Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mặc Nộ
Đội săn nhân di chuyển mất thêm bảy ngày nữa thì về đến bìa rừng dưới chân núi Sơn Long, đi đến đây khuôn mặt ai nấy đều hớn hở vui mừng. Nhất là các tiểu Liệp Hộ, bọn nhóc cười nói vui vẻ và vỗ vỗ bao thịt phía sau như để khoe khoang chiến tích đi săn của mình.
"Nè ngươi thấy như thế nào hả? Ta có một quả tim, một lá gan và một cái đùi đó! Ông ta nói tim và gan là hai thứ quan trọng nhất của lòng dũng cảm. Ta được chia hai thứ này nhờ sự dũng cảm mà ta đã thể hiện trong lần đi này! Ngươi thấy ta có giỏi không?” Một cô gái khoảng chừng mười hai tuổi thân hình to béo đầy đặn, cơ bắp của tay và chân không khác hì nam nhi. Khuôn mặt to tròn cháy đen do cháy nắng, hàm răng hô với cái mũi hếch thêm đôi mắt nhỏ làm cô gái nhìn giống một nhóc mập mạp khó ưa. Giọng điệu của cô cũng kiêu căng hống hách càng khiến người nghe khó chịu sinh lòng ganh ghét.
Một cậu bé đứng đối diện cô gái mới nãy nghe thấy vậy thì lắc đầu liền không tin. Một tiểu Liệp Hộ được thưởng tim và gan để khen ngợi lòng dũng cảm cũng không phải là hiếm, nhưng cậu nhóc này do đã quen biết cô gái đã lâu nên cậu mới không tin lời cô vừa nói.
Tức giận, cô gái liền lôi ra từng thứ cô vừa kể ra cho cậu nhóc kia xem. Cậu nhóc trầm trồ không còn nghi ngờ nữa mà bắt đầu lên tiếng nịnh nọt. Cô gái nghe những lời tán tụng từ cậu nhóc dù nghe qua là biết cậu đang tâng bốc quá đà nhưng cô vẫn không kìm được sự vui sướng mà lấy ngón trỏ tay trái vuốt vuốt cái mũi rồi cười lớn. Nhưng chỉ một lát sau khi tiếng cười vừa dứt thì ánh nhìn của cô hướng về một cậu nhóc khác đang đi đầu hàng cùng với ba săn nhân với sự kiêng dè và không cam lòng.
"Tên nhóc kia được chia tận ba quả tim, bốn lá gan và hai cái đùi. Hơn hết hắn là tiểu Liệp Hộ duy nhất được chia một cái sọ đầu.”
Cậu nhóc kế bên cũng đưa mắt nhìn về phía cậu, nhưng không giống với cô gái cậu trai này tỏa ra một vẻ thờ ơ như không quan tâm thành tích của người khác, hay đúng hơn là cậu đang coi thường việc đó.
“À phải rồi, ngươi cũng được chia y hệt tên nhóc đó mà đúng không Tất Túc? Chẳng qua là không có cái sọ đầu thôi.” Cô gái quay sang hỏi Tất Túc như chợt nhớ ra gì đó.
Nghe thấy lời đó Tất Túc tự nhiên trở nên khó chịu trừng mắt nhìn lại cô gái.
"Na Lạp, ta nói một lần cuối cùng với ngươi. Đừng đem ta và Mặc Sơn so sánh với nhau, ta rất ghét điều đó!”
Cô gái tên là Na Lạp bị làm cho hoảng sợ vội vàng nhận lỗi với Tất Túc. Hai người bề ngoài tuy hay cãi nhau nhưng thật ra họ lại rất thân thiết. Vừa mới tức giận nhưng Tất Túc đã nhanh chóng trở lại bình thường khi Na Lạp kế bên liên tục vỗ vai nhận lỗi. Hai người tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện hứng khởi với nhau thì phía trên đầu họ, trên một cành cây có tiếng xột xoạt phát ra làm cả Na Lạp và Tất Túc ngừng lại cảnh giác ngước lên nhìn. Ở đó vô cùng bất thường bởi vì một đống lá vàng úa đang tụ lại như che giấu thứ gì bên trong.
