Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ma Nữ Nghê Thường
Đã thật lâu chưa trải qua cảm giác trong lòng tức giận là như thế nào, những năm qua tâm tình cũng có lo lắng, kinh ngạc, sầu lo, thậm chí căm hận và các loại cảm giác thăng trầm khác, thế nhưng loại cảm giác bất ngờ bùng nổ từ tận đay lòng đó cũng không thể ngăn cản được sự tức giận cùng...Biệt khuất*, cho nên ngay cả khi dạ dày có chút tư vị khó chịu, lại dường như đã sớm bị quên lãng.(*Đại loại là cảm giác tức giận nhưng không thể nói ra được, cảm thấy uất ức nuốt không trôi)Bỗng nhiên nhớ đến, lần trước khi có cảm giác này, tựa hồ là khi tuổi vẫn còn rất nhỏ, bởi vì một câu "Nếu ngươi dám nói với sư phụ, ta liền lấy mạng của ngươi."Có một vài loại tâm tình có lẽ thật sự chỉ có nàng mới có thể mang đến cho ta, vô luận là tích cực hay là tiêu cực.Khi cơn tức giận dâng tràn, rất muốn quát lớn một câu "Tại sao ngươi lại ở đây! Tại sao không hảo hảo ở lại nơi đáng ra nên ở để nghỉ ngơi!", chỉ là sau khi nuốt xuống vài cái khô khốc, rốt cuộc vẫn là kềm nén xuống, bên cạnh có người ngoài là một nguyên nhân, mấu chốt chính là giờ phút này nàng hẳn là vẫn còn đang mang bệnh, cho dù bệnh trạng đã giảm bớt, sự kích thích mà tiếng vang và ánh sáng quá độ mang đến, hẳn là đều gây bất lợi cho nàng.Cho nên sau khi bản thân chỉ có thể kinh ngạc mà sững sờ trong chốc lát, thẫn thờ hỏi: "Chạy đến đây lúc nào, San Hô có biết không? Thân thể của ngươi không sao chứ?""San Hô nàng đang nghỉ ngơi, ngươi lưu nàng lại chiếu cố ta cũng liền thôi, ban đêm ta cũng không cần nàng ngủ trong phòng cùng ta, lúc đi ra ngoài tất nhiên cũng không cần cố ý lên tiếng chào hỏi." Luyện nhi hì hì cười cười, đáp lại: "Kỳ thật ta vốn là không cần người khác chiếu cố gì gì đó, trước khi ngươi rời đi liền thấy, đã tốt hơn rất nhiều rồi, đi ra ngoài một chút cũng không sao."Nàng càng không bận tâm, ngọn lửa tức giận trong lòng lại càng khó có thể áp chế, "...Này cũng không xem như là đi ra ngoài một chút." Rốt cuộc bản thân vẫn là nhịn không được mà nói: "Nơi này cách sơn trại gần mười dặm, làm sao ngươi biết phương hướng của chúng ta ở đây? Lại vì sao cố ý tới đón? Dù đã chuyển biến tốt lên rất nhiều, cũng phải để phòng vạn nhất, vạn nhất nửa đường khiến cho bệnh tình vừa tốt lên lại tái phát thì làm sao! Ân?"Khắc chế rồi lại khắc chế, ngay cả như vậy thanh âm vẫn là càng hùng hổ dọa người hơn một chút so với bình thường, Luyện nhi tựa hồ cũng phát hiện gì đó, dáng tươi cười giảm đi chút ít, nhưng vẫn không cho là đúng, nói: "Cho nên ta mới chọn lúc nửa đêm mà đi ra ngoài nha, vừa yên tĩnh vừa đen tối sẽ không vất vả, hơn nữa đều..." Dừng một chút, ánh mắt xoay chuyển, lại quay sang nhìn ta nói: "Hơn nữa, hôm nay đã là đêm thứ sáu rồi, ngươi vốn nói cái gì? Lần này đi nhanh thì hai ba ngày, không quá năm ngày, là ngươi nuốt lời trước, ta đi ra ngoài nhìn một chút cũng không có gì đáng trách a."Nàng nói rất khẳng khái, ta nhất thời nghẹn lời, sau đó có chút ảo não mà vuốt vuốt lông mày, biện hộ: "Kỳ thật hôm nay mới là ngày thứ năm, ngươi không thể đem nửa ngày ly biệt kia cũng tính vào a..." Ấp úng biện hộ đến cùng, nhưng vẫn là từ bỏ, dù sao trong lòng mình, kỳ thật trong lúc bất tri bất giác cũng là tính toán như vậy...
