Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 352: Đèn và mực
Ngô Soái không nhịn được tiếp tục hỏi người bên cạnh:
- Hoàng trưởng phòng, khu này là khu nào?
Hoàng Khải lúc này thản nhiên trả lời như thể không hề có chút gợn sóng tâm lý:
- Đây là khu trung tâm, là nơi tập trung chủ yếu của cao tầng căn cứ.
- …
Nhìn khung cảnh sạch sẽ tinh tươm, nhân viên an ninh đứng canh gác cẩn thận nghiêm ngặt, vài người đi đường quần áo sạch sẽ sắc mặt tươi tỉnh hồng nhuận, lại nhìn cảnh tượng người cùng chó nô đùa vui vẻ thế kia, Ngô Soái không khỏi xuất hiện biểu cảm có phần c·hết lặng.
Lại còn dư thịt khô đi cho chó ăn vặt sao, cũng thật là giàu có ha…
Nơi này là khu trung tâm, là nơi ở của quan chức chính phủ, lãnh đạo q·uân đ·ội, cao tầng phi phàm giả mạnh mẽ và gia quyến của họ.
Hắn trong lòng đột nhiên dâng lên phẫn nộ không nhỏ. Cớ sao bên ngoài dân cư lầm than đói kém, bên trong này lại có cả người đem đồ ăn vứt xuống đất nuôi chó cảnh. Cớ sao bên ngoài trị an tệ hại tối tăm, bên trong này lại uy nghiêm an toàn.
Đây là thiếu công bằng, mạng người còn tiện hơn mạng chó.
Bất quá khi nghĩ tới từ công bằng này, hắn cũng từ từ cảm thấy cân bằng lại. Nếu nhìn nhận một cách khách quan, thực ra đây mới chính là công bằng, mới là điều tất nhiên sẽ xảy ra trong xã hội hậu tận thế.
Phân chia giai cấp sẽ càng lúc càng rõ rệt, đại ca hắn đã từng đề cập vấn đề này rồi.
Cao tầng căn cứ đóng góp nhiều hơn, đương nhiên sẽ nhận đãi ngộ cao hơn. Đãi ngộ nhận về có toàn quyền sử dụng, họ vứt đi hay nuôi chó cũng là quyền của họ, không có chế tài nào cấm đoán việc này cả. Từ thiện cho người nghèo đói sao, từ thiện là tự nguyện, không phải trách nhiệm hay nghĩa vụ, không cần bàn tới vấn đề nhàm chán này. Ai cảm thấy thích có thể hành động, không thấy thích, cũng tuyệt đối không thể ép buộc.
Ngay cả trước tận thế, người có tiền có quyền đã luôn sống theo cách ưu việt hơn hẳn số đông rồi, khi đó mâu thuẫn đã tồn tại rồi. Bất quá trật tự xã hội cũ tương đối an ổn, người tầng lớp thấp cũng thừa sức ăn no, khác biệt nằm ở ngon, sang, sung sướng mà thôi, mâu thuẫn sẽ không rõ ràng. Sau tận thế, trật tự gãy vỡ, sự khác biệt này mới được bộc lộ hoàn toàn, nhìn qua mới gây chướng mắt.
Nhưng nó không sai về mặt lý. Đóng góp nhiều hưởng lợi nhiều, tài năng cao hưởng đãi ngộ lớn, ngay cả trấn Hi Vọng cũng vậy. Về phần tại sao trấn Hi Vọng lại chưa xuất hiện mâu thuẫn và chênh lệch cấp độ cao như hiện tại, có lẽ vì đại ca của hắn chưa muốn kích động, chưa thực sự ra sức đào sâu mà thôi.
An ninh nơi này tốt hơn, môi trường sạch sẽ hơn, tất nhiên nó cũng đúng luôn. Người ta đem điểm cống hiến ra thuê bảo an, thuê người dọn dẹp không được sao, đem năng lực phi phàn ra thay đổi cảnh quan không được sao?
