Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân
Vân Hi cho Lân Nguyệt Ly xem một cái video đến từ camera tác chiến trên đầu binh sĩ.
Chỉ thấy một tiểu đội binh sĩ muốn đi vào khách sạn tìm vị trí tốt để ngắm bắn, nhưng dùng cách nào cũng không thể mở cửa.
Có binh sĩ táo bạo, đập cửa không được liền nổ súng trực tiếp vào cửa nhưng vẫn không có tác dụng gì, cánh cửa như thể bằng sắt dính luôn vào tường.
Khi này đội trưởng tiểu đội cũng nhận ra có gì đó không đúng, liền cho thủ hạ mang bom C4 tới dự định phá cửa xông vào kiểm tra tình hình.
Phải biết khách sạn này giá tiền rất đắt đỏ, có thể ở lại đây thường là các đội giao dịch đến từ các thế lực sống sót ở bên ngoài hải cảng, nếu tất cả đều xảy ra chuyện thì phiền phức lớn rồi.
Uỳnh !
Hình ảnh rung một cái, khói bụi bay mù mịt nhưng cái cửa khách vẫn dính nguyên si trên tường.
Video kết thúc, Vân Hi liền nói:
" Vì chiến đấu chưa kết thúc nên ta tạm thời cho người phong tỏa chỗ đó lại, thiếu tá ngài xem bây giờ nên giải quyết ra sao ? "
" Dẫn ta qua đó xem " Lân Nguyệt Ly bắt nhịp nói, trong lòng lại thì thầm khó chịu
Giải quyết xong vụ này nhất định phải đi tắm, nhất định !
...
" Đây là cái cửa không mở được mà ngươi nói đó hả ? "
Lân Nguyệt Ly buồn cười nhìn sang trợ thủ, Vân Hi cũng một mặt vi diệu, vì lúc này cửa được mở ra từ bên trong, còn có mấy người bước ra.
Nhìn thấy rõ kẻ ra là ai, Lân Nguyệt Ly liền không cười nổi.
" Hóa ra là ngươi " Nàng hơi híp mắt nhìn Phong Vũ, nếu là kẻ này ở đây thì dị biến trong khách sạn không phải là chuyện gì quá khó hiểu.
Nàng đã sớm hoài nghi hắn là người thức tỉnh.
" Lại gặp mặt " Phong Vũ hơi gật đầu, lại ra vẻ ghét bỏ nói. " Khách sạn của hải cảng các người đúng là khó coi, không chỉ có nguy hiểm tiến vào như đi dạo, mùi máu tanh cũng không nhẹ "
" Nguy hiểm ? Thứ gì ? Bên trong còn người sống sót sao ? " Lân Nguyệt Ly không quan tâm là mỉa mai hay cười nhạo, lập tức dò hỏi tình hình phía trong.
Nhưng rất rõ ràng, nói chuyện thăm hỏi dò liền khiến rất Lý Hổ không vui. " Này bà cô ở dơ, điều tra gì đó ? "
Bình thường tính cách của hắn đã không hiền lành, hôm nay kém chút ngỏm ở đây thì tâm tình tốt được mới là lạ, lại nghe giọng điệu khó ưa thì suýt chút nổ tung.
" Được rồi đi thôi, mùi vị ở đây không tốt lắm cần tìm một nơi khác ở lại qua đêm "
Phong Vũ tóm lấy đầu Lý Hổ tránh hắn nổi khùng, sau đó liền muốn quay người đi, nhưng lại bị mấy binh sĩ giơ nòng súng chặn đường, nhìn dáng vẻ này xem ra không có ý định dễ dàng để mấy người bọn hắn rời khỏi đây.
Quân Hạo lập tức sờ súng, lạnh giọng quát. " Các ngươi có ý gì, muốn động thủ ? "
So với thủ hạ căng thẳng, Phong Vũ bình thản cười nói. " Làm sao, chúng ta từ hải đảo xa xôi đến hải cảng giao dịch mà các vị đón tiếp thế này ư, q·uân đ·ội bá đạo...đúng là danh bất hư truyền "
Miệng thì cười hì hì, nhưng trong lòng đã đinh ninh chỉ cần bọn chúng dám tiến một bước thì trực tiếp làm một vố lớn, tưởng một kẻ đi theo con đường " Bạo Quân " sẽ hiền hòa lắm hay sao ?
Đại phạt giả của Giáo hội Bão táp, tên nào tên nấy cực kỳ táo bạo, đụng chút liền nổ.
Lân Nguyệt Ly cùng Phong Vũ bốn mắt nhìn nhau giây lát, hắn sắp không kiềm được động thủ nàng liền quát.
" Tránh ra, để bọn hắn đi ! "
Các binh sĩ lập tức tản ra hai bên, Phong Vũ cho nàng một cái liếc xéo liền mang hai người Lý Hổ đi mất.
Tên này chắc chắn là người thức tỉnh !
Lân Nguyệt Ly lần nữa xác nhận phán đoán của mình.
" Thiếu tá, cứ để bọn chúng đi như vậy ? Theo ta thấy chuyện trong khách sạn với con quái vật ngoài đây đều là do bọn hắn tạo ra " Tiểu đội trưởng mấy binh sĩ chặn đường lúc nãy tên là Phi Hùng, không đồng ý nói.
Hắn có thân hình tương đối cân bằng, chỉ tầm một mét bảy nhưng thân thể hơi to mập, đáng chú nhất là hai bên má hắn mọc ra chút lông đen, khóe miệng còn có răng nanh.
Phi Hùng, là người đột biến.
" Không cần thiết "
" Ta cùng Thiếc Nhân đều đang b·ị t·hương, vả lại...ngươi có chứng cứ sao ? " Lân Nguyệt Ly rất không vui hỏi ngược lại.
