Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 95: Người đến cầu viện


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chính thức bước vào mùa đông lạnh giá, đám người Lục Vinh nghênh đón một đoàn khách không mời mà đến.

"Tộc trưởng, nghe nói nơi đó là lãnh địa của Phi Vũ, kẻ đã rời khỏi bộ lạc Vũ Xà đấy, còn có cái tên thuộc bộ lạc Phi Hổ kia cũng ở đây nữa...".

Tộc trưởng của bộ lạc Đại Thạch cau mày: "Bộ lạc Phi Hổ không muốn thu nhận chúng ta, mấy giống cái cũng đã bị bệnh rồi, nếu không tìm được chỗ nghỉ chân, sợ là chúng ta sẽ không vượt qua nổi.".

"Nhưng mà nơi đó có mấy tên thú nhân bị nguyền rủa đó." Một thú nhân không nhịn được nói.

"Tuy rằng như vậy, nhưng ta nghe nói nơi đó cũng có mấy người thuộc tộc Thỏ sinh sống.".

"Ta nghe đồn mấy tên tộc Thỏ đó sống rất thảm, bị đám thú nhân nguyền rủa kia bắt làm nô dịch cả ngày.".

"Tộc trưởng, hay là chúng ta tìm nơi khác đi.".

Tộc trưởng của bộ lạc Đại Thạch cười khổ: "Bây giờ muốn tìm một bộ lạc khác cũng phải đi hết một ngày đường, cũng không biết trên đường đi có gặp phải tuyết rơi hay không, nếu như đụng phải tuyết rơi, chỉ sợ là phải đi hết hai ngày đường, hơn nữa chưa chắc gì những bộ lạc đó sẽ nguyện ý thu lưu chúng ta lại.".

Nghe tộc trưởng nói như vậy, sắc mặt mấy thú nhân tộc Đại Thạch có chút khó coi.

Mấy giống cái tộc Đại Thạch nhìn nhà đá ở phía xa xa, trong mắt lộ ra khát vọng.

"Tộc trưởng, vậy chúng ta vẫn là ở lại đây đi." Nora rầu rĩ, thú nhân của tộc Phi Hổ không muốn thu nhận thú nhân của tộc Đại Thạch, nhưng lại nguyện ý thu nhận giống cái, nhưng tộc trưởng Đại Thạch đã cự tuyệt chuyện đó.

Lỗ Sơn nhìn Nora, ngầm thở dài, trước đó Nora đã có ý định ở lại chỗ của bộ lạc Phi Hổ, nhưng ông đã lấy thân phận tộc trưởng để cự tuyệt, giống cái đi đến đâu cũng sẽ có người thu nhận, nhưng nếu không còn giống cái, tộc Đại Thạch sẽ không thể sinh ra ấu tể, nhất định sẽ bị diệt vong.

.....................

Tạp Liệt hớn hở nói với Lục Vinh: "Lão đại, bộ lạc đó đứng bên ngoài không biết là muốn làm cái gì đây?.".

"Có mấy người tất cả?".

"Mười mấy đi." Tạp Liệt đáp.

"Đánh thắng được không?" Lục Vinh hỏi.

Tạp Liệt gật gật đầu, hăng hái nói: "Đám người kia chỉ là một đám ô hợp, chúng ta khẳng định có thể đánh thắng được.".

Lục Vinh thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy cũng tốt, Phi Vũ, ngươi đi hỏi một chút xem đối phương muốn gì đi.".

Phi Vũ gật đầu, đứng lên nói: "Được.".

Phi Vũ đi ra ngoài một lát liền trở lại.

"Là người của bộ lạc Đại Thạch, họ bị một bầy sói tấn công vào bộ lạc, còn gặp phải tuyết lớn, phần lớn người đều đã chết sạch, chỉ còn lại mấy giống cái và một vài thú nhân có nhiệm vụ bảo vệ bọn họ trốn thoát được, trước đó họ đã đến đầu quân cho bộ lạc Phi Hổ, nhưng không thành công, nên mới đến đây mong được chúng ta thu nhận." Phi Vũ lạnh nhạt nói.

Lục Vinh cau mày: "Mười mấy người, cũng có thể giúp được không ít việc a!".

Lục Vinh nói với Phi Vũ: "Ngươi đi nói với bọn họ, chúng ta có thể thu nhận nhưng không thể tin tưởng họ, nếu họ nguyện ý uống thất tâm tán, chúng ta liền cho họ ở lại nơi này.".

Phi Vũ khó hiểu: "Chúng ta có thất tâm tán?".

Thất tâm tán là một loại độc dược tồn tại trong các bộ lạc của thế giới thú nhân, những bộ lạc lớn sau khi chiếm đóng các bộ lạc nhỏ hơn, sợ rằng những người thuộc bộ lạc nhỏ không nghe lời, sẽ cho bọn họ uống thất tâm tán, người dùng thứ thuốc đó mỗi tháng đều phải uống thuốc giải, nếu không uống sẽ dẫn đến tử vong.

Lục Vinh gật đầu: "Có.".

Kyle do dự: "Làm vậy có khi nào sẽ khiến họ tức giận không?".

