Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạc Đạo Vô Tâm
Nghe Thiên Linh nói xong, Dương Quỳnh cười cười, không đề cập tới chuyện được thưởng vàng cùng gấm Tứ Xuyên. Nếu đã quyết định ở lại bên cạnh Khang phi, thì những thứ kia cho nàng cũng vô dụng. Chờ lúc ban thưởng xuống thì cho Thiên Linh, Yên Xảo, Như Quyên các nàng mỗi người một phần là được. Khi Dương Quỳnh đem những giọt nước canh cuối cùng đều rót vào miệng, thì bên ngoài có tiếng tiểu cung nữ gõ cửa, “Thiên Linh tỷ tỷ đã ngủ chưa?” “Vẫn chưa. Có chuyện gì?” Thiên Linh vừa định xuống giường, Dương Quỳnh nói: “Ngươi mặc ít như vậy, đừng xuống, cẩn thận cảm lạnh. Ta đi xem sao.” Dương Quỳnh đi tới mở cửa. Một tiểu cung nữ thi lễ nói: “Thanh Diệp tỷ tỷ, nương nương gọi Thiên Linh tỷ tỷ qua hầu hạ.” Dương Quỳnh kỳ quái nói: “Chỗ nương nương không phải đã có Như Quyên rồi sao?” Tiểu cung nữ trả lời, “Như Quyên tỷ tỷ có việc rời đi rồi, chỗ nương nương không có ai hầu hạ, cho nên mới bảo nô tỳ lại đây.” Dương Quỳnh gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi trở về đi. Thiên Linh lập tức qua đó.” Tiểu cung nữ lại thi lễ, xoay người rời đi. “Chuyện gì vậy?” Thiên Linh ở trên giường hỏi. Dương Quỳnh quay đầu lại cười nói: “Không có gì. Chỗ nương nương thiếu người. Ngươi cũng sắp ngủ rồi, vậy đừng đi, để ta đi cho.”
Thiên Linh nói: “Như vậy sao được? Lời nương nương nói ngươi cũng dám tùy ý sửa đổi? Thật sự là càng ngày càng làm càn mà.” Nói xong liền muốn xuống giường. Dương Quỳnh đi tới đè nàng lại. “Đã bảo ta đi thay ngươi là ta đi thay ngươi. Nếu nương nương không hài lòng thì ngươi lại qua đó, cũng giống nhau mà.” Thiên Linh bị Dương Quỳnh đè lại, không thể động đậy, cuối cùng đành phải thỏa hiệp nói: “Ngươi cũng không ngại mệt sao, vừa mới trở về.” Dương Quỳnh cười cười, “Ta hả, trời sinh mệnh vất vả. Ngươi yên tâm, thân thể của ta khỏe hơn ngươi nhiều.” Nói xong, khoác thêm áo choàng, ra cửa. Thiên Linh vuốt ve hai bả vai bị Dương Quỳnh ấn xuống, một đám mây hồng bay lên hai gò má. Dương Quỳnh tiến vào tẩm điện của Khang phi, ở ngoài nội thất gõ cửa, “Nương nương.” Khang phi vốn dĩ muốn đi ngủ, nhưng nhất thời vì trên giường quá lạnh, cho nên lúc này mới muốn tìm Thiên Linh tới đây làm ấm giường. Thiên Linh là một nha đầu cẩn thận, nói chuyện cùng nàng một lúc, cũng có thể biết được chút ít tình huống trong Cung Lung Hoa. Lúc này nghe thấy tiếng của Dương Quỳnh, tâm Khang phi lập tức nhấc tới cổ họng. Nàng đợi một lúc, mới nói: “Vào đi.” Dương Quỳnh đi vào nội thất. Áo choàng của nàng đã cởi ở bên ngoài, vừa rồi đứng ở ngoại thất một lúc, hàn khí trên người cũng đã biến mất. Khang phi thấy nàng tiến vào, không hiểu sao liền khẩn trương, “Bổn cung gọi Thiên Linh, sao ngươi lại đến?” “Thiên Linh đã sắp ngủ rồi, cho nên ta đến xem nương nương có gì phân phó.” Khang phi nghe vậy trong lòng nhất thời rất không thoải mái, “Ngươi đúng là rất đau lòng nàng.”
