Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 523: Người chồng tốt
Vương Hoành rời đi nhanh chóng khiến cuộc họp lâm vào trong tĩnh lặng. Hai người Tư Đồ Ngôn, Ngô Soái quay qua nhìn nhau, nhất thời không biết phải xử lý thế nào, trong khi Đinh Sĩ và Trần Cung bên cạnh cũng là ngẩn người nhìn nhau.
Thủ lĩnh cao nhất đi mất rồi, hiện tại tiếp tục cãi nhau thì có lợi ích gì?
- Hừ!
Trần Cung tức giận hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo xoay người bước ra cửa lớn.
Hai tên Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ này rõ ràng là từ phương xa chạy loạn tới đây, xem như kiếp ăn nhờ ở đậu, ấy vậy mà không có một chút biết điều, suốt ngày tìm cách vặn vẹo gây khó dễ. Giờ thì tốt rồi, bọn chúng lại còn nhặt ở đâu về một tên tiểu oắt con không rõ xuất thân nữa, cả đám túm năm tụm ba ngang nhiên làm trái quy định, thật sự là đủ vô pháp vô thiên.
Nếu không phải phong cách làm việc của Vương Hoành quá mức yếu mềm, Trần Cung hắn đã sớm tìm cách "đuổi" hết đám phần tử thổ phỉ này đi rồi.
Xã hội muốn thái bình thịnh trị, đâu thể chờ đợi việc mỗi cá nhân đều tự có thể nhận thức được cơ chứ.
Nếu không thể dùng thuốc nhằm xử lý khối u nhọt, không thể dùng luật pháp để chế tài kẻ xấu, vậy thì dứt khoát cắt bỏ mới là biện pháp tốt nhất.
Đau một lần rồi thôi.
Trần Cung tuy là cảnh sát chính quy, cũng là thuộc cấp trước tận thế của Vương Hoành, thế nhưng trong lòng hắn cũng không hoàn toàn tán đồng cách làm việc của cấp trên. Tận thế ập tới rồi, rất nhiều sự việc cần phải cải biến cho phù hợp hoàn cảnh, đâu thể dừng lại mãi ở những đường lối suy nghĩ cũ kỹ khuôn khổ nữa chứ.
------
Trong căn phòng ngập tràn ánh sáng màu lưu ly hổ phách, hương vị hoa cỏ ngọt lịm ướt đẫm toàn bộ không gian, sàn nhà lăn lóc chai rượu cạn đáy, hai cái thân ảnh t·rần t·ruồng chính là cuộn lại với nhau thành một đoàn.
Vương Hoành nằm ngửa trên giường nặng nề thở dốc, bàn tay liên tục bấu vào ga đệm hòng vận sức, mà Lộ Tư chính là vục đầu vào háng của hắn ta mà nhiệt tình chăm sóc.
- Ưm... C·hết mất... Từ từ thôi em... Không được rồi, anh ra đây...
Cuộc vui còn chưa bắt đầu được nổi một phút, Vương Hoành đã há miệng kêu thảm một tiếng tràn đầy khoái cảm. Tiểu Vương Vương co giật theo cách tương đối uể oải, sau đó một đạo niêm dịch tủn mủn bằng đầu ngón út phọt bắn ra ngoài, bắn lên khuôn mặt xinh đẹp của người bên dưới.
Lộ Tư tức tới hai má đỏ bừng, nàng thiếu chút đã muốn một chiêu đập bẹp luôn con sâu đo đang dần mềm nhũn trong tay mình.
Năm năm qua, không hề thay đổi, một tháng dị biến, cũng không hề thay đổi. Tại sao lại có thể vừa nhanh, vừa ít, vừa mất mặt như vậy chứ. Tiền vốn của lão Vương thật sự là không thể dị biến theo chiều tận thế này hay sao?!
Vương Hoành xuất ra xong thì giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực. Hắn khuôn mặt cũng hơi chút đỏ lên, lúc này vội vã dùng tay lau đi niêm dịch dính trên mặt vợ mà ân cần hỏi:
- Bà xã, em sướng không?
- ...
Lộ Tư không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mà bản thân muốn l·y h·ôn.
Bất quá lúc này nàng vẫn cố làm ra một cái bộ mặt hạnh phúc mà tươi cười nói:
- Sướng, sướng a. Ông xã, em buồn ngủ quá.
Vương Hoành nhận được hồi đáp thì thở phào, hắn vội vã ôm lấy nữ nhân nõn nà dưới thân vào trong ngực mà nhẹ nhàng vỗ về:
- Là lỗi của anh, lần sau sẽ cố gắng hơn, sẽ bù cho em... Oáp... Vậy chúng ta ngủ nhé.
