Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân
Chương 29: Trên trấn, người sống sót thành Nam Phong
Đuổi Huyền Điểu đi, chính hắn tự mình về nhà.
Đi ngang qua một bãi đất trống nằm ngoài khu dân cư, Phong Vũ bỗng thấy một cột khói đen lớn, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét cùng...hương vị thịt nướng.
Ai mở tiệc người trời à ? Nhưng cái mùi này...
Hiếu kỳ lại gần, sau một đống đất đá hắn thấy bốn người đang bận rộn chuyển một xe kéo đầy t·hi t·hể, một người chỉ huy, ba người còn lại thay phiên nhau ném xác vào một đống lửa lớn. Khói cùng mùi thịt nướng từ đây mà ra.
” Các ngươi đang làm gì “
Bên hông treo súng ngắn, Lục Viễn đang chỉ huy thuộc hạ đốt xác thì bị âm thanh bất thình lình phía sau dọa nhảy một cái.
” Ách, ngươi là ai từ đâu ra?"
Thiếu chút nữa hắn đã rút súng, tên này di chuyển không có động tĩnh gì hết.
Lục Viễn là một trong số những kẻ chạy nạn từ thành Nam Phong, chỉ vừa gia nhập Hắc Trùng Hội được một tuần.
May mà khi đến có mang theo một mười mấy tên tay chân, mặc dù hơn nửa đám thân gầy sức yếu không đủ tư cách để làm nhân viên chiến đấu, nhưng phần còn lại vẫn dùng được.
Số người đó được tự giao cho Lục Viễn quản lí, chính hắn thì thành một tiểu đội trưởng đội tuần tra.
Nhưng vì là người mới nên chỉ có thể làm việc nặng nhọc, hết quét dọn chiến trường lại đến đốt xác.
Còn có,
Kẻ này...không đơn giản !
Cao một mét tám, áo khoác đen, có đeo súng.
Còn có khí chất thật đáng sợ.
Lục Viễn theo bản năng e ngại, hơi thấp đầu, phản ứng lại vội trả lời câu hỏi của đối phương.
" Ừm đây là...ta được lệnh bởi Từ Văn đại nhân, di chuyển thi thể từ khu vực bờ biển phía bắc đến đây đốt "
Từ Văn là ai ?
Không biết, không có cái tên này trong ký ức.
Bờ phía bắc nằm ở hướng ngược lại với bến tàu, nơi đó dân cư không nhiều, chủ yếu dùng để phơi cá...chỗ đó móc đâu ra nhiều thi thể đến vậy 1
" Sao không vứt thằng xuống biển ? " Phong Vũ kỳ quái hỏi.
" Chuyện này ta cũng không biết, ta chỉ làm theo lệnh " Lục Viễn lắc đầu cho thấy bản thân không rõ ràng.
" Được rồi, ngươi tiếp tục thôi "
" Đi thong thả "
Thấy Phong Vũ đã biến mất trong tầm mắt, Lục Viễn thở ra một hơi, nói chuyện chốc lát mà áp lực như núi ấy.
" Lục ca, hắn là ai ? Trông rất bá khí ”
" Làm sao ta biết, rất nhiều người của Hắc Trùng Hội đều đến từ ngục giam trên biển, khả năng cao tên đó cũng thế...được rồi, lo đốt nhanh đi còn về ăn trưa "
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau Phong Vũ thức rất sớm, định đi ra ngoài tản bộ hít thở không khí.
" Hơi lạnh "
Nhiều lắm hai mươi độ,
Tận thế mấy năm nay, thời tiết trở nên thất thường khó đoán, nhất là trên biển.
Hắn nghĩ mình đã đủ sớm rồi, nhưng người sống sót trên trấn còn sớm hơn nữa, đi một chút liền thấy được khá nhiều khuôn mặt lạ, cách ăn mặc nhìn không giống người sinh sống lâu năm trên đảo.
Tản bộ đến giữa trấn, đập vào mắt Phong Vũ một đống người chen chúc trước mấy căn nhà gạch đỏ.
Trước cửa những ngôi nhà này là mấy nồi nước thật lớn, đang bốc khói nghi ngút.
Đây là miền Đông, Liên bang Tây Đại Lục.
Trước đó có khí hậu chủ yếu là nóng ẩm, ít khi xuất hiện thời tiết lạnh, nhưng thời đại quỷ này có thời tiết quá thất thường, rất nhiều người không quen khí hậu nên chịu không nổi.
Nghe nói những năm đầu của tận thế, tỷ lệ chết bởi môi trường nhiệt độ còn cao hơn cả do xác sống.
Thời tiết trên đảo còn quỷ dị hơn ở đất liền, để tránh người sống sót chế cóng với số lượng lón Hắc Trùng Hội đã thiết lập vài khu phát canh cá miễn phí vào buổi sáng mỗi ngày, có khi buổi tối cũng phát.
Đây xem như là phúc lợi chỉ có Hắc Trùng Hội làm được, mấy thế lực khác không có nhiều cá đến vậy.
" Xếp hàng, xếp hàng !"
Sau một nổi canh cá sôi sùng sục, một tên trung niên bụng phệ xách cái mui lớn hét to, cư dân sống lâu năm trên đảo nhanh chóng xếp hàng.
Nhưng những kẻ mới chạy nạn từ khu vực thành Nam Phong thì lại khác, một số người vốn đã đói đỏ mắt vẫn cố chen lấn.
Bọn hắn như chó nhà có tang chạy trốn khỏi thi triều, để đến được đây không biết chịu bao nhiêu gian khổ trên đường, giờ ngửi thấy mùi thức ăn tất nhiên sẽ thể hiện ra cực kỳ khó coi.
