Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 543: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (5)
Trận chiến trong lồng càng lúc càng trở lên cao trào, mèo chuột đuổi nhau túi bụi như phim hành động, lông lá máu me rơi vãi khắp nơi. Khi thời khắc 30 giây vừa điểm, hàng chục người lập tức nhảy cẫng lên vui sướng gào thét, trong khi một bộ phận không nhỏ khác thì ủ rũ than trời, ai nấy đều buồn tới mặt mày tái nhợt.
Kèo bên lề đã có kết quả, chiến đấu kéo dài quá 30 giây, thắng bại phân minh.
Người được, kẻ mất, kỳ vọng về kết quả chung cuộc càng bị đẩy lên nóng bức hơn bao giờ hết.
- Giết nó.
- Giết nó mau.
- Phản công đi.
- Giết.
- Méooooo...
"Hộc... Con chuột khốn nạn... Đứng lại... Meo!"
- Chít chít chít...
"Con mèo ng... Chít... Chít!"
Âm thanh kêu gào loạn xạ của cả người cả vật hoà trộn vào nhau, máu me cùng kích thích, tiền bạc cùng kỳ vọng, tin tưởng cùng nghi ngờ, hồi hộp cùng căng thẳng, tất cả cảm xúc hỗn độn đem không khí đốt tới bùng nổ, tới ngay cả người không mấy quan tâm cá cược như Kiều Ti Vân cũng khẽ nắm chặt tay mà nhìn chằm chằm vào đấu trường bên dưới.
Con mèo cam chỉ có cấp độ level 4, sức bền không nhiều, quần thảo kịch liệt tới hơn một phút đã sắp hết hơi, tưởng chừng như sắp phải bỏ cuộc tới nơi rồi.
Nhưng mà địch thủ của nó cũng không mấy khá hơn, tuy rằng chuột biến dị có cấp độ cao tới level 7, thế nhưng nó lại bị áp chế vô cùng gắt gao bởi bản năng trời phú, mặc kệ việc vẫn liên tục mạnh mồm chửi đổng con mèo, thế nhưng cơ bắp của nó rõ ràng đang run lẩy bẩy vì sợ hãi, trái tim đập thình thịch muốn vỡ tung thành tám mảnh.
Đánh nhau từ đầu tới cuối, chuột chỉ chạy, mèo chỉ đuổi, đứa trước không thể phản công được đứa sau bất kỳ đòn nào, chỉ có cái đuôi rắn là hoạ hoằn cắn ngược vài ngụm.
Thật ra trong tự nhiên thì rắn cũng khó thắng nổi mèo, phải nói là chênh lệch lực phản ứng vô cùng trầm trọng. Dị năng trinh sát của đuôi rắn chẳng giúp ích được gì cả, mắt mèo tinh ranh theo sát từng bước chạy một, cái đuôi rắn sau vài lần quần thảo nỗ lực đã bị tát trúng hai nhát, đơ như cháo loãng, lưỡi đen thè ra ngoài chảy đầy dịch thuỷ.
Sau gần 2 phút đuổi bắt kịch liệt, mèo biến dị méo méo gào lên mấy thanh âm trầm thấp hung bạo, chuột biến dị bị doạ tới bước chân lạc nhịp, cả người lăn lộn mấy vòng rồi ngã ra giữa sân.
Nhân cơ hội này, mèo biến dị v·út một cái nhảy bổ lên người kẻ thù, móng vuốt vươn ra vả tới một vả, lồng ngực của chuột biến dị đã bị trảo vỡ.
- Ngăn nó lại, đừng cho nó ăn.
- Mau, mau ngăn lại.
Phó Bưu đứng trên đài cao lập tức gào ầm lên, mà mấy thằng đệ của hắn cũng phản ứng cực nhanh, một thanh sắt có ngạnh chữ C lập tức đè xuống cổ con mèo cam, ngăn không cho nó ăn thịt con chuột.
