Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 13: Kỳ nghỉ dài


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

EDITOR : Thy

Trừ hai kì thi chính là thi giữa kì và cuối kì, trường trung học phổ thông Hoa Phong mỗi tháng đều có một kì thi tháng chính thức, lại còn tăng thêm một kì thi thường, quyết chí muốn cho năng lực thi cử của học sinh phải càng cao càng ma quỷ, lỡ như ở kì thi cao trung có gặp nguy cũng không hoảng.

Những kì thi thường xuyên này đối với Tiêu Duyệt Vân mà nói thì có chút trở tay không kịp.

Lúc trước y nghe nói tú tài mỗi năm cũng chỉ thi một lần mà thôi, huống hồ gì các kì thi Huyện – Phủ - Viện – Hương – Hội – Điện ba năm mới tổ chức một lần. So ra mà nói, học sinh của thời đại này đúng thật là không dễ dàng, thân kinh bách chiến, tâm lý và năng lực chấp nhận đều vô cùng cường đại.

Tháng 9 nháy mắt sắp qua đi, tuần cuối cùng của tháng, theo kì thi dần tới gần mà không khí càng ngày càng khẩn trương, Tiêu Duyệt Vân cũng bị lây nhiễm mà khẩn trương lên.

Trâu Văn Đào thì là một học bá nên có vẻ dửng dưng, thậm chí còn có chút chờ mong, loại tâm tình này khiến Tiêu Duyệt Vân rất là hâm mộ.

Mấy ngày gần tới ngày thi, y đều chong đèn hăng hái chiến đấu đến nửa đêm.

Tiêu Nhạc Dương mới lớp một tiểu học đương nhiên không có nhiều nhiệm vụ thi cử như vậy, nhóc quan tâm ca ca học tập cực khổ, buổi tối lúc mình sắp đi ngủ sẽ rót cho Tiêu Duyệt Vân một ly sữa bò ấm đặt ở một bên.

Hành động tri kỉ này khiến Tiêu Duyệt Vân rất cảm động.

Hai ngày thi thử của kì thi tháng rất nhanh đã qua.

Tiêu Duyệt Vân có loại cảm giác như bị "nướng khét", không tính người nào đó, y nhìn nhìn xung quang, hầu hết mọi người đều có cùng trạng thái với mình, trong lòng Tiêu Duyệt Vân lúc này mới dễ chịu một chút.

Học sinh lớp hai khoa Văn đang đem bàn ghế sắp xếp thành phòng thi khôi phục lại như cũ, đồng thời cũng tiến hành tổng vệ sinh.

Lúc này, lớp trưởng từ văn phòng trở về mang đến hai tin tức một tốt một xấu.

Tin xấu là vào buổi tối ngày thi xong, bảng điểm xếp hạng từng khoa, từng cấp và từng lớp sẽ có ngay lập tức, cũng sẽ dùng hình thức bưu kiện và tin nhắn gửi đến cho phụ huynh. Tin tốt còn lại là, ngày thứ hai sau kì thi liền bắt đầu kì nghỉ dài từ Trung thu cộng thêm Quốc khánh.

Tết Trung thu năm nay được nghỉ chung với lễ Quốc khánh, Tiêu Duyệt Vân tự tay làm chút bánh trung thu mang đến viện dưỡng lão.

Ông lão Tiêu thấy hai anh em bọn họ thì vẫn rất vui, ba ông cháu cùng nhau trải qua ngày lễ Trung thu khó có được này.

Tiêu gia gia ăn bánh trung thu, cười tủm tỉm cùng Tiêu Duyệt Vân nghiên cứu thảo luận một lúc phiếu điểm kì thi tháng của y, đồng thời cũng biểu thị sự cổ vũ của ông.

Dù sao cũng xuất thân là lưu manh đầu đường xó chợ, tuy nói biết rằng thói đời ngày nay lấy học tập làm trọng, nhưng muốn Tiêu gia gia 80 tuổi nói chyện học tập với Tiêu Duyệt Vân ----- chính ông cũng không có kinh nghiệm, căn bản không nghiêm chỉnh học được mấy năm, huống chi lúc mình đọc sách thì ngay cả Hoa quốc vẫn còn chưa được thành lập đâu!

Vấn đề vè thành tích học tập rất nhanh liền nói xong, Tiêu Duyệt Vân cùng Tiêu gia gia chơi mấy ván cờ vây, Tiêu Nhạc Dương thì đứng bên ngoài quan sát học hỏi.