Hắn ta còn chưa kịp nói xong, cần cổ đã lăn ra một bên, hai mắt nhắm chặt ngủ say tắp lự.
Làm tình xong, toàn thân kiệt sức, ngủ một giấc thật say vẫn là sướng nhất.
Cũng không hiểu sao hôm nay lại buồn ngủ như vậy...
Mỗi lần làm cùng vợ xong, hắn đều vô cùng buồn ngủ, mỗi lúc một trầm trọng hơn.
Lộ Tư nhìn cảnh, hai mắt dần trở nên mơ hồ. Bao nhiêu cảm giác tức giận, mệt mỏi, buồn chán, thất vọng, tất cả đều triệt để biến mất, thay vào đó là một sự hận thù vô cùng nồng đậm.
Vương Hoành là một cảnh sát tốt, nhưng mà tuyệt đối không phải một người chồng mà nàng hằng mong ước. Ngược lại, hắn chính là ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này mà nàng gặp phải.
Buổi sáng nay, cái người tên Hàn Phong kia xuất hiện, cơn ác mộng mà hắn ta bằng cách nào đó đem tới cho nàng, chính là khuôn mặt của Vương Hoành đang cười tươi tràn đầy sự hiền lành.
Nàng là hoa khôi đẹp nhất vùng. Năm năm trước, nàng được cha mẹ "bán" cho người đàn ông này nhằm đổi lấy một suất cảnh viên cấp huyện cho em trai. Hai người không có thứ gọi là tình yêu tồn tại, mối quan hệ ở giữa, có lẽ chỉ có sự chiếm hữu đơn cực tới từ Vương Hoành, và sự khủng hoảng tới điên dại tới từ Lộ Tư.
Một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
- Lão Vương. Anh luôn luôn đề cao dân chủ, nhân quyền, luôn muốn mọi người được thoải mái đưa ra lựa chọn của mình, nhưng anh có bao giờ nghĩ xem tôi thực sự muốn gì chưa?
Lộ Tư ngón tay tự xoa nắn nhũ hoa của bản thân rồi lại tự hỏi vu vơ một câu. Nhưng nàng cũng không cần câu trả lời, cũng biết chắc sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời.
Vương Hoành là một "người chồng tốt".
Hắn biết nàng kết hôn chỉ vì áp lực gia đình, hắn biết nàng không hề yêu hắn, biết nàng muốn l·y h·ôn với hắn, thậm chí biết thừa nàng đang n·goại t·ình, đang dan díu qua lại với vô số đàn ông khác.
Trong số đó, có bố chồng, em chồng, bác chồng... Thậm chí là cả ông hàng xóm, gã bán than, tên hàng cá, cấp trên cấp dưới, bạn bè xa gần... Thậm chí là lão gã ăn mày người đầy bụi bặm, nàng đều đã ngủ qua, trong căn phòng tân nương có dán một chữ "Hỉ" của chung hai người.
Vương Hoành có khả năng đều biết.
Nhưng hắn chưa bao giờ vạch trần sự việc, chưa bao giờ oán trách, càng chưa bao giờ đề cập tới những chuyện mất nết kia, đừng nói tới chuyện xa vời như l·y h·ôn.
Bất chấp việc nàng đã ngủ với bao nhiêu người, bên ngoài có bao nhiêu điều tiếng âm thầm xấu xa, Vương Hoành vẫn như cũ "một lòng chung thuỷ" vẫn "không biết gì cả" vẫn như cũ làm "người chồng tốt" chấp nhận tất cả.
Những người ngoài chỉ nhìn thấy bề ngoài, có lẽ đều sẽ coi Vương Hoành là một người chồng lý tưởng. Một người mà có công việc, có địa vị, có mối quan hệ, có sức khoẻ, có danh vọng tiền bạc, có nhà cao vợ đẹp, lại có cả tình yêu vô bờ bến, lòng vị tha cao cả, đây chính là hình mẫu trong mơ của mọi chị em.
Thế nhưng Lộ Tư sống tại bên trong lại càng lúc càng cảm thấy bất an, càng lúc càng cảm thấy sợ hãi, càng lúc càng cảm thấy ngột ngạt, thậm chí còn muốn t·ự s·át.
- Vương Hoành. Anh là một tên điên... Anh giam hãm tôi trong lồng giam hôn nhân, sau đó biến cỗ lồng giam này thành sở thú dục vọng. Tất cả những điều này, đều chỉ là nhằm biến tôi thành đồ chơi t·ình d·ục, thành công cụ tạo hưng phấn cho anh, để cho anh đứng phía sau nhìn xem, nhằm thoả mãn thú tính cho anh, bù đắp khiếm khuyết vặn vẹo của anh, có đúng không...
Lộ Tư khuôn mặt càng lúc càng trở nên âm trầm.
