Hủ Linh Chú

Chương 19: 18


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hủ Linh Chú

"Lời này sai rồi."

An Nhã cầm ngọc hồ lô trong tay, giọng nói lạnh lùng: "Nhạc gia bắt đầu từ những năm cuối đời Đường, vì chiến loạn mà toàn bộ người trong thôn không thể không vào rừng làm cướp. Chỉ là... Toàn thôn trẻ có già có, Nhạc tộc trưởng mềm lòng không đành lòng nhìn bách tính trở thành cướp, cũng không đành lòng thấy người của mình vì cướp bóc mà bị quan phủ sát hại, mới bất đắc dĩ lấy trộm mộ mà sống. Chỉ là không ngờ... Quyết định này lại gián tiếp thay đổi vận mệnh của cả gia tộc."

Nhạc Văn Dao lộ vẻ kinh ngạc: "Sao cô biết nhiều vậy, Ông của tôi đã nói với cô? Hay là cô đã vào Tàng Kinh Các?"

Đường Tống cũng không ngờ đường đường Nhạc thị lại có lịch sử lâu như vậy, hơn nữa còn ẩn tàng sâu như vậy.

"Thật ra tôi chưa từng vào Tàng Kinh Các, nơi đó chỉ có người thừa kế của Nhạc thị mới có thể đi vào. Ngày thứ hai sau sinh nhật cô đã bỏ chạy, chắc là chưa vào?" An Nhã thản nhiên nói.


"Tôi..." Nhạc Văn Dao một tay chống nạnh, tiện tay hất mái tóc trắng xuống, vẻ mặt không phục.

"Cô không biết rõ lịch sử Nhạc gia, trước tiên không nên kết luận. Nhạc gia trong mắt tôi dù là trộm cũng có đạo nghĩa, người mà Nhạc gia giúp đỡ không ít hơn so với quan phủ." An Nhã nói một hơi, đừng nói Nhạc Văn Dao, ngay cả Đường Tống cũng hơi kinh ngạc.

Đặc biệt là Đường Tống, những chuyện này cũng do cô ấy tính ra sao?

Cô từ nhỏ đọc thuộc lòng lịch sử, sao chưa từng nghe qua những chuyện này, ngay cả dã sử cũng chưa từng nghe nói.

Nhạc Văn Dao trầm mặc rất lâu, mới thốt lên một câu: "Cô tìm tôi, là muốn nói với tôi những lời này ư?"

An Nhã cười: "Xem như thế đi, còn lại chờ sau khi cô trở về chúng ta lại nói tiếp."

Nhạc Văn Dao nghe xong, ngạo nghễ đứng, cất cao giọng: "Cô chắc chắn tôi sẽ trở về với cô vậy sao?"


"Cô còn giữ thanh đao nổi tiếng kia chứ?" An Nhã bình tĩnh cười, không chút hoang mang.

"Đương nhiên, đây chính là bảo đao lúc nào tôi cũng mang theo, cô muốn bàn với tôi?" Vẻ mặt tươi cười sáng lạn, tràn đầy phấn khởi nói: "Hay là cô muốn quyết đấu với tôi, nếu cô thắng tôi, tôi sẽ đi với cô."

Nhạc Văn Dao vừa muốn gọi Tư Lệnh mang vũ khí xuống, lại bị An Nhã gọi lại.

"Chờ đã. Ý của tôi không phải vậy." An Nhã giơ tay gội cô ấy, thấy vẻ mặt Nhạc Văn Dao kinh ngạc, tiếp tục nói: "Người tặng thanh đao này cho cô không phải ai khác, chính là chồng sắp cưới của Đường Tống, Ngô Văn Hạo. Chuyện hai năm trước không phải cô không biết, Ngô Văn Hạo sống chết không rõ, Đường Tống định tự mình đi tìm, cô nhận hậu lễ của người ta, không nên làm chút gì sao?"

Cuối cùng Đường Tống cũng hiểu rõ, vì sao An Nhã muốn cô cùng đi với cô ấy.


Nhạc Văn Dao lập đứng lại, quay người tỉ mỉ đánh giá ngũ quan của Đường Tống, bừng tỉnh ngộ: "Tôi đã thấy hình của cô, trong máy vi tính của hắn, có một lần đưa cho tôi sửa chữa, hình nền là ảnh chụp của hai người."