Tiếng động đó khá nhỏ nên chỉ có hai người Na Lạp đứng ngay bên dưới mới nghe được, còn những người khác hoàn toàn không nghe thấy. Người đội trưởng đi cuối cùng thấy hành động lạ thường của hai tiểu Liệp Hộ thì cũng trở nên cảnh giác mà nhìn theo hướng của họ. Nhưng chưa kịp nhìn lên đến cành cây đó thì thứ bên trong đã vì cành cây gãy mà rơi xuống.
Na Lạp và Tất Túc dễ dàng nhảy ra chổ khác tránh được. Nghe thấy tiếng động, các săn nhân khác lập tức phản ứng phòng bị. Bảy săn nhân cùng Mặc Sơn xếp thành vòng tròn bao lấy các tiểu Liệp Hộ bên trong, ba cung thủ lùi nhanh lại phía sau để hai người còn lại nhảy lên phía trước yểm trợ. Còn đội trưởng sau khi nhanh chóng xác nhận phía sau không có kẻ địch thì cũng nhảy lên phía trước đứng gần nhất với thứ vừa rơi xuống.
Rất nhanh chóng hình ảnh bên trong hiện ra khi bụi đất đã bay đi hết, thân hình của một cậu thiếu niên khoảng chừng mười chín tuổi lộ ra. Trên người cậu không có một v·ết t·hương nào, cũng không có gì khác thường cho thấy cậu là kẻ địch, duy nhất chỉ có một điểm kì lạ là ấn ký hình chữ vạn màu đen xoay nghiên qua bên phải nằm giữa bụng.
Khi nhìn thấy hình ảnh này, dù khuôn mặt bị che đậy, dù thân hình đã cường tráng hơn, dù không cùng một độ tuổi. Nhưng rất nhanh Mặc Sơn đứng cách đó không liền nhận ra ngay đó là Mặc Long!
"Ca ca!!” Mặc Sơn gào thét lao nhanh về phía Mặc Long.
Các nữ nhân trong đội bao gồm cả Na Lạp dù có nhiều sự kích động và nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy Mặc Long nằm phơi thân trần trụi như vậy thì vô thức liếc nhìn một cái rồi quay phắt đi, khuôn mặt ai nấy cũng có nét ửng hồng. Nhất là các tiểu Liệp Hộ, họ tuổi còn nhỏ nên không thường tiếp xúc với những tình cảnh hiện giờ.
Mặc Sơn thì không nghĩ nhiều như vậy. Sau khi đỡ Mặc Long dậy, sờ vào mạch đập trên cổ thấy còn nhịp đập Mặc Sơn liền thở nhẹ một hơi rồi ôm Mặc Long càng chặt hơn nữa.
Một tiểu Liệp Hộ khác chạy ngay sau Mặc Sơn đã từ đâu lấy ra một bộ đồ da thú khác nhanh chóng mặc vào cho Mặc Long:
"Cái tên c·hết bầm này! Đi đâu mà mất tung tích cả tháng trời xong lại trở về trong bộ dạng này, ngươi đúng là đáng c·hết mà!” Lời nói thì cay nghiệt nhưng nhìn hành động tuy thô cứng nhưng cẩn thận và khuôn mặt vui mừng đã có nước mắt chảy xuống là có thể hiểu ngay người này rất quý trọng Mặc Long.
“Cảm ơn ngươi A Liệt. Nhờ ngươi giúp ta nói với Cương Nhu và mọi người đây là ca ca ta, Mặc Long, nói với họ không cần lo lắng.”
A Liệt gật đầu đứng dậy làm theo lời Mặc Sơn. Mọi người liền hiểu tình hình, vội vàng ổn định cả đội để trở về bộ lạc trị thương cho Mặc Long. Đến chiều khi mặt trời sắp lặn ở phía chân trời, ánh chiều tà hắt lên lưng từng người làm lộ rõ đường nét cơ bắp rắn chắc thì họ cũng về đến cổng bộ lạc.
Trương Thiết đang đứng gác cổng như mọi khi nhìn thấy đoàn người thì đi ra chào hỏi.
