Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi

Chương 32: Tiểu Trù Phòng Có Chuyện


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi



Bách Lý Thu Thủy, mày cho rằng chỉ đơn giản như vậy, tao sẽ bỏ qua cho mày à? Hay mày cho rằng kế hoạch lâu như vậy của tao, dễ dàng cho mày dùng một câu bằng chứng không đủ là tránh được sao?!
Sự ghen ghét trong đáy mắt của Bách Lý Khả Thanh khuếch đại vô tận, nàng có thể ngày ngày khom lưng cúi đầu với Bách Lý Y Nhân tài trí hơn người, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.

Tuy nhiên, nàng tuyệt đối không thể chịu Bách Lý Thu Thủy được, cùng là thứ xuất, thân phận còn không bằng nàng, vừa hồi phủ liền nở mày nở mặt!
Bách Lý Khả Thanh cau mày, vẻ mặt ẩn nhẫn, định nói lại thôi, rốt cục cắn răng kêu gào: "Tam tỷ tỷ, muội vốn chỉ muốn tỷ thừa nhận, để có cơ hội sửa sai.

Vốn muội còn định giấu diếm giúp tỷ, để cho bản thân tỷ sáng mắt ra.

Để có thể khi chết tỷ cũng không hối hận.

Vậy thì muội không thể không nói ra!"
Trong lòng Đại phu nhân hiện lên một nụ cười nhạt, hai mẹ con Bách Lý Y Nhân liếc nhau một cái, lập tức mặt mang vẻ ngỡ ngàn, "Khả Thanh, con giấu chúng ta điều gì?"
"Con biết...!biết độc lôi công đằng Tam tỷ tỷ dùng để hạ độc lão phu nhân được tỷ ấy giấu ở đâu!" Bách Lý Khả Thanh lớn tiếng nói, ngẩng cao đầu, lúc nhìn sang Bách Lý Thu Thủy, đôi mắt trừng trừng dường như có một đốm lửa nhỏ lóe ra.

"Cái gì!?" Bách Lý Y Nhân cả kinh, bộ dangj kinh ngác, đúng lúc giấu kỹ một nụ cười lạnh lùng ngay đáy mắt nàng, "Khả Thanh, chuyện như vậy cũng không thể nói lung tung, muội nói...!thật không?"
"Chắc chắn phải sự thực." Bách Lý Thu Thủy bình tĩnh nói."Trong Bảo Khoáng viện của muội, từ trước đến nay chưa hề giấu lôi công đằng, người hạ độc lão phu nhân cũng không phải là muội.


Sự việc cho tới bây giờ đều chưa từng có, Tứ muội muội sao lại rõ ràng như vậy?"
"Tâm tư tỷ thật giả dối!" Bách Lý Khả Thanh nhướn mày, biểu cảm cay nghiệt lại chứa nụ cười lạnh đả kích, "Hay tỷ sợ muội nói ra làm bại lộ chuyện độc ác tỷ làm?"
"Phụ thân, mẫu thân!" Xoay người, Bách Lý Khả Thanh chỉ vào Bách Lý Thu Thủy, lời lẽ tha thiết hết mức, "Lúc trước con đến Bảo Khoáng viện, tình cờ gặp một nha hoàn của tỷ ấy cầm một bao đồ đạc vào tiểu trù phòng, nha hoàn ấy cầm trong tay là một chiếc túi đựng, phía trên túi bị dính tro than."
"Lúc đó, con bỗng nổi lên nghi ngờ, biết dùng cái túi đựng bẩn thỉu như vậy, nhất định không phải là thứ gì ăn được, nhưng nhìn, cũng không giống là dụng cụ của phòng bếp sẽ dùng.

