Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 364: An tường


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 364: An tường

Một bát cơm đầy nữa đã được mang tới cho Hàn Phong, đồng thời Lam Nhu Thuỷ cũng đã tỉnh giấc, nàng ta ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Hàn Phong rồi bắt đầu giảng giải chi tiết nội dung cơ bản của bộ luật mới được lập lên.

Bộ luật chia làm hai phần, phần áp dụng cho tất cả mọi người và phần bổ sung cho riêng phi phàm giả.

Vẫn là các nguyên tắc tương tự xã hội trước tận thế, có điều h·ình p·hạt đã được thay đổi đề phù hợp hơn, chủ yếu sẽ tác động thằng vào túi tiền của mỗi người. Ví dụ như xả rác bừa bãi phạt một ngày công cơ bản, g·ây r·ối t·rật t·ự công cộng phạt ba ngày công, t·rộm c·ắp sẽ bị phạt bảy ngày công, hành vi làm tổn hại sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm người khác cũng bị phạt rất nặng, từ 15 ngày công cho tới cả “tuỳ ý để bị hại xử lý”…

Nhân lực hậu tận thế quá thiếu thốn, nếu vi phạm pháp luật mà lại nhốt người khác lại thì chẳng khác nào tự chặt tay. Chi bằng bắt đối tượng nai lưng ra làm việc để trả giá cho hành vi vi phạm sẽ tối ưu hơn nhiều.

Phi phàm giả không được phép sử dụng năng lực phi phàm trong phạm vi khu sinh hoạt chung nhằm đe doạ hay gây phương hại tới người khác, nếu bị tố cáo hoặc bị phát hiện sẽ bị phạt xxx điểm chiến công. Phần này không có số liệu cụ thể, chính là muốn để Hàn Phong tự mình quyết định phạt bao nhiêu.

Nghiêm cấm hành vi xâm nhập khu vực cấm b·ất h·ợp p·háp. Nếu cố tình vi phạm, trực tiếp tống giam không xác định thời hạn, không có khoan nhượng…

Cấm tụ tập b·iểu t·ình, tất cả khiếu nại phải gửi đơn tố cáo tới hội đồng căn cứ. Cấm hoạt động sau 12h đêm cho tới 6h sáng hôm sau. Cấm làm ra các hành vi tổn hại tới hệ thống điện nước…

Giết người sẽ phải đền mạng…

Tham ô sẽ bị giáng chức, cách chức…

Bộ luật này rất dài và đầy đủ, nhắm tới tất cả mọi đối tượng và tầng lớp tại trấn Hi Vọng. Nếu không có Lam Nhu Thuỷ vừa đọc vừa thêm vào chi tiết theo yêu cầu, có lẽ Hàn Phong sẽ phải duyệt tới sáng mai.

Dùng nửa tiếng hoàn thành đầu công việc này, Hàn Phong mới từ trong balo lấy ra một phần tài liệu tình báo tầng cấp thấp nhất của huyện Tam Giang rồi thản nhiên nói:

- Bổ sung thêm chế tài xử lý vi phạm đối với các hành vi tương tự trong tài liệu này.

Lam Nhu Thuỷ tiếp nhận tài liệu đọc qua, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.

Cái này, đây là cái dạng hành vi phạm pháp gì chứ, nó diễn ra ở căn cứ người sống sót huyện Tam Giang sao, là sự thật sao…

Nàng đầu tiên là phủ nhận không tin, chính phủ sao có thể để căn cứ hỗn loạn thành một bầy như vậy. Thế nhưng bên trong liệt kê vô cùng chi tiết đầy đủ, nàng xuất thân là tiến sĩ luật, biết thừa thứ gì là bịa đặt, thứ gì là chân thật.

Không thể bịa được tài liệu này.

Lam Nhu Thuỷ không khỏi nắm chặt tay lại rồi buông ra, lại nắm chặt tay, lại buông lỏng, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng đáp lại:

- Là tôi chưa đủ chu toàn, tôi sẽ bổ sung và hoàn thiện thêm.

Đội ngũ của nàng xây dựng bộ luật nhìn thì bao hàm rộng khắp nhưng soi kỹ thì chưa đủ chi tiết, thậm chí đối chiếu với những hành vi đã xảy ra trong tài liệu thì bộ luật trấn Hi Vọng còn lộ ra yếu kém cùng đầy rẫy sơ hở, đây là điều vô cùng đáng xấu hổ.

Lập pháp mà xây dựng không đầy đủ sẽ khiến công tác hành pháp bỏ lọt t·ội p·hạm. Người có ý đồ một chút sẽ liên tục tìm cách lách luật, hoặc chạm đúng điểm chưa đủ cấu thành hành vi, liên tục “đái” vào văn bản luật ban hành ra, trong khi bọn họ phải chạy theo để vá liên tục. Điều này chẳng những khiến công tác thực thi pháp luật gặp khó khăn mà còn khiến người dân ngày càng coi thường pháp luật, tranh nhau phá luật, vặn luật, đây là thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng.