Dương Quỳnh nghe xong nhàn nhạt cười, nói: “Đêm khuya trời giá rét, nếu Thiên Linh bị cảm lạnh thì sẽ không tốt.” Khang phi nghe xong lời này càng thêm tức giận, nàng nhìn nụ cười nhàn nhạt chướng mắt trên mặt Dương Quỳnh, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi quan tâm nàng như vậy, thì trở về đi. Nơi này của bổn cung không cần ngươi hầu hạ.” Dương Quỳnh đến gần, Khang phi ngửi thấy mùi thịt, “Ngươi vừa mới ăn cái gì?” “Không ăn cái gì, thì sao có khí lực để tiếp tục hầu hạ nương nương?” Thời điểm Dương Quỳnh nói những lời này trong đầu cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn là ăn ngay nói thật. Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Khang phi nghe những lời này thì chính là vô cùng ái muội, nàng đỏ mặt đẩy Dương Quỳnh, “Cách xa bổn cung một chút, mùi trên người ngươi thật khó ngửi.” Dương Quỳnh thấy bộ dáng Khang phi như vậy, liền biết trong lòng nàng tất nhiên không phải nghĩ như thế. Dương Quỳnh không lùi mà tiến tới, Khang phi kinh hãi, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, “Ngươi... Mệnh lệnh của bổn cung ngươi cũng không nghe sao?” Dương Quỳnh bức Khang phi đến góc tường, lại không tiếp tục động tác, nhìn Khang phi không chớp mắt, “Nương nương, người dĩ nhiên lại sợ ta đến đây sao?” “Bổn... Bổn cung không có.” Khang phi hận đến mức gần như sắp cắn phải đầu lưỡi của chính mình. Khẩn trương như vậy, ngốc tử cũng nhìn ra được là có vấn đề. Dương Quỳnh nắm lấy tay trái của Khang phi, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân mình Khang phi run rẩy một trận, nàng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn gương mặt Dương Quỳnh. Nhưng tay trái của nàng, lại không hề rút về. Dương Quỳnh vốn dĩ cũng chỉ có ý thăm dò. Đối diện với nữ tử dù sao cũng là phi tử này, coi như mình có ý đồ không an phận thì cũng phải từng bước từng bước chậm rãi tiến tới. Vạn nhất làm không tốt, chọc giận nàng, thì đầu người rơi xuống đất cũng có khả năng. Tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nhưng mà Dương Quỳnh cảm thấy làm người không phong lưu so với làm quỷ phong lưu vẫn đáng giá hơn. Dương Quỳnh tiếp tục tới gần, dần dần thu hẹp lại khoảng cách giữa mình và vách tường. Không gian lưu lại cho Khang phi càng ngày càng nhỏ, Khang phi cũng càng ngày càng trở nên khẩn trương. Trước ngực nàng kịch liệt phập phồng, giống như tùy thời đều có thể thở ra hơi thở nguy hiểm cùng tức giận. “Thu Hoa, ngươi đừng sợ.” Đầu Dương Quỳnh đến gần Khang phi, miệng của nàng dán ở bên tai Khang phi nhẹ giọng dỗ dành. Thân mình Khang phi càng thêm run rẩy. Đột nhiên, nàng nâng tay lên, đặt xuống trên vai Dương Quỳnh. Dương Quỳnh không có bất kì động tác nào, chờ hành động tiếp theo của Khang phi. Ý định của Khang phi là muốn đẩy Dương Quỳnh ra. Nhưng bàn tay đặt trên vai Dương Quỳnh, chạm đến cơ thể ấm áp của Dương Quỳnh, ngón tay lại giống như bị tê liệt, không còn nửa điểm khí lực. Nàng biết không thể để cho sự tình phát triển thêm nữa, nhưng mà trong nội tâm nàng lại có một âm thanh khác đang kêu gào, làm cho mình không muốn trốn tránh cái ôm ấp ám áp như vậy. Khang phi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Dương Quỳnh ở ngay trong gang tấc, nữ tử bình thường này, rốt cuộc là có ma lực gì? Lại làm cho mình không để ý đến thân phận, không để ý đến luân thường mà khát vọng ở bên nàng. Khang phi không hiểu, cho nên nàng chỉ lặng lẳng nhìn Dương Quỳnh, hai con mắt mờ mịt tràn ngập sương mù hiện lên nhu tình mà ngay cả Hoàng thượng cũng chưa từng nhìn thấy.
