Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 24: Chương 24


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới


Mở mắt ra, tấm rèm che mất ánh nắng ngoài cửa sổ, không đeo kính nên tôi không nhìn rõ đồng hồ treo trên tường.

Tôi muốn ngồi dậy xem mấy giờ nhưng ngẫm lại hôm nay là thứ mấy, có lớp học không nhỉ? Hình như là không có.
Tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang đặt trên bụng mình, tôi vẫn nằm trong ngực Đường Phong Hành, cúi đầu nhìn bản thân trần truồng được cậu ấy ôm ngủ.
Hôm qua tôi không muốn mặc quần áo nhỉ?
Tôi tặc lưỡi một cái, bây giờ xấu hổ mới về đến cửa nhà, cả gương mặt nóng bừng lên.

Tôi muốn đẩy Đường Phong Hành ra để rời giường nên hơi cử động, cậu ấy vô thức mà nắm lấy tay tôi hôn lên mu bàn tay, tôi giật mình, cậu ấy ôm tôi càng chặt hơn, cằm cậu dựa vào trên cổ tôi, thở ra từng hơi nhẹ nóng bỏng rồi nỉ non tên tôi.

Cậu thầm thì một hồi rồi không lên tiếng nữa.
Trái tim tôi đập nhanh đến mức cảm thấy hơi tê dại, tôi sờ sờ bàn tay cậu đang đặt trên eo mình, không nhịn được mà lại ngủ thiếp đi.
Đến khi mở mắt ra lần nữa thì rèm cửa đã được vén lên, cửa sổ cũng được mở ra, quần áo phơi ở trước cửa sổ đã được cất gọn.

Bên ngoài vọng đến tiếng còi xe và tiếng trẻ con khóc dữ dội.
Bị đánh hay sao mà khóc thảm dữ vậy?
Bỗng nhiên tôi nghe tiếng lê dép vội vã từ phòng tắm chạy đến, tiếng dẫm đạp lộc cộc trên sàn gỗ như thể hiện sự hoảng hốt của chủ nhân, Đường Phong Hành đầy một miệng bọt, vẫn ngậm bàn chải đánh răng chưa nhìn đã hỏi tôi: "Cậu sao thế, cảm thấy khó chịu sao?"
Xem ra hiểu nhầm là tôi khóc.
Trước đây tôi cũng khóc ghê như vậy ư?
Có vẻ là có...
Tôi cười cười, vận động cơ bắp cả người hơi đau nhức rồi trả lời cậu: "Tôi không khó chịu, không phải tôi khóc đâu, là đứa trẻ nào đó ở dưới kia khóc đấy, không phải tôi."
Đường Phong Hành xấu hổ gãi đầu, xoay người đi tiếp tục đánh răng.

Tôi cũng chui lại vào chăn ngượng ngùng nhìn theo bóng dáng cậu, không kìm được mà kéo chăn lên che đi nụ cười trên mặt mình, khóe miệng hơi nóng lên.
Một lát sau chăn bông bị xốc lên, Đường Phong Hành cau mày nhìn tôi: "Lúc nãy tôi thấy sắc mặt cậu không ổn lắm, nhìn đỏ hơn bình thường."
Cậu ấy sờ mặt tôi rồi lại sờ lên trán, sau khi dùng trán mình để so sánh thì cậu nói: "Trần Thư Ninh, cậu bị sốt rồi."
Ngoại trừ cơ thể nhức mỏi thì tôi còn thấy mệt rã rời, nhưng nhiệt độ nóng bỏng này cũng có thể là do sự hiểu lầm ban nãy, tôi vẫn cảm thấy tương đối tốt mà bảo: "Tôi không sốt đâu."
"Sốt hay không không phải là việc cậu quyết định được." Đường Phong Hành kéo tôi ra rồi mặc quần áo cho tôi, "Mùa đông còn không mặc quần áo, không bị cảm mới là lạ đấy."
Chúng tôi trả phòng, khi ra ngoài ánh nắng chói chang đến lóa mắt, bóng cây in dấu khắp con đường, gió đông mang theo hơi ấm của mặt trời nên không còn lạnh đến thấu xương nữa.