Mặc dù đây chỉ là lời ngụy biện cho qua, nhưng như vậy không có nghĩa là hành động tự tiện chạy đến đây của nàng trở nên hợp lý, trong lòng vẫn là có rất nhiều tức giận cùng chất vấn muốn nói ra, chẳng qua là ban đêm gó lạnh, đứng đây nói chuyện cũng không phải là ý kiến hay, cũng chỉ có thể tạm thời ghi sổ, liền tạm dừng đề tài này lại mà nói: "Được rồi, chờ sau khi trở về rồi lại nói."Nói xong câu này, cúi người nhặt ngọn đuốc làm từ cành thông đã tắt trên mặt đất lên, lấy đá lửa ra đang muốn bật lửa, ngẫm lại không đúng, quay đầu đem hai vật kia giao cho nữ binh vừa thoát khỏi nguy hiểm, vẫn còn đang từ từ lấy lại tình tĩnh trong nỗi sợ hãi, nói: "Như vậy đi, vừa rồi bó đuốc của ngươi đã rơi xuống đất rồi đi? Liền cầm lấy cái này châm lửa đi trước đi, không cần phải đợi chúng ta, ta đi theo trại chủ nhà các người từ từ trở về là được, ánh mắt của nàng rất tốt, không cần phải chiếu sáng."Nữ binh kia do dự một chút, thấy Luyện nhi tựa hồ không có dị nghị gì, tất nhiên cũng liền tuân mệnh mà đi, tiếp nhận cây đuốc đang muốn bật lửa, lại bị ta ngăn cản nói: "Không nên châm lửa ở đây, đi xa vài bước lại châm."Phần lớn người trong sơn trại không biết rốt cuộc là Luyện nhi bị bệnh gì, thứ nhất là vì không muốn làm khó Mục Cửu Nương, thứ hai là bởi vì chuyện sinh bệnh do bị thương, dựa theo tính tình kiêu ngạo của Luyện nhi cũng là không muốn nói, ta tất nhiên cũng không có đề cập qua chuyện nàng dễ bị kích thích khi tiếp xúc với ánh sáng quá chói và tiếng vang lớn, nữ binh kia nghe xong lời căn dặn, nghi hoặc không thôi mà đi xa, thẳng đến khi ánh lửa trong đêm tối lại xa xa mơ hồ thêm một chút, bản thân mới kéo lấy tay Luyện nhi, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi, chậm một chút, ta thấy không rõ lắm."Luyện nhi theo lời mà nắm lấy bàn tay bước đi hai bước, vừa cười nói: "Nếu không ta thi triển khinh công đưa ngươi trở về đi? So với đi như vậy nhanh hơn nhiều a.""Nếu như cần nhanh, ta đây thà rằng phá tan chuyện kiềm chế nội lực để tự mình đi..." Ta trả lời, thở ra một hơi.Một đường từ từ đi về phía trước, may mà không có xảy ra chuyện gì, Luyện nhi quả nhiên cũng không có phát tác, an nhiên về tới đại bản doanh liền sớm nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại đủ loại chuyện bận rộn, bản thân vừa trở về, tất nhiên một lần nữa nhận lấy việc chiếu cố Luyện nhi, chuyện ban đêm nàng lén đi ra ngoài người trong trại bao gồm cả Thiết San Hô không ai phát hiện ra, chuyện này khiến ta cũng không thể lại yên tâm nhờ cậy người khác, cũng may thuốc hái được đã đủ dùng, Luyện nhi cũng đang hảo hảo khôi phục, nếu không có gì bất ngờ xảy ra liền không cần lo lắng đến vấn đề này nữa.Ngày hôm nay bởi vì các loại bận rộn, cho