Lục Vinh thản nhiên đáp: "Nếu như bọn họ không chấp nhận, vậy thì không cho họ ở lại.".

Lục Vinh cau mày, hắn đến thế giới thú nhân là để tìm thuốc giải cho con trai của mình, chứ không phải là đến để cứu khổ cứu nạn. Những kẻ đó không phải đã lâm vào đường cùng cũng sẽ không tìm đến nơi này của bọn hắn, dù sao ở đây cũng có tận mấy thú nhân bị nguyền rủa a!.

Tạp Liệt gật đầu: "Lão đại nói đúng, chúng ta cũng đâu có mong cầu bọn họ ở lại, không đồng ý thì phải lăn đi chỗ khác.".

Phi Vũ gật đầu: "Ta hiểu rồi, ta sẽ đi nói lại với họ.".

..................

Mấy người của bộ lạc Đại Thạch sau khi nghe được yêu cầu của Phi Vũ đều giận dữ ra mặt, Phi Vũ cũng lười nhiều lời cùng bọn họ, trực tiếp trở về doanh địa.

Lục Vinh thấy Phi Vũ trở về liền hỏi: "Bọn họ nói thế nào?".

Phi Vũ lắc đầu: "Bọn họ rất tức giận.".

Lục Vinh không thèm để ý: "Cứ tuỳ họ thôi.".

"Tức giận cái gì chứ? Không phải chỉ là uống thuốc thôi sao? Ta thấy bọn họ cũng không còn lại gì, nếu đến đây chúng ta còn phải chia đồ ăn của mình cho họ nữa, bọn họ không muốn ở lại thì càng tốt." Tạp Liệt lẫm lẫm liệt liệt nói.

Tạp Liệt vẫn luôn bị những thú nhân bình thường bài xích, lâu dần đối với thú nhân bình thường cũng có chút mẫu thuẫn, nghe thấy những kẻ đó không muốn ở lại, hắn ngược lại là thở phào nhẹ nhõm.

Lục Vinh nói với Phi Vũ: "Lát nữa ngươi đi hỏi lại một lần xem bọn họ có đồng ý hay không.".

Phi Vũ gật gật đầu, đáp một tiếng: "Được.".

..................

"Tộc trưởng, những người này có hơi quá đáng, nếu uống thứ thuốc đó rồi, sau này chúng ta phải nghe lời mấy tên thú nhân bị nguyền rủa đó.".

"Tộc trưởng, những tên du thú đó không chuyện ác nào không làm, nếu chúng ta đầu quân cho bọn họ, sợ là những giống cái trong bộ lạc sẽ bị nguy hiểm.".

"Tộc trưởng, Nora ngất đi rồi.".

"Tộc trưởng, hình như Tân Nha ngã bệnh.".

Mấy người thú nhân đang phản đối chuyện ở lại nơi này, nghe được hai giống cái đã ngã bệnh, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

"Tộc trưởng, hay là chúng ta ở lại nơi này đi, năm nay mùa đông đến sớm, phần lớn các bộ lạc đều không chuẩn bị kịp." Bộ lạc Phi Hổ đã là bộ lạc lớn nhất trong khu vực này, nếu đến cả bộ lạc Phi Hổ cũng không dám thu lưu bọn họ, e rằng những bộ lạc khác cũng sẽ không chịu thu nhận.

Mấy người Đại Thạch mỗi người một câu, làm cho tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch khó lòng đưa ra quyết định.

Đúng lúc này, một mùi hương đậm đà vị thịt nhẹ nhàng bay đến.

Đoàn người Đại Thạch lặn lội đường xa, vừa mệt vừa đói, nghe được mùi thơm của món thịt nướng, bụng của ai nấy cũng đều hăng hái kêu lên.

"Tộc trưởng, ở đó có mấy người tộc Thỏ nữa, tộc Thỏ cũng có thể sống cùng với bọn họ, không có đạo lý nào chúng ta lại không thể a!".

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch thở dài một cái: "Thôi, liền ở lại đây đi.".

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch cắn răng, thầm nghĩ: Khí trời lạnh như thế, nếu cứ tiếp tục tìm nói trú ẩn khác, thú nhân trong tộc còn có thể chống đỡ, nhưng giống cái sợ là sẽ không chịu nổi, tuy rằng điều kiện để ở lại nơi này có hơi hà khắc, nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

..................

"Lão đại, bọn họ đáp ứng rồi." Phi Vũ nói.

Tạp Liệt cười ha hả: "Mấy kẻ đó nếu muốn làm bộ làm tịch, bị ta doạ một lần liền ngoan ngoãn thôi.".

Lục Vinh nhìn Tạp Liệt: "Được rồi, đừng có khoe khoang nữa.".

Tạp Liệt gãi đầu một cái, không nói gì.

Lục Vinh hỏi Thi Lâm Nguyên: "Dược tề đã chuẩn bị xong chưa?".

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi.".

Lục Vinh gật đầu, nhìn Phi Vũ: "Ngươi đi đưa dược tề cho bọn họ, nhớ là phải tận mắt thấy họ uống hết thuốc, không được để họ bày trò.".