Dương Quỳnh đưa tay, vuốt gò má Khang phi, lau đi giọt nước mắt đang chậm rãi chảy xuống của nàng, “Tại sao lại khóc?” Tay Khang phi đặt trên vai Dương Quỳnh dùng sức nắm chặt lấy bả vai của nàng, run giọng nói: “Ngươi chắc chắn bổn cung sẽ không đẩy ngươi ra, có phải hay không?” Tay Dương Quỳnh quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn của Khang phi, ôm chặt, “Ta biết, nương nương đối với ta có tình.” Thân mình Khang phi chấn động. Lời nói này rất đơn giản, nhưng nàng biết, chính mình đã không còn lý do gì để cự tuyệt Dương Quỳnh. Bàn tay đang nắm chặt đầu vai Dương Quỳnh chậm rãi buông ra, nàng chủ động tiến sát vào lòng Dương Quỳnh, “Chẳng qua là bổn cung cảm thấy trên giường quá lạnh.” Dương Quỳnh nhịn rất khổ cực mới không bật cười. Có lẽ Khang phi không chú ý, cảm giác lời nàng vừa mới nói, giống như là tiểu hài tử làm sai chuyện, cố chấp chống đối không chịu nhận lỗi. “Nương nương cần người làm ấm giường sao?” Dương Quỳnh nói xong, buông Khang phi ra, đi tới bên giường, bắt đầu cởi áo ngoài của mình. “Ngươi...” Khang phi nhìn vẻ mặt thản nhiên của nàng, vừa thẹn vừa giận, “Ai bảo ngươi cởi quần áo?” Động tác trên tay không ngừng, Dương Quỳnh quay đầu lại nói: “Không phải nương nương chê người ta có mùi khó ngửi sao? Cởi ra sẽ không còn nữa.” Khang phi giận dữ. Mắt thấy Dương Quỳnh cởi chỉ còn lại cái áo trung y, nàng vội vàng ngăn cản nói: “Được rồi được rồi. Như vậy là được rồi.” Lần này Dương Quỳnh rất nghe lời, nàng cởi giầy, chui vào trong chăn của Khang phi. Chăn tơ lụa hảo hạng, quả nhiên đắp thoải mái hơn chăn của mình nhiều. Nàng thấy Khang phi còn đứng ở góc tường không chịu tới, liền dùng tay nâng đầu dậy, trông thấy bộ dạng quẫn bách của Khang phi, “Nương nương, người còn không qua đây? Cẩn thận cảm lạnh.” Khang phi ở bên này nội tâm giao chiến, nàng đường đường là cung phi, sao có thể bị một tiểu cung nữ ăn gắt gao được? Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng. Nàng bước từng bước đến bên giường, nhìn thấy Dương Quỳnh giọng khách át giọng chủ nằm ở trong chăn, không nhịn được nói: “Ngươi...” Câu kế tiếp còn chưa nói ra, cả người nàng đã bị Dương Quỳnh kéo ngã xuống giường, kinh hô của nàng còn chưa kịp thốt lên, đã bị Dương Quỳnh phong bế miệng. Tay Khang phi nắm thành quyền, cơ hồ là trong nháy mắt muốn đánh về phía Dương Quỳnh, nhưng nàng lại lập tức cảm giác được, nụ hôn của Dương Quỳnh tràn ngập thương tiếc, thậm chí là vô cùng cẩn thận. Quý trọng như vậy, giống như đối đãi với châu báu trân quý nhất. Bàn tay Khang phi nắm chặt lại nới lỏng, nới lỏng lại nắm chặt, cuối cùng vẫn là buông lỏng. Dương Quỳnh hôn cực kì ôn nhu. Nàng sợ cho dù là một chút hơi thở cướp đoạt của chính mình cũng sẽ dọa hỏng nữ tử này. Nàng muốn biểu đạt rằng bản thân đối với Khang phi là yêu thương, là thương tiếc. Môi của nàng chậm rãi cọ xát lên cánh môi mềm mại của