Trong chốc lát, do hiếu kỳ, thừa dịp không ai, con bèn cẩn thận len lén đi theo sau nha hoàn kia, trốn ở góc phòng nhìn lén, kết quả, mọi người thử đoán xem con thấy được gì?"
Bách Lý Khả Thanh lếc xéo Bách Lý Thu Thủy, cả mắt đầy ý muốn dồm đối phương vào chỗ chết, "Con thấy con nha hoàn kia, vụng trộm vùi vào túi đồ đạc đó vào góc tường! Nếu như không phải là thứ gì bị cấm, thì sao lại sai con nha hoàn mang đi, giấu ở nơi đó!?"
Bách Lý Y Nhân há to miệng, đôi lông mi cong dài chớp chớp, thanh âm hơi run nói: "Coi như là nha hoàn kia thực sự giấu diếm loại đồ cấm gì, Tứ muội muội, muội sao có thể khẳng định, đó chính là Tam muội muội sai nó giấu lôi công đằng?"
"Muội tất nhiên có thể khẳng định." Bách Lý Khả Thanh lạnh lùng lên tiếng, "Bởi vì tò mò, chờ sau khi nha hoàn kia đi rồi, muội lén vào tiểu trù phòng, tìm cho ra cái túi đồ, bên trong là một ít cành cây được phơi khô.

Thoạt đầu, muội còn không biết đó là cái gì, cho đến sau này, muội tình cờ thấy được quyển y thuật kia, hóa ra thứ giấu trong tiểu trù phòng của Tam tỷ tỷ, chính là cây lôi công đằng được phơi khô!"
Mọi người lại đồng thời hít một hơi khí lạnh, sắc mặt Bách Lý Vu Đạo tái xanh, bàn tay nặng nề mà vỗ lên bàn, căm tức nhìn Bách Lý Thu Thủy, "Nghịch tử! Hiện tại chứng cứ thế nhưng vô cùng xác thực, ngươi còn có gì để nói!? Uổng công lão phu nhân thương ngươi, vẫn là nuôi dưỡng không công còn bị một người độc ác vô ơn!"
"Người đâu, kéo tên nghịch tử ra ngoài này ra ngoài! Đánh một trăm hèo, lại đá nó xuống từ đường quỳ!"
Thấy Bách Lý Vu Đạo tức giận, tôi tớ sau lưng lập tức tiến lên, bắt lấy Bách Lý Thu Thủy, lại thấy nàng nhanh chóng lui về phía sau một bước, ánh mắt lạnh lẽo, "Phụ thân muốn đánh ta, ít nhất cũng phải nhìn thấy chứng cứ thật mới có thể sai người động thủ chứ?"
"Phụ thân ta từ trước đến nay cũng không có ở giấu đồ cấm gì.

Nếu chỉ vì một câu khó bề phân biệt, chứng cứ mập mờ.

Ngay cả bằng chứng thực cũng không thèm xem, khi không ăn một trăm hèo, ta tuyệt đối không phục!" Ấn đường của Bách Lý Thu Thủy hơi cau lại, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, lại mang theo một loại sẽ không tha thứ, chất vấn.

Bách Lý Thu Thủy nhìn về phía Bách Lý Khả Thanh, lạnh lùng nói: "Tứ muội muội, muôi nói chắc như đinh đóng cột vậy là chắc trăm phần trăm xác định, ở trong tiểu trù phòngcủa tỷ có đồ đạc đang giấu diếm phải không?"
"Không sai!" Bách Lý Khả Thanh đáp trả ánh mắt của nàng, "Bởi vì đó là muội tận mắt chứng kiến!"
"Được!" Bách Lý Thu Thủy quát lạnh một tiếng, "Nếu như vậy, bây giờ chúng ta đi đến Bảo Khoáng viện liền đi, đến tiểu trù phòng của tỷ sai người vừa lục soát kỹ, vừa tìm.