Người giàu sang sống với người giàu sang là đúng đạo lý, vừa an toàn cho bản thân và gia đình họ, tránh mấy tên đầu đường xó chợ bang phái giành giật kia, vừa hướng gia đình họ về thứ tốt đẹp hơn, kết nối với những người cùng tần số, tại sao phải trộn lẫn với nhóm cư dân khác làm gì, thể hiện thông điệp gì.
Ngô Soái nhìn cảnh nữ tử sạch sẽ xinh đẹp đang cho chó ăn bên kia, nhìn cảnh từng người hồ hởi vui vẻ bên này, hắn vẫn như cũ không thuận mắt. Bởi vì hắn xuất thân từ tầng lớp thấp nên hắn mới thấy chướng mắt, bởi vì hắn đã từng sống trong phòng trọ 15 mét cùng đại ca nên hắn mới bất mãn, hắn vẫn luôn treo mâu thuẫn đối với giới tinh hoa trong đầu. Là do tự hắn dùng sự nhỏ nhen của chính mình đánh giá, bị nghèo khó của ban thân bó hẹp tư tưởng, không phải lỗi của người khác.
Nghèo từ trong tư tưởng, luôn muốn kéo người khác xuống bằng mình, luôn muốn đón nhận từ thiện miễn phí mà không chịu đánh giá tại sao người khác lại có đặc quyền, lại vượt trội hơn bản thân.
Bất quá hiện tại hắn đã phần nào đó hiểu ra tại sao sự việc lại như vậy. Bởi vì đó là điều tất nhiên sẽ có, và luôn luôn tồn tại, chỉ là công khai hay âm thầm mà thôi. Sự phản cảm trong lòng hắn dần dần bị thay thế bằng chua xót.
“Người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo.”
Ngô Soái không nhịn được nắm chặt tay, hắn thấy chua xót bởi vì bản thân không ngờ cũng bắt đầu dâng lên suy nghĩ muốn áp dụng điều này cho trấn Hi Vọng. Hắn không ngờ lại càng lúc càng đồng tình với cách làm của cao tầng Tam Giang, hắn thực sự muốn áp dụng phương thức chia khu cho trấn Hi Vọng, ngay sau khi trở về.
Không có thứ tốt đẹp hơn để hướng tới, vậy thì động lực cố gắng của cả một tập thể sẽ kéo tụt xuống, bất kể thành phần nào cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Người mạnh mẽ hơn tất có động lực, tầm nhìn và mục tiêu cao hơn, nếu bị ép trộn lẫn với nhóm tầm thường, chẳng khác nào bắt hổ sống cùng chó, lâu dần sẽ bị mài mòn quyết tâm, hoặc nặng nề hơn là bức bối khó chịu, thể hiện ra sự hắc ám trong nội tâm.
Nhân loại không phải thánh nhân mà kìm chế được loại bản năng ưu việt này, giỏi cần phải khác biệt, phải ở nơi khác biệt, nhận đãi ngộ khác biệt. Bởi vì gần mực thì đen, chẳng ai đang trắng mà muốn gần đen cả, sẽ dần dần khiến bản thân rơi vào lạc lõng và chán ghét tập thể chung.
Mà người yếu nhược nếu không liên tục thấy được sự ưu việt của người mạnh mẽ thì cũng chẳng còn động lực cố gắng, vì giàu nghèo, mạnh yếu đều không quá khác biệt thì nỗ lực làm gì nữa, dù sao cũng còn “công bằng” quy tắc số 2 treo ở đó cơ mà. Thậm chí không nỗ lực cũng có đồ cứu tế đàng hoàng tinh tươm, vậy càng không có lý do để nỗ lực.
Gần đèn thì rạng sao, haha, đèn trong tận thế không phải thứ muốn soi sáng là soi sáng được. Tận thế này muốn được chiếu sáng thì cách nhanh nhất cách ra chiến trường, bỏ tính mạng ra tranh c·ướp, lấy máu và hi sinh ra đánh đổi.
