rất có cảm giác an toàn.Kiều Hải Tinh chậm rãi nhắm hai mắt lại, thoáng chốc nhớ tới hồi còn nhỏ.Mỗi ngày sau khi ăn cơm chiều xong, bố cô đều đưa cô xuống lầu chơi, trời tối, chơi mệt rồi, bố sẽ cõng cô về nhà, mỗi bước đi của ông đều vững vàng ổn định, Sao Biển Nhỏ thường sẽ ngủ quên trên lưng bố….Lúc về đến khu nhà, Bao Hoài và Bân Tử đang đứng trước quầy, thấy hai người tiến vào đều trợn tròn đôi mắt.Bao Hoài đuổi kịp hai người, hỏi: “Đây là làm sao vậy?”Bân Tử cũng thò cổ ra nhìn.Kiều Hải Tinh hơi xấu hổ, vỗ vỗ bả vai Xa Thừa Vũ nói: “Chú, thả tôi xuống đi, tôi có thể đi được rồi.”Xa Thừa Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, thả cô xuống dưới.Kiều Hải Tinh trả lời Bao Hoài: “Tôi phát sốt, chú ấy đưa tôi đi bệnh viện.”Bao Hoài “A” một tiếng, vội nói: “Vậy cô không cần dạy kèm cho Dương Dương nữa, nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi.”Kiều Hải Tinh lập tức phản đối: “Vậy thì không được, Dương Dương sắp phải thi cuối kỳ rồi, khoảng thời gian này rất quan trọng.”Ngay tại lúc hai người còn đang giằng co, Xa Thừa Vũ bên cạnh chen vào một câu: “Để tôi.”Nếu đã không cảm thấy khó chịu trong lòng, thì lại làm anh hùng trong thành phố một lần nữa đi.Kiều Hải Tinh và Bao Hoài đồng loạt nhìn về phía anh, trong ánh mắt có nét kinh ngạc, cũng có nét nghi vấn.Xa Thừa Vũ ho nhẹ một tiếng nói: “Tôi là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học Princeton, chắc là…… đủ năng lực.”
Tác giả có lời muốn nói:Chú nhặt rác đến từ đại học Princeton đủ hiểu…Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Hạnh Phúc Vì Em,
truyện Hạnh Phúc Vì Em,
đọc truyện Hạnh Phúc Vì Em,
Hạnh Phúc Vì Em full,
Hạnh Phúc Vì Em chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!