Ở viện dưỡng lão, Tiêu gia gia cũng không có mấy người bạn chơi cờ cùng, cho nên từ lúc nghe nói Tiêu Duyệt Vân biết đánh cờ vây liền hung trí bừng bừng kéo hắn đi đánh cờ với mình.

Chỉ mười mấy nước cờ, Tiêu Duyệt Vân liền nhìn ra thực lực nông sâu của Tiêu gia gia, vì nể mặt Tiêu gia gia, Tiêu Duyệt che giấu một chút thực lực của mình, vài ván Tiêu gia gia đều thắng hiểm.

Tiêu gia gia liên tục khích lệ : "Có thể cùng ông đánh như vậy, kỹ thuật đánh cờ của con đã là không tệ rồi. chỉ là cách đánh có chút cở xưa, tới đây, ông dạy cho con vài cách đánh lưu hành hiện đại."

Lúc này, Tiêu Duyệt Vân từ lòng tốt chỉ bảo của ông học được rất nhiều cách đánh hiện đại, cũng cảm thấy bản thân được lợi không ít.

Buổi tối, Tiêu Duyệt Vân dừng phòng bếp viện dưỡng lão cấp cho Tiêu gia gia tự tay làm một bàn thức ăn, khiên cho ông lão ăn đến thật ngon miệng.

Sau khi ở cùng Tiêu gia gia cả ngày, anh em Tiêu Duyệt Vân ngủ lại phòng dành cho khách của viện dưỡng lão.

Viện dưỡng lão nằm tại một nơi có thảm thực vật phong phú ở chân núi Lưu Dương, cảnh vật chung quanh tuyệt đẹp, không khí tươi mát, hai an hem bọn họ quyết định ở lại nơi này vài ngày, một là vì để làm bạn với Tiêu gia gia, hai là vì cũng muốn tìm một nơi ít người để thư giãn gân cốt.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Duyệt Vân mang theo đệ đệ lên núi Lưu Dương. Bọn họ nghe ngóng được rằng trong thời gian nghỉ lễ Quốc khánh, không ít người trong thành phố sẽ đến núi Lưu Dương du lịch, bọn họ nhất định phải tránh đi đám đông. Cho nên dù là thời điểm sáng sớm vẫn không người như cũ, nhưng Tiêu Duyệt Vân vẫn vận dụng khinh công, mang theo đệ đệ nhanh chóng và gọn gàng đáp xuống một nơi sâu bên trong rừng rậm.

Gần trường học và tiểu khu lượng người đều quá nhiều, Tiêu Duyệt Vân từ đầu đến cuối không thể tìm được một nơi để y dạy đệ đệ luyện võ.

Luyện võ ở đây cũng không phải là các quyền pháp chiêu thức tập thể dục buổi sáng mà người khác dùng để cường thân kiện thể, mà chính là tuyệt học chính tông gia truyền của Tiêu gia bọn họ.

"Lúc trước cảm thấy đệ tuổi còn nhỏ, việc học kiếm pháp có thể để sau cũng được. Nhưng không nghĩ tới vẫn luôn không tìm được một nơi thích hợp để luyện võ, nay khó có được thời gian rảnh cùng với tới được đây, cho nên ca quyết định mấy ngày này sẽ truyền lại cho đệ kiếm pháp Tiêu gia. Dương nhi, đệ tạm thời xem cho kĩ đã."

Nói xong, Tiêu Duyệt Vân rút ra bảo kiếm sắc bén, dùng toàn bộ công lực, mang kiếm pháp Tiêu gia khắc sâu trong thân thể xuất ra.

"Chiêu thứ nhất: Vô biên lạc mộc tiêu tiêu..." (Cây cối đổ ầm ầm không ngừng – mình để tên tiếng Hán Việt cho nó ngầu)

Nhanh như kinh hồng (hồng nhạn bay), uyển chuyển như du long (rồng uốn lượn).

Nơi mũi kiếm chỉ đến, kiếm ý càn quét.

"Cha từng nói, kiếm của ca quá nhanh, không giống kiếm của nam nhân, hy vọng trong một thời gian, Dương nhi kiếm của đệ có thể như kiếm của cha và huynh có thế như sấm sét, lực như vạn quân."

Tiêu Nhạc Dương gật đầu nhận lời, đôi tay nắm lại, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc trang trọng.

Tiêu Duyệt Vân nhìn xung quanh, đoạn bẻ một cành cây đưa cho nhóc, nói: "Lần này ca múa chậm một chút, đệ làm theo một lần."

"Dạ!"

Luyện kiếm hơn một tiếng, Tiêu Duyệt Vân bỗng nhiên phát hiện gần đó có người đến, không kịp nghĩ cẩn thận đã vội bế đệ đệ lên, đề khí bay lên một thân cây đại thụ.

