Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 361: Kích động mâu thuẫn
Hai người Hà Tam, Triệu Nhược Pháp được đội viên công tác dẫn đường vào cuộc họp, đi cùng với họ còn có cả Hoàng Khải, phó trưởng phòng thông tin liên lạc.
Lạc Thanh Thuỷ trước đó rảnh rỗi bồi hồi ở bên này nghịch ngợm thuyền bè, hiện tại chiến sự Diệu Liên diễn ra cao trào, nàng ta rốt cuộc cũng không thể thoát thân được nữa, đã hoàn toàn ở lại bên kia tham gia chiến đấu rồi.
Sau khi khách sáo sơ qua một chút, Hoàng Khải từ trong cặp đen lấy ra một vài tờ A4 đưa lên bên trên, Hàn Phong sau khi tiếp nhận rồi đọc qua thì âm thầm gật đầu. Hà Tam vẫn rất được việc, những yêu cầu cơ bản mà hắn giao chỉ tiêu, tên kia đều hoàn thành trong hạn mức cho phép.
Trên tay hắn là bản ghi nhớ hợp tác chung, dưới nguyên tắc đồng thuận và bình đẳng về mặt lợi ích, hai bên sẽ có mối quan hệ ngang hàng. Thế nhưng về mặt tính chính thống thì vẫn phải từ bỏ sử dụng tên gọi trấn Hi Vọng, đây là giới hạn cuối cùng không thể thay đổi.
Chính quyền huyện Tam Giang sẽ không yêu cầu giải giáp v·ũ k·hí bên phía Liễu Lâm này nữa, bù lại, Hàn Phong phải cử quân qua hỗ trợ bọn họ giải quyết thi đàn tại Diệu Liên, mà cụ thể ở đây là Ngô Soái sẽ phải đứng ra gia trì năng lực đạn pháo giúp họ.
Ngoài ra, trấn Hi Vọng phải ra tay tiêu diệt thi đàn hơn 2 vạn con đang bồi hồi gần cầu Liễu Hà, đả thông hoàn toàn giao thương hai bên.
Cuối cùng là sẽ có 6 nhân viên chính phủ tới để giá·m s·át việc thực thi quyền tự do, dân chủ, an toàn của người dân tại trấn Hi Vọng, đảm bảo người dân không bị áp bức.
Hàn Phong đọc tới đây mà không khỏi cười lạnh, đám người này vẫn trịch thượng như cũ, luôn treo cái tư thái chính nghĩa cửa trên. Bất quá hai bên đúng là tạm thời đều có chung mục đích, một bên muốn kéo dài thời gian để tích luỹ lực lượng, một bên muốn vượt qua khó khăn ngay trước mặt để tìm đường thoát khỏi cảnh bị nhốt chặn ba mặt.
Căn cứ Tam Giang hiện đang bận bịu đối phó thi đàn tại Diệu Liên, bọn họ tuyệt đối không thể rảnh tay rút quân ra thảo phạt bên này, bởi vậy quyết định tạm thời bỏ qua mâu thuẫn, tìm cách lợi dụng “sức mạnh của Ngô Soái” trước, hẳn là sau khi thi đàn tại Diệu Liên b·ị đ·ánh tan thì bọn họ mới tính đường trở mặt.
Bọn họ cũng muốn mượn tay trấn Hi Vọng để giải quyết thi đàn cuối cùng còn sót lại trong cảnh nội huyện Tam Giang, đây là muốn dọn đường cho bước xâm lược sau này sẽ dễ dàng hơn.
Tất nhiên Hàn Phong biết rằng vẫn còn tồn tại một con Eat-3 tại khu vực cầu Lệ Giang, chính quyền Tam Giang không đề cập, nếu có thì Hà Tam cũng đã quyết liệt bác bỏ rồi.
Về phần 6 người được điều qua để “giá·m s·át nhân quyền” nhìn thì có vẻ bình thường vô hại, thế nhưng có lẽ đây mới chính là con dao găm sắc bén mà vị Bạc Thanh kia muốn dùng để đối phó trấn Hi Vọng.
