Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân
Chương 35: Lý Tử Hân kích động !
" Lão tử mặc kệ ! "
Tìm một vòng vẫn không thấy người đâu, Cẩu Hán mất kiến nhân nên cũng lười tìm.
Từ bỏ cho rảnh nợ !
Với v·ết t·hương cỡ đó, chẳng mấy chốc nàng sẽ phải đi gặp diêm vương để điểm danh, cho dù may mắn chưa c·hết ngay thì lại thế nào ?
Cuối cùng cũng không có ai sẽ dùng dược phẩm y tế quý giá giúp nàng kéo mạng trở về.
...
Ở bên kia
Tào Vương còn định làm phát cuối, nhưng thấy hơi thở của nữ nhân gàn như không còn nữa, lúc có lúc không liền mất hết hứng thú.
Hắn không k·ẻ b·iến t·hái giống anh em nhà họ Lưu, cái quỷ quái gì cũng dám thử, còn mẹ nó cảm thấy kích thích mới sợ chữ.
" Xong chưa, đi thôi "
Nghe lão đại nói, Tào Vương lại thấy kỳ quái.
" Đi ngay ? Không dọn dẹp bãi chiến trường sao ? "
" Dọn cái gì mà dọn, cứ vứt bừa ở đó " Cẩu Hán cười lạnh một tiếng, giải thích. " Hồi trưa hỗn loạn như vậy, mấy trăm tên nạn dân bị xua đuổi như chó c·hết sang bờ tây..."
" Ta còn không tin chỉ có mấy người chúng ta dám làm loạn, hiển nhiên sẽ có mấy tên khác nhân cơ hội này tìm chút trò vui "
" C·ướp bóc, g·iết h·iếp gì sẽ không thiếu, bình thường mấy tên đó không dám tùy tiện đụng chậm đến người sống sót trên đảo,...nhưng bọn rác rưởi chạy nạn từ xa tới thì tính là cái, c·hết vài tên chẳng ai quan tâm "
Hắn còn nghe nói thái độ của cao tầng, đối với bọn nạn dân thành Nam Phong ngày càng kém, thậm chí có một đại lão tên La Sùng Sang đưa ra đề nghị cực kỳ máu tanh tàn nhẫn.
Đó là g·iết sạch !
Người sống có liên quan đều c·hết sạch, thì bệnh ở đâu ra nữa.
Cũng may, đề nghị của vị đại lão đó không được chấp nhận, nếu không đã sớm máu chảy thành sông.
" Các ngươi có tin hay không, bây giờ đi qua mấy cái hẻm vắng vắng người sẽ thấy vài bộ t·hi t·hể "
Cẩu Hán dám cá bản thân không hề phóng đại.
" Lão đại nói đúng, dọn dẹp quá phiền phức " Lưu Kiệt bỗng nhiên từ trong bóng tối đi ra, trên người dính đầy dịch trắng dịch đỏ.
" Tránh xa ta ra, ngươi nên đi tắm rửa trước đi ! " Cẩu Hán vội lùi vài bước, rồi mắng to
Có trời mới biết mấy thứ dịch nhờn đó là cái quỷ quái gì, nhưng chắc chắn rằng, Cẩu Hán không muốn dính lên người.
" Được rồi đừng đùa, tối đêm nay chúng ta còn có nhiệm vụ tuần tra cái trại tập chung mới được xây ở bờ tây "
" Xây nhanh như vậy ư !? Ghê gớm !"
" Mấy cái lều bằng vải rách thôi, ngươi ảo tưởng gì thế ? " Cẩu Hán im lặng nhìn qua Lưu Nhân, ngươi chính là kẻ ngu trong truyền thuyết ?
Tưởng mấy tiếng đồng hồ có thể xây được cả ngôi làng hay sao ? Đây là tận thế, chỉ có dùng sức người, máy móc vô cùng hạn chế.
Bốn người đi rồi, để lại bộ t·hi t·hể nam nhân cùng một nữ nhân hấp, giống như chó c·hết nằm ở con hẻm.