Khang phi. Từng chút từng chút, kiên nhẫn dỗ dành Khang phi thả lỏng cơ thể, chìm đắm trong bầu không khí kiều diễm nàng tạo ra. Trong đầu Khang phi là hỗn loạn ầm ĩ, yêu thương như vậy, nàng chưa từng trải qua. Hóa ra nụ hôn giữa tình nhân, là như thế. Nàng cảm thấy mình không nghĩ được gì nữa, không nhớ nổi điều gì nữa, chỉ có thể theo động tác của Dương Quỳnh mà phản ứng theo bản năng. Dương Quỳnh cảm giác cả người Khang phi đã bị hòa tan giống như một vũng nước. Nàng khẽ mỉm cười, vươn lưỡi, tính toán cạy mở hàm răng đang đóng chặt của Khang phi, lại bị Khang phi giữ chặt. Khang phi đáng thương lắc đầu, giống như đang cầu xin. Dương Quỳnh nhìn nàng, buông khí lực thật lớn, rốt cuộc mới gật đầu, “Ta nghe lời như vậy, ngươi muốn bồi thường ta thế nào?” Có thể vào đúng lúc này kêu ngừng, Dương Quỳnh đều cảm giác mình là một Thánh nhân. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khang phi phủ kín mồ hôi kề sát ở trong ngực Dương Quỳnh, nhẹ giọng nói: “Đêm nay ngươi ở lại được không?” Dương Quỳnh vừa lòng ôm chặt nàng. Kỳ thật Dương Quỳnh cầu cũng không nhiều, có thể thường xuyên ăn vụng một chút thịt để an ủi nỗi khổ tương tư của mình là được rồi. Nhưng là Thao Thiết thịnh yến* như vậy, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới. *Thao Thiết thịnh yến: chỉ tiệc rượu có rất nhiều thức ăn, yến hội có rất nhiều mỹ thực. Bên trong tẩm điện đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Khang phi rúc vào lòng Dương Quỳnh, dần dần ngủ thiếp đi. Dương Quỳnh nhìn dáng vẻ an ổn của nàng, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Hôm nay xác thực là ngày lành tháng tốt. Lễ thiên thu của Hoàng hậu không liên quan đến nàng, Hoàng thượng ban thưởng nhiều ân điển như vậy nàng cũng không thèm để ý, nhưng phần đại lễ cuối cùng này, quả thực có thể làm cho nàng nằm mơ cũng đều vui tỉnh. Dương Quỳnh cúi đầu hôn một cái lên trán Khang phi, hơi di chuyển thân mình để Khang phi nằm thoải mái hơn, sau đó cũng ngủ thiếp đi. Rạng sáng, Dương Quỳnh cảm giác người bên cạnh động đậy. Nàng luôn ngủ không sâu, tính cảnh giác lại cực cao. Nàng lập tức mở mắt ra, liền thấy con ngươi đen bóng của Khang phi đang nhìn mình. Thấy Dương Quỳnh đột nhiên mở to mắt, Khang phi hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn đi nơi khác. “Sao sớm như vậy liền tỉnh rồi? Ngủ không ngon sao?” Dương Quỳnh kéo nàng lại một phen không thành thật. Khang phi ỡm ờ chấp nhận, đỏ mặt nói: “Ngươi đừng náo loạn. Trời sắp sáng rồi, chúng ta như vậy... là không được.” ----------------------------------------------------------------- Editor: Mọi người thỏa mãn rồi đi :v
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mạc Đạo Vô Tâm,
truyện Mạc Đạo Vô Tâm,
đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm,
Mạc Đạo Vô Tâm full,
Mạc Đạo Vô Tâm chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!