nên mặc dù là có chiếu cố Luyện nhi đúng lúc, chỉ là cơ bản không có cơ hội để hảo hảo ngồi xuống nói chuyện, mà ban đêm nàng cũng là sớm chìm vào giấc ngủ, biểu hiện tựa hồ có chút ít mệt mỏi.Bệnh tình của nàng vốn đang dần dần chữa khỏi, xuất hiện vẻ mệt mỏi cũng coi như bình thường, chỉ là vào ngày hôm sau, bản thân liền biết mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.Chỉ có điều, vô luận trong lòng có bao nhiêu có tức giận, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ kia lại luôn không đành lòng đánh thức nàng, vì vậy chỉ có thể đem mọi chuyện tạm gác lại đến ngày hôm sau, yên lặng tắt đèn nằm xuống bên cạnh nàng.Bình minh vừa lên, người bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, đợi đến khi bản thân nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài thu thập xong, thuận tiện đem chút dụng cụ rửa mặt và điểm tâm trở lại, khi lần nữa đẩy cửa vén rem đi vào, mới nhìn thấy nàng lười biếng nghiêng người tựa vào bên giường mà ngáp một cái, bộ dáng giống như còn chưa tỉnh ngủ, lại dường như là vô cùng buồn chán.Thấy ta bước vào, thần sắc của Luyện nhi vừa rồi vẫn là đang nhàm chán rốt cuộc đã có chút tinh thần, dựa bên cột giường vẫy tay cười nói: "Đi đâu vậy? Hôm qua thấy ngươi bận rộn, hôm nay còn bận rộn sao? Trên lưng ta ê ẩm, lần trước ngươi xoa bóp rất dễ chịu, giúp ta xoa bóp một chút đi?"
Nàng vừa mới tỉnh dậy không lâu, mái tóc tán loạn, ngay cả y phục cũng chưa sửa sang lại, chỉ mặc một kiện áo trong hơi mỏng lỏng lỏng lẻo lẻo không có kéo kín lại, liếc nhìn thấy xương quai xanh cùng bờ vai phải trắng nõn.Này vốn cũng không có gì, xem như chuyện quá quen thuộc, sáng nay lại mơ hồ cảm thấy không hài lòng, có lẽ là do trong lòng vốn đã có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy a, giờ phút này liền rất muốn tìm nàng tính sổ, chỉ là còn chưa phải lúc, ta mím môi nghiêm mặt, mặt không thay đổi mà bưng theo những thứ trên tay đi đến bên giường, nói: "Chuyện này chờ một lát lại nói, đến, trước rửa mặt một chút, ăn điểm tâm rồi uống thuốc."Nàng lắc đầu cười cười, vươn tay ra nói: "Không ra khỏi cửa, sửa sang đơn giản một chút là được, ngươi giúp ta." Nói xong cũng mỉm cười xem như đương nhiên mà nhắm mắt không động đậy, hết cách rồi, bản thân chỉ có thể dùng khăn mặt giúp nàng thấm ướt mặt và tay, lại vắt khô cẩn thận lau qua một lần, sau đó để nàng dùng nước sạch súc miệng, nhìn nàng từng chút một đem cháo và thuốc uống xong.Nhìn kỹ, kỳ thật Luyện nhi gầy đi một chút, tuy rằng biểu hiện không bận tâm đến, chỉ là bệnh tình quả nhiên vẫn để lại dấu vết đối với nàng.