Đứng dưới ánh dương ấm áp, tôi không thể kìm lại sự mệt mỏi ỉu xìu của mình, cảm giác cứ như đã bảy tám chục tuổi vậy, phơi nắng một chút liền buồn ngủ, giống một con mèo nhỏ bắt đầu ngáp.
Không nhịn được mà nhắm mắt lại một lát, chưa được bao lâu thì Đường Phong Hành đã vỗ vỗ mặt tôi, xung quanh là tiếng động ồn ào, tôi nửa tỉnh nửa mê được Đường Phong Hành đút cháo cho ăn, được mấy thìa vào miệng thì tôi bắt đầu dùng lưỡi đẩy nó ra.

Đã uống thuốc mới hơn một tuần rồi, lẽ ra đến giờ phải quen với thuốc rồi chứ nhỉ, nhưng tại sao tôi vẫn lơ mơ như thế này?
Tôi cố gắng mở to mắt nhưng mí mắt lại nặng như đeo chì, giống như là đang ngâm trong nước chanh vậy, chua xót đến mức không thể mở ra nổi.

Những khúc xương bên trong cơ thể tôi cũng đang thi nhau nóng lên.

Cảm giác lành lạnh khi bàn tay cậu sờ lên mặt tôi khiến cho tôi lưu luyến, chỉ muốn nó cứ mãi vuốt ve để xua tan đi sự khô nóng trong người.
Thời gian tỉnh táo quá ngắn, tôi có thể mơ hồ cảm nhận được sự vật nhưng không thể mở nổi mắt.

Đến khi tôi rốt cuộc cũng tỉnh lại thì trước mắt là một hành lang dài.
Xung quanh có rất nhiều bình truyền nước và ngồi quanh tôi đa số là trẻ con.

Tôi đang ngồi trên dãy ghế màu trắng bạc của bệnh viện, trên người được đắp một chiếc áo lông màu đen tuyền, mùi gỗ đàn hương nhè nhẹ tỏa ra theo từng cử động của tôi.

Trên mu bàn tay ghim kim truyền nước của tôi còn được buộc một tấm ván gỗ nhỏ, không phải chỉ có trẻ con mới phải buộc thế này thôi ư?
Cả người tôi bủn rủn khó chịu, cảm giác như bị đông cứng lại, tôi muốn cử động một chút để rũ hết lớp băng đang bọc trên người mình.
Bỗng giờ tôi mới cảm thấy trên vai mình hơi nặng, hóa ra là Đường Phong Hành đang khoanh tay dựa vào vai tôi ngủ, tôi động đậy khiến cho áo lông không cẩn thận rơi xuống làm cậu ấy tỉnh giấc.
Cậu ấy vẫn còn ngái ngủ nhìn tôi, duỗi người rồi sờ lên trán tôi: "Chỉ còn âm ấm thôi, truyền xong bình này thì chúng mình về trường nhé."
"Ừm, tôi cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi."
"Tại sao lại phải buộc tấm ván cho tôi thế? Tôi đâu phải trẻ con năm sáu tuổi." Tôi nhìn bé nam ngồi sau cũng được buộc ván gỗ giống mình, tấm ván trên tay như đâm đau mắt tôi.
Đường Phong Hành nhặt áo lên mặc vào rồi mới trả lời tôi: "Lúc y tá ghim kim cậu suýt nữa thì chạy mất dạng với cái chân què này đấy, sợ bị tiêm đúng không?"
"Là vì lúc đấy tôi không tỉnh táo thôi, tôi mà sợ tiêm á, nực cười."
"Vâng thì không sợ, không sợ đến mức kim ghim vào là khóc." Đường Phong Hành nói nhỏ vào tai tôi.
Mặt tôi nóng lên, sao mà mất mặt đến vậy được, làm gì có chuyện Trần Thư Ninh tôi lại như thế, nhất định là Đường Phong Hành gạt tôi, thừa dịp trêu chọc tôi đây mà.
"Cậu nhân lúc tôi không tỉnh táo mà nói bừa để bôi nhọ tôi thôi."
Đường Phong Hành chỉ cười không đáp lại, một lát sau mới bảo đúng đúng, là tôi bịa đặt vu khống cậu.