Hàn Phong có cảm giác sáu cái người này sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, thế nhưng hắn cũng chẳng sợ, trái lại càng thêm củng cố quyết tâm ly khai độc lập. Trước đó không g·iết đám người Vương Tốn là do họ không gây hại tới hắn, hiện tại nếu chính quyền Tam Giang mà không biết điều, tiếp tục cử người quấy phá khiêu khích, hắn cũng không ngại ra tay độc ác.
Hắn lúc này quay qua hai mươi mấy người trong phòng họp rồi nghiêm túc nói:
- Căn cứ huyện Tam Giang đã đồng ý hợp tác với chúng ta trong một vài phương diện, nội dung chi tiết sẽ được gửi tới mọi người sau. Hiện tại cũng muộn rồi, mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi.
Đám người trong phòng họp nghe được lời này thì ồn ào một hồi bàn luận, đây có thể coi như tin tức tốt đẹp cuối ngày. Bọn họ lần lượt từng người đứng lên cúi chào sau đó cũng lục tục rời đi.
Trong phòng họp chỉ còn lại vài người lẻ tẻ, Hàn Phong lúc này mới cầm bút ký tên lên văn kiện hợp tác chung, chính thức xác nhận hoàn toàn đồng ý với các điều khoản trong bản ghi nhớ này.
Hắn đẩy bản ghi nhớ cho Liễu Huyên đưa tới trước mặt Hoàng Khải rồi mỉm cười nói:
- Hoàng trưởng phòng, đa tạ đã hỗ trợ.
Hoàng Khải cầm được tờ văn kiện có chữ ký của Hàn Phong, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. Quá trình làm việc bên này khiến hắn nhận được đánh giá tương đối tích cực, chẳng những không bị Hạ Quân đá xuống khỏi ghế đang ngồi, trái lại còn được bổ nhiệm nhiệm vụ trưởng ban liên lạc đối ngoại tại trấn Hi Vọng này, xem như thoát ly khỏi cái tên họ Hạ kia, chính thức “lên chức”.
Đối với Hàn Phong, hắn chính là treo tâm lý cảm kích cùng tán thảnh, cảm thấy người này làm việc cũng không quá tệ, ngoài những lúc thất thường ra thì tương đối dễ nói chuyện.
- Hàn thủ lĩnh, đa tạ đã hỗ trợ.
Hai bên giao lưu trao đổi mấy câu, Hoàng Khải thu dọn giấy tờ lại rồi thong thả rời đi. Từ hôm nay hắn sẽ trường kỳ ở lại bên này, phụ trách liên lạc thông tin giữa hai bên.
Hàn Phong trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu, sức mạnh yếu nhược hơn, người ta công khai cài gián điệp vào mà vẫn phải vui vẻ chấp nhận, đây chính là một đòn giáng trực tiếp vào nguyên tắc số 1 trong 10 nguyên tắc, Tự Do.
Bị người ta liên tục nhìn chằm chằm, hành động nào cũng sẽ bị giá·m s·át thì làm gì có chuyện được tự do. Mười nguyên tắc do Hàn Phong đưa ra, ngay nguyên tắc đầu tiên đã bị ném mắm tôm vào rồi.
Bất quá không quan trọng, sớm thôi, mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi. Mối thù ngày hôm nay Hàn Phong nhớ kỹ. Cứ để cho đám Tam Giang này gây áp lực đi, hắn sẽ liên tục chia áp lực xuống dưới, kích động mâu thuẫn hai bờ đông tây. Cuối cùng sẽ có một ngày người Liễu Lâm bị đè ép tới không chịu nổi, khi cầm súng bắn về phía Tam Giang sẽ không còn nhiều vướng bận nữa.
Trong phòng họp chỉ còn vài người, tình hình thực tế của hành động dò xét cuối cùng cũng được đem ra mổ xẻ kỹ lưỡng.