Nàng biết kẻ này, tính cách táo bạo không có đầu óc, làm việc theo bản năng dã thú, phần lớn người đột biến đều không khác mấy nên không đáng trách tội.
Tất nhiên, lí do không trách chủ yếu là do Phi Hùng không phải cấp dưới trực tiếp của nàng, mà là thủ hạ của Thiếc Nhân.
" Thiếu tá, nên lên xem xét " Vân Hi ở bên cạnh nhắc nhở.
Ngồi đây cãi nữa thì t·hi t·hể bên trong đều nguội rồi, giờ lên ngay có lẽ vẫn còn ấm.
" Được, ngươi dẫn người lên dò xét toàn bộ khách sạn, nếu còn người sống hỏi bọn hắn chuyện gì đã xảy ra " Lân Nguyệt Ly nói xong, thân thể thon gầy liền trở nên mờ ảo như vết bút chì bị bôi đi, cuối cùng biến mất tại chỗ.
Có lẽ nàng đã vào bên trong, cũng có thể không, Lân Nguyệt Ly vốn lúc ẩn lúc hiện, quỷ thần khó lường, đến cả ngài đại tá nhiều khi còn không liên lạc được.
Vân Hi không suy nghĩ nữa, dẫn mấy chục binh sĩ cảnh giác tiến vào khách sạn, trước khi đi còn liếc trộm Phi Hùng một cái.
Tên này...có gì đó không đúng, là cố tình ?
Cố ý gây chuyện với hội Hắc Trùng ?
Xem ra phải tìm hiểu nguyên do...
...
...
Sau vài giờ yên tĩnh, trời cũng đã sáng.
Phong Vũ tùy tiện tìm một nơi nghỉ tạm, vừa bảy giờ sáng, Quân Hạo từ ngoài về mang theo một cái bịt mắt màu đen.
" Lão đại, thứ ngươi cần "
Quân Hạo lời ít nhưng làm nhiều, Phong Vũ rất hài lòng với thuộc hạ kiểu này, Lý Hổ thì vẫn là thôi đi, đủ trung thành nhưng...đầu óc hơi nhiều cơ bắp.
Dùng bịt mắt đen, Phong Vũ lập tức hóa thân thuyền trưởng hải tặc, chỉ thiếu một cái chân gãy, một cái tay móc câu, một con vẹt đỏ, một cái mũ đầu lâu nữa là vừa đủ bộ.
" Đúng rồi lão đại, ta vừa nãy thấy mấy đội binh sĩ của hải cảng mang theo mấy xe t·hi t·hể cùng một đống máu thịt nát bấy rời khỏi khu vực hàng rào"
" Hẳn là mang đi đốt, nguy cơ bệnh dịch vẫn khá nguy hiểm, không cần quan tâm "
Phong Vũ lười biếng đáp lại.
...
Bên ngoài khu vực hải cảng, hai chiếc bán tải vũ trang bọc thép hộ tống mấy chiếc xe tải chở lượng lớn t·hi t·hể, đến một bãi rác thường được dùng để thiêu hủy tránh bệnh dịch.
Rấ nhanh,
Tập chung tất cả, thêm chút vật liệu cháy, chút ít xăng, một mồi lửa xuống là xong việc.
Lửa cháy hừng hực, khói bốc lên nghi ngút kèm them chút mùi vị khai diễn tả được.
May mà, các binh sĩ đều có mặt nạ phòng độc.
Đội xe nhanh chóng quay về hải cảng, chỉ còn lại một chiếc bán tải bọc thép ở lại canh chừng đống lửa, xác c·hết không ít, đống máu thịt lại càng nhiều, phải đốt đến tận trưa mới sạch sẽ.
Tiểu đội trưởng đi tới, vạch đống tro tàn ra xác định đều thành tro mới lên xe.
" Về căn cứ ! "
Xe bọc thép đi rồi, nhưng bọn hắn không hề biết, từ dưới đóng tro tàn chậm rãi chui ra vài chiếc lá tím tái, đó một cây non xấu xí ghê tởm với vô số bọng mủ.
Lá cây nhẹ nhàng lay động, một thứ bột phấn li ti bay khắp bãi rác.
Lay động chốc lát, cây non như thể có ý thức, thân cây khô héo nhỏ lại, cuối cùng tự chôn mình vào đống tro tàn.
...
Đợi đến trưa, tên đeo kính cùng đầu trọc cũng tìm được Phong Vũ, hóa ra cả đêm qua bọn hắn ở nhà bạn, sáng sớm liền chạy ra bến cảng chỉ huy việc dỡ hàng hóa.
Tên đeo kính cũng biết trận chiến bất ngờ đêm qua ở lân cận khách sạn, chạy tới liền lo lắng hỏi:
" Phong Vũ ca không sao chứ, nghe nói đêm qua cạnh khách sạn bùng nổ chiến đấu, mấy chục gần trăm người m·ất m·ạng, q·uân đ·ội cũng c·hết mười mấy tên "
" Đúng rồi, trong trong khu tập trung còn có lời đồn...người trong khách sạn c·hết gần hết, cũng may ngươi không sao "
Tên đeo kính dùng tay đập ngực ra vẻ mình rất lo lắng, còn thật sự nghĩ thế nào chỉ có chính hắn biết.
Theo Phong Vũ, tên đeo kính này khá xảo trá, phải cẩn thận khi dùng.
" Biết " Phong Vũ qua loa lấy lệ đáp lại, nhưng có chút hứng với lời đồn đại. " Chuyện ở khách sạn ra sao rồi ? "
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân,
truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân,
đọc truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân,
Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân full,
Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!