Nàng là một thiếu nữ thôn quê trong sáng, chỉ biết hái một bó hoa hồng với hương thơm thật ngọt ngào, nàng tuyệt đối không phải một đãng phụ cuồng dâm như hiện tại.
Nhưng tất cả đều thay đổi từ sau cuộc hôn nhân này.
Trước tận thế, Vương Hoành mở một mắt, nhắm một mắt, làm như không thấy biểu hiện dâm đãng đê tiện của nàng.
Nhưng mà, để đi tới bước đường hôm nay, việc bố chồng mờ ám tiếp cận, việc em chồng chủ động g·ạ g·ẫm, việc lão hàng xóm thấp thoáng rình mò... Vương Hoành sao có thể không biết.
Là một cảnh sát điều tra, hắn phải biết mới đúng, phải ngăn chặn, phải bảo vệ nàng mới đúng.
Hắn vậy mà không làm gì cả.
Hắn đang cố tình dung túng cho những kẻ này.
Hắn ta rõ ràng biết hết, nhưng hắn ta chính là muốn sự việc diễn ra vậy.
Lộ Tư biết, Vương Hoành thích thú với việc nàng b·ị h·iếp d·âm, bị quay phim, bị tống tình, bị buộc phải quỳ gối, buộc phải dạng háng, buộc phải chổng mông. Hắn thưởng thức việc nàng bị chà đạp, bị dày vò, bị biến chất.
Cuối cùng biến thành một dâm phụ chỉ biết chạy theo bản năng t·ình d·ục.
Nàng trước tận thế đã tự hỏi, vì sao bản thân có thể lăng loàn như vậy, vì sao lại phản bội một người chồng mẫu mực lý tưởng như vậy, vì sao bản thân càng lúc càng điên cuồng muốn phát tiết dục vọng như vậy, vì sao luôn sẵn sàng cùng người khác làm ra bất kỳ chuyện hoang đường nào như vậy.
Nàng không biết, chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân là người không ra gì.
Nhưng sau tận thế, nàng đã biết rồi.
Đêm đầu tiên dị biến diễn ra, Vương Hoành đã ôm nàng vào lòng rồi thủ thỉ:
"Tiểu Lộ, tận thế đã xoá bỏ toàn bộ quá khứ u ám. Chờ đón chúng ta là một tương lai tốt đẹp hơn. Hai vợ chồng chúng ta, rốt cuộc có thể làm lại từ đầu, có thể theo đuổi tự do rồi."
Lộ Tư khi đó đã thiếu chút phát khóc. Nàng biết Vương Hoành nói tới điều gì, kia chính là tất cả những người "biết chuyện" trong quá khứ đều đ·ã c·hết cả rồi, nàng đã được giải thoát khỏi vết nhơ dục vọng rồi.
Vương Hoành tha thứ cho lỗi lầm của nàng, muốn cùng nàng xây đắp tương lai mới, nàng rốt cuộc có thể "được làm vợ" rồi.
Nhưng nàng đã sai.
Lồng giam này đóng lại, lồng giam khác mở ra.
Tương lai tươi sáng đó, không phải dành cho nàng.
"Chồng" của nàng, càng thêm một bậc nữa thao túng cuộc đời của nàng.
Hậu dị biến, trật tự vỡ nát, thế giới đổi thay, tình cảnh của nàng chẳng những không có biến chuyển, trái lại càng thêm một bước lún sâu.
Vương Hoành so với trước đây càng thêm "bận rộn" mà những đối tượng để tâm tới nàng lại càng thêm nhiều hơn, mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn, kinh tởm hơn.
Nàng lúc này mới biết, có thể làm lại từ đầu, có thể theo đuổi tự do, chính là điên càng thêm điên!
Tương lai mà Vương Hoành nói tới, chính là một tương lai có thể phô diễn toàn bộ những điều mà hắn ta khát cầu, công khai làm những điều mà hắn ta từng mong muốn, thoả thích phát tiết những ý tưởng mà hắn ta ấp ủ, đã không còn bất kỳ rào cản nào có thể đánh giá nữa.
Cấp dưới của Vương Hoành tới xin chỉ thị thủ lĩnh, người kia đè nàng xuống sàn, đem nam căn của hắn cắm vào thân thể nàng, chơi nàng tới c·hết đi sống lại, nhưng Vương Hoành giải quyết công việc trong căn phòng bên cạnh lại "không hề hay biết".
Người của phòng vật tư mời hai vợ chồng thử một loại rau dại mới thu hái, nàng bị hai đội viên cho dùng thử "hai khúc cà rốt" Vương Hoành vậy mà lại đột xuất có chuyện phải rời đi đúng lúc.