Đau lòng, sinh khí; sinh khí, đau lòng... Hai loại cảm giác này giằng co trong lòng, chẳng qua càng đau lòng lại càng sinh khí, thật vất vả đợi đến khi nàng uống hết một ngụm thuốc cuối cùng, ta cầm lấy chén thuốc đặt lên bàn, lần nữa ngồi xuống bên mép giường, đang chuẩn bị muốn nghiêm túc mà kề đầu gối nói chuyện một phen, không ngờ lại đột nhiên bị kéo qua, trong miệng cũng lập tức cảm giác được vị đắng chát mềm mại, đầu lưỡi không hề cố kỵ mà càn rỡ quét qua bên trong, giống như một loại tuần tra.Nhìn dung nhan quen thuộc kia trong khoảng cách thật gần, khiến cho người ta không có năng lực cự tuyệt."Đây là bổ sung tối hôm qua quên mất." Một lát sau, thẳng đến khi Luyện nhi đã hài lòng, mới cười hì hì kéo ra khoảng cách mà nói: "Gần đây luôn để ta phải uống, cũng nên cho ngươi nếm thử tư vị của thuốc đắng."Mím môi, vị đắng chát còn không có tản đi, thực sự không muốn nói thêm gì về chuyện này nữa, chẳng qua là cau mày nói: "Luyện nhi, ta có chính sự muốn nói với ngươi.""Ân ——" Đối phương lại tựa như cũng không có nghe lọt, gật gật đầu, lại trở mình nằm xuống, đưa lưng về phía ta đang ngồi bên mép giường, đối với hành động này bản thân liền cảm thấy khó hiểu, nghĩ rằng không lẽ nàng không muốn nói chuyện với ra, mở miệng hỏi thử một tiếng: "Luyện nhi, ngươi không muốn nghe sao? Chỉ là..." Khi đang muốn nói chỉ là cho dù ngươi không muốn nghe ta cũng phải nói, nàng lại đáp lời mà nói: "Ngươi nói nha, ta đang nghe, bất quá ngoài miệng nói chuyện, trên tay có thể làm chút chuyện khác đi?"Lúc này mới hiểu được hành động lần này là có ý gì, do dự một chút xem có nên thuận theo ý nàng hay không, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp mà xoa bóp tấm lưng kia, sinh khí là sinh khí, tính sổ là tính sổ, chỉ là vô luận lúc nào bản thân cũng không thể để cho nàng chịu khổ, đây là hai chuyện khác nhau.Chạm tay xuống, lòng bàn tay áp vào cơ thể quả nhiên đã cứng đến lợi hại, này hơn phân nửa là do nàng tùy ý làm bậy mà gây ra, nghĩ như vậy, liền không nhịn được hung hăng xoa bóp vài cái xem như trừng phạt, vốn phải là phi thường chua xót khó chịu mới đúng, không ngờ Luyện nhi chỉ là hừ nhẹ hai tiếng, dường như thập phần thoải mái.Hành động trừng phạt trên tay không có hiệu quả, lại không đành lòng dùng thêm sức, chỉ có thể không cam lòng mà hít sâu vào một chút, rốt cuộc vẫn là quyết tâm dựa vào ngôn ngữ, vì vậy mở miệng nói: "Luyện nhi...Trong vài ngày khi ta không có ở đây, ngươi có uống thuốc đúng giờ sao?"Thiếu nữ tựa trên giường không nhúc nhích, không chú ý mà nói: "Đó là đương nhiên, đã nói ta sẽ không gây rối cho bản thân a, thuốc là chữa bệnh, tất nhiên là sẽ uống đúng lúc, chuyện đó San Hô cũng có thể làm chứng a.""Ân..." Xoa đến bên vai của nàng, tiếp tục truy vấn: "Trong vài ngày khi ta không có ở đây, ngươi có nghỉ ngơi đúng giờ sao?"