Người tới hẳn là một nam nhân, từ mũ đến giày leo núi, một thân trang bị du lịch đều vô cùng đầy đủ, nhìn không rõ diện mạo, phía sau còn đeo một cái kính thiên văn cùng một cái bản vẽ, người khác vừa nhìn liền biết người này tới sưu tầm phong tục cùng ngắm trời sao rồi.

Nhưng đối với người thiểu kiến đa quái (thấy kì lạ về những chuyện thông thường mà ai cũng biết) như Tiêu Duyệt Vân, chỉ cảm thấy người này hành tung quỷ dị, ăn mặc cổ quái.

Bởi vì không biết là địch hay bạn, nên Tiêu Duyệt Vân không lên tiếng, chỉ chờ người này đi xa thì ôm đệ đệ từ trên cây nhảy xuống, nghĩ nghĩ lại càng đi sâu vào nơi sâu hơn bên trong khu rừng.

Luyện cả một buổi sáng, Tiêu Duyệt Vân cảm thấy cũng sương sương rồi, nhiều quá hóa hỏng, vì thế mang đệ đệ chạy như bay ra ngoài rừng.

Bởi vì vị trí của bọn họ thật sự quá sâu, cho nên gặp chút trắc trở mới phân biệt rõ được phương hướng.

Lúc đang chạy, bỗng nhiên y phát hiện một động tĩnh khác thường.

Cẩn thận lắng nghe, là tiếng kêu cứu của một nam nhân.

Tiêu Duyệt Vân theo tiếng đi tìm, phát hiện phía trước đúng là nam tử quái dị đã gặp phải trước đó.

Chỉ thấy hắn đang treo lơ lửng ở một chỗ dưới vách đá hiểm trở mười mấy mét, phía dưới mông là một cây từng nhỏ mọc ra từ vách đá, lúc này nó bởi vì không chịu nổi gánh nặng mà lắc lắc cành. Bên đó cách mặt đất mấy chục mét, huống chi bên dưới không có vật gì che chắn, người bình thường ngã xuống không chết thì cũng tàn phế.

Tiêu Duyệt Vân đi đến đỉnh núi nhìn xuống, quả nhiên có thể mơ hồ nhìn thấy hành lý trên lưng người đó, còn có một vết máu rõ ràng, chính là tạo ra khi người nọ ngã xuống.

Người này cũng thật đủ xui xẻo.

"Ca ca, phải làm sao đây?" Dương nhi thấy vậy có chút lo lắng hỏi.

Tiêu Duyệt Vân thầm nghĩ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa người Tiêu gia có gia huấn rằng thấy việc nghĩa phải hăng hái giúp đỡ, nhưng nên cứu người như thế nào mới có vẻ tương đối bình thường đây?

Không chờ hắn kịp suy nghĩ rõ ràng, thân cây tùng nhỏ đó liền rắc một tiếng gãy đoạn.

Người nam nhân sợ hãi hét chói tai, thân thể ngay lập tức rơi xuống, trong lúc hết sức ngàn cân treo sợi tóc, hắn ta dùng ý chí cầu sinh cực cường đại dùng tay mạnh mẽ nắm được rễ của cây tùng bị gãy, cuối cùng dừng lại ở tư thế treo lủng lẳng.

Nhưng mà cân nặng năm mươi mấy kg của người đó đang không ngừng kéo hắn trượt xuống dưới.

Không thể chậm trễ thêm được nữa.

Tiêu Duyệt Vân định thần, lập tức thi triển khinh công, mũi chân điểm nhẹ, mượn lực vách đá, rất nhanh liền bay đến bên cạnh người nam nhân, roi dài vung lên, quấn quanh eo của người đó.

"Buông tay, tôi mang anh xuống dưới."

Triển Xán nghe được bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói nam nhân, giật mình hoảng sợ, nhưng sự bình tĩnh dửng dưng trong giọng nói kia lại khiến hắn theo bản năng mà làm theo.

Cắn răng, nhắm mắt, buông tay!

Cú ngã đau đớn như trong tưởng tượng không hề xảy ra, cảm giác được một sợi roi dài buộc bên hông và một bàn tay nắm lấy, sau vài lần đong đưa lên xuống, Triển Xán kinh ngạc phát hiện bản thân đã an toàn về tới mặt đất.

Khinh công trong truyền thuyết?