Đường Tống lễ phép cười yếu ớt đáp lại: "Hy vọng Nhạc tiểu thư có thể giúp một tay."

Chỉ thấy Nhạc Văn Dao nhíu mày, nghiêm túc nói: "Không phải tôi không muốn giúp, mà là... Tôi không có cách nào giúp chuyện này. Kỳ thực, là tôi không biết thế giúp cô như thế nào."

"Nghiêm Tố không nói với cô chuyện phải làm sau đó sao?" An Nhã nói tiếp.

Ở trong mắt cô, cô gái trước mắt thiên tư thông minh, chỉ cần chuyện cô muốn làm thì không gì là không làm được. Chỉ là... Càng là khai phá tiềm năng của cô, thì lời nguyền kia càng...

Mái tóc bạc này chính là dấu hiệu.
"Cô ấy bảo tôi đi Tàng Kinh Các trước, tôi còn chưa đi." Nhạc Văn Dao hơi xấu hổ nhún nhún vai.

An Nhã thuận lại nói: "Nói cách khác cô đồng ý?"

Nhạc Văn Dao than nhẹ một tiếng, có một số việc thực sự phải trở về mới biết biện pháp giải quyết, ở đây tốn thời gian, không bằng trở về thì tốt hơn.

Còn có thể trả lại một nhân tình, vậy cũng tốt.

Nhạc Văn Dao mím môi, khẽ gật đầu, xem như là đồng ý.

An Nhã cất ngọc hồ lô, lấy lều vải ra nhìn Đường Tống nói: "Dựng một cái lều vải đi."

Đường Tống thấy Nhạc Văn Dao đáp ứng, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu tiến lên hỗ trợ.

"Nè, phải trở về, sao không lập tức đi chứ?" Dáng vẻ Nhạc Văn Dao gấp gáp, hiếu kỳ nói.

"Cô không thấy trời chuyển mưa sao, hơn nữa còn không nhỏ, đi trong đêm sẽ nguy hiểm. Quan trọng nhất là cô ấy và tôi đều không nghỉ ngơi tốt, kiểu này đi đường cơ thể sẽ không chịu đựng nổi." An Nhã lấy lều vải tìm chỗ thích hợp, mới đáp lại nói.
Đường Tống lấy một chiếc búa nhỏ từ hộp công cụ, gõ một góc lều vải cắm vào trong đất để cố định. Nhìn từ bên ngoài, hai người này nhất định đã quen biết rất nhiều năm mới ăn ý như vậy.

Lều vải dựng rất nhanh, Nhạc Văn Dao thấy thế cũng dời lều của mình xuống dưới vách đá, ba người hai cái lều vải. An Nhã còn mượn thanh đao mà rất lâu rồi Nhạc Văn Dao luôn đem theo bên mình không rời, nhìn vẻ ngoài giống như kiếm Nhật, chuôi kiếm màu đen, vỏ đao cũng màu đen.

"Bà cốt, cô mượn đao của tôi làm gì?" Mặc dù hỏi như vậy, nhưng vẫn đưa đao cho An Nhã.

An Nhã nhận thanh trường đao, rút đao đặt lên tay, nhìn thân đao sáng bóng, cũng biết Nhạc Văn Dao là một người yêu đao chân chính.

Nở nụ cười nói: "Chặt cây."

"Cái gì?" Vừa dứt lời, An Nhã đã vung đao bổ về phía nhánh cây.
Xoát xoát mấy đao, bổng nhiên ánh bạc thu lại, biến mất trong vỏ đao, phát sinh quá nhanh... Nhạc Văn Dao không kịp ngăn cản.

Nhưng theo Đường Tống, mấy đao này cũng không đơn giản.

"Vậy mà cô lại dám dùng đao của bản tiểu thư chặt cây!" Nhạc Văn Dao hận không thể dùng đao chặt tên bà cốt này.

"Tôi không có đao quân dụng, dùng cái này cũng rất tốt." Nhìn nhánh cây rơi trên mặt đất, cười cười: "... Nhanh hơn nhiều."