Thịt chuột level 7 giá rất cao, cho con mèo này ăn miếng nào thì lỗ vốn miếng đó, hơn nữa nếu để mèo ăn nhiều đồ tốt, đột phá đến cấp độ cao hơn, vậy thì rất khó khống chế nó, cũng rất khó lừa cho lũ ngu xung quanh đổ tiền vào cược.
Con mèo biến dị bị đè nghiến xuống sàn thì giãy dụa cực kỳ kịch liệt, chẳng qua sau khi gậy sắt đè mạnh thêm ba phần sức lực, nó đã chấp nhận buông móng vuốt ra khỏi con chuột, sau đó bị một tên xăm trổ nhảy xuống tóm cổ nhét vào lồng sắt, hoàn toàn thúc thủ chịu trói.
- Méo méo méo...
"Nhân loại khốn kiếp. Huhuhu. Meo meo..."
Kết quả chung cuộc đã triệt để hai năm rõ mười, người thua cuộc ảo não lắc đầu chán nản, trong mắt mơ hồ bốc lên ngọn lửa hung hăng, mà người thắng cũng là vui mừng cười nói, một lũ cấp tốc tiến lên nhận về tiền cược của mình.
Quy tắc chia thưởng tương đối đơn giản, người cược thua trả cho người thắng, người thắng nhận giải theo tỉ lệ phần trăm trên tổng số lượng đã đặt, còn chủ sòng bú 5% phí tín thác của mỗi bên, xem như ai cũng đều vui vẻ cả.
Thật ra chủ sòng cũng tự cho người của mình lẩn khuất vào rồi cược ở cả hai bên, thắng bên nào thì húp lợi bên đó, lợi nhất ở chỗ tự mình cược sẽ không phải trích 5% phí tín thác, vậy nên mới nói nhà cái luôn thắng.
Chẳng qua, tranh cãi là vẫn phải có, Phó Bưu và một nữ quân nhân khoảng 30 tuổi tên Tạ Hằng vẫn đang tranh cãi ầm ĩ về tỉ lệ chia thưởng, thoả hiệp mãi mới xem như xong xuôi.
Sau đợt cược này kết thúc, một con chuột biến dị level 7 nữa tiếp tục được mang tới đấu trường, Phó Bưu đứng trên bục cao oang oang hét lớn:
- Chuột biến dị level 7 đấu mèo biến dị level 4 đang kiệt sức, cược mau, cược mau!
Hắn ta vừa dứt lời, bên dưới đã ầm ầm bắn tới các thể loại tem phiếu đủ mọi mệnh giá.
- Con mẹ nó, lần này tao không tin chuột thua nữa, 17 công huân cho chuột!
- 8 công huân cho chuột, lần này tao phải đòi lại hết.
- 15 công huân cho mèo, chỉ có những thằng ngu mới cược chuột thắng thôi.
- 30 công huân cho chuột, con mèo ngu xuẩn kia kiệt sức rồi, còn lâu mới đỡ nổi.
- Ai cho vay tiền không...
- Trần Minh, hùn vốn lại cược lớn để ăn tỉ lệ đi, lần này tao tin chắc mèo vẫn thắng...
Âm thanh huyên náo lại tiếp tục ồn ào truyền ra, cá cược kiểu này chỉ có càng lúc càng nóng chứ không hề có biểu hiện hạ nhiệt.
Đứng ở bên thành đấu trường, Hàn Phong khuôn mặt tối sầm vì thua cuộc, hắn ánh mắt nhìn con mèo nằm cuộn tròn trong lồng mà tức giận cắn răng kêu lên:
- Meo meo meo!
"Con mèo ngu, sao mày không làm thịt nó luôn, chần chờ cái chó gì? Meo!"
Hắn vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, con mèo này hoàn toàn đủ sức kết liễu con chuột trong 10 giây, chẳng qua nó cố tình nhây tới 2 phút hơn mà thôi, đúng là không hiểu kiểu gì.