Không kịp suy nghĩ cẩn thận, Triển Xán chưa kịp hoàn hồn mà ngẩng đầu nhìn cây tùng nhỏ vừa nãy chống đỡ cho mình, mũ của hắn còn treo ở khúc cây bị gãy đón gió lắc lư. Tận mắt nhìn thấy độ cao, Triển Xán lại lần nữa ý thức được vừa nãy chính mình cách bờ vực tử vong có bao nhiêu gần.

"Ân nhân!"

Triển Xán đại nạn không chết vừa khóc vừa kêu liền muốn quỳ xuống cảm ơn ân nhân cứu mạng mình.

Tiêu Duyệt Vân vội đỡ người dậy, vốn muốn thoát thân rời đi, lại bị Triển Xán chặt chẽ túm lấy tay áo, khóc vang trời vang đất muốn trả ơn, còn muốn cả phương thức liên lạc của y.

Tiêu Duyệt Vân thấy dù sao khinh công cũng đã bị lộ, dứt khoát nói: "Mấy ngày này tôi ở trong viện dưỡng lão ở dưới chân núi, anh có thể tới tìm tôi. Nhưng mà quá trình tôi cứu anh, vẫn mong anh giữ bí mật."

Triển Xán gật gật đầu, hít hít mũi, lau lau mặt cảm xúc đã bình phục lại đôi chút.

Lúc này hắn mới thấy rõ mặt của ân nhân, tuy là hắn vừa mới trải qua tâm trạng lúc lên lúc xuống như vậy nhưng cũng cảm thấy kinh diễm một chút.

Triển Xán ngơ ngác tự hỏi: Mình đây là gặp được thần tiên hay là cao nhân ở ẩn đây?

Nhìn nhìn sắc trời, Tiêu Duyệt Vân cảm thấy thôi thì đã tiễn Phật thì tiễn tới Tây thiên, hỏi người này tiếp theo có tính toán gì không, sau khi biết được hắn cũng muốn xuống núi, y liền mang theo hắn cùng đệ đệ cùng nhau ra ngoài khu rừng. Trước khi đi, còn không quên lần nữa dùng khinh công dọc theo vách đá leo lên đỉnh núi, mang hành lý Triển Xán đánh rơi đều chuyển xuống.

Lần này, Triển Xán được rõ ràng đứng xem toàn quá trình đôi mắt trừng to giống như chiếc chuông đồng, miếng há lớn đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà.

Hắn nhất định là gặp phải võ lâm cao thủ biết vượt nóc bang tường trong truyền thuyết rồi!

Tiêu Duyệt Vân lại bộc lộ một năng ở trước mặt Triển Xán, ý định gây sốc, ơn uy đều làm, không sợ người này nói lung tung.

Thấy Triển Xán một bộ dáng thông minh bưng trà rót nước, Tiêu Duyệt Vân cảm thấy biện pháp của y quả nhiên không tồi.

Chính là, người này có chút phiền.

Lúc này, Triển Xán đã tự giới thiệu bản thân xong. Hắn vừa lên năm ba đại học, năm nay 21 tuổi, học khoa quản lý kinh doanh ở Dương thành, trong nhà không ai quản hắn, cho nên đặc biệt mê chơi, muốn đi là đi.

Gần đây vừa mê đi phượt, đang định lên núi Lưu Dương cắm trại.

Nào biết chưa kịp xuất sư đã suýt chết, trong lòng sinh ra ám ảnh, lại không muốn một mình đơn độc lên núi cắm trại.

Vì vậy nên hắn lại quấn lấy Tiêu Duyệt Vân muốn bái y làm thầy.

"Sư phụ, người nhất định phải thu nhận đồ nhi!" Không quản việc đã biết Tiêu Duyệt Vân nhỏ hơn mình ba tuổi, nhưng da mặt Triển Xán luôn dày, huống hồ gì đối với việc gọi một cao thủ bằng "sư phụ" gì gì đó thì hoàn toàn không hề có áp lực.

Tiêu gia gia cười ha hả, được hộ sĩ đẩy xe lăn tiến vào, nhìn thấy cảnh này còn hỏi bọn họ đang chơi trò gì.

Tiêu Duyệt Vân vội đáp không có gì, chỉ là giỡn chơi thôi, bèn đẩy Tiêu Nhạc Dương qua bồi Tiêu gia gia, còn y thì xách cổ Triển Xán đến một nơi yên tĩnh.

———

Editor có lời muốn nói :

Ôi cuối cùng cũng bù đủ 2 chương cho tuần trước và tuần này rồi hihi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, học kì này mình hết lịch học rùi nên có lẽ chương mới sẽ ra đều đều nha, có thể là 1 tuần 2 chương nếu như mình siêng nhé mọi người ơi

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại, truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại, đọc truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại, Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại full, Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top