“Chào mừng mọi người đã trở lại. Các người an toàn cả chứ? Có ai b·ị t·hương không? Săn bắt thuận lợi chứ?” Hắn hỏi ra liên tục mà không đợi cho ai trả lời. Nhưng có vẻ mọi người đã quen với điều này, họ chỉ mỉm cười gật đầu rồi trả lời mọi thứ đều ổn.
Nghe vậy thì Trương Thiết liền cười ha hả phấn khích, vỗ vai vài người đi qua chổ hắn. Đến khi nhìn thấy Mặc Long b·ất t·ỉnh đang được Cương Nhu đi cuối hàng vác trên vai, hai bên lên là A Liệt và Mặc Sơn đi cùng thì Trương Thiết im bặt khuôn mặt trầm xuống bước nhanh về phía bốn người:
"Cương Nhu, Mặc Long bị sao vậy?” Giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng hơi thở có hơi gấp gáp cho thấy sự lo lắng của hắn.
“Ta đã kiểm tra qua rồi. Tuy không rõ lý do vì sao tên nhóc này b·ất t·ỉnh nhưng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, tuy vậy trước mắt vẫn phải đưa nó đến chổ Dược Nhân.” Cương Nhu đáp lại Trương Thiết xong thì hai người chào hỏi nhau vài câu rồi hướng đến chổ dược nhân mà đi ngay.
"Mà lần đầu ngươi làm đôj trưởng cảm thấy thế nào hả?” Khi Cương Nhu đã đi được một đoạn, Trương Thiết phía sau lớn giọng hỏi hắn với giọng điệu châm chọc.
“Đương nhiên là tốt hơn việc cả ngày đứng trước cổng rồi.” Lời đáp lại của tân đội trưởng làm Trương Thiết tức đến mức á khẩu, không biết đáp trả thế nào. Chỉ có thể nuốt ngược cục tức vào trong và âm thầm ghi nhớ mối hận này với Cương Nhu.
Dược nhân là những tộc nhân có sự hiểu biết sâu rộng về thảo dược và nắm giữ khả năng bào chế thành thuốc. Họ đóng vai trò cốt yếu trong bộ lạc chỉ sau săn nhân nhờ vào sự giành giật sinh mệnh cho các tộc nhân khác. Nơi ở của các tộc nhân là những túp lều được dựng từ cây, lợp và che chắn bằng da thú. Lều của những dược nhân cũng giống y như những cái lều khác, chỉ đặc biệt ở chổ, ở phía sau cái lều chính có một cái khác dùng để cất giữ toàn bộ thảo dược của bộ lạc.
Nói là chổ ở của Dược nhân nhưng chỉ có ba người ở đây. Một là Dược nhân, hai là người canh giữ lều thảo dược, người cuối cùng có thể gọi là Tiểu Đồng. Là một tộc nhân trẻ tuổi đi theo học hỏi Dược nhân để trở thành người thay thế trong tương lai. Sau khi Mặc Long đến đây thì cậu được nhanh chóng cho ra về bởi vì sau khi kiểm tra, Mặc Long không có v·ết t·hương nào đáng kể chẳng qua là cậu sẽ phải b·ất t·ỉnh như vậy trong vài ngày. Mặc Sơn và A Liệt đưa Mặc Long về lều của cậu. Sau khi chào hỏi nhau xong thì A Liệt ra về, chỉ còn lại hai anh em Mặc Sơn.
Cái lều này cũng khá đơn sơ, có một cái giường đủ để hai người nằm để xa trong góc. Giữa nhà là một nơi để đốt lửa, đây cũng là nơi để nấu ăn nên nó được gọi là “bếp lửa”. Đồ vật trong nhà không có nhiều, chỉ có một cái kệ bằng gỗ đặt cạnh giường, phía trên có một tấm da thú đã được may lại thành nhiều lớp. Từ cửa đi vào, hai bên có treo hai món v·ũ k·hí thường thấy của bộ lạc, một cái cung bên trái và ngọn giáo bên phải. Ngoài ra thì trong lều chỉ còn lại vài món đồ dùng trong sinh hoạt thường ngày để rải rác trên nền đất.