Mấy người xung quanh thấy Hàn Phong ánh mắt đỏ bừng kêu gào loạn xạ thì đều tránh xa một chút.
Thằng này thua mất 100 công huân, xem ra đã phát điên rồi, vậy mà lại đứng ở một bên lảm nhảm kêu gào như con mèo bệnh.
Ngay cả Kiều Ti Vân cũng là âm thầm ôm mặt cảm thấy xấu hổ, chẳng qua trong lúc nàng đang định tiến lên lôi Hàn Phong lại thì lại giống như nhớ tới cái gì, bởi vậy vẫn như cũ đứng yên tại chỗ.
Lưu Giang vừa đổi lấy 1000 công huân, hắn ta lập tức rút một mớ thẻ tem phiếu ra mà kêu ầm lên:
- Đặt cược 200 công huân, mèo thắng!
Âm thanh này của hắn thoáng chốc khiến cho hiện trường trở lên yên tĩnh, sau đó là ầm ầm vô số âm thanh huyên náo kêu to như chợ vỡ.
- Con mẹ nó, đại gia thứ thiệt.
- Đặt chuột ngay, đặt chuột ngay, bú 200 của hắn.
- Đặt 9 công huân chuột thắng.
- Tao đặt 11 công huân.
- Trần Dần, chạy về nhà lấy gạo tới, nhanh lên.
Đặt thuận theo đại gia, có thắng thì cũng chỉ được chia tỉ lệ tiền thưởng rất ít, nhưng nếu đặt ngược với đại gia, vậy chỉ cần bỏ vốn ít, lúc thắng vẫn sẽ bú được nhiều.
20 công huân chia cho 20 người thì mỗi người chỉ được 1 công huân, nhưng 200 công huân chia cho 20 người thì đứa nào cũng ăn đủ cả, bởi vậy lượt cược này đã trở nên vô cùng cao trào.
Mặc kệ bên ngoài huyên náo, Hàn Phong vẫn là chuyên tâm mắng chửi con mèo cam sọc đen đang bị nhốt trong lồng.
- Meo meo meo...
"Con mèo ngu kia, có nghe thấy không hả. Meo!"
Mèo biến dị nghe câu đầu của Hàn Phong thì tưởng như nghe nhầm, nó liền trực tiếp bỏ qua, lúc này vẫn đang mải mê liếm láp v·ết t·hương. Chẳng qua cho tới câu sau, nó mới nhận ra đúng là có mão ngữ cực kỳ thuần thục truyền tới, lúc này nó vội ngẩng đầu nhìn quanh quẩn xung quanh, sau đó nhìn lên trên cao bên trái, phía vách ngăn đấu trường, nơi đó đang đứng lấy một nhân loại.
Nhìn qua liền biết rất ngu xuẩn.
Cái gì đây, một nhân loại hạ đẳng lại biết tiếng mèo?
- Ngao ngao méo...
"Nhân loại hạ đẳng, ngươi biết kêu meo meo sao? Meo!"
Hàn Phong ánh mắt không khỏi bốc hoả.
Con mèo chó c·hết này, mồm miệng thật độc.
Vừa rồi thấy nó chửi nhau cùng con chuột kia rất ghê gớm, hắn tưởng là chỉ khi đối diện chuột thì nó mới chửi kiểu đó thôi, có ai ngờ lúc này rõ ràng nó vẫn đang bị nhốt trong lồng giam, nói chuyện với nhân loại mạnh mẽ hơn hẳn, thế mà vẫn dám láo toét như vậy.
Trong tiếng Anh, mèo được gọi là "cat" nhưng cũng được gọi là "pussy" mà pussy chính là chỉ cái lồ** sự tích pussycat mồn lèo mèo lồ** chính là từ đây mà ra. Con mèo ngu láo toét kia chính là một con mồn lèo chính hiệu, không lệch đi đâu được.