Thủ lĩnh bình thường không hề nói nhiều, cũng không nêu ý kiến chỉ đạo gì với công việc mà đội ngũ mà nàng đang xây dựng, thế nhưng không phải hắn không quan tâm. Hắn chỉ cần dùng một thao tác nhỏ đã chỉ ra trăm ngàn vạn lỗi sai, điểm trúng tử huyệt của nàng, điều này khiến nàng dâng lên tự trách vô cùng lớn.

- Ừm. Từ mai xây dựng chi tiết lại là được. Cô cũng liên hệ với Liễu Huyên, cùng với nàng ta bắt đầu công tác xử lý vi phạm, từ đó hoàn thiện cho cẩn thận.

Hàn Phong không mấy bận tâm với sự thiếu sót của Lam Nhu Thuỷ. Thật ra công việc của nàng ta làm tới đây coi như đã rất tốt rồi, chỉ là thời gian quá ngắn, cộng thêm việc chưa tiếp xúc thường xuyên với tình hình thực tế nên xây dựng các quy tắc còn thiếu sót mà thôi. Bây giờ có đối tượng tham chiếu là căn cứ Tam Giang, bộ luật của trấn Hi Vọng chắc chắn sẽ chặt chẽ chu toàn hơn.

Hắn gõ nàng ta một cái chỉ là muốn thể hiện uy quyền của người đứng đầu, thể hiện việc hắn không phải bù nhìn, hắn cũng có nguồn thông tin của riêng mình, có kiến giải của riêng mình, để cho nàng ta và đội ngũ không dám dâng lên suy nghĩ khinh thị qua mặt mà thôi.

Thật ra với mấy cái này thì hắn có hiểu quái gì đâu, hoặc chỉ hiểu cơ bản đại khái, gật gù ừ dạ cho qua chuyện, ai đưa cho cái gì thì ký cái đó.

Ngu thì ngu thật, nhưng tuyệt đối không được để lộ ra mình ngu.

Chuyện này tới đây coi như kết thúc, Lam Nhu Thuỷ tiếp tục chỉnh sửa tài liệu, Hàn Phong thì ký phiếu xuất kho v·ũ k·hí đạn dược cho ngày mai.

Thi đàn 2 vạn thây ma, hắn chỉ cho phép xuất ra đúng 2 vạn đạn 7.62mm, 500 đạn 12ly7, 10 đạn PG-2 HEAT, vậy thôi, số còn lại thì lấy mạng người mà bù vào. Nhưng tiểu đội trưởng nào dám để cho có quá 2 n·gười c·hết ở đội ngũ của mình, hắn sẽ phạt hết cả tuần lương của người đó.

Đánh một trận tại Xuân Lê xong, hắn cảm thấy bản thân đã nghèo đi một nửa rồi, bởi vậy cần phải nỗ lực tiết kiệm cho các cuộc chiến tương lai. Cho đội viên tích cực tiến hành cận chiến, vừa gia tăng cấp độ cơ sở của bọn họ, vừa tận dụng tối đa các trang bị như gậy bóng chày, trảm mã đao, vừa gia tăng tố chất tinh nhuệ và thiết huyết.

Thi đàn bên kia cầu Liễu Hà còn yếu hơn cả thi đàn tại ba đại lộ, đối đầu đội quân toàn thường nhân và phi phàm giả level 3 thì còn có sức uy h·iếp, hiện tại quân của hắn thấp kém nhất cũng level 5 trở lên, sức phòng ngự so với quá khứ cao vượt trội, đám quái thú kia không có lực uy h·iếp lớn lao nữa.

11 giờ tối, sau khi phê duyệt một loạt phiếu xuất kho cung cấp vật tư cho hành động ở cả bốn phương hướng đông tây nam bắc, mọi công việc trong buổi tối hôm nay của Hàn Phong đã coi như hoàn tất. Hắn mở cửa sổ ném một đám hàn khí xuống chiếc xe tải dưới sân sau đó che miệng ngáp một tiếng rồi tuỳ tiện phẩy phẩy tay nói:

- Được rồi, hai người các cô cũng đi nghỉ đi.

Nghe được mệnh lệnh của hắn, hai người Hương Vẫn Tình cùng Lam Nhu Thuỷ đều lâm vào trong do dự. Nghỉ sao, bọn họ nghỉ cả ngày rồi…

Lam Nhu Thuỷ cắn môi một cái rồi chớp mắt nhìn Hàn Phong rụt rè hỏi:

- Thủ lĩnh, anh có cần chúng tôi giúp gì không?