Đầu tiên là tình hình trấn Thiết Thạch, bên kia dư thừa tài nguyên sắt thép, nhưng tài nguyên lương thực có thể nói là thiếu thốn đủ đường. Tình cảnh của bọn họ vừa đói ăn, vừa nguy hiểm, bởi vì với chỉ với gần 200 người thì tuyệt đối không thể ngăn cản thi đàn chuẩn bị t·ấn c·ông từ huyện Hương Đường qua được.
Hàn Phong sau khi cân nhắc thì trầm giọng ra lệnh:
- Châu Lam, cô sẽ phụ trách việc liên lạc với căn cứ người sống sót tại trấn Thiết Thạch. Không cần đề cập tới việc di tản, cứ để họ sinh hoạt ở đó, chúng ta sẽ cung cấp 30 đội viên đồn trú tại đó, liên tục thanh lý thây ma xung quanh, cũng cung cấp tất cả hậu cần lương thực cho họ.
Châu Lam theo bản năng lập tức gật đầu tuân lệnh, nhưng sau đó nàng ta lại nghi hoặc không hiểu rồi rụt rè hỏi lại:
- Thủ lĩnh, tại sao lại không di tản bọn họ?
Hàn Phong chỉ thản nhiên đáp lại:
- Mục đích đánh hạ trấn Thiết Thạch là tài nguyên sắt thép, di tản hết bọn họ về đây thì lấy người nào đi hoán cải xe cộ. Chúng ta sẽ lần lượt cử đoàn xe tới đó để thực hiện gia cố.
- A… Tôi hiểu rồi…
Hàn Phong muốn giữ lại hơn 200 người ở trấn Thiết Thạch cho tới khi không thể giữ lại thì thôi. Ngoài việc muốn tận dụng đám người này gia cố phương tiện và chế tạo v·ũ k·hí lạnh thì còn muốn dùng họ làm mồi câu, triệt để câu kéo thi đàn bên phía huyện Hương Đường chạy qua địa phận Liễu Lâm bên này.
Tất nhiên mục đích âm u này hắn sẽ không nói ra ngoài.
Sau khi định ra việc này, Hàn Phong mới quay qua nói với Chu Vấn:
- Tìm cách dụ con E3 kia về hướng bắc, về hướng thi đàn tại Vân Minh đi. Nhiệm vụ này phải càng ít người tham gia càng tốt, thậm chí chọn những người yếu nhược, chọn thường nhân chứ không cần phi phàm giả mạnh mẽ.
Chu Vấn không rụt rè mà trực tiếp hỏi thẳng:
- Thủ lĩnh, tại sao a?
Hàn Phong tầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu Eat-3 đã ghét Thể Thao Túng tới vậy thì chúng ta sẽ dẫn nó tới nơi có thể thao túng, để xem hai bên có chiến đấu với nhau không, chúng ta sẽ ở giữa chờ đợi trai cò đánh nhau… Về phần nhân lực, nếu tập trung càng đông người, nhất là người mạnh mẽ, vậy thì quái vật kia càng dễ phát hiện ra dấu vết lưu lại.
Sự tồn tại của thể năng lượng để cho Hàn Phong nhận được sự hiểu biết lớn hơn về thế giới phi phàm. Thể Thôn Phệ Eat không có ngũ quan, không mắt không mũi, hắn nghi ngờ nó theo dấu con mồi bằng âm thanh và tần số năng lượng phát ra.
Càng đông đúc, càng mạnh mẽ, càng dễ lộ sơ hở.
Những người trong phòng nghe được kiến giải này của Hàn Phong thì chợt vỗ đầu bừng tỉnh, cách này quá diệu, để cho hai bên đánh nhau sống c·hết, nhân loại ở giữa trục lợi. Tuy nhiên nếu có biến cố, Eat-3 mà bị Manipulate tại Vân Minh thu phục thành thuộc hạ thì…
Thì bọn họ sẽ c·hết sạch cả lũ…
Nhưng bọn họ không có lựa chọn, hiện tại không đối phó được với bên nào cả, chỉ có thể đánh cược mà thôi.