Mặc Sơn ngồi nhìn ca ca đang nằm trên giường cùng với khuôn mặt hơi âm trầm như đang suy nghĩ. Nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ sẽ không ai nghĩ rằng cậu mới tám tuổi. Cậu ngồi đó rất lâu, đến khi bên ngoài là ban đêm thì sự xuất hiện của A Liệt phá vỡ sự tĩnh lặng nơi đây.
"Mặc Sơn, mẹ ta kêu ta đem cái này qua cho hai anh em ngươi nè.” A Liệt vừa nói vừa giơ lên cái nồi canh nóng có khói bốc lên. Bên trong là hai con cá và nhiều một số loại thảo dược dùng để tẩm bổ thân thể mà bộ lạc hay dùng.
"Ta biết hai ngươi từ chiều giờ chưa ăn gì đâu nên mau chóng ăn cái này đi. Quý các ngươi lắm nên mẹ ta mới cho ta đem cả cái nồi này sang đấy!”
Cái nồi được làm bằng đồng, hình dạng nhiều chổ méo mó vừa nhìn là biết người làm ra có tay nghề không cao. Thứ đồ này thường rất hiếm có ở trong một tiểu bộ lạc, do khoáng vật rất khó để khai thác chứ chưa nói đến chế tác thành đồ dùng. Bởi vậy đây là thứ chỉ những người quan trọng trong bộ lạc, cống hiến rất nhiều trong bộ lạc thì mới có một vài món. Còn với tộc nhân bình thường chỉ sỡ hữu một cái nồi thôi đã là rất quý rồi.
Lại nói thêm, nhờ sự sáng tạo ra bếp Hoàng Cầm cho đội săn nhân của bộ lạc mà cha của Mặc Long được thưởng một cái nồi bằng đồng được làm từ người có tay nghề cao ở bộ lạc cỡ trung nên hình dáng của nó rất hoàn chỉnh. Cái nồi này được cất ở đâu đó trong lều, không thường xuyên được đem ra sử dụng.
"Ngươi ở lại ăn với chúng ta luôn đi.” Mặc Sơn lên tiếng, bước lại mời A Liệt ngồi xuống cạnh bếp lửa, đặt cái nồi xong thì cả hai bắt đầu ăn.
Cách ăn của tộc nhân rất hoang dã, tất cả đều dùng tay mà bốc thường không sử dụng dụng cụ khác đến ăn. Nhưng riêng với những món ăn như canh thì họ sẽ dùng chén riêng được làm xương thú đến múc ra, tránh làm nồi thức ăn trở nên lộn xộn nhìn rất khó ăn.
A Liệt và Mặc Sơn vừa ngồi vừa nói chuyện, họ đã để giành sẵn riêng một phần lớn cho Mặc Long:
“Nè Mặc Sơn, ngươi đã từng đi đến các bộ lạc lớn hơn bao giờ chưa?” A Liệt húp một ngụm canh nóng khiến lưỡi hắn ta bị bỏng nhẹ, khuôn mặt đau khổ của tên này khá buồn cười.
“Ngươi nói gì vậy chứ? Những tiểu bộ lạc như chúng ta thường rất ít giao du với các bộ lạc khác. Đi đến các bộ lạc gần đây đã là chuyện hiếm thấy rồi nói gì đến đi tới các bộ lạc xa xôi hơn nữa.”
"Ta đương nhiên là biết rồi, ngươi không cần phải lên giọng dạy dỗ ta như vậy đâu. Nhưng mà Mặc Sơn à...” A Liệt làm ra dáng vẻ bí ẩn, chuẩn bị nói ra một chuyện rất hệ trọng.
“Ta nghe từ cha ta nói, lần tuyển chọn săn nhân này sẽ rất lớn đó. Nó sẽ do một bộ lạc cỡ trung tổ chức, chính là Tốc Mã bộ lạc.” Giọng của A Liệt tuy vẫn giữ ở cường độ thấp nhưng sự hưng phấn bên trong làm người khác nghe không khác gì hắn đang nói lớn cả.
"Tốc Mã? Đó không phải chỉ là tiểu bộ lạc thôi sao?” Mặc Sơn bắt đầu hứng thú với câu chuyện của A Liệt, cậu hoài nghi hỏi lại.