Đúng lúc này thì y tá đi tới, cô bảo bình này truyền xong rồi nên sẽ rút kim ra, tôi ừm một tiếng, không phải chỉ là rút kim ra thôi sao, việc gì mà phải nhắc nhở cẩn thận vậy.
Cô y tá trẻ đeo kính vào, lúc rút kim thì lên tiếng: "Rút kim cũng hơi đau, cậu nhịn một chút đừng khóc nha."
Mặc dù cậu đã cố nhịn lại nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa của Đường Phong Hành, tôi dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu ấy rồi lịch sự nói cảm ơn với cô y tá trẻ.
Y tá cười nhẹ rồi ấn bông lên chỗ ghim kim truyền của tôi, sau đó lấy bình truyền rời đi.
"Tôi bôi nhọ cậu hả?"
"Không ạ, là mình trách lầm bạn.


Bạn đừng cười nữa được không hả bạn học Đường Phong Hành?" Tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, đúng là mất mặt quá đi mất.
Đến khi trở lại ký túc xá, Ngô Hóa Văn đã nhanh nhảu nhảy đến nhéo mặt tôi: "Ôi trời, mặt cậu sao thế này, còn có cả vết xước?"
Lý Cảnh Nguyên cũng giật mình hỏi lớn: "Cả mặt cũng trắng bệch luôn, hôm qua các cậu đi đâu thế?"
Tôi gạt tay cậu ta ra, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi cũng không muốn bọn họ biết chuyện này nên bình tĩnh trả lời: "Không có chuyện gì đâu."
Vậy mà Đường Phong Hành lại châm ngòi thổi gió thêm mắm dặm muối: "Thế này mà là không có gì à? Chỗ này, chỗ này nữa, đều là Vương Cao Húc đánh đấy, máu chảy đầy mặt mà còn bảo không sao, hôm qua là thằng đó đánh cậu ấy lúc giờ ăn cơm đấy.

Vì chảy máu mũi nhiều quá nên sáng nay bị sốt luôn, phải đến cả bệnh viện truyền nước."
Tôi lén kéo kéo ống quần cậu rồi liếc mắt một cái ý bảo cậu im miệng, đến cả Andersen cũng không dựng chuyện giỏi bằng Đường Phong Hành.
"Mẹ nó, chính là cái thằng đã 250 lại còn ăn mặc low* của lớp 1 đúng không?"
"Thật ra tôi cũng đánh trả mà, đánh còn ghê hơn cậu ta luôn ấy chứ.

Bây giờ cũng không sao nữa rồi, bỏ qua đi, tôi sẽ đi xin lỗi cậu ta." Tôi cười cười hòa giải.
Anh Chu không đồng ý: "Cái gì cơ, cậu khiêm tốn làm quái gì chứ, đây gọi là phòng vệ chính đáng.

Bình thường thằng đó cũng đâu vừa mắt cậu, chỉ vì chuyện thi hùng biện lần trước mà nó còn cố ý làm đổ cơm của cậu, nó vẫn ghen tị đấy."
"Chuyện qua lâu rồi mà, trước đó tôi cũng làm xấu mặt cậu ta trước rất nhiều bạn học, việc nào ra việc nấy, đừng tính toán nữa."
Mấy người khác cùng phòng tôi cũng chạy ra, có lẽ do vết thương trên mặt quá rõ ràng nên cả đám cứ mồm năm miệng mười hỏi tôi làm sao thế, tôi bảo không có chuyện gì đâu, chỉ là đã cãi nhau một chút thôi.