...
...
Phong Vũ về đến trước nhà, còn chưa đến cổng đã thấy một thiếu nữ yêu kiều đứng chờ đợi ngay tận cửa, nhìn dáng vẻ này nàng ở đó rất lâu rồi.
Hôm nay Lý Tử Hân mặc một bộ...đồng phục học sinh ?
Còn là trung học ?
Là lạ,
" Ca ca, ngươi trở về. Ngươi muốn dùng bữa ngay sao ? "
" Ban sáng ngươi vừa ra cửa không lâu, mấy người bên hậu cần đã mang đến rất nhiều nguyên liệu quý hiếm, lợn gà vịt bò trâu đều có đủ..."
" Cũng vì thế nên chiều này ta làm khá nhiều món mới, mặc dù phần lớn đều là món ăn vừa học được từ sách dạy đầu bếp, nhưng mùi vị rất tốt, ta thử qua..."
Lý Tử Hân lộ ra biểu cảm hưng phấn, còn muốn nói thêm nhưng bị Phong Vũ cắt đứt.
" Ngừng lại ! "
" Ách " Lý Tử Hân lập tức che miệng, sắc mặt nàng có chút cứng đờ lén lút nhìn Phong Vũ một cái.
"..." Phong Vũ cau mày, rơi vào trầm tư.
Nói sao đây...rất lạ !
Thường thì Lý Tử Hân chỉ cần nhìn thấy hắn sẽ lập tức sợ thành con chuột hamster nhỏ, chính là loại thú nuôi bị kích thích một phát sẽ c·hết bất đắc kỳ tử ấy.
Nhưng vừa nãy, nàng nói một hơi dài mà không thở dốc.
" Ngươi rất kích động...."
" Là vì cái gì !? "
Cách hắn nói chuyện vô cùng chậm rãi, khuôn mặt trầm tĩnh, lại thêm khí chất uy quyền...
Tất cả cộng lại khiến Lý Tử Hân áp lực như núi, còn hơn cả cái nơi gọi là núi đao biển lửa trong câu chuyện ru ngủ được tỷ tỷ kể cho nàng nghe khi nhỏ.
Mặc dù phải gánh chịu áp lực rất lớn, nhưng không biết vì sao Lý Tử Hân vẫn trầm mặc im lặng.
Dù thân thể nhỏ nhắn run rẩy, hai mắt sắp đẫm nước, nàng vẫn không tìm cách giải thích.
Tình huống này càng làm cho Phong Vũ nghi ngờ, trên trán cau mày cũng đủ để kẹp c·hết hai con cá mập sát thủ.
Tạm thời không dò hỏi được gì, Phong Vũ bỏ qua một bên đi vào trong nhà, Lý Tử Hân thấy hắn tiến tới còn tưởng phải nhận một cơn thịnh nộ...nhưng hóa ra chỉ là vài câu nhàn nhạt.
" Đi vào nhà ! "
" Không biết lạnh sao, đứng đây hứng gió biển ? "
...
Đã gần bảy giờ tối, từ cửa đến bàn ăn.
Bằng một cách nào đó, không biết nàng tìm đâu ra đủ dũng khí, Lý Tử Hân quên mất sợ hãi khi đối mặt Phong Vũ, xuất hiện rất nhiều cảm xúc kích động và phấn khích.
Giống như phát hiện điều gì khiến nàng cực kỳ vui vẻ, đến mức độ không thể kìm hãm sự vui sướng của mình.
Phong Vũ quan sát nàng vài phút, lại nhìn về mặt bàn, hắn rơi vào trầm mặc.
Nhìn kỹ trên đó,
Hơn ba mươi dĩa thức ăn đầy ắp, phủ kín cả cái bàn cơm to lớn thậm chí vì diện tích không đủ mà phải chồng chất lên nhau.
Đây là chính khái niệm " khá nhiều món " của nàng ?
Khá nhiều ư ? Phải là cực nhiều, đều đủ sắp xếp cho năm mâm thức ăn đi làm tiệc tùng.