" Con mẹ các ngươi, xếp hàng vào ! "
Hét xong vẫn loạn như cũ, còn có kẻ hất đổ một thùng nước rửa tay.
Tên bụng phệ nổi cáu, nguyên một cây dao làm bếp ném vào đám người hỗn loạn, xui xẻo thế nào lại cắm vào bụng một nữ nhân trung niên, nàng còn đang xách tay bé gái tầm bảy tám tuổi.
Nhưng vấn để là nàng đang ngoan ngoãn xếp hàng.
" Ánh Tuyết!"
" Oa, mẹ ! " Nữ hài sợ hãi quỳ trước mẫu thân mình, òa khóc không biết nên làm sao.
A !
Một tên nam nhân bị kẹt trong đám người hỗn loạn gầm lớn, như phát điên xung kích đống người xung quanh, lật tung mấy người chạy đến trước mặt nữ nhân.
Khi này máu tươi từ bụng nàng đã khiến mặt đất ướt đẫm.
" Ngươi làm gì ! Rõ ràng nàng vẫn luôn xếp hàng ! "
Nam nhân giữ chặt tay vợ mình, muốn xông lên lí luận nhưng đáp lại hắr là một cái nòng súng chĩ: vào giữa trán.
Đó là thiếu niên mù một bên mắt, hắn là thủ vệ ở gần đó, chỉ một con mắt sáng nhưng vô cùng băng lãnh, ngón tay mở chốt bảo vệ.
"Lùi lại !”
Thấy nam nhân kinh sợ không dám động đậy, thiếu niên thủ vệ quay sang nhìn tên béo, không có quá nhiều cảm xúc nói:
" Ba phần canh "
" Được rồi " Bụng phê biết ném lộn người, nên nhanh chóng đổ ba phần canh vào bộc nilon đưa qua
Thiếu niên nhận rồi ném nó cho nam nhân đang dưới đất, cuối cùng lạnh giọng.
" Lấy rồi cút, đừng cản trở kẻ khác xếp hàng "
Bên kia quá ổn ào, Phong Vũ lựa một nơi bớt hỗn loạn hơn, đi tới trước một nồi canh đang bốc khói nghỉ ngút.
Người khác cần xếp hàng, nhưng hắn không tin là mình cũng cần.
Người phát canh ở chỗ này là một bà thím, là nữ nhưng không dễ bắt nạt, cánh tay đều phải to bằng bắp đùi nam tính trưởng thành.
" Thử một chén "
" Ngươi..."
Bà thím mặt xụ xuống vì tưởng có kẻ ngu không chịu xếp hàng, nhưng nhìn lên lập tức đổi thái độ, nụ cười trên mặt đều sắp hóa thành hố đen.
" Đại nhân ngài chờ chút, ta phải đi lấy chén "
"..."
Nói rồi nàng liền chạy vào trong nhà, Phong Vũ nhìn thoáng qua đống chén bát đầy dầu mỡ với nhiều hột đen trên bàn, đem mọi lời vừa định nói nuốt vào trong bụng.
Cái này...chén hôm qua vừa dùng xong thì chỉ cần nhúng nước là coi như rửa sạch phải không ?
Có khi còn chẳng thèm nhúng nước.
"..." Phong Vũ nhìn qua một số người đang ngồi xổm húp canh, rơi vào trầm tư.
Quản lí quá chán, thế này cực kỳ dễ nhiễm bệnh.
" Thôi, đều là tận thế, có ăn đã tốt lắm rồi...ai lại quan tâm dơ với chả bẩn
...
Ai đó đang phải chờ vì chén đĩa quá sạch, không dám ăn.
Ở bên phát canh của tên bụng phê lại xảy ra chút vấn đề, gia đình xui xẻo ăn một dao oan uổng được nam nhân kia nhấc đi.
Thiếu niên thủ vệ còn tưởng giải quyết xong rồi thì lại có vài thằng ngu lấy chuyện này ra để nói, là thấy hắn quá dễ nói chuyện vì vẫn cho gia đình đó thức ăn sao ?
" Các ngươi có nhiều cá như thế sao chỉ cho chúng ta húp chút canh ? Bọn ta từ nơi xa xôi đến đây gia nhập vào cũng coi như giúp các người tăng cường nhân khẩu, chẳng lẽ muốn ăn một bữa no còn không được ? "
Một tên to con, khuôn mặt có hai vết sẹo lón đứng ra dẫn đầu, đang nói hắn còn lộ ra khẩu súng ở hông.
" Đúng thế, đúng thế ! "
” Chỉ một bữa no thôi, sau đó ta sẵn sàng làm việc "
" Quân đội thành Nam Phong còn lo ăn sáng tối cơ mà, đây chỉ có chút canh, quá keo kiệt "
Thế là một đám người ngu muội theo sau làm làm càn, thiếu niên thủ vệ chỉ cần nghe là biết...một đám ngu xuẩn được quân đội thành Nam Phong bảo hộ quá kỹ, không hiểu pháp tắc tận thế.
Trong mắt thiếu niên, bây giờ ai hét càng to, sẽ trông càng giống kẻ chết.
Bên đây ồn ào, dẫn đến một vài đội tuần tra, bên đám người hỗn loạn có chút bất an, nhưng dưới sự dẫn đầu của tên mặt thẹo bắt đầu giằng co với thủ vệ.
" Kẻ nào gây chuyện ! " Lạc Viễn thuộc đội tuần tra, cũng là kẻ dẫn thủ hạ đến nhanh nhất, liền đứng ra quát lớn.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân,
truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân,
đọc truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân,
Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân full,
Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!