Sau khi định ra việc này, Hàn Phong tiếp tục nói với Kha Thành và Lục Đại Nguyên:
- Tập trung tất cả phi phàm giả có kỹ năng thao túng đại địa lại, tôi muốn đào một đường hầm xuyên thẳng vào chính giữa lòng đồi Xuân Lê…
Hàn Phong giảng giải chi tiết kế hoạch, những người xung quanh nghe xong đều không nhịn được mà cảm thấy rùng mình.
Thủ lĩnh thật sự là đủ liều lĩnh, cái kế hoạch điên rồ đó mà cũng dám làm. Nếu suy đoán của Hàn Phong thật sự thành công, vậy thì Liễu Lâm này sẽ có một quãng thời gian yên bình rất lớn.
Nhưng nếu thất bại, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ c·hết sạch…
Thử tưởng tượng nếu mọi việc không như ý định, vậy thì chiến trường Vân Minh sẽ cực kỳ khốc liệt, hơn 1000 người tại trấn Hi Vọng này cũng không đủ để nướng vào cuộc chiến có thể xảy ra kia.
Hàn Phong tâm trạng hiện tại đã có chút hung ác. Ngày hôm nay sau khi test thử phản ứng của nhóm quái vật tại khu B Vân Minh, hắn đã chính thức bị dồn vào đường cùng rồi. Lúc này không liều thì còn liều vào lúc nào nữa chứ, chẳng lẽ chờ cho hạn chế vô hình kia bị xoá bỏ, hơn 10 vạn thây ma từ cảnh nội NO sẽ tràn vào Liễu Lâm hay sao.
Sau khi việc này được định ra xong xuôi, Ngô Soái mới lấy ra một chiếc điện thoại di động rồi bật lên chức năng phát âm thanh đã ghi, thứ này là tổng hợp tình hình căn cứ người sống sót huyện Tam Giang thông qua lời kể của vài “trạm tin” tất nhiên là đã được cắt ghép cẩn thận.
Hàn Phong muốn truyền áp lực xuống nhóm người đứng đầu bên dưới, đảm bảo thành công kích động bất mãn vàthù địch, từng bước, từng bước một.
“Chính quyền Tam Giang đang đô hộ người dân Tam Giang, và bọn họ muốn thi hành chính sách đô hộ đó lên trấn Hi Vọng.”
Đây là thông điệp thứ nhất.
Quả nhiên sau khoảng 10 phút lắng nghe thông tin từ bản ghi âm có chọn lọc này, sắc mặt của tất cả những người trong phòng đều biến thành tương đối đặc sắc.
Cảm thấy hoả hầu đã đủ, Hàn Phong phất phất tay cho Ngô Soái ngưng lại sau đó thản nhiên nói:
- Bản ghi âm đầy đủ sẽ được gửi tới các vị sau, cũng có cả hình ảnh và video tương quan.
Người tuyên truyền những thứ này ra ngoài, ngoài Liễu Huyên âm thầm tuyên truyền trong nhóm dân thường, tất nhiên còn phải nhờ những tiểu đội trưởng tương đối có uy tín khác tiến hành tuyên truyền trong quân ngũ.
Hàn Phong muốn đảo ngược đại nghĩa, muốn nắm lấy mũi giáo của quân địch mà chĩa ngược lại quân địch.
“Chúng ta phải giải phóng Tam Giang.”
Đây là thông điệp thứ hai.
Mục đích chính của chuyến đi sứ của Ngô Soái là tìm ra thứ chân thật trần trụi nhất để phơi bày ra ngoài, chính là để kích động và đào sâu hơn nữa mâu thuẫn hai bờ đông tây.
Thậm chí nếu Ngô Soái không tìm được sự sâu mọt của căn cứ bên kia thì Hàn Phong cũng có kế hoạch dự phòng rồi. Haha, tìm lấy vài người ham lợi rồi để họ đọc theo kịch bản được biên sẵn là đủ. Có điều không cần, Tam Giang đã đủ thối nát, không cần sự thối nát của hp tới vấy bẩn thêm nữa.
Các người muốn qua bên này giá·m s·át nhân quyền sao? Lo cho nhân quyền của các người trước đi.
———
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!