"Ân, không đúng, con mèo ngu này không khỏi quá khôn đi, khôn hơn con chó ngu nằm c·hết dí ở nhà kia nhiều, mới level 4 mà ăn nói lưu loát đối đáp thong dong như vậy, còn biết chửi người ta nữa?"
Hàn Phong lúc này không khỏi ngẩn ra mà chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Một con mèo lại biết chửi con người thành thục lưu loát như vậy?
Nó học được từ đâu vậy?
Hạ đẳng? Con mèo ngu này thật sự hiểu ý nghĩa của từ hạ đẳng sao?
Hắn lúc này không khỏi kỳ quái hỏi:
- Meo meo...
"Sao mày biết tao hạ đẳng? Mèo ngu. Meo!"
Con mèo biến dị bị nhốt trong lồng không khỏi nhe răng kêu lại:
- Méoooo...
"Không phải nhân loại đều là một đám hạ đẳng sao. Lúc nào cũng phải cưng nựng vuốt ve loài mèo, phải đi làm kiếm tiền nuôi loài mèo, cung phụng chơi đùa cùng loài mèo, hót phân cho loài mèo, giặt giũ nấu nướng cho loài mèo, quan tâm chăm sóc loài mèo, tôn loài mèo lên làm thánh thần, tất cả chỉ để mong được nghe tiếng kêu meo meo, đó không phải hạ đẳng thì là gì. Meo!"
Hàn Phong nghe vậy không khỏi có chút im lặng.
Hắn cũng không nghĩ được nhiều nguyên do tới như vậy.
Con mèo ngu này, ừm, con mèo khôn này, nó học được từ đâu mà lắm vậy?
Bất quá, nếu nghe kỹ thì cũng có lý phết nha...
Chẳng lẽ con mèo này là nhân loại nào đầu thai thành? Hay dị biến thành? Không giống lắm, nếu thật thế thì nó phải ăn nói giống người mới phải, ai lại đi bênh loài mèo, chê loài người, cũng không thể bình tĩnh như thế được, phải cầu xin sự cứu giúp mới hợp lý.
Con mèo này khôn quá, con bà nó, khôn hơn cả hắn luôn, nó thành tinh rồi.
Trong lúc Hàn Phong đang ngẩn người, con mèo biến dị trong lồng lại bắt đầu kêu ầm lên:
- Meo meo...
"Nhân loại hạ đẳng, mau cứu ta ra ngoài, ta sẽ cho ngươi được phép vuốt ve cưng nựng ta, cho phép ngươi được hót phân cho ta. Lũ nhân loại xung quanh quá ngu, ta kêu mãi mà bọn chúng không hiểu. Meo!"
Hàn Phong lại tiếp tục im lặng.
Chắc tao cần hót cứt lắm nữa...
Đi van xin người ta mà làm như bố tướng vậy, thái độ muốn ra lệnh cho ai chứ, con mèo c·hết tiệt này.
Lúc này hắn đảo mắt một cái liền bĩu môi dè bỉu:
- Nghéo nghéo...
"Mèo ngu, trông mày xấu như vậy, còn bị nhốt lồng như chuột chũi, ai mà thèm vuốt ve. Bày đặt chê bai người khác hạ đẳng, mày thì sao, lông thì vằn vện như chó khoang, răng thì cong vẹo như lợn rừng, mặt thì cau có xấc xược như cá trê, đuôi thì dài thòng lòng như dây thừng rách, cả người bẩn thỉu hôi hám như cú vọ, đứng tại đây cũng ngửi thấy mùi chua thối... Chắc mày cũng là loại hạ đẳng trong số..."
Chưa để cho Hàn Phong khịa xong, con mồn lèo trong lồng sắt đã xù hết cả lông lên mà chửi ngược lại một tràng dài:
- Nghéoooooo...