Những sự cống hiến đó hoàn toàn xứng đáng tưởng thưởng bằng một cuộc sống tốt hơn tại khu trung tâm, đó mới chính là công bằng.
Công bằng cần hướng tới mọi đối tượng, và kẻ mạnh cũng cần được đối xử công bằng với công sức đã bỏ ra, thậm chí phải ưu tiên kẻ mạnh, bởi họ mới là lực lượng duy trì trật tự cho toàn bộ tập thể. Không có kẻ mạnh chống đỡ, kẻ yếu đến sống sót còn không nổi, đừng nói tới cái gì đòi hỏi quyền lợi.
Kẻ yếu chỉ có thể phát sáng bằng cách tự vươn lên, tự mình tiến vào khu trung tâm bằng sức lực của mình mà thôi. Về phần phát sáng thế nào sao, đăng ký làm đội viên đội dự bị đi.
Trước tận thế nhìn có vẻ ít có khoảng cách xã hội hơn là do trước tận thế không có nhiều uy h·iếp rình rập nhân loại, cũng có thừa mứa thời gian, tiền bạc, công sức, nhân lực các loại để đi cân bằng chênh lệch giai cấp, đó là phú quý sinh lễ nghĩa. Nhưng sau tận thế, tất cả những điều trên đều đổ vỡ, đều thay đổi hoàn toàn cả rồi. Ở nơi này, tầm quan trọng của kẻ mạnh gấp hàng nghìn lần kẻ yếu, gấp hàng nghìn lần trước đây.
Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn, và tất nhiên là ưu đãi cũng phải càng lớn gấp nhiều lần.
“Haizzzz… Không ngờ có một ngày bản thân mình lại vì người ở tầng lớp cao mà suy nghĩ…”
Ngô Soái suy tư tới đây, chiếc xe jeep đã chạy tới trước một khu kiến trúc chín tầng khang trang rộng rãi.
- Ngô đội trưởng, nơi này là sở chỉ huy trung tâm của căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.
Hoàng Khải vửa giới thiệu vừa mở cửa xe bước xuống, Ngô Soái cũng theo đó nối tiếp bước xuống. Phía sau bọn họ, Hà Tam và Triệu Nhược Pháp cũng lần lượt bước xuống.
Ba người đầu tiên đến căn cứ theo “lệnh triệu tập” nằm ở yêu cầu thứ 3 trong tờ công văn chỉ đạo.
Phía trước kiến trúc cao tầng đã sớm có mấy người chờ đợi, lúc này đoàn xe vừa dừng lại họ đã tiến lên. Dẫn đầu là một trung niên nam tử khoảng chừng hơn 40 tuổi, phong thái chững chạc điềm đạm, rìa mép mai tóc còn điểm thêm chút sợi bạc, cùng đôi mắt nâu sậm thâm u, cái này khiến khí chất lão luyện trưởng thành của hắn ta càng thêm thu hút nữ giới. Bên cạnh hắn là một nam tử khoảng chừng 30 tuổi mặc một bộ vest sậm màu, hai hàng lông mày ẩn chứa chút ngạo khí nhàn nhạt.
Ngoài hai người bọn họ thì còn có thêm ba người khác trong trang phục q·uân đ·ội, người nào cũng đều là phi phàm giả có 5, 6 chiếc nhẫn trên tay, khí chất tương đối cứng rắn nghiêm túc.
Thông tin từ gián điệp Tam Giang đưa về cho trấn Hi Vọng là 1 thì thông tin do Hoàng Khải cung cấp về cao tầng căn cứ là 10, thậm chí còn vô cùng đầy đủ chi tiết. Ba người Ngô Soái tới, không có người nào là bọn họ quá mức “xa lạ”.