Hàn Phong nhìn qua nàng ta, mày liễu mắt sáng, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng ướt át, thân hình thành thục non mềm ẩn hiện sau lớp váy ngủ màu hồng nhạt. Mấy sợi tóc còn có chút tán loạn, vừa hoang dại vừa khiêu gợi. Ừm, thật sự là ngon mắt…

Hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu thầm nghĩ một câu “cởi quần ra đi” bất quá hành động thì ngược lại. Hắn ngồi phịch xuống ghế dựa rồi xoay người hướng ra ngoài cửa sổ, cả người tắm trong ánh trăng dịu dàng, bàn tay thì thò lên giá sách lấy xuống một cuốn sách màu nâu.

“Kỹ thuật dắt chó nghiệp vụ đi vệ sinh, cái gâu gâu ẳng ẳng gì thế này, còn thế nữa…”

Hàn Phong mắng thầm một câu tức tối rồi nhét ngược cuốn sách này lên kệ, bàn tay tiếp tục lần mò một cuốn sách khác ở hàng thấp hơn.

“Chiến thuật bộ binh phòng thủ và phương án tác chiến hầm hào. Ân, quyển này được đấy…”

Hàn Phong đặt quyển sách lên bàn rồi ngáp một tiếng nói với cả hai người trong phòng:

- Một người đọc cho tôi nghe đi, lựa đoạn nào dễ nghe chút. Ân, một người thì nấu món gì ngon ngon chút, nấu nhiều lên, cả ba cùng ăn.

Hắn đã hết sức mà làm mấy trò con bò rồi, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.

Lam Nhu Thuỷ khẽ thở dài một hơi rồi mỉm cười đáp lại:

- Ân, cái này rất dễ.

Hương Vẫn Tình bên kia thì khẽ cúi người sau đó nhanh chóng bước vào trong bếp. Đồ ăn mà nàng chuẩn bị đã được Hàn Phong ăn hết, hiện tại vẫn tiếp tục muốn thêm, điều này để cho nàng có chút vui vẻ nhàn nhạt.

Một người đọc, một người nghe, một người nấu ăn, không khí an tường tĩnh lặng thoáng chốc bao phủ toàn bộ căn phòng. Trăng treo bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một lên cao, năng lượng nhu hoà phủ xuống bề mặt đại địa, một tia năng lượng cực nhỏ xuyên qua muôn trùng không gian mà đáp trên thân thể Hàn Phong, để cho kỹ năng Ảnh Chiếu vốn đã cạn kiệt thời lượng tích luỹ của hắn được từng chút nạp lại.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu thời gian, chỉ biết khi Hương Vẫn Tình đem tới bên cạnh cửa sổ một chiếc pizza thịt xông khói, thủ lĩnh của trấn Hi Vọng đã ngủ quên mất từ bao giờ rồi.

Khuôn mặt Hàn Phong giờ khắc này hiện lên vô cùng nhu hoà an tường, giống như đứa trẻ con ba tuổi bởi vì vui đùa cả ngày nên mệt quá ngủ luôn trên nền đất vậy. Biểu cảm kia hoàn toàn không có chút nào lạnh lùng khắc nghiệt, không có chút nào âm trầm toan tính, cũng không còn nhiệt huyết xung phong, chỉ còn lại thoả mãn cùng thư thái. Ngay cả hai hàng lông mày thời gian gần đây thường xuyên cau lại cũng đã giãn ra, hắn đang ngủ rất say, dường như còn đang mơ rất đẹp.

Hai người Hương Vẫn Tình cùng Lam Nhu Thuỷ cứ như vậy ngẩn ngơ nhìn tới phía trước, đây…

Sáng sớm.

Hàn Phong đúng 5 giờ sẽ được lập trình thức dậy. Mặc kệ đêm hôm trước có bao nhiêu mệt mỏi tăng ca, sáng hôm sau hắn vẫn phải thức dậy đi làm. Nếu như chậm quá ba phút, xe bus lỡ chuyến, lão béo Phương Tường sẽ trừ lương của hắn mất.

- Ngô Soái, chạy xuống dưới nhà mua bốn cái bánh bao mặn, ân, thêm hai cốc sữa đậu nóng nữa.

Hàn Phong theo thói quen vươn vai giãn cơ cho thoải mái, cũng tiện mồm sai bảo thằng nhóc đang nằm dưới sàn nhà cho thoả mãn cái sự lười. Bất quá hương vị tận thế cực kỳ nồng đậm đã ập tới, nó đá phăng tất cả ký ức tốt đẹp của hắn qua một bên mà nhảy vào chiếm chỗ như cũ.

Tỉnh mơ đi, thực tế đến rồi đây, hôm nay còn rất nhiều công việc.

Hàn Phong ngẩn người mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tới mấy chục giây, bầu trời nửa sáng nửa tối tranh nhau những khối màu nhợt nhạt, mấy toà cao ốc bết máu thây ma chưa kịp lau dọn, từng hàng tường đổ vỡ chi chít vết đạn, một đống lớn công sự di động xếp chồng trên xe tải, cùng với âm thanh cực nhỏ của lũ chuột đang chạy rầm rập dưới nền đất.

Đây là tận thế.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top