Nàng quyết định tới gặp đội trưởng chấp pháp để cầu cứu, người kia vậy mà đem nàng gác trên bàn họp, sau đó cứ như vậy kịch liệt dày vò từ sáng tới chiều. Nhưng mà, Vương Hoành lại một lần nữa cả ngày dài không tới phòng làm việc, không phát hiện ra bất kỳ điều gì.
Khó khăn vất vả tới được tiền tuyến chiến trường, nàng thật muốn trộm lấy một bản sách kỹ năng, đạt được năng lực hòng cải biến vận mệnh. Nàng thành công, nhưng lại b·ị b·ắt quả tang, bị bốn tên tiểu binh uy h·iếp, luân phiên làm nhục cả đêm.
Lần này Vương Hoành xuất hiện, "giải cứu" nàng, cũng đem bốn tiểu binh kia g·iết c·hết.
Thế nhưng hắn lại một lần nữa bỏ qua, lại một lần nữa quay trở lại làm "người chồng tốt" lại quay trở lại quỹ đạo "không biết gì"...
Haha...
Nàng thật vất vả mới có thể cùng một binh lính muốn đào ngũ cùng nhau bỏ trốn khỏi thị trấn Đông Thành này, thế nhưng chờ đợi phía trước, không ngờ chính là một nhóm 7 phi phàm giả...
Lần này, nàng đã m·ất t·ích 2 ngày. Sau khi được "tìm thấy" nàng lại một lần nữa trở về làm vợ của Vương Hoành như cũ, người kia vậy mà bỏ qua tất cả.
Nàng rốt cuộc phải cầu cứu ai đây.
Lồng giam này, đã không còn đạo đức xã hội chế áp nữa. Ở nơi này, nàng cảm tưởng như bất kỳ ai cũng có thể đem nàng hãm h·iếp, đem nàng đè ở dưới thân, mà bản thân lại không thể cải biến được.
Ác mộng đã biến thành tuyệt vọng vực sâu.
Tư Đồ Ngôn xuất hiện, đem đến cho nàng hi vọng có thể g·iết c·hết Vương Hoành, chạy thoát khỏi địa ngục này. Thế nhưng mà, người kia lại liên tục trì hoãn không chịu ra tay.
Hàn Phong xuất hiện, đem đến cho nàng hi vọng càng thêm lớn hơn.
Lộ Tư lúc này ngừng lại động tác xoa nắn nhũ hoa, sau đó từ trên đầu giường cầm tới một lọ thuỷ tinh trong suốt lớn chừng ngón trỏ, bên trong đựng lấy một đạo chất lỏng đen kịt, còn trôi nổi vài cục băng đá.
Nàng đưa mắt nhìn lọ thuỷ tinh, lại nhìn tới khuôn mặt nghiêm nghị của Vương Hoành, giọng nói đột nhiên trở nên nhọn hoắt:
- Lão Vương, anh tước đoạt tự do của tôi, giam hãm tôi trong dục vọng, nuốt nhốt tôi như nô lệ, tôi mới buộc phải phản kháng.
Lời vừa dứt, hành động cũng lập tức bắt đầu.
Chỉ thấy bàn tay của Lộ Tư hạ xuống sát bụng Vương Hoành, sau đó trực tiếp xuyên qua.
Đúng, là xuyên qua, cả bàn tay, cả chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, cả vòng kim tuyến trên cổ tay, cả bình thuỷ tinh chứa chất lỏng đen đặc, tất cả đều xuyên qua da thịt Vương Hoành mà biến mất không thấy.
Nàng ta loay hoay ước lượng một hồi như thể cảm nhận rồi chợt rút tay ra khỏi bụng Vương Hoành, bình thuỷ tinh lúc trước, tất nhiên là đã nằm lại bên trong cơ thể người kia.
Chính xác hơn là, nằm lại trong dạ dày của hắn ta.
Vương Hoành lông mày không hề nhíu lấy một điểm.
Lộ Tư thở phào một hơi, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Bình Thuốc Biến Dị level 4.
Màu sắc: không màu.
Hiệu ứng: Vô Dạng
Tác dụng chính: khiến người và vật của đối tượng sử dụng có thể xuyên thấu tất cả mọi loại vật chất.
Tác dụng phụ: không thể sử dụng và học tập tất cả các loại năng lực phi phàm khác, không thể sử dụng tất cả các loại trang bị phi phàm khác, không thể hấp thu bất kỳ tài nguyên phi phàm khác.
Thời gian duy trì: 364 ngày, 21 giờ, 7 phút, 32 giây."
------
Mọi người đánh giá sao về "câu chuyện" của Lộ Tư?
Nàng ta đúng là bị Vương Hoành giam hãm và thao túng nhân sinh thật, hay là đang bị cuồng dâm rồi tự sinh ra hoang tưởng?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!