Trung niên nam từ khoảng 40 tuổi lúc này đánh giá qua đoàn người trấn Hi Vọng một chút rồi mỉm cười tiến lên chìa tay nói:
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ, là các vị anh hùng của cư dân huyện Liễu Lâm sao. Tôi là Hạ Quân, trưởng phòng thông tin liên lạc căn cứ huyện Tam Giang.
Ngô Soái cũng đánh giá qua một chút người này, hoá ra vị này là Hạ Quân vẫn thường xuyên liên lạc qua radio sao. Quả nhiên như đại ca nói, bên này tuyệt đối sẽ phủ đầu một câu hòng gắn chặt cái danh nghĩa “anh hùng đất nước” cho bọn.
Nếu không biết cách đối đáp chính xác, bọn họ sẽ mơ mơ hồ hồ thừa nhận điều này, thừa nhận sự ảnh hưởng và phụ thuộc vào căn cứ Tam Giang, đó là một bước nhỏ trong vô số bước dẫn tới kết quả trấn Hi Vọng bị thôn tính về tay chính phủ.
Nhưng thua thực lực chứ không được thua mồm mép. Trình độ múa mép của Ngô Soái rất lợi hại, hắn bị Hàn Phong gán cho cái biệt danh Tiểu Im Lặng chính là vì thích đâm chọc quá nhiều, lúc này hắn nhanh chóng vận dụng đống kiến thức cãi nhau kiểu 3 xu vô lại của mình mà làm bộ ngượng ngùng đáp:
- Hạ trưởng phòng, nghe danh đã lâu. Tôi mà là anh hùng gì chứ, chỉ là một tên thiếu niên ham chơi hậu đậu mà thôi, tờ giấy khen kia không biết đã để ở đâu mất rồi, hôm nay còn quên không mang theo bên mình.
Hạ Quân nghe vậy khoé miệng không khỏi co giật một trận. Thằng nhóc này, không có thư biểu dương mang theo bên mình thì không phải “anh hùng” sao, đây là cái đạo lý gì? Hơn nữa thư biểu dương do chính phủ trao tặng lại không biết để ở đâu, cái này không khỏi quá mức coi thường.
Nhưng hắn không thể vặn vẹo một thằng nhóc mới chỉ 18 tuổi “chưa trải sự đời” được. Đối phương cũng đã tự nhận thiếu niên hậu đậu, ham chơi ham vui, người khác muốn trách mắng kiểu gì đây, trách mắng một đứa trẻ sao, quá não tàn nhỏ nhen.
Cái thằng trước mặt còn thể hiện rõ sự ngu ngơ giả tạo ra ngoài, hắn nếu thực sự mở miệng chỉ dạy đối phương cho đúng đắn, chắc chắn sẽ bị đối phương tiếp tục giả ngu mà vặn vẹo, cuối cùng đem câu chuyện đẩy xa mười vạn tám ngàn cây số.
“Lũ thổ phỉ này…”
Hạ Quân âm thầm cắn răng một cái nhưng bên ngoài vẫn biểu đạt tương đối chuyên nghiệp. Sau vài ba câu khách sáo, đoàn người được dẫn tới một phòng họp rộng rãi.
Nơi này không có mấy người, chỉ có vài người mặc áo sơ mi dài tay, không có vẻ gì là cường giả, càng giống nhân viên chính phủ làm công việc nơi hậu phương hơn. Nổi bật nhất là vị lão giả hơn 50 tuổi ngồi ở ghế chủ vị, Ngô Soái đã nhìn thấy ảnh người này trong tài liệu rồi.
Hai huyện Liễu Lâm, Tam Giang giao lưu văn hoá rất nhiều, ảnh của ông ta xuất hiện tương đối thường xuyên trong những bức ảnh tại trụ sở uỷ ban huyện Liễu Lâm, nơi bọn họ đã lùng sục lục tung cả lên.
Đây là huyện trưởng huyện Tam Giang, Bạc Thanh.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!