Xem đến cùng có chiếc túi Tứ muội muội tận mắt chứng kiến hay không! Nếu là không có, Tứ muội muội, muội sẽ làm như thế nào!?"
Bách Lý Khả Thanh cười lạnh một tiếng, "Muội tận mắt nhìn thấy, tự mình xác nhận món đó, tuyệt đối không thể không có!"
"Được lắm, nếu là một đám người của muội lục soát tiểu trù phòng của tỷ, không tìm ra lôi công đằng muội nói.

Đến lúc đó, tỷ muốn Tứ muội muội, muội dập đầu quỳ xuống trước mặt ta, đích thân rót trà nhận sai.

Thế nào, không tính là quá đáng đúng không?" Bách Lý Thu Thủy lạnh mặt, trầm giọng nói.

Nhướng mày lên, Bách Lý Khả Thanh hoàn toàn đáp ứng, nhưng trong lòng tràn đầy sự đắc ý.

Tất cả mọi người đến tiểu trù phòng, có một nơi đến đầu xuân là sẽ không còn hoạt động, đó chính là góc chuyên đựng đống tro than bị đốt quá.


Những thứ tro này tích góp từng tí một dùng rất hữu dụng, đến khi đầu xuân tuyết rơi, những thứ được tích góp thành một đống tro than bắt đầu có tác dụng - đó là trải lên các con đường trong phủ, rửa sạch sẽ dòng nước do tuyết tan ra, để khỏi làm dơ giầy.

Trong tiểu trù phòng của Bách Lý Thu Thủy, đương nhiên cũng có góc than như vậy, Bách Lý Khả Thanh nhận định nơi này bình thường sẽ không có người thay đổi, cho nên lục ở đây trước, sau đó, nàng tìm cơ hội, len lén lấy túi lôi công đằng đã được chuẩn bị sẵn giấu vào, lại cẩn thận dùng tro than chôn xuống.

Để không rút dây động rừng, chuyện này Bách Lý Khả Thanh tự nàng làm, có vết xe đổ cành mai trước, nàng cũng biết bây giờ muốn tuỳ tiện mua chuộc một tỳ nữ, đã không phải là chuyện rất dễ dàng.

Hơn nữa ai có thể cam đoan với tính toán mua chuộc của nàng, có phải rất trung thành với Bách Lý Thu Thủy hay không?
Sau khi giấu kỹ lôi công đằng, lúc sau Bách Lý Khả Thanh lại tìm cơ hội, trở về xác nhận một lần, nhìn thấy ký hiệu mình đã làm sẵn.

Hoàn hảo không có chuyện gì, trong lòng vô cùng kiên định.

Hôm nay xem ra, chuyện trong tiểu trù phòng có dấu đồ đạc, Bách Lý Thu Thủy đích xác là cho tới bây giờ cũng chưa biết, tưởng tượng ra cảnh chờ một chút đi vào Bảo Khoáng viện, lục ra túi lôi công đằng kia, Bách Lý Thu Thủy sẽ có kết cục gì.

Khóe môi Bách Lý Khả Thanh nhịn không được gợi lên vẻ đắc ý.

Thời gian một nén hương trôi qua, đoàn người đã đi đến Bảo Khoáng viện.

Vây quanh tại cửa tiểu trù phòng, Bách Lý Khả Thanh đang muốn để cho tỳ nữ của nàng đi vào lục soát, lại bị Bách Lý Thu Thủy, "Tứ muội muội, để cho công bằng hợp lý...!Phải để cho người của mẫu thân vào trong lục soát chứ."
"Cũng được, cho dù người nào đi vào, kết quả cũng giống nhau.

Tam tỷ tỷ, muội tận mắt thấy, chắc chắn sẽ không có lỗi lầm gì." Bách Lý Khả Thanh lui lại, vái Đại phu nhân một cái, "Mẫu thân, làm phiền người của người vào lục soát một chút."
Bách Lý Thu Thủy cũng lui về sau một bước, kéo kéo áo choàng trên người mình, mặt là vẻ lãnh đạm, nhìn chung quanh ngay lập tức có chút hoài nghi.