Lúc này, người dưới lòng bàn tay liền rơi vào trầm mặc, thời gian trầm mặc không dài lắm, chẳng qua là an tĩnh trong giây lát, chợt nghe Luyện nhi đáp lại: "Ân, nghỉ ngơi tất nhiên cũng có nghỉ ngơi, ngủ được, không sai a.""Nhưng mà ngươi lại không nghỉ ngơi đúng hạn." Khi nói ra câu này, liền dừng tay lại, chỉ đặt trên lưng của nàng mà không động.Ta không động, Luyện nhi cũng không động, không biết nàng đang có vẻ mặt gì, có lẽ là đôi mắt đang đảo quanh để nghĩ biện pháp cũng không chừng, cho nên dứt khoát trúc đồng đáo đậu* nói cho ra lẽ, tránh cho lại vòng vo, ta cũng ép thân thể xuống vài phần, trầm giọng nói với nàng: "Đừng suy nghĩ, ta đã biết vô cùng rõ ràng, lúc trước khi hỏi làm sao biết được phương hướng của chúng ta ngươi lại tránh đi không trả lời, liền có chút kỳ quái, ngày hôm qua khi chiêu đãi năm người cùng đồng hành hái thuốc kia, ta đã nghe ra vấn đề từ lời nói của bọn họ, tuy rằng ngươi đã ra lệnh không cho phép nói ra, các nàng cũng muốn tuân thủ, chỉ là dù sao nhiều người nhiều miệng, moi ra chút manh mối cũng không khó, ngươi sẽ không cho rằng chút năng lực đó ta cũng không có đi?"(*Triệt để; đến nơi đến chốn)Làm rõ đến một bước này, rốt cuộc Luyện nhi có chút phản ứng, nàng vốn là thấp giọng thầm thì lẩm bẩm một câu gì đó, đại ý là đang oán trách đám thuộc hạ kia làm không nên việc, sau đó chuyển động, lật người lại đối mặt với ta, thản nhiên nói: "Được rồi, nếu như ngươi đều đã biết rồi, vậy cũng không có gì phải giấu giếm nữa, kỳ thật cũng không phiền phức, chỉ cần nghe ngóng phương vị cụ thể, một mình ta đi đến rất nhanh, người khác không hiểu rõ, ngươi còn không hiểu rõ sao? Sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chuyện nghỉ ngơi."Nhìn thấy thần sắc thản nhiên như vậy, ngược lại làm cho ngọn lửa nhẫn nhìn trong lòng suốt hai ngày nay càng ngày càng vượng, vượng đến mức muốn hung hăng hướng nàng trách móc một chút!Không sai, người trước mắt này, người bệnh nhân này, hoàn toàn không để vào mắt những lời dặn dò của ta trước khi rời đi, bỏ qua tình trạng nguy hiểm của bản thân, sau khi nữ binh đầu tiên mang thuốc trở về, liền dò hỏi chi tiết hướng đi của ta cùng những người còn lại, sau đó vào lúc ban đêm, nửa đêm canh ba, thế nhưng lại âm thầm chạy ra khỏi sơn trại, một mình thi triển khinh công tới tìm chúng ta, sau khi ra ngoài đi dạo xem kỹ một vòng, lại nhân lúc sắc trời không rõ mà một mình trở về, làm ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến bản thân.Chỉ riêng hành động như vậy, cũng đã đủ để làm cho người ta tức giận, nhưng trên thực tế, sau hôm đó, nàng thế nhưng lại hàng đêm hành động nhr vậy!"Ngươi có biết làm như vậy mang theo bao nhiêu mạo hiểm hay không!" Rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà thể hiện ra sự tức giận, bản thân đè vai của nàng xuống, bất chấp cơn giận hoành hành lại vẫn cố gắng khắc chế âm lượng, gầm nhẹ nói: "Thân thể ngươi chưa lành, lại một thân một mình! Vạn nhất phát tác trên đường thì làm sao bây giờ? Nếu như phát tác ở hiểm địa lại làm thế nào? Đó cũng không phải là chuyện chỉ cần chịu đựng một chút liền có thể qua được! Huống chi vất vả khổ cực tìm tới làm gì? Đều đã nói rõ, tại sao lại không hảo hảo chờ ta?"Mặc dù đã có khắc chế, này vẫn là lần đầu tiên trong đời thật sự quát lớn với nàng, lời