Phi Vũ gật đầu: "Ngươi yên tâm.".

Người của bộ lạc Đại Thạch sau khi uống thất tâm tán liền được đưa vào bên trong. Không đánh mà thắng được mười hai thú nhân và bốn giống cái, chuyện này ít nhiều gì cũng làm cho Lục Vinh có chút cao hứng.

Bất quá, người thì nhiều, phòng thì không có đủ, chỉ có thể chen một chút.

Bộ lạc Đại Thạch ở trong một phòng, từng người đều có vẻ mặt khiếp sợ.

Lục Vinh nấu một nồi thịt lớn rồi phân cho bọn họ.

Tộc Đại Thạch sớm đã đói bụng cồn cào, ba chân bốn cẳng đem thịt chia ra ăn mà vẫn còn chưa hết thòm thèm.

"Lão đại, nhận nhiều người như vậy thật là phiền phức a!".

Lục Vinh cười cười: "Lúc đi săn thú có thêm người giúp đỡ cũng tốt mà? Sau này ngươi có thể lên làm đội trưởng đội săn thú, chỉ huy một đám người đi săn, không thích sao?."

Tạp Liệt nghe vậy dương dương tự đắc: "Lão đại thật là tinh mắt nha, liếc mắt cái là đã nhìn ra được ta có năng lực làm đội trưởng đội săn thú nè.".

Lục Vinh cười cười, ở những bộ lạc lớn, thú nhân sẽ chia ra làm nhiều đội săn thú, người mạnh nhất mỗi đội sẽ được tôn thành đội trưởng, những đội săn thú cũng có mối quan hệ cạnh tranh với nhau.

Tạp Liệt bị đuổi ra khỏi bộ lạc từ rất sớm, thỉnh thoảng hắn cũng lén lút quan sát những đội săn thú của các bộ lạc, ước ao vị trí đội trưởng kia.

Lục Vinh trịnh trọng nói với Tạp Liệt: "Người làm đội trưởng thì phải có đủ thực lực để phục chúng, nếu không thì không làm được mấy ngày sẽ bị người khác kéo xuống ngựa đấy.".

Tạp Liệt vỗ ngực: "Lão đại yên tâm, thực lực của ta không phải chỉ là khoát lác.".

Tân Đạt lười biếng vẫy đuôi, bật cười một tiếng.

Tạp Liệt bất mãn trừng Tân Đạt: "Cười cái gì mà cười, muốn đánh nhau sao?".

Tạp Liệt tỏ vẻ hung thần là thế, nhưng thực ra trong lòng cũng có chút chột dạ, trước đây ở cùng Phi Vũ và Tân Đạt, hắn luôn là kẻ yếu nhất, sau này có thêm Kyle, hắn vẫn là kẻ yếu nhất, khiến cho Tạp Liệt có chút khổ não. Đương nhiên mấy người tộc Thỏ như Lục Vinh Tạp Liệt tự động không tính tới.

"Lão đại, đó chính là tộc trưởng của bộ lạc Đại Thạch.".

Lỗ Sơn nhìn Lục Vinh, sắc mặt không khỏi có chút quái lạ.

"Tộc trưởng?".

Lục Vinh quan sát Lỗ Sơn từ trên xuống dưới một phen: "Lỗ Sơn, đây chính là lão đại của nhóm chúng ta, ngươi có thể là tộc trưởng của Đại Thạch, nhưng lão đại chính là lão đại, sau này ngươi cũng phải gọi theo như vậy nghe chưa?." Tạp Liệt đàng hoàng trịnh trọng nói.

Lỗ Sơn gật đầu: "Vâng vâng vâng, lão đại, ngài là tộc Thỏ?".

Lục Vinh nhíu nhíu mày, Lục Vinh còn chưa nói gì, Tạp Liệt đã nhảy cởn lên.

"Lão đầu, ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi cho rằng tộc Thỏ thì không thể làm lão đại được sao? Tộc Thỏ thì chỉ biết ăn cỏ thôi à?".

Lục Vinh tức giận mắng: "Câm miệng.".

Tạp Liệt có chút lúng túng nói: "Lão đại, lão già này xem thường ngươi, ta là ra mặt cho ngươi mà, sao ngươi lại mắng ta chứ!".

Lục Vinh: "...".

Lỗ Sơn nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của Tạp Liệt, sắc mặt càng ngày càng cổ quái.

Trước đây Tạp Liệt vẫn luôn đe doạ bọn họ, Lỗ Sơn cũng rất sợ hãi những thú nhân bị nguyền rủa này, nếu không phải hết cách, Lỗ Sơn cũng thực sự không muốn lưu lại, Lỗ Sơn vốn cho là mấy người tộc Thỏ sinh sống cùng du thú sẽ bị áp bức, bóc lột, thế nhưng bây giờ mới phát hiện, hình như mấy du thú mới là kẻ bị áp bức nha?.

Phát hiện ra chuyện này, khiến cho Lỗ Sơn có loại cảm giác như mình đang nằm mơ.

Lỗ Sơn đàm luận một hồi cùng Lục Vinh, sau đó liền rời đi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế, truyện Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế, đọc truyện Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế, Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế full, Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top