"Ta nói ngươi nghe nè Mặc Sơn. Cả ngươi và tên đó đúng là hiểu biết hạn hẹp mà. Tốc Mã bộ lạc đã đánh thắng một bộ lạc cỡ trung khác để trở thế chổ họ rồi, việc đó xảy ra đã được gần ba tháng rồi đó.” A Liệt ra vẻ chê bai Mặc Sơn, đầu lắc qua lắc lại làm canh bên trong cái chén trên tay đổ hết ra ngoài.
Hơi khó chịu vì thái độ của A Liệt cũng như hành động của hắn tá, Mặc Sơn hỏi tiếp:
“Vậy tại sao họ lại làm chuyện hiếm thấy này?”
“Hầy, như vậy mà ngươi cũng không hiểu. Đương nhiên họ làm vậy để mượn cuộc tuyển chọn thông báo với các bộ lạc là họ đã trở thành bộ lạc cỡ trung rồi. Thêm nữa họ sẽ phô trương tiềm lực để thị uy với chúng ta, để ngăn chặn những bộ lạc có ý định muốn c·hiến t·ranh với họ. Dù gì cuộc chiến kết thúc chưa lâu, hiện giờ là thời điểm bọn họ yếu nhất nên phải làm mọi cách để đánh tan những mũi giáo đang chỉa về họ.” A Liệt nói xong thì đứng dậy, phủi phủi mấy cái xong thì tạm biệt Mặc Sơn rồi đem cái nồi về.
Mọi chuyện xảy ra nhanh như một cơn gió, Mặc Sơn chỉ biết đứng lên dọn dẹp mọi thứ xong tiến lại giường Mặc Long. Trên tay là chén canh, chuẩn bị đút cho cậu ăn thì bỗng Mặc Long vẫn đang nằm nhắm mắt lên tiếng:
"Đệ gặp ông ta rồi phải không?”
Mặc Sơn lập tức khựng lại, con ngươi co rút trước câu hỏi của Mặc Long.
"Ông ta đã nói gì với đệ?”
Hơi thở Mặc Sơn bắt đầu trở nên dồn dập, cậu không ngờ lời nói đầu tiên Mặc Long nói sau khi tỉnh dậy không phải là chào hỏi hay cảm ơn mà là tra khảo cậu.
“Chắc đệ cũng biết rồi phải không? Không linh của ta bị hắn ta moi ra rồi. Phải, là moi ra đấy!” Mặc Long gằn giọng từng câu từng chữ nói với Mặc Sơn. Mắt cậu vẫn nhắm nhưng hai chân mày chau lại khiến người khác dễ dàng nhận ra cậu đang tức giận.
Chén canh trên tay rơi xuống, Mặc Sơn nghiến răng từ từ lùi lại. Nhưng rất nhanh cậu phản ứng lại với tình hình hiện tại, giơ lên tay phải lấy ta một con dao ngắn làm từ xướng muốn lao nhanh tới đ·âm c·hết Mặc Long. Nhưng Mặc Long đã mở mắt, vận chuyển lực khí huyết ở lòng bàn chân đạp vào tay phải Mặc Sơn.
"Cái gì?!” Tốc độ quá nhanh khiến hắn không kịp phản ứng để né, cánh tay bị đá trúng đánh rơi con dao xuống đất. Mặc Sơn đau đớn ôm cánh tay vừa bị đá gãy mà khụy xuống.
Mặc Long đứng dậy, mắt nhìn về phía Mặc Sơn đang quỳ dưới đất. Hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt cho thấy cậu đang vô cùng đau khổ.
"Tại sao lại như vậy?”
Từ từ nhắm mắt lại, lại có thêm hai giọt nước mắt chảy ra.
“Tại sao chứ, Mặc Sơn?” Mặc Long cố kìm nén giọng nói của mình, nhưng âm thanh phát ra khẽ run vang lên khắp lều. Cuối cùng Mặc Long mở mắt ra, giọng nói vẫn còn run nhưng lệ đã không còn chảy nữa, ánh mắt trở nên kiên định như muốn xé toạt Mặc Sơn.
“Đệ rốt cuộc là ai?”
--------------------------------
Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mặc Nộ,
truyện Mặc Nộ,
đọc truyện Mặc Nộ,
Mặc Nộ full,
Mặc Nộ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!