" Hôm nay là ngày đặc biệt gì ? Sinh nhật của ngươi ? " Phong Vũ lười suy nghĩ liền đoán bừa.
" Sinh nhật ? " Lý Tử Hân nghe vậy hơi giật mình, vội lắc đầu. " Không, không phải, ta cũng đâu nhớ ngày sinh của mình"
" Vậy ngươi nấu cái đống siêu to khổng lồ này để làm gì, hai ta ăn hết sao ? Hay ý ngươi xem ta là heo ? " Giọng hắn rất bình thản, nói từng câu một
Nhưng những câu hỏi này đối với Lý Tử Hân vốn đã e sợ Phong Vũ, thì còn đáng sợ hơn cả mười tám tầng địa ngục cộng lại, nhất là câu cuối cùng.
" Tuyệt đối không có ! Ý ta không phải thế " Lý Tử Hân như thể muốn hét lớn, nhưng có lẽ vừa dùng hết sức lực cho câu vừa rồi, nàng bắt đầu cà lăm, nói lắp bắp mãi không ra câu nào nguyên vẹn.
" Ta, ta, ta..."
Nàng hiện tại rất giống bé thỏ trắng bối rối, vẻ mặt mếu máo lo sợ, cái đầu nhỏ liên tục lắc qua lắc lại, trông rất khả ái...!
Vì sợ hãi mới thấy khả ái đáng yêu, xem ra Phong Vũ có hơi biến thái, nhiều khi chính hắn cũng không nhận ra mình có một sở thích như vậy.
" Ta cái gì !? " Miễn cưỡng phong ấn nụ cười sắp rớt ra, Phong Vũ cố ý gằn giọng hỏi tiếp.
" Ta, ta..." Lý Tử Hân sắp bị gấp đến mức khóc lên, cuối cùng nàng nhắm mắt nói bừa. " Ta sẽ ăn hết toàn bộ phần thức ăn còn lại ! "
Ồ !
Ngươi chắc chưa ?
Phong Vũ nhìn thân hình thon dài chỉ cao một mét sáu của nàng, lại xem cái bàn với hơn ba mươi dĩa đầy ắp, dư sức cho mười người ăn no.
Chậc..
Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi, khẽ nhếch miệng nở nụ cười.
Theo hắn thấy so với bình thường Lý Tử Hân luôn luôn sợ sệt như chim cút, thì rất rõ ràng vừa rồi nàng thú vị hơn nhiều.
"..."
Không tốt, ta nói bậy...!
Biết câu trả lời trong lúc gấp gáp hoảng loạn là vô cùng ấu trĩ, Lý Tử Hân bất an ló đầu lên...
Không có khuôn mặt kinh khủng đáng sợ như trong tưởng tượng, mà chỉ là một nụ cười nhàn nhạt xem nàng.
Rất giống...người chủ đang chơi đùa với bé mèo của mình, sau đó vui vẻ vì thú cưng quá là ngu ngốc.
Lý Tử Hân không biết hình dung như thế có ổn và chính xác hay không, nhưng lần đầu tận mắt thấy Phong Vũ nở nụ cười khiến nàng giảm bớt đi một chút sợ hãi.
" Được rồi chỉ đùa một chút, không phải đang trách tội ngươi "
" Dùng bữa đi "
Đã thấy hơi xót ruột, Phong Vũ không hù dọa nàng nữa.
Đối với hắn thì chỉ là dư thừa một chút thức ăn mà thôi, mặc dù trong tận thế luôn sẽ có n·gười c·hết vì đói, nhưng đó không phải là lí do để hắn phải chủ động quan tâm quá nhiều.
Đơn giản mà nói...chúng ta có quen biết gì không ? Nếu không có thì sao ta phải quan tâm sống c·hết của các người.
Còn giống Lý Tử Hân, nàng có một chút quan hệ với Phong Vũ, vậy thì hắn sẽ dành cho nàng một ít quan tâm cùng chú ý, dù không quá nhiều.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân,
truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân,
đọc truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân,
Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân full,
Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!