nói và hành động trong sự phẫn nộ, một chút lý trí không nhiều còn xót lại vẫn đang lo lắng nàng sẽ phản ứng ra sao, dựa theo bạo tính khí không chịu nổi nửa điểm ủy khuất của Luyện nhi, chính là nhảy dựng lên ngay tại chỗ cũng không kỳ quái, nhưng mà sự thực là, cô gái trước mắt ngửa mặt nhìn ta, rõ ràng còn cong nhẹ khóe miệng.Luyện nhi mở to đôi mắt mà nhìn, cười nói: "Cái này tức giận rồi sao? Kỳ thật ta cũng lo lắng nha, gần đây ngươi thường ngủ không an ổn, luôn nín thở cắn chặt răng giống như bị cái gì đó hù đến, phải ôm ngươi một cái mới có thể khá hơn một chút, ngày đó khi ngươi nói muốn đi ta quên mất chuyện này, ban đêm một mình nghĩ đến, có chút bận tâm, cho nên ban đêm ngày hôm sau liền tìm đến xem thử, quả nhiên cũng ngủ không an ổn, ta lại không muốn để cho người khác ôm ngươi, cho nên những ngày sau đó mới đều đến, dù sao chỉ đi hơn một canh giờ thôi."Nàng nói chuyện đến thẳng thắn vô tư, cũng không phải là để dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng rõ ràng mỗi chữ mỗi câu đều có thể gõ vào trong lòng, không thể không thừa nhận, trong lúc nhất thời bản thân gần như liền không biết phải làm sao, lửa giận đã lui, tâm lại mềm mại, đấu tranh một phen, vẫn là ngoài mạnh trong yếu nói: "Luyện nhi! Mọi chuyện phải phân biệt nặng nhẹ, ngươi biết rất rõ phải đem chuyện sinh bệnh làm trọng, chúng ta đều lo sợ ngươi xảy ra chuyện gì không hay, tuy rằng ngươi quan tâm là ý tốt, thậm chí là vì suy nghĩ cho ta, nhưng thật sự không nên làm chuyện bất chấp nguy hiểm như vậy! Nếu như hoán đổi hoàn cảnh, hoán đổi lập trường, còn nhớ ban đầu khi ở đại mạc ngươi nói với ta như thế nào sao? Tư vị lo lắng, không dễ chịu a..."Càng nói thanh âm càng nhẹ, bởi vì thật sự là mang theo sự lo sợ xuất phát từ trong lòng, có ai mang bệnh nặng lại còn không thèm bận tâm đến như nàng chứ? Địa hình trong núi phức tạp như vậy, thực sự là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất...Nếu như có vạn nhất, bản thân biết phải đối mặt như thế nào? Xử lý như thế nào? E rằng chỉ có thể...Không biết là bởi vì lời nói này, hay là bởi vì thần sắc lúc này, Luyện nhi lẳng lặng nhìn ta trong chốc lát, bỗng nhiên đưa tay tới, lòng bàn tay cũng đặt trên bờ vai của ta, nói: "Được rồi, ta biết rồi, ta đây nhận sai là được, nếu không như vậy đi, ngươi cũng phạt ta là được rồi, tùy tiện phạt như thế nào đều được, muốn cắn cũng được a."Nàng nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho người khác muốn bật cười.Nếu như đổi thành bình thường có lẽ liền đã bật cười ra tiếng, nói như vậy cũng có nghĩa là mọi chuyện đều đã qua rồi, dù sao, bản thân làm sao có thể thật sự phạt người luôn đặt trong lòng để thương tiếc chứ?Chẳng qua là, giờ khắc này, thời điểm mà lửa giận cùng cảm động đồng thời đánh trống reo hò, thời điểm mà cảm giác vừa lo sợ vừa may mắn khi nhớ lại đang lan tràn, là như vậy...Khác biệt.Rất gần, một trên một dưới, ánh mắt tương đặt."Phạt như thế nào...Cũng được...Sao?"Trầm thấp, đó là thanh âm của bản thân, đó dường như lại không phải là thanh âm của bản thân.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Ma Nữ Nghê Thường,
truyện Ma Nữ Nghê Thường,
đọc truyện Ma Nữ Nghê Thường,
Ma Nữ Nghê Thường full,
Ma Nữ Nghê Thường chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!