Ngày hôm nay Hoàng Phủ Dực Thần quả là có cái gì không đúng, nói là muốn xem náo nhiệt, sao hắn có thể ở lại tiền sảnh, không cùng đến Bảo Khoáng viện?
Đang nghĩ ngợi, Vệ mama từ trong bước ra, vạt áo ở tay đều dính không ít tro than, "Hồi Đại phu nhân, trong này nô tỳ chẳng tìm được gì cả."
Nghe Vệ mama, Bách Lý Khả Thanh trong nháy mắt sửng sờ tại chỗ.

Ấn đường của Đại phu nhân cũng thầm chau lại, nét mặt lại làm cho người nhìn không ra chút nào kì lạ.

Đôi mắt Bách Lý Y Nhân chuyển một cái, nhẹ nhàng hỏi." Vệ mama, lúc tìm bà phải kỹ lưỡng chút mới tốt.

Việc này không chỉ có liên quan đến lão phu nhân, còn liên quan đến sự trong sạch của Tam muội muội đấy."
"Đúng, đúng vậy, Vệ mama!" Sắc mặt Bách Lý Khả Thanh trắng nhợt, "Bà có tìm nhầm chỗ không? Chỗ chôn tro than, bà thực sự tìm kĩ chưa!?"
"Cái này..." Vệ mama cũng có chút chần chừ, "Để nô tỳ đi lục soát lần nữa."
Nói rồi, Vệ mama lại tiến vào tiểu trù phòng, lần này âm thanh lục soát rõ ràng, so với nãy lớn hơn nhiều, bên trong thỉnh thoảng còn truyền ra âm thanh đồ đạc bị di chuyển.

Sau một lát, Vệ mama lại tay không đi ra,
"Không thể nào, tuyệt không có thể như vậy! Ta rõ ràng là tận mắt nhìn thấy!" Mặt Bách Lý Khả Thanh tái xanh, đẩy Vệ mama ra vọt vào tiểu trù phòng, chạy thẳng tới góc than tro đó, khi nàng nhìn thấy đã bị bừa ra lộn xộn cũng là lúc Bách Lý Khả Thanh dường như ngừng thở.

Chính là túi lôi công đằng được chuẩn bị sẵn tự tay nàng giấu vào, đã không thấy.

Trong tiểu trù phòng lạnh tanh, từng hột mồ hôi dọc theo thái dương của Bách Lý Khả Thanh chảy xuống.

Vào ngày hôm trước, nàng còn tới tìm Bách Lý Thu Thủy, lấy lí do đến thảo luận vào công thức nấu ăn để vào tiểu trù phòng, còn rõ ràng nhìn thấy chính mình đắp lại đống tro than làm ký hiệu, chưa từng thay đổi, vậy mà trong chớp mắt, đồ đạc sao lại không thấy?!
"Tứ muội muội." Trong lúc, trái tim Bách Lý Khả Thanh đã nhảy đến rối loạn, giọng trầm tĩnh êm dịu của Bách Lý Thu Thủy, giống như một dòng nước suối ấm áp truyền đến, "Tứ muội muội, tìm được đồ muội nói chưa?"
Bách Lý Thu Thủy! Đôi mắt của Bách Lý Khả Thanh trong nháy mắt hung hăng trừng lớn, tròng mắt hầu như muốn rớt ra ngoài.

May là lúc ấy, nàng đưa lưng về phía mọi người.

Cho nên biểu tình dử tợn của nàng lúc này mới không bị mọi người thấy.

Nhất định là, nhất định là do ả động tay động chân!
Đáy mắt Bách Lý Khả Thanh dâng lên màu máu dữ tợn.

Khóe môi lại một lần nữa mà cong lên.

Bách Lý Thu Thủy, mày tưởng dễ dàng để giấu diếm món đồ kia à? Đừng có mơ!
#PhongTịnh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.

????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi, truyện Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi, đọc truyện Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi, Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi full, Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top