"Nhân loại hạ đẳng, mau câm ngay, ngươi thì biết gì về thẩm mỹ loài mèo mà kêu gào. Hạ đẳng như ngươi ngay cả đứng tại đó cũng vẫn phải mặc quần áo che thân, che giấu sự hèn mọn của mình, vậy mà dám chê bai ai chứ. Tự nhốt trong đống giẻ lau đó có khác gì luôn tự nhốt bản thân trong lồng giam đâu, thứ đồ hạ đẳng. Có giỏi thì cởi quần áo ra rồi so bì bộ lông với ta xem ai đẹp hơn. Meo meo meo!"
Hàn Phong tiếp tục lâm vào trong im lặng.
Hắn thấy con mồn lèo này nói có lý quá, không cãi được, thậm chí không biết cãi từ đâu, chẳng lẽ thật muốn cởi quần áo ra solo với nó.
Đến lúc đó nó lại chê bai mình ít lông hơn nó, không vằn vện giống nó, người thua thiệt vẫn là mình.
"Con mèo này khôn thật, phải tìm cách thu phục mới được..."
Trong lòng hạ quyết tâm, Hàn Phong lúc này gằn giọng nói:
- Meo meo.
"Mèo ngu. Cứu ngươi cũng được, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện, đồng thời cũng phải đồng thuận với một hiệp ước này..."
Trong khi một người một mèo bận bịu trao đổi với nhau, kèo cá độ của đám người đỏ mắt xung quanh đã dần đi đến hồi cuối, không mấy ai thèm để ý đến một kẻ tâm thần cứ đứng đó lảm nhảm cả.
Sổ sách gần như chốt xong, Hàn Phong lại đột nhiên đứng lên nói:
- Tôi vào kèo trận chiến sẽ kết thúc dưới 15 giây, giá 200 công huân! Đồng thời vào tiếp kèo mèo thắng, lại tới 200 công huân!
Lời này của hắn lập tức gây ra một trận im lặng, sau đó là bùng nổ ra âm thanh sôi trào hưng phấn.
- Phó Bưu, lập kèo này ngay đi.
- Tao đi kèo ngược, 15 công huân.
- Tôi kèo ngược, 8 công huân.
- Thằng này điên rồi, mèo bệnh mà đòi sớm bắt được chuột, vậy mà dám chơi kèo 15 giây hết trận, đá nó đi tụi bây.
- 22 công huân, trận chiến trên 15 giây, ngược kèo!
- 5 cân bột ngô...
- Vào kèo chuột thắng 11 công huân, bú của nó.
Chỉ trong thoáng chốc, hiện trường đã lâm vào một mảnh loạn lạc, số người đứng ra muốn cắn Hàn Phong một ngụm là vô cùng nhiều.
Thằng tâm thần này đúng là phá gia chi tử rồi, điên rồi, ném tiền qua cửa sổ vì cay cú.
Thể loại thua ở đâu gấp đôi ở đấy này vô cùng nhiều, hầu hết đều đang đi đào đất ngoài chiến tuyến để tăng ca trả nợ cả rồi.
Chẳng qua vẫn có người âm thầm lén lút trao đổi với nhau, sau đó đem ra dăm ba bảy mười đồng bạc lẻ tẻ hùa theo Hàn Phong mà tiến hành đánh cược.
Đây không phải rất kích thích sao, nếu thắng, vậy bọn họ sẽ thắng hàng chục người, đó mới chính là chân nghĩa của cá cược.
Hơn nữa kèo ngược cũng nhiều người tham gia, hoàn toàn cân bằng với kèo xuôi, nếu có thắng thì bọn họ cũng vẫn bú đẫm.
Phó Bưu đứng trên đài cao, bàn tay khẽ run nhẹ một chút, sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn cắn răng một cái rồi kêu to:
- Mở kèo thắng bại trong 15 giây, ai có nhu cầu nhanh đăng ký.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!