Ném thanh đao trở lại cho Nhạc Văn Dao, nhìn cô ôm như bảo bối quay về lều vải, lấy tấm vải mềm lau lau.

An Nhã thì nhặt những nhánh cây trên mặt đất ôm đến tảng đá bên cạnh, cũng lấy một tấm vải chống nước trong túi ra, phủ lên.

Tất cả đều lọt vào mắt Đường Tống.

An Nhã thấy tiểu quỷ kia vẫn còn hơi tức giận, lấy ra một bộ đàm cúi người trước lều nói: "Nếu không phải trời chuyển mưa, tôi cũng không dùng bảo đao của cô, để bồi thường khi trở về tôi sẽ tặng cô một thanh đao tốt hơn, sao hả?"
Sau khi Nhạc Văn Dao nghe thấy mắt chợt lóe sáng, thanh đao trước mắt đã thuộc về cực phẩm trong đao, còn có loại tốt hơn?

"Đừng có gạt tôi!"

"Tôi gạt cô khi nào?" An Nhã nhếch miệng đặt bộ đàm một bên, vừa đứng dậy một giọt nước rơi vào trên lều.

Sau đó mưa tí tách rơi đầy trời, An Nhã lập tức chui vào trong lều vải.

An Nhã vào lều vải nhìn Đường Tống đang ôm đầu gối nói: "Mưa to ngừng rất nhanh, hay là cô ngủ một lát đi? Đợi mưa tạnh, tôi đi tìm cái gì ăn, sao cũng phải phải giải quyết cơm tối trước đã."

"Hôm qua tôi còn ngủ trong chốc lát, ngược lại cô vẫn luôn không được nghỉ ngơi, hay là tôi đi tìm cho." Đường Tống vừa nói vừa nghĩ đến nhánh sông vừa rồi, nghĩ rằng hạ du hẳn là có thể bắt được cá.

"Đã như vậy, cô và tôi đều nghỉ ngơi đi, để Văn Dao đi tìm." An Nhã nói xong lấy bộ đàm, truyền tin tức này cho đối phương.
Rất nhanh bên kia đã có trả lời, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái vang lên: "Được, chuyện này giao cho Tư Lệnh."

Đường Tống: "..."

Giao phó xong xung quanh lại yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước mưa tưới lên mảnh đất lớn bên ngoài, tưới lên cây cối.

Cũng có thể do quá mệt mỏi, chỉ một chốc Đường Tống đã hơi mệt mỏi.

"Nằm một lát đi, ước chừng mưa này còn kéo dài." Nói rồi lấy một cái chăn mỏng trong túi đưa cho Đường Tống.

"Cảm ơn." Đường Tống cầm chăn mỏng đắp lên người, nằm nép vào tận trong cùng .

Không gian trong lều vải hơi chật, ngồi thì không cảm thấy, nằm xuống mới phát hiện hơi chen chúc, Đường Tống nằm nghiêng, hai người trùng hợp giương mắt ở đối mặt nhau.

Chỉ chớp mắt, liền dời đi.

Mãi đến khi Đường Tống nhắm mắt lại, An Nhã lại liếc mắt trở về, hơi nhíu mi.
Đối với Phong Linh, An Nhã nghĩ thế nào cũng không ra, cuối cùng có quan hệ gì?

Mưa này lâu hơn ước tính, mơ hồ nghe được một tiếng ầm vang ở nơi, An Nhã xuất thần thu hồi ánh mắt, nơi phát ra thanh âm là bờ sông bên kia, hay là thượng nguồn bị lún?

Cũng do động tĩnh này, Đường Tống nhíu mày, sau đó mở to mắt.

"Có chuyện gì?" Giọng nói hơi mơ hồ.

Không đợi An Nhã đáp lại, trong bộ đàm phát ra tiếng của Nhạc Văn Dao: "Bà cốt, động tĩnh gì?"

An Nhã cầm lấy bộ đàm: "Vừa rồi lúc chúng tôi tới có đi ngang qua một con sông, đoán chừng là thượng nguồn lún."

"Một lát nữa đợi mưa tạnh, tôi cho Tư Lệnh đi xem một chút, sẵn tiện tìm một chút đồ ăn."

"Làm phiền." Đáp lại xong, nhìn thấy Đường Tống đang nhìn mình chằm chằm, cô hỏi: "Ngủ không thoải mái sao?"

Đường Tống lắc đầu: "Cô không mệt mỏi sao?"
An Nhã khiêu mi: "Sao nói như vậy?"

"Từ lúc xuất phát đến bây giờ cô đều không ngủ, thân thể chịu nổi không?

"Đừng lo lắng, lúc cô ngủ tôi cũng ngủ, chỉ là vừa khéo tỉnh lại trước cô thôi." An Nhã đáp lại.

"Vậy là tốt rồi..." Đường Tống ngồi dậy, lắc lắc cổ, nghe mưa bên ngoài: "Mưa lớn như vậy, lại lâu tạnh, may là không xuất phát, nếu không chắc chắn rất nguy hiểm."

"Ừm."

Lúc này An Nhã lo lắng thanh âm kia hơn.

Kéo dài hơn một giờ, cuối cùng mưa cũng tạnh.

An Nhã và Đường Tống đi ra bên ngoài hít hít không khí mới mẻ trước, đối với người thành phố mà nói, không khí trong lành như thế này, cơ bản không có khả năng xuất hiện.

Duy chỉ có Nhạc Văn Dao chậm chạp không đi ra, chỉ là ở bên trong an bài Tư Lệnh đi thăm dò tình huống.

Chỉ là sau khi trời mưa, bầu trời âm u, trong tầm mắt khiến người ta có một loại cảm giác không thoải mái, hơi ngột ngạt.
"Nhạc tiểu thư không ra?" Đường Tống duỗi lưng một cái, ra sức hít lấy không khí trong lành, hỏi.

An Nhã cúi đầu nhìn tình trạng bốn phía hơi lấy lội, ý vị thâm trường nói: "Nơi này trước mắt bẩn như vậy, cô ấy sẽ không đi ra. Có bệnh thích sạch sẽ, thích rừng sâu núi thẳm, gia tộc lại là trộm mộ..."

"Nè, bà cốt, đủ rồi nha. Tôi..." Giọng nói trong lều vải dừng một chút, mới nói: "Tôi hơi mệt một chút, đang nghỉ ngơi."

"Ừm, vậy nghỉ ngơi thật tốt." An Nhã nói xong liền mở tấm vải bố buộc trên tảng đá ra, lấy tay sờ lên, gỗ cơ bản đều vẫn khô.

Đường Tống cười yếu ớt, ánh mắt rơi trên người An Nhã. Nói đến cũng lạ, cô ấy luôn đeo kính râm mặc kệ lúc nào, lúc này lại không có.

"Vừa rồi sao không nhặt củi khô dưới đất lên?"

"Cô nhìn nhánh cây này, vừa chặt xuống đã thành củi khô. Với lại nước mưa trên đất, ít hơn rất nhiều so với dự kiến." An Nhã nói xong trong những nhánh cây tìm thấy cây gậy gỗ, cười nói: "Ngược lại cây gậy này sớm bị tôi chặt vẫn còn chút độ ẩm."
Đường Tống nghe xong vẻ mặt nghiêm túc, đưa tay sờ những nhánh cây bị chặt lúc nãy, thật đã trở thành củi khô. Trong khe nước vừa rồi còn chứa đầy nước mưa, bây giờ đã thấy đáy.

Đây là chuyện gì?

Ngắm nhìn bốn phía, Đường Tống mới phát hiện một vấn đề, mưa lớn như vậy, sau cơn mưa trong rừng cây hẳn là truyền đến âm thanh của một loại động vật nào đó, tỷ như tiếng ếch kêu.

Bốn phía ngoại trừ âm thanh gió thổi qua, không còn gì khác.

"Nơi này quá yên tĩnh, lơi kỳ lạ." Đường Tống nói.

"Đâu chỉ là yên tĩnh?"

Sỡ dĩ An Nhã không đeo kính râm, là vì quanh đây ngay cả bóng quỷ cũng không có.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hủ Linh Chú, truyện Hủ Linh Chú, đọc truyện Hủ Linh Chú, Hủ Linh Chú full, Hủ Linh Chú chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top