Tôi lấy cớ đi uống nước mà vội vàng lăn bánh xe chuồn mất, kết thúc cuộc thăm hỏi một cách rất đầu voi đuôi chuột.
Tôi ra chỗ máy lọc nước ở hành lang để lấy nước, Đường Phong Hành hỏi có cần cậu giúp không thì tôi lập tức từ chối.

Tôi không muốn Đường Phong Hành đi theo vì vẫn đang cảm thấy xấu hổ, nhìn cậu thì tôi lại nhớ đến những hành động muối mặt của mình, hết cái này đến cái khác luôn ấy.
Lực nước không lớn lắm, nước chảy chậm vô cùng, tôi đành phải bất đắc dĩ ngồi đợi.
Bỗng dưng đầu kia ký túc xá vang lên tiếng ồn ào, tôi quay đầu lại nhìn, Ngô Hóa Văn, anh Chu, Đường Phong Hành cùng một đám người vừa đi khỏi lối rẽ, tim tôi chùng xuống, siết chặt cốc nước trong tay – phía đó không phải là phòng ký túc của Vương Cao Húc sao?
Chắc không phải đâu nhỉ? Thế nhưng lúc nãy Đường Phong Hành thêm mắm dặm muối dựng chuyện ghê như thế, bây giờ kéo nhau đi gây chuyện cũng không phải là không có khả năng.

Tôi nhớ lại cậu từng nói mình sẽ làm cho Vương Cao Húc phải xin lỗi tôi trước, tôi nghĩ thầm không ổn rồi, lập tức tắt vòi nước, cốc nước cũng không cầm theo mà vội vã lăn bánh xe đuổi theo.
Con mẹ nó chả nhẽ Đường Phong Hành lại muốn làm to chuyện?
Tôi còn chưa đi tới thì đã thấy người ở mấy phòng xung quanh thò đầu ra khỏi cửa y như mấy con chim thò đầu ra khỏi tổ để hóng chuyện ăn dưa rồi.

Tôi nghe thấy tiếng la thất thanh của Vương Cao Húc thì hoảng đến mức hét lên: "Đường Phong Hành! Cậu..."
Tôi còn chưa hét xong thì đã thấy một đám người gồm cả phòng tôi và phòng của Đường Phong Hành đang tóm lấy tứ chi của Vương Cao Húc nhấc lên, đem thân dưới cậu ta đâm vào cạnh cửa rồi cọ xát lên xuống, Vương Cao Húc thì giãy giụa y hệt cá chạch, nhìn thấy tôi thì vội kêu lên: "Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Trần Thư Ninh tôi biết sai rồi mà! Xin lỗi lắm Trần Thư Ninh ơi! Đừng cọ nữa! Đau quá!"
Đường Phong Hành lên tiếng: "Thật sự biết sai rồi?"
"Thật thật, tôi sai rồi, xin các huynh đệ thương xót, lần sau tại hạ sẽ không dám thế nữa."
Tôi lập tức hiểu ra, nhìn mấy người đang xem kịch xung quanh bắt đầu cười ồ lên, bạn cùng phòng của Vương Cao Húc cũng đang giỡn hùa theo, cái việc quen thuộc này quả nhiên lúc nào cũng mang lại hiệu quả, đúng là tôi đã lo lắng thừa thãi.
Anh Chu kẹp cổ rồi xoa loạn tóc tôi, chỉ chỉ Vương Cao Húc vẫn đang bị trói chặt: "Trần Thư Ninh này có anh đây bảo kê, chú không có lần sau nữa đâu.

Kết thúc thôi mọi người."
Thật ra mọi người đều đang đùa giỡn thôi, thừa lúc bầu không khí còn tốt nên tôi lăn xe qua, nhìn vết bầm trên cổ Vương Cao Húc mới thấy lúc đó tôi đã bóp mạnh đến mức nào, tôi vội nói: "Xin lỗi, hôm qua tôi làm vậy mà chưa kịp nói xin lỗi cậu.

Ở phòng tôi có thuốc tan máu bầm, nếu cậu cần thì tôi đưa cậu mượn, à cho cậu luôn cũng được."
Vương Cao Húc xoa xoa thân dưới rồi ngạc nhiên nhìn tôi giống như không ngờ rằng tôi lại nói xin lỗi.

Tôi vươn tay ra, nói tiếp: "Không thì hôm nay chúng ta bắt tay giảng hòa đi, chỉ còn một kỳ nữa là tốt nghiệp rồi, cuộc thi hùng biện sắp tới tôi thực sự sẽ không tham gia.

Thật ra thì vài lần cậu thi đấu tôi đều xem, năng lực của cậu cũng tốt lắm.

Lúc trước tôi đã sai khi bảo cậu ấu trĩ, xin lỗi nhé."
Tuổi trẻ nông nổi chỉ muốn tranh luận hơn kém với người ta, luôn luôn cảm thấy cái lý của mình lúc nào cũng đúng, chỉ trọng lý trí mà không màng tình cảm.

Mọi người đều là bạn học, đương nhiên sẽ không muốn bản thân bị người khác dùng giọng điệu đó để lên mặt dạy mình.
Thế nhưng tôi cũng không hối hận với những lời hôm đó, thật ra cậu ta cũng biết điều mà tôi nói có phần đúng, sau đó khi tham gia các cuộc thi khác cậu ta đã tiến bộ hơn rất nhiều, chỉ là tôi chưa dựng cho cậu bậc thang để lấy lại thể diện.

Ngày đó mất mặt trên sàn thi đấu là cậu, bị người khác chỉ chỏ sau lưng cũng là cậu nên đương nhiên cậu ta sẽ ghét tôi rồi.
Bây giờ tôi phải gỡ nút thắt, nếu không thì sau này vẫn chẳng thể tránh khỏi xung đột.

Cậu ta nhìn tôi vươn tay tới, do dự chốc lát rồi nắm lấy: "Không cần phải thuốc đâu, đợi mấy hôm nữa là nó tự hết thôi.

Nhưng mà hôm qua cậu thực sự làm cho tôi sợ đấy, tôi cứ nghĩ cậu muốn giết tôi thật, trong mắt cậu toàn là tơ máu..."
Tôi siết chặt tay vịn xe lăn, nụ cười trở nên gượng gạo, ký ức về hôm qua vừa lóe lên trong đầu thì Đường Phong Hành đã vỗ lên vai cậu ta đổi chủ đề: "Không thì trưa nay cùng đi ăn bữa cơm đi, cậu thấy thế nào?"
"Chuyện này...!Cứ nói rõ trước đi đã.

Xin lỗi vì hôm qua tôi đã vô tình đánh cậu, còn nhắc đến cả chuyện ba mẹ cậu nữa, xin lỗi nhé.

Chỉ là tôi tức giận nhất thời tưởng là cậu mỉa tôi nên tôi mới nói lại, tôi sai rồi, xin lỗi."
"Tôi nghe đồn bậy bạ, tôi cũng biết là mình đã nói sai lại còn rất khó nghe.


Tôi từng cảm thấy cậu chỉ là dựa vào vẻ bề ngoài của mình để đạt được mọi thứ, tôi thừa nhận là cậu giỏi hơn tôi một chút, thế nhưng tôi lại không thể dễ dàng chấp nhận được điều ấy.

Chuyện hôm qua tôi thực sự rất xin lỗi."
Mấy người đứng cạnh vẫn đang ồn ào thêm bớt, tôi cười trả lời: "Hiểu rồi hiểu rồi, bây giờ là cậu đang khen tôi đúng không, sau này không cần phải nói lại nữa đâu."
"Thôi đi ai muốn khen cậu chứ.

Được rồi, cứ như vậy đi.

Bây giờ tôi mời cậu ăn cơm xem như bù lại tiền thuốc men, được không?"
Cậu ta vừa rút thẻ ăn ra thì đã bị Ngô Hóa Văn chộp lấy: "Vương Cao Húc, ý kiến này được đấy, đi đi đi, vậy là trưa nay mỗi người sẽ gọi thêm một phần gà nữa nhé!"
Vương Cao Húc lập tức đuổi theo muốn lấy lại: "Chết tiệt Ngô Hóa Văn, cậu nghĩ tiền của tôi từ trên trời rơi xuống đấy à?!"
Tôi được Đường Phong Hành lén lút đẩy ra xa khỏi cuộc hỗn chiến, chúng tôi đi đến góc khuất dưới cầu thang, cậu ấy ngồi xuống nhìn tôi: "Lúc nãy cậu nghĩ là bọn tôi muốn đánh nhau hả?"
"Đúng vậy, sợ cậu sẽ làm vậy thật đó, nếu đánh nhau thì việc này sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Lỡ như cậu đánh không lại người ta rồi bị thương, thế thì tôi phải lê cái chân què này đưa cậu đến phòng y tế à?"
Đường Phong Hành xoa xoa tay: "Vậy là cậu...!lo lắng cho tôi sao?"
"Đâu có." Tôi bặm môi nắm chặt tay vịn, thật ra thì tôi có lo cho cậu chứ, cơ mà dù lo lắng nhưng đánh chết tôi cũng không thừa nhận.
Cậu ấy xoa đầu tôi, chần chừ một lát như muốn bẹo má tôi nhưng rồi lại ngượng ngùng mà chỉ lướt nhẹ qua, sờ sờ tóc tôi nói: "Đi thôi, không nghĩ đến chuyện này nữa.

Hôm nay ăn cơm phải quẹt hết thẻ của Vương Cao Húc."
Tôi gật đầu, bảo cậu: "Tôi còn có chuyện này muốn nói với cậu."
Cậu lại ngồi xổm xuống rồi nghiêng đầu tới gần, tôi mở miệng nhưng rồi lập tức mím môi hôn lên má cậu một cái, cả người cậu cứng đờ, tôi vươn tay giữ cằm tiếp tục hôn lên môi cậu, chưa đến một giây đã tách ra.

Xong xuôi tôi thả người dựa vào lưng ghế, cười nói: "Cảm ơn cậu, Đường Phong Hành."
"Sau này nếu cậu muốn cảm ơn tôi...!thì..."
"Thì cái gì?"
"Thì như vừa rồi..."
"Hôn cậu một cái đúng không?"
Cậu ngượng ngùng gật đầu.
"Thật ra hôn hai cái cũng không thành vấn đề." Tôi đắc ý nghiêng đầu nhìn cậu, mong muốn thuần khiết nho nhỏ này của cậu chẳng khó đoán chút nào.
Cậu ngây người nhìn tôi cứ như vừa bị thứ gì đánh trúng vậy, sau đó hai mắt cậu lóe sáng, cúi đầu nhìn chằm chằm môi tôi như thể cậu sắp chiếm lấy nó lần nữa.
"Đường Phong Hành, hai người các cậu làm gì thế, đang nói xấu gì sau lưng bọn tôi hả?" – Ngô Hóa Văn hét lên.
Tôi và Đường Phong Hành lập tức quay đầu sang rồi cậu nhanh chóng đẩy tôi đi về hướng mọi người, tôi nhìn gương mặt cau mày khó chịu và nghe cậu tức tối trả lời: "Tới ngay đây."
—————
*250 và ăn mặc low: Vừa ngu ngốc vừa quê mùa/mặc đồ xấu.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới, truyện Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